Khi Vương Tĩnh đưa Đường Sinh đến trường học thì đã … , Đường Sinh vẫn đi bộ vào trường, việc đêm qua hắn vẫn còn vương vấn, cũng không biết Chu Tiểu Thường và Lý Dật Phong bọn họ làm như thế nào rồi ? Dù sao thì cũng biết được từ miệng Đường Cẩn, phó chủ nhiệm Lý đã không đến trường .
Mai Chước trong lòng rối bời, cô vừa đi ra từ văn phòng trường, sắc mặt có chút u tối, hiệu trưởng nói với cô ta về tình hình của phó chủ nhiệm Lý ở sở giáo dục, nói rằng tối qua, phó chủ nhiệm Lý bị một đám người dùng túi đen trùm kín đầu đánh cho một trận .
Trời ạ việc này nếu mà không liên quan gì đến Đường Sinh, quỷ mới tin được, gã khốn à, bị cậu lừa thê thảm rồi, lại còn tưởng rằng coi chừng được cậu, hóa ra mặt khác cậu sai người đi dọn dẹp phó chủ nhiệm Lý, có 8 phần là của Chu Tiểu Thường, hắn thân thiết nhất với Đường Sinh .
Khi Chu Tiểu Thường bị giáo viên Mai gọi lên phòng học, thì biết rằng sự việc lộ ra rồi,hắn nghiến răng bặm môi vò đầu bứt tai,cắn cắn răng một lúc mới bắt đầu kéo bên đông đẩy bên tây,
-Việc đó … em, em thật sự không rõ, cô Mai à, phó chủ nhiệm Lý rốt cuộc làm sao vậy?
- Cậu giả vờ ít thôi, có phải Đường Sinh kêu cậu nửa đêm đi úp sọt phó chủ nhiệm Lý không? Cậu biết là cậu phạm pháp không?
-Á.. oan cho em, em Mai, tối qua vừa tan học thì tôi ngoan ngoãn về nhà liền, ăn no rồi đi ngủ…
Mai Chước đã nhìn ra, không muốn hỏi ra từ mồm hắn cái gì nữa,
-Chu Tiểu Thường, cậu nói thật đi, có phải Đường Sinh kêu cậu làm không.
-Ai da, cô Mai, tại sao em phải nghe lời Đường Sinh? hắn không phải cha em, đúng không?
-Được lắm, Chu Tiểu Thường, cậu chơi trò này với tôi, thơ Đường chữ Tống, cậu chép cho tôi 300 lần, đi ngay bây giờ …
-A… cô Mai, em, em bị oan mà, xin cô suy xét kĩ lưỡng, phân rõ trắng đen.
-Đi vào trong chép cho tôi, không chép xong hôm nay cậu đừng mong về nhà, tôi không tin, tôi trị không nổi cậu …
Chu Tiểu Thường chân mềm nhũn, nhưng hắn vẫn không thể thừa nhận được,
-Cô Mai, dù sao em cũng trong sạch, cô đổ oan cho em rồi.
-Chu Tiểu Thường, tôi biết cậu nói nghĩa khí anh em, nhưng việc phó chủ nhiệm Lý bị thương, đã báo cảnh sát rồi, hậu quả, cậu đã nghĩ qua chưa? Cô giáo sao lại hại cậu? cậu nói thật với tôi, tôi có lẽ giúp được cậu, cậu che che giấu giấu như vậy, sớm muộn cũng thiệt thòi lớn.
Vừa nghe báo cảnh sát, tim Chu Tiểu Thường hoảng hốt, thực chất hắn vẫn chỉ là học sinh lớp 11, cũng không bình tĩnh như Đường Sinh, sắc mặt đã thay đổi, liền nói:
-Sao lại báo cảnh sát rồi? Tổng cộng em chỉ đá hắn 2 cái … em, em… đã nói gì sao?Á …
Mai Chước gõ hắn một cái, nhìn chăm chăm vào đôi mắt đang căng lên của hắn,
-Quả nhiên là cậu, cậu to gan thật đấy.
Chu Tiểu Thường mang vẻ mặt cầu xin, Cuối cùng cũng nói:
- Cô Mai, cô cứu em đi.
-Tôi cứu cậu cái gì, đợi người của đồn công an đến bắt cậu đi, đánh chủ nhiệm sở giáo dục, cậu to gan thật nhỉ?
- Không liên quan đến em, là, là việc đó ... dù sao em, em chỉ đá hắn 2 cái, cô Mai, cứu em với ...
-Nói hay lắm, có phải Đường Sinh dạy cậu làm? Thằng nhóc đó chiều hôm qua nói với tôi rồi, đã mua một cái túi màu đen …
Chu Tiểu Thường sụp đổ, hóa ra cô Mai ngay cả cái túi đen cũng biết rõ rồi sao? tôi còn giấu diếm cái gì nữa?
- Đúng,đúng là Đường Sinh.
Mai Chước răng cắn vào môi, trong lòng rối bời, gã khốn, căn bản quản không nổi hắn, hắn còn kéo cả Chu Tiểu Thường xuống nước, thật là loại hư đốn,
-Cậu nói đi, những người khác còn ai nữa? Chắc chắn không chỉ có một mình cậu, một mình cậu cũng không dám làm việc này, đúng chứ?
- Đừng hỏi em nữa được không? em, em không quen gã còn lại, là bạn của Đường Sinh, một học sinh ở ngoài lớp.
Mai Chước trợn mắt, đè thấp giọng nói:
-Việc này người khác hỏi cậu không được nói,a i hỏi cũng đừng nói, coi như chưa xảy ra.
- A, cảm ơn cô, cảm ơn cô, cảm ơn nhiều lắm, cô Mai, cô đúng là mẹ của em.
- Đi đi…
Mai Chước khóc cười không nổi, Chu Tiểu Thường nhẹ nhõm cả người, nói trong lòng, anh Sinh, đừng trách tôi.
Đúng lúc Mai Chước muốn trở về văn phòng, vừa may đụng mặt Đường Sinh đi lên lầu, 2 người gặp nhau ở hành lang vắng vẻ, nhất thời cùng giật mình, đang giờ học, hành lang làm gì có người? sao lại gặp gã khốn xuất hiện, tim Mai Chước đập nhẹ thình thình, chuyện đụng xe tối hôm qua hiện rõ trước mắt, 2 mạng người kết thúc ngay trong tay gã khốn này, vậy mà hắn hiện giờ như không có việc gì xảy ra.
Lòng thằng nhóc này phải trầm tĩnh lắm? Đáng sợ thật, cô không thể đối xử với hắn như những gã khốn bình thường được, hắn ẩn giấu thật sâu xa, chuyện giết người, dường như đối với hắn không là gì? Đổi lại là người khác, sợ sớm suy sụp rồi, mình tối qua ngủ cùng giường với Đường Cẩn, nằm lật qua lật lại không ngủ nổi, rõ ràng đều nghĩ đến vụ tai nạn xe đó, nhưng chân tướng sự thật, mãi mãi bị vùi lấp rồi.
-Đi cầu thang giáo viên bên kia.
Mai Chước khẽ thốt ra 1 câu, liền đi mất, cô sợ rằng khi gặp phải thầy cô nào ở trong lớp đi ra, hắn nhìn cô với ánh mắt giả như người tình. Cô với Đường Sinh tuy là quan hệ cô trò, nhưng tự mình trong lòng cô thấy khác, gã nhóc này nói chuyện đều trêu ghẹo cô, còn cô không nghiêm mặt dạy dỗ hắn được, lại thầm vui mừng trong lòng, cảm xúc này, thật xấu hổ.
Đường Sinh liền đi theo Mai Chước, có cơ hội đi sau lưng Mai Chước, thưởng thức thức cặp mông đầy đặn được chiếc quần jean che lấy của cô Mai, không nghi ngờ đó là một loại hưởng thụ siêu cấp của đôi mắt, học sinh ngắm giáo viên, bản thân đã là tư tưởng phản nghịch vượt khỏi luân lí, trong đầu ảo tưởng đến những hình ảnh xấu xa, dạy dỗ cô giáo xinh đẹp, khiến cô làm các động tác dâm đãng trong đầu óc xấu xa của mình, khiến linh hồn giáo viên của nghề nghiệp thần thánh tiếp nhận sự cải tạo xấu xa, dáng vẻ thanh tú đoan trang của các cô biến ảo thành các tư thế bậy bạ.
Mai Chước đủ để so sánh với Ninh Hân, La Sắc Sắc 2 cô gái cực kỳ xinh đẹp, là một trong 3 bà chị mục tiêu xác định ở trong lòng Đường Sinh, bản thân cô đã sở hữu vẻ hấp dẫn độc đáo hơn người, hơn cả nét khỏe mạnh của Ninh Hân, sự đầy đặn của Sắc Sắc, nhục cảm của Vương Tĩnh, Mai Chước là thân hình con gái hoàn hảo nhất, tất cả đường cong hình chữ S, vòng ngực cao cao, vòng eo liễu nhỏ, mông to rộng, chân thẳng như bút, hai bên đong đưa và thanh nhã, cánh mông lắc lắc trái phải rung rung, không hiện ra sự lẳng lơ, nó đoan trang, thuần khiết, cao quý, trong sáng, đẹp đẽ, không có một li một tí dâm dục.
Đường Sinh tán thưởng trong lòng, gái đẹp gặp vô số, chỉ có cặp mông đầy đặn của Mai Chước là thuần khiết nhất thiên hạ, độc nhất vô nhị.
Nó vừa tròn vừa đầy, hợp thành một thể với đôi chân thon dài bên dưới, tràn đầy nét đầy đặn mĩ miều, vẻ gợi cảm thuần khiết lộ rõ.
Lúc này, trong lòng Đường Sinh dâng đầy cảm xúc, vẻ thuần khiết kinh điển đệ nhất của cặp mông, chị Chước, chị là cực đỉnh kiêu ngạo của nữ giới, tôi thề, dù cho tương lai chị không thuộc về tôi, tôi cũng không cho phép bất kì gã nào đụng chạm đến chị, chị, là nữ thần trong mắt tôi.
Không biết có phải chính vì trong lòng cảm nhận được câu danh ngôn kia hay không, Mai Chước ngầm ngầm cảm thấy rằng gã khốn kia đang nhìn chính mình, những gì trong sáng của cô đang bị hăn phá hoại, cô có chút quan niệm luân lí nào không? Có chịu một chút trói buộc của đạo đức nào không? Sao lại có cảm giác 2 mông nóng như lửa đốt thế này … lòng trống rỗng, lo sợ nghi ngờ, Mai Chước kìm không nổi quay đầu lại nhìn Đường Sinh 1 cái, Wa, bắt được hắn rồi.
Đường Sinh không kịp chuyển ánh mắt đang nhìn vào mông Mai Chước, lúc này bị bắt tại trận, trong nháy mắt, gương mặt tuấn tú của hắn ứng đỏ.
Nhưng hắn da mặt cực kì dày, làm cho nét ửng đỏ trên gương mặt tuấn tú nhanh chóng tan biến, thay vào đó là 1 nụ cười tươi.
Đôi chân thon dài của Mai Chước hơi run, tôi tiêu rồi, trong lòng hắn chưa chắc là suy nghĩ bậy bạ, trời ạ, gã khốn này.
Rẽ qua chỗ giao của hành lang, lên đến chỗ rẽ vào phòng, Mai Chước đè nén không nổi cục tức và nỗi xấu hổ trong lòng, đột nhiên quay người nổi giận, lần đầu trong đời nổi trận lôi đình, lần đầu tiên bởi vì sự ngượng ngùng và lo ngại ở trong lòng đối với một gã khác giới thì ở trong tính cách của cô cũng hiếm thấy.
Bàn tay mềm mại xách lỗ tai Đường Sinh, ấn hắn vào tay vịn cầu thang, thân người nửa nghiêng, eo cong, mông đưa lên, vừa đúng bị tay kia của Mai Chước niết lên, eo của tôi, chân của tôi, bị nắn, bị bóp, bị miết, bị nắn, các phương pháp kích thích.
-Tôi cho đôi mắt gian tà của cậu nhìn trộm, tôi cho lòng cậu nghĩ trộm, tôi cho cậu … tôi bóp chết cậu, nhéo chết cậu…
- A a a, Đường Sinh nghiến răng bặm môi, khẽ phát ra tiếng kêu phản ứng lại, đau khổ mà vui sướng, đúng vậy, chính là một loại hưởng thụ.
Lo lắng và tức giận của Mai Chước từng cơn từng cơn trút ra theo tay mềm ngón nhỏ, một lúc sau tâm trí cô bình tĩnh lại, wa … trời ơi, tôi đang làm gì thế này? Sao tôi lại khinh bạc hắn thế này ?Không đúng, tôi là giáo viên, tôi được phép.
Dùng lí do thế này để tìm cho mình sự giải thích, nhưng Mai Chước vẫn không che đậy được vẻ hốt hoảng và ngượng ngùng, cuối cùng, tiếp xúc là sực thật rồi.
- Cút … cậu cút đi về lớp học cho tôi, hết giờ không được phép đi, ở lại quét dọn vệ sinh cả lớp.
-A, đừng ngược đãi học sinh thế này được chứ? vừa bóp vừa nhéo vừa niết tôi còn chịu được, không quét dọn vệ sinh được không?
Mai Chước căn bản không để ý đến hắn, bước nhanh lên cầu thang đi mất, tim đập thình thịch, gần như muốn nhảy từ trong ngực ra ngoài, sao lại làm ra như thế này nhỉ? Tay tôi đê tiện à? Tôi bóp hắn như thế này sao? Sao tôi lại mất hết kiểm soát vậy? Vốn là muốn nói chuyện với hắn, bây giờ làm vậy, nửa câu chưa hỏi, thì tự mình xấu hổ chạy mất rồi, tôi thế này là sao? Lẽ nào tôi cũng muốn phá tan điều cấm kị thế này?
Mai Chước không dám nghĩ tiếp, không trực tiếp về văn phòng, mà đi về hướng nhà vệ sinh nhân viên, mặt đỏ chót, không thể về văn phòng.
Khi Đường Sinh vào lớp, các bạn học vừa hét vừa cười,
- Lớp phó Đường, sao cậu lại thò thụt như ma vậy?
-Đâu có? Tôi nói chuyện đại hội thể thao trường tuần sau với cô Mai,
Đường Sinh nói bậy bạ, đi về chỗ mình ngồi, đương ngang qua Đường Cẩn, Quan Thế Âm, Đường Cẩn trộm liếc hắn 1 cái, Quan Thế Âm im im không dám ngước đầu lên, miệng cắn đuôi bút không động đậy.
Chỉ đến khi Đường Sinh đi qua, Quan Thế Âm mới thả lỏng mình, việc này là tại sao? Tôi, tôi lo lắng cái gì?
Đường Cẩn lấy chân đạp nhè nhẹ vào Quan Thế Âm đang mất hồn, đôi mắt nhìn chăm chăm vào gương mặt thanh tú của cô,
-Này, bạn lo lắng gì thế ?
- Không có, tôi, lo lắng à ?
Đột nhiên mặt Quan Thế Âm đỏ lên, ánh mắt lộ ra sự hoang mang không thể che đậy được .
Ánh mắt Đường Cẩn cũng liếc xéo, càng chăm chú nhìn chặt vào cô, Quan Thế Âm tim đập thình thịch, lại làm ra vẻ thoải mái, còn cười miễn cưỡng.
-Không có sao? Tôi nhìn hoa mắt rồi sao? Đường Cẩn đột nhiên ý nghĩ trêu ghẹo cô,
-Có phải vì Đường Sinh không ?
Sau một hồi, mặt Quan Thế Âm càng đỏ lên, sao cô ta có thể thừa nhận được,
-Đi đi đi, hắn là cái gì ? tôi bị bệnh sao ?
-Khó mà nói được, trong lòng bạn biết rõ .
Đường Cẩn liền che miệng cười, Quan Thế Âm né tránh ánh mắt của cô,
-Không để ý đến bạn, làm bài tập .
Đường Cẩn cũng không để ý thêm đến bọn họ, vô tình quay đầu nhìn trộm Đường Sinh một cái, lại quay đầu lại, rồi bắt gặp Uông Triệu Quân đang nhìn chằm chằm mình, e hèm một tiếng, liếc hắn, trong lòng chửi một câu: tiểu nhân, Uông Triệu Sinh cũng phải hối hận về hành vi hôm đó .