Khi đoàn người của Đường Sinh từ Trường Sơn quay về Giang Lăng thì Quan Cẩn Du đang trên đường hướng về Phượng Thành.
Hai ngày trước, Đường Sinh nhận được điện thoại của Lục Như Hành ở Phượng Thành. Lục Như Hành nói Phượng Thành đang tổ chức đại hội đầu tư lần thứ nhất. Kì đại hội này cũng không thiếu các tập đoàn đầu tư lớn. Nếu phía Giang Lăng có hứng thú thì đừng ngại lập một đoàn đi tham gia.
Kỳ thật nói trắng ra là mấy người cũng có thể tham gia đào chút tiền đầu tư cũng không vấn đề. Đương nhiên, có đào được hay không còn do năng lực của mấy người.
Đường Sinh đem chuyện này bàn bạc với Quan Cẩn Du, sau đó để cô ta đi báo cáo với chủ tịch thành phố Mậu Tài. Dường như không có dính dáng gì tới Bí thư Đường. Bí thư Đường luôn luôn làm việc khiêm tốn cũng chỉ nhìn vào kết quả. Tất nhiên ông ta là người lãnh đạo ở Giang Lăng, bất cứ thành tích nào cũng có dính dáng tới bí thư Đường. Cho nên có một số chuyện không nên đi tranh giành, trù liệu tốt thì coi như là thành tích của tập thể Giang Lăng làm tốt, trù liệu không tốt thì là năng lực của bí thư Đường kém.
Chủ tịch thành phố Lý đối với việc này thì không quan tâm, sau khi nghe báo cáo của Quan Cẩn Du xong, liền để cho cô ta đi tổ chức thực hiện.
Chỉ cần tốn có một ngày Quan Cẩn Du đã tập hợp đủ đoàn khảo sát đi thành phố Phượng Thành. Có cán bộ kinh tế thành phố, có cán bộ cục thương mại, đương nhiên ít nhiều cũng có những hiềm nghi về chuyện tranh giành miếng ăn. Với một đoàn không lớn lắm nhưng cũng đi tới ba chiếc xe.
Ngoài đoàn người ra, còn có thêm ba cảnh sát. Để cho thuận tiện nên họ đành phải đi phương tiện công cộng. Và đoàn được dẫn dắt bởi phó chủ tịch Thành phố ngoài ra, trong thành phố còn điều thêm một xe cảnh sát đi theo. Trên đường có trục trặc gì cũng dễ bề giải quyết Quan Cẩn Du cũng đồng ý với việc này.
Xe cảnh sát đi trước mở đường Quan Cẩn Du ngồi trong xe Audi phía sau còn có một xe thương vụ đi theo cũng coi như chuyến đi với hành trang gọn nhẹ.
Đối với tình hình Phượng Thành chưa quen thuộc lắm nhưng Quan Cẩn Du thì biết là Đường Sinh rành về thành phố này còn biết là hắn với Lục Như Hành có mối quan hệ.
Nhưng Đường Sinh ở Trường Sơn tạm thời chưa có ý định quay về nếu như dắt họ về Phượng Thành, nói không chừng sẽ có nhiều thu hoạch. Ngoài ra cô còn nghe thư kí nói nguyên nhân của lần tổ chức đại hội đầu tư ở Phượng Thành là: nhiều tiểu thương ở Giang Lăng muốn đi góp vui, vì kinh tế của Phượng Thành hiện đang rất tốt, nên muốn đi tìm cơ hội đầu tư xem sao? Như các tập đoàn đầu tư họ Bích, họ Đường.
Khoảng gần giữa trưa, Quan Đậu Đậu gọi điện cho dì mình. Nói là mới nhắn tin cho Đường Sinh hỏi hắn chừng nào quay về Giang Lăng, hắn nói là đang trên đường về Quan Đậu Đậu thấy vui lên hẳn đã mấy ngày rồi không gặp tên chết bầm đó nhớ chết đi được.
Cô ấy vui quá nên gọi điện báo cho dì của mình. Ai ngờ, người trong mộng của mình đã bị dì mình bắt đi rồi Quan Cẩn Du nghe xong tin này lập tức mừng rỡ ngồi trên xe lấy điện thoại ra nhắn tin cho Đường Sinh. Phượng Thành tổ chức đại hội đầu tư, tôi đại diện Giang Lăng dẫn đoàn đi cướp tiền đầu tư cậu không đến giúp tôi sao? Tin nhắn này lập tức chuyển hướng hành trình của Đường Sinh.
Đường Sinh liền chuyển hướng cao tốc Phượng Thành phân chia công tác hành động với Ninh Thiên Hữu. Bất luận là Ninh Hân hay Ninh Manh cũng không được đi theo. Lúc Vương Tĩnh nói là cần đi đào bới tin tức cho chuyên mục tư liệu sống như thật ra là muốn cùng vị Nhị Thế Tổ đi tới Phượng Thành, tới chiều cùng ngày họ đã tới nơi.
Và cũng trong khoảng thời gian này, thành phố Phượng Thành cũng có một vị cán bộ trẻ được điều tới. Là ai nhỉ? Thì chính là Vương Ngạn Đôn!
Lần trước đã có đề cập, Vương Ngạn Đôn đến Phượng Thành là có mục đích cả tỉnh thành, đều thua kém với phía bắc. Cho nên làm cho lòng tự trọng của Ngạn Đôn bị xúc phạm. Nhưng thua là do Tần Quang Viễn làm việc không cẩn thận. Anh ta không chịu thừa nhận là bản thân thua Đường Sinh định thông qua Cao Tiểu Sơn để gặp mặt tên nhóc Đường Sinh đó. Tuy nhiên không được như mong muốn nên anh ta có chút khinh thường, dù gì, sớm muộn cũng gặp nhau.
Vương Ngạn Đôn xuống đây chủ yếu là để rèn luyện một chút. Nhưng kì thật phảiở đây tới một năm rưỡi định sẽ lập được thành tích rồi mới ra đi. Cho nên lo lót với Chủ tịch tỉnh Lương không đến hai ba ngày đã được nhậm chức mới rồi, được điều đến Ủy ban nhân dân thành phố Phượng Thành đảm nhận chức chủ nhiệm, Chủ nhiệm phòng nghiên cứu chính sách. Chức vụ này nhìn như không có gì thu hút, nhưng thật ra phạm vi quản lý rộng, , nên rất là được trọng dụng. Phòng nghiên cứu chính sách là nơi nghiên cứu chính sách quy hoạch kinh tế của thành phố. Nhiều chính sách của thành phố đem ra áp dụng đều phải được phòng nghiên cứu thẩm định thông qua. Cậu Vương Ngạn Đôn còn trẻ tuổi mà đảm nhận chức vụ này có thể thấy thế lực sau lưng rất lớn người trong nội bộ đều nghĩ như vậy.
Lục Như Hành nắm quyền lớn ở Phượng Thành. Chủ tịch thành phố đã bị nguyên phó thư kí Lữ Đông Bình đưa đi rồi. Cách thăng quan tiến chức này so với tiến trình chính qui thì hơi nhanh, không có cán bộ đặc thù đứng sau lưng mà muốn một bước đi lên như vậy là chuyện không thể.
Chiếc X5 của Đường Sinh vào Phượng Thành, hắn cũng liên lạc với Mai Chước hỏi thăm là lần này gọi ai đi Phượng Thành vậy? Mai Chước trả lời là: “tôi và Sắc Sắc”. Kỳ thật, Mai Chước là do Bích Tú Hinh mời tới thôi. Về phần em trai của Bích Tú Hinh là Bích Tông Nguyên, hiện đang ở Phượng Thành bởi vì thu thập được các mối quan hệ cần thiết ở đây nên nó đựơc giữ chức giám đốc tài vụ.
Đường Sinh có chút bất mãn Bích Tú Hinh chỉ dùng người thân thôi à? Cứ coi như cô chi nhiều tiền cũng không thể đem quyền sở hữu tài sản giao lại cho em trai được? Đường Sinh gọi điện cho Mai Chước bảo cô ấy đi quán trà Phượng Hoàng Nhã ở đường Phượng Hoàng gặp mặt.
Đến Phượng Thành không có lý do gì mà không liên lạc với thiếu gia Trần Liêm rồi hẹn với anh ta, Trần Liêm vui mừng lập tức lên xe đi liền.
Cổ Tranh Nữ (cô gái đánh đàn tranh) không nghĩ là lại có thể gặp lại người lần trước đánh đàn cùng mình một cách nhanh như vậy. Liếc mắt qua thì thấy là hắn đã lớn hơn rất nhiều. Người ngợm cũng dày dặn hơn, khí chất càng sâu hơn, có thể nói thanh niên phát triển rất nhanh. Nhưng chưa gặp trường hợp lớn nhanh như vậy.
- “Hỏi thế gian tình là gì? Sao hôm nay chúng mình lại có thể cùng nhau hợp tấu một bản nữa?”
Đường Sinh cười ha hả mở miệng chọc ghẹo Cổ Tranh Nữ.
- “Người đến đây chắc chỉ để vui chơi, dù nơi đây chỉ là một quán trà nho nhỏ, nếu có hợp tấu cùng cậu một bản cũng không ngại chi, không biết còn chịu ngồi gian phòng cũ không?”
Đường Sinh khẽ cười gật đầu nhìn quán trà hơi có vẻ tĩnh mịch, việc kinh doanh có phần im ắng mấy chỗ không có người. trong lòng thấy chán nản. Tình hình kinh tế không biến đổi lớn lắm, thấy sao tiêu điều quá, ngay cả người uống trà cũng không tới mấy người:
- “Được rồi, vậy đi phòng cũ nha, ok.”
Cả thành phố Phượng Thành đều đang bận rộn tổ chức đại hội, đều muốn kích thích phát triển kinh tế thành phố. Lại nói tháng ba bốn thì các thành phố sẽ mời dự họp hội đồng nhân dân mặt trận Tổ Quốc. Cho nên, hiện giờ những việc này đều tiến hành cùng nhau. Đối với Phượng Thành thì lúc này là lúc náo nhiệt nhất.
Lúc Mai Chước và La Sắc Sắc tới quán trà Nhã Phượng Hoàng thì liền gặp Trần Liêm chạy xe đến đây. La Sắc Sắc và Trần Liêm có gặp mặt nhau rồi. Coi như là quen biết nên cũng giới thiệu Mai Chước với anh ta. Trần Liêm và hai cô gái bắt tay nhau. Trong lòng không khỏi ngưỡng mộ Đường Sinh, lại có thêm một cô gái tuyệt đẹp nữa phỏng chừng cái ông tiểu công tử này cũng lại có quan hệ thân mật với cô này? Tên nhóc thiếu gia này miệng lưỡi thì thối nhưng sao có cái số tốt thế.
Lúc họ đi vào có người tới đón tiếp. Cũng dẫn vào gian phòng lần trước là lúc Đường Sinh đang chỉnh đàn Nhị, chuẩn bị đàn một bản, Cổ Tranh Nữ thì ngồi đối diện Đường Sinh nhìn về Mai Chước, Sắc Sắc và Trần Liêm, đang được chị Trần sắp xếp chỗ ngồi.
Tài xế xe của Mai Chước Hướng Long cũng ngồi xuống bàn nhưng là ngồi vào một góc riêng. Vương Tĩnh thấy Mai Chước và Sắc Sắc tới liền sáp lại cả ba người lập tức rù rì to nhỏ với nhau. Hai cô hỏi Vương Tĩnh tới Trường Sơn để gây sức ép với ai?
Bởi vì vụ án ở Trường Sơn đã chấn động đến tỉnh ủy đài truyền hình tỉnhcũng phải sóng trực tiếp tới các kênh tin tức ở Trường Sơn, cả tỉnh đều chấn động, nhìn xem những Nhị Thế Tổ chúng nó nói thẳng ra là phá gia chi tử dù là đi nơi nào cũng không thể sống yên ổn được nơi đó cũng sẽ xảy ra hỗn loạn.
- “Ây da, ba người đẹp, nể chút mặt mũi được không? Hãy học tập cậu Trần đi em đang chuẩn bị biểu diễn đây ít ra cũng phải vỗ tay cổ vũ chút chứ? Không ngờ lại ngó lơ chụm đầu với nhau nói chuyện, có biết là đã làm tổn thương lòng tự trọng của em không hả?”
Mọi người mới chịu ngừng nói chị Trần ngồi một bên mở màn vỗ tay cổ vũ đầu tiên sau đó Mai Chước, Sắc Sắc, Vương Tĩnh vỗ tay theo.
- “Được rồi, vỗ tay mặc dù hơi yếu chút cứ coi như cũng có lòng chị Tranh Nữ chúng ta bắt đầu thôi, đàn bài Phượng Cầu Hoàng nhé?”
Tranh Nữ mở đầu, đánh vài khúc nhẹ nhàng thanh thoát tiếng hát trong trẻo bắt đầu cất lên. Đường Sinh ngồi thẳng dậy chân bắt chéo đặt cây đàn Nhị trên đùi cảm xúc chợt dâng trào, tay phải gẩy một đoạn đàn Nhị vang lên từ từ hoà vào ca từ của Tranh Nữ.
“Có người đẹp kề nhìn không biết chán. Một ngày không gặp, ngày nhớ đêm mong. Phượng lượn tìm kiếm tìm Hoàng nơi bốn bể. Giai nhân đang đâu mà sao không thấy. Đành gẩy khúc đàn này thay lời muốn nói. Nếu như còn có duyên hãy làm em yên lòng. Ngàn lời hẹn thề dẫn dắt em đi. Không được bay lên khiến em gục ngã”
Đường Sinh liếc nhìn Tranh Nữ cô gái không dám ngẩng đầu lên, giả vờ như không thấy.
Về phía cô ấy, những thiếu gia có tiền đều xiêu lòng đùa vui rồi quên. Nhìn những người phụ nữ bên cạnh hắn, ôi!
Thật ra Đường Sinh không hề có ý như vậy gẩy khúc đàn Nhị, chỉ là học thú vui tao nhã của người xưa. Hai tay tạo thành thế ôm đàn.
- “Có thể phối hợp hài hòa với chị còn gẩy khúc cùng nhau chất chứa bao cảm xúc đúng là ngàn lời cũng không diễn tả hết, cho dù là hoa rơi là cố ý nước chảy nhưng không vô tình.”
Hắn nói chuyện đầy ngụ ý trong ý lại có chuyện. Sao Tranh Nữ không hiểu được chứ.
- “Cậu chỉ là giễu cợt thôi, chỉ trách cô gái này không thể hiểu rõ.”
Hắn chuyển qua đùa giỡn người ta người ta chuyển qua từ chối hắn. Hắn đẹp trai cỡ nào cũng vô dụng đàn hay cỡ nào cũng như không.
Mai Chước, Sắc Sắc, Vương Tĩnh cả ba người không ai vỗ tay đều cùng hướng về hắn giơ ngón tay cái lên, ý là hắn nói hay lắm.
Trần Liêm cười lớn vỗ tay nói:
- “Cậu Sinh lại là người anh em thú vị nhất tôi từng gặp. Từng chút một làm cho không khí dễ chịu hơn.”
Đường Sinh ngồi xuống nhìn Trần Liêm nói:
- “Anh Trần đây là người tốt. Tối nay sắp xếp cho chúng tôi ăn tối nha tôi tin tưởng anh đó.”
Trần Liêm gật đầu Đường Sinh quay lại hướng về Mai Chước và Sắc Sắc nói:
- “Một người là chủ tịch hội đồng quản trị La, một người là tổng giám đốc Mai. Em thật không hiểu Bích Tông Nguyên làm sao mà có thể trở thành giám đốc tài vụ của Nhà máy cơ khí Phượng Thành (gọi tắt là Phượng Khí) được chứ? Không lẽ hai chị đã bị Bích Tú Hinh mua chuộc rồi sao? Giải thích cho em được không?”
Mai Chước mếu máo Sắc Sắc bịt miệng cô ta lại. Có ý là để cô ta nói:
- “Trong hội đồng quản trị tôi không chiếm được ưu thế số ít phục tùng số nhiều. Bích Tú Hinh và Uông Sở Thanh đều ủng hộ hắn ta. Đại diện cho chúng tôi là Sở Hùng Đông cũng không có cách nào, cậu nói xem phải làm thế nào.”
Đường Sinh vỗ đùi một cái:
- “Ôi, người tốt thì bị bắt nạt ít vốn cũng bị người ta bắt nạt. Thôi cố gắng kiếm tiền chừng nào nhiều tiền rồi thì chúng ta sẽ báo thù. Chị em nhà họ Bích lòng tham không đáy Bích Tú Hinh lại còn đa mưu túc trí, cô ta định nắm giữ tôi trong tay cô ta? Có thể sao?”
Hắn biết rõ lòng dạ của Bích Tú Hinh. Người phụ nữ này rất tinh tường nhìn thấu bối cảnh của chính mình, nhưng cô ta không nghĩ là phải thuần phục ai. Ngược lại muốn chính mình bái phục Thạch Lưu Quần của cô ta, ký kết hiệp định truyền giống Đối với cô ấy cũng có lợi.
Hi hi, Bích Tú Hinh tôi có cách ứng phó với cô ta rồi? Tạm thời cho cô chiếm thế thượng phong, tôi từ từ ứng phó cô ta. Xem ai là người cười tới cuối cùng.
Sắc Sắc nói:
- “Cô gái họ Bích đó là người tâm địa lớn. Người ta đích thật là người có thế lực tài chính, chúng ta không so được rồi, tạm thời không thể cự mình trỗi dậy.”
Đường Sinh cười ha hả:
- “Hoan nghênh đầu tư, ai đến cũng không từ chối. Bích Tú Hinh đối với kinh tế quốc gia có công hiến nhiều.”