Cô khẽ hỏi em gái, Quan Cẩn Du liền nói khẽ bên tai chị,
- Quan hệ giữa Đường Sinh với nhà họ Đinh là không bình thường. Thời gian trước bọn em cùng đi Liêu Đông Hoa Thành còn ăn cơm với bí thư Đinh Hán Tĩnh, có cả mặt Đường Sinh lão Đinh gia tự nhiên sẽ đứng về phía chúng ta thôi.
Quan Cẩn Tú cũng thán phục, Đường Sinh tuổi còn nhỏ nhưng đúng là lợi hại, có khả năng liên hợp khôn lường, tình thế bị hắn thay đổi có ai dám xem thường?
Quan lão đại cười khổ
- Thế thì, đã có bàn tay của họ Đường nhúng vào thì ta làm sao có thể trả lời Khuông phu nhân bên này đây?
Việc này quả thực là khó. Người người trong nhà ngơ ngác nhìn nhau. Phải đấy, lam sao trả lời được Khuông gia đây? Thực ra mọi người về cơ bản không nắm bắt được hướng phát triển của sự việc, đây chỉ là mới nắm rõ được nội tình, còn phía đối phương họ đã điều tra được Đậu Đậu là nhân vật chủ chốt, muốn bỏ qua cũng không thể.
Lại nói đến Khuông gia liệu có thể đắc tội được không? Ngoài ra còn không biết Đường Sinh đại diện cho họ Đường có lập trường như thế nào, bảo bọn họ phải trả lời như thế nào
Quan Cẩn Tú vẫn nói với em gái
- Cẩn Du, hay en gọi điện cho Đường Sinh hỏi xem, việc này khá nhạy cảm, dù sao thì bộ trưởng Khuông cũng là nhân vật có vai vế, hơn nữa nhiệm kỳ đại hội bốn năm sẽ nhắm vào tầng lớp lãnh đạo, dù nhà họ Quan có thể dựa vào họ Đường đi nữa thì cũng không thể đắc tội Khuông gia, ai biết được lập trường Đường gia và Khuông gia đối lập nhau như thế nào? Vì vậy Quan gia tốt nhất nên giữ thái độ trung lập.
Cẩn Du liền gọi điện cho Đường Sinh, nói cho hắn ta việc đang làm cả nhà cô đau đầu.
- Quan gia bị kẹp ở giữa, cậu nói phải làm sao?
Đường Sinh cũng biết lão Quan gia về đối ngoại chưa hề biểu hiện lập trường chính trị, cũng không có ý rõ ràng nghiêng về phía họ Đường, vì vậy nên họ vẫn không tham gia vào sự việc này. Hắn nghĩ ngợi
- Những việc khác không cần phải nói, cứ nói tôi là bạn học của Đậu Đậu là OK rồi.
Cẩn Du ngẫm nghĩ nói vậy cũng thỏa đáng, bọn nhỏ giao du với nhau chưa chắc đã can hệ đến lập trường chính trị của gia tộc, cứ để bọn họ đi mê muội đi.
Sau cuộc họp gia đình, Quan phu nhân gọi điện cho Khuông phu nhân, nói chuyện Quan Đậu Đậu và Đường Sinh là bạn học cấp ba mà việc này con bé cũng không nói với gia đình, gia đình căn bản không biết có xảy ra chuyện gì, vừa rồi mới chỉ hỏi thăm sơ qua được tình hình, cũng không biết cụ thể như thế nào/.
Khuông phu nhân vừa nói chuyện này với chồng, bộ trưởng Khuông cũng trợn mắt
- Cài gì? Đậu Thi Âm là bạn học với Đường Sinh à? Tức là việc này bọn trẻ gây sức ép với nhau sao? Người nhà họ Quan còn không biết? Chẳng phải là cố tình đẩy đi sao? Nếu như đúng là có Đường gia nhúng tay vào thì Quan lão gia cũng không cần mở lời. Sự việc đến nước này đúng là cũng khó nói, ta cũng hỏi lão tam xem sao ...
Nói xong bộ trưởng Khuông bèn gọi điện thoại cho lão tam,
- Lão tam, chú nói xem muốn làm thế nào? Nếu không được tôi gọi điện cho Đường Thiên Tứ.
Nếu bộ trưởng Khuông gọi điện cho Đường Thiên Tứ thì chẳng khác nào là tình thế bắt buộc, một nhân vật lớn như vậy mở lời thì Đường Thiên Tứ đương nhiên phải nể mặt.
- Đại ca, cũng chỉ còn cách này thôi, Thế Hùng được chiều quen rồi, có một vài sự việc có chút sơ xuất để cho người khác nắm được, không thể kiện tụng được.
- Được rồi, ta biết rồi. Ngươi đem thằng con quý hóa của ngươi rời khỏi thủ đô đi, nếu nó không học tốt thì sau này đừng có về đây.
Về phía Đường Thiên Tứ nhận được điện thoại của Khuông Chấn Quốc là biết ngay ông gọi vì chuyện gì, hai người nói chuyện vài phút, đều rất khách sáo, Thiên Tứ cũng nói là chuyện nhỏ, tôi quay về nói lại với tụi nhỏ. Nói đến việc ông Khuông đích thân gọi điện đến nhờ vả, tức khắc phải nể mặt.
Đường Thiên Tứ cũng gọi điện cho Đường Sinh
- Đường Sinh à, lão đại gia nhà họ Khuông gọi điện tới, phải nể mặt người ta.
- Ồ, việc này chú tư cứ quyết đi, Khuông lão gia là nhân vật tầm cỡ mà chịu tự mình gọi điện cũng không dễ dàng gì, thôi bán cho người ta sĩ diện vậy.
Nói thật Khuông Chấn Quốc rất không muốn gọi cuộc điện thoại này, nhưng có liên hệ tới thể diện nhà họ Khuông, con cháu nhà họ Khuông bị đưa ra tòa thì còn ra thể thống gì? Lẽ nào phải bước theo vết xe đổ của nhà họ Vương như Vương Ngạn Đôn, đến nước đó thì không còn mặt mũi nào, vì thế lão tam mới giận dữ như vậy.
Kì thực chuyện này giải quyết như vậy cũng không nằm ngòai dự liệu của Đường Sinh, Khuông gia chỉ có thể chịu mềm mỏng, bọn họ không có lí không thể làm căng. Giữa tháng 11 năm 2006, cùng với thắng lợi của đại hội Đảng toàn quốc, có một vài quyết sách của một số sự việc lớn không có biến động gì khác thường, ví dụ như Vương Ngạn Khởi muốn hoạt động một chút, bỗng nhận được sự ủng hộ từ Miêu gia, nhưng cuối cùng lại bị lão Đinh gia chặn đứng, Đường gia cũng không cho ông ta động.
Dù sao họ Đinh và họ Vương cũng là đối đầu, bọn họ có lên tiếng phản đối trước cũng là bình thường, chỉ cần một tiếng của Đường gia là có thể định hình về cơ bản rồi.
Về phần lão Vương gia và Miêu gia có hiệp ước ngầm gì cũng không ăn thua. Vương Ngạn Khởi không thể động thì hiệp ước cũng có thể làm gì được?
Sau đó, bên phía Quân ủy cũng sẽ có chút điều chỉnh về nhân sự, Bộ trưởng tổng Cục II Đường Thiên Tứ điều đi, chuyển sang đảm nhiệm chức trưởng ban công tác Quân ủy, chủ nhiệm ban sự vụ quốc tế bộ quốc phòng. Tư lệnh Truân Quốc Thắng quân khu Lỗ Đông cấp chánh đại quân khu kiêm nhiệm chức phó tổng tham mưu trưởng Bộ tham mưu. Ai cũng nhìn ra hàm ý sâu xa của việc kiêm nghiệm chức này, cũng có nghĩa là chuẩn bị để Truân Quốc Thắng đảm nhiệm chức Tổng tham mưu trưởng Quân ủy.
Trên thực tế, thay đổi nhiệm kỳ bốn năm, lão gia nhà họ Cao cũng phải về hưu, nhà họ Đường thu xếp cho Quốc Thắng gia nhập quân ủy cũng là bình thường.
Mặt khác, phó tư lệnh quân khu thủ đô Chu Phụng Côn được điều nhận chức phó chủ nhiệm bộ chính trị, trên thực tế đây cũng là sắp xếp có tính quá độ.
- Lão Quân, có phải cậu muốn mời khách không? Chú Chu giờ là chủ nhiệm bộ chính trị rồi…
Đinh Hải Quân cười nhìn Quân Lão Ngũ.
Tại một khách sạn ở thủ đô, Đường Sinh, Đinh Hải Quân, Quân Lão Ngũ lại tụ tập với nhau. Ngoài ba người bọn họ còn có bạn học Quan Đậu Đậu. Đậu Đậu có đặc biệt xin nghỉ học để tới đây, Ninh Manh, Tiểu Yên bọn họ không tới, Đậu Đậu cũng vì đóng vai trò quan trọng trong sự việc nhà họ Khuông.
- Xin mời xin mời, bữa này tôi mời, mọi người gọi món đi, anh Sinh cùng Hải Quân gọi món đi
- Tôi chỉ ăn thôi, để lão Quân gọi là được mà…
Đường Sinh không có hứng thú gì tới việc gọi món, lại nắm tay Đậu Đậu không buông.
Trước mặt Đinh Hải Quân và Quân Lão Ngũ bọn họ cũng không ngại. Lúc này Đậu Đậu nói
- Phó chủ nhiệm Ban chính trị to hay là bộ phó bộ tham mưu to?
Câu hỏi này làm Đường Sinh cốc lên trán cô, Đậu Đậu nhăn mũi véo tay Đường Sinh.
- Tôi nói bạn Quan Đậu Đậu, đừng có hỏi ngớ ngẩn thế được không? Tổng cục tham mưu có Phó trưởng ban từ bao giờ vậy?
- Sao lại không có? Bốn tổng cục tổng cục tham mưu chẳng phải gọi là tổng bộ tham mưu sao? Đương nhiên phải có bộ trưởng bộ phó rồi.
Đậu Đậu cãi cố.
Đường Sinh giơ tay nhéo mũi cô.
- Được rồi, để anh đây lên lớp cho cô, bộ tổng tham mưu không có bộ trưởng, có thì chỉ có tổng tham mưu trưởng với phó tổng tham mưu thôi. Bộ chính trị cũng không có bộ trưởng, chỉ có trưởng ban với phó ban thôi, haiz…Tại sao trong trường Cảnh sát Trung ương lại có một học sinh như thế này còn ra thể thống gì nữa?
- Thì có ai nói cho tôi biết điều này đâu làm sao mà người ta biết được? Phải rồi, cậu là anh tôi sao? Chắc cắhn chứ? Cậu sinh tháng mấy?
Đường Sinh che mặt thở dài. Đinh Hải Quân và Quân lão ngũ cũng phì cười nói
- Đường Sinh, mau gọi chị đi kìa, haha.
Đậu Đậu đắc ý cười
- Tôi làm chị của cậu ấy cũng được, tôi còn lớn hơn cậu ấy hơn nửa năm, Đường Sinh, có chịu nhận không?
- Xin lỗi, tôi không biết mình sinh tháng mấy, đầu cậu lại không cao bằng tôi làm chị tôi thế nào?
Lúc bốn người bọn họ cười nói hỉ hả trong khách sạn thì ở tổng công ty Sở Đại, Lý Tú Phổ, Hoa Anh Tú còn đang theo sát Hujino Nana làm việc.
Quan hệ quốc tế của Hujino Nana quả thật lợi hại, cô ta còn có thể liên hệ và có cấu kết với ủy ban an tòan quốc tế Sri Lanka. Người trong Bộ quốc phòng Sri Lanka cùng một vài quan chức trong một số lĩnh vực cũng có quan hệ qua lại ở mọi tầng lớp, mọi lĩnh vực. Lẽ dĩ nhiên nhìn từ tình huống này để phán đoán, chính phủ không bài trừ khả năng tư nhân mua vũ khí, đây là việc khá cơ mật, đặc biệt lại có quan hệ đến việc xây dựng an toàn quốc gia, có một vài việc không thể tiết lộ ra ngoài.
Sri Lanka và Trung Quốc cũng có quan hệ ngoại giao khá tốt đẹp, năm ngoái, tổng thống nước Sri Lanka, bà Kumaratunga còn tới thăm Trung Quốc, bà là nữ tổng thống duy nhất trong lịch sử Sri Lanka. Năm 1928 bị hành thích hỏng mất một mắt càng làm bà tăng thêm quyết tâm đối với việc tiêu diệt các thành phần chống đối chính phủ có vũ trang. Đáng tiếc là bà không hoàn thành được tâm nguyện trong nhiệm kỳ của mình. Những con hổ giải phóng Taliban hiện nay vẫn rất hung hãn.
- Cô Hujino, nói đến vấn đề quyền sở hữu tài nguyên dầu khí trên biển hiện nay tôi không thể đồng ý với cô điều gì cả, cô…
- Phó trưởng ban, nếu ngài hi vọng tiến trình hòa bình của Sri Lanka kéo ngắn lại trong một thời hạn nhất định thì ngài cần kiến nghị lên tổng tư lệnh lực lượng võ trang của nước ngài để suy nghĩ về yêu cầu của tôi. Đương nhiên là tôi sẽ bán quyền sở hữu khí đốt cho một công ty chính quy
- Vậy, kỳ hạn mà cô nói đến là bao lâu? Cô nên biết lực lượng những con hổ Taliban không phải là những con mèo bệnh, bọn họ rất hùng mạnh.
- Việc này không cần ngài phải bận tâm, chúng tôi chỉ cần sáu mươi đến chín mươi ngày để giúp ngài xử lý lực lượng Taliban… Dĩ nhiên việc này cần sự phối hợp của quân đội quý quốc, một khi lực lượng này bị đánh bại, quân đội nước ngài cần nhanh chóng tận dụng cơ hội thu dọn mới được.
- Ý của cô là ám sát kẻ cầm đầu tổ chức này? Việc này không thể được, chúng tôi đã thử rồi nhưng đều thất bại…
- Ngài bộ trưởng, quân đội đặc chủng của Sri Lanka không còn chút tiếng tăm nào cả, chúng tôi cũng không kì vọng bọn họ có biểu hiện xuất sắc gì, còn về phía tôi khi nhận công việc này thì tôi sẽ làm rất gọn gàng, không riêng gì Pula Bacalan mà sẽ giải quyết cả con hắn Anthony và các thành viên quan trọng của tổ chức như Nadersha, đây là một đề nghị đáng để ngài suy nghĩ
- Việc này… được rồi, tôi sé suy nghĩ, sẽ trả lời cô trong mấy ngày tới. Nhưng tôi không hy vọng sau này cô Hujino bí mật bán vũ khí cho lực lượng những con hổ Taliban.
Ông biết rằng nói những lời này không có mấy ý nghĩa gì, không bán mới là lạ.
- Đương nhiên thưa ngài Bộ trưởng, tôi cam đoan lực lượng những con hổ sẽ không bao giờ có đầu đạn hạt nhân, ít nhất là trước khi bọn họ bị diệt vong sẽ không hề có.
Pula bacalan - lãnh tụ của lực lượng mãnh hổ bị cảnh sát quốc tế gọi là Bulađanh, được liệt vào danh sách trùm khủng bố.
Bên này kết thúc cuộc đối thoại với người của chính phủ Sri Lanka, Hoa Anh Tú nhíu mày hỏi Hujino
- Cô có thể bảo đảm tiêu diệt được lãnh tụ của lực lượng mãnh hổ Murs không? Bên cạnh gã có năm nghìn thành viên tổ chức khủng bố, làm sao có người lạ nào có khả năng tiếp cận gã chứ?
Hujuno lắc đầu
- Tôi chỉ vì muốn tranh thủ giành quyền sở hữu dầu khí trên biển cho chủ nhân nên mới nói vậy.
- Cô là con đàn bà khốn nạn, xem ra cô cố ý muốn phá hỏng sự việc này đúng không? Hai tháng làm sao có thể tiêu diệt được gã?
Lý Tú Phổ xông lên túm tóc Hujino muốn đánh cô, Hujino khẩn khoản
- Biết đâu, biết đâu chủ nhân có thể làm được…
- Bỏ cô ta ra đi, Tú Phổ, để hỏi Đường Sinh xong hãy xử lý con đàn bà này, xem ra cô ta không thành thật chút nào cả.
Hujino cũng không tin Đường Sinh có thể giải quyết được lực lượng này chỉ trong hai tháng, bao nhiêu năm nay chưa có ai làm được việc đó, cô ta làm thế này là có ý gì, chỉ là nói ngoa. Thế nhưng đối với các quan chức chính phủ Sri Lanka mà nói thì đây chính là đề nghị của một nhân vật xuất sắc.
Buổi chiều Đường Sinh đưa Đậu Đậu về trường học và nói với cô thời gian này phải quay về Lỗ Đông, mấy người phải ngoan ngoãn nghe lời. Hắn quay về tổng công ty Sở Đại thì được biết kết quả cuộc đàm phán giữa Hujino và quan chức chính phủ Sri Lanka tuy nhiên lại không hề chỉ trích cô gái Nhật này.
- Đường Sinh, xem ra cô ta cố ý phá hỏng kế hoạch của cậu, hai ba tháng làm sao có thể xử lý được bọn Bulađanh
Đường Sinh cười cười, có thể không ai tin rằng trong hai ba tháng có thể tiêu diệt được những thành viên chủ chốt của lực lượng những con hổ Tamil này nhưng Đường Sinh vẫn nghĩ rằng thời gian hai ba tháng có vẻ hơi dài, nếu như thực sự hành động thì ba ngày đã là quá dài rồi, hai ba tháng rõ là quá lãng phí.
Người đứng đầu lực lượng này chỉ có điều không dễ để tìm được chỗ ở chính xác của y, nếu không tiến hành ám sát cũng không khó đến thế.
Xem là ai đi thực hiện nhiệm vụ ám sát, để Lý Tú Phổ và Hoa Anh Tú đi chắc chắn sẽ có vấn đề, còn để Ninh Hân đi thì sao?
Có thể nói Ninh Hân là quân bài chủ chốt trong tay Đường Sinh, tuyệt đối không dễ dàng sử dụng cô một cách bừa bãi, ngoài ra nếu dùng đến cô để tranh thủ lợi ích chính trị cho quốc gia thì không thể dùng một cách công khai mà chỉ có thể dùng một cách lặng lẽ. Người Trung Quốc không dùng mánh khóe mà.
- Ừ, tốt lắm, Hujino, cứ tiếp tục trao đổi theo hướng này cố gắng tranh thủ được lợi ích cho chúng ta, để tôi viết cho cô một thứ, cô cứ căn cứ vào những yêu cầu và điều kiện này để đi đàm phán với bọn họ, nếu thành công là cô đã ghi công lớn rồi, cô có thích tự do không?
- Vâng, chủ nhân, tôi nhất định dốc sức phục vụ ngài.
Trong lòng Hujino cũng vô cùng ngạc nhiên, thực sự có thể làm được sao?
- Đêm nay, Đường Sinh về Thanh Trúc Sơn dùng cơm cùng ông nội, ông lão cũng không nhắc đến chuyện nuôi dưỡng đứa nhỏ Đường Tiểu Sắc, trong lòng ông biết rõ, sau bữa cơm sẽ nói với Đường Sinh những chuyện sâu sắc hơn, hóa ra Đường Thiên Tứ đã nói cho ông cụ biết rồi.
- Đường Sinh này, sự việc quốc tế lần này rất sâu, đầu óc cháu có khôn khéo nhưng có những vấn đề phải suy xét từ nhiều góc độ nhiều tầng lớp, đặc biệt là vấn đề của những khu vực nhạy cảm có xung đột vũ trang, phải suy xét từ mọi phương diện dựa trên sự kết hợp giữa các yếu tố bối cảnh lịch sử và đương đại. Trung Quốc chúng ta chưa đóng vai trò cảnh sát quốc tế, đứng trên lập trường chủ nghĩa nhân đạo cũng luôn khởi xướng hòa bình, không có việc gì không thể ngồi lại đàm phán, thế nhưng có một số việc ngồi đàm phán cũng không xong. Quy tắc làm việc của cảnh sát quốc tế cũng có lúc có tác dụng, muốn kiếm cớ để tham gia cũng không khó, hòa ước giải băng, NATO mở rộng bờ Đông, tình thế này càng làm tăng thêm tầm ảnh hưởng của cảnh sát quốc tế. Nhưng bọn họ không biết rằng tự mình đang lún sâu hơn vào vũng bùn, có ngày muốn rút ra cũng không thể được…
Cụ Đường ánh mắt thâm thúy như đầm Nhất Hoằng Ưu như thể sớm đã nhìn thấu bản chất vấn đề mà yên tĩnh như ngọn núi cao.
- Ông nội, nói về vấn đề Trung Đông, nếu như bọn họ muốn thành lập liên minh nhất trí quan điểm trong vấn đề đối ngoại thì Mỹ có muốn can thiệp vào cũng khó…
- Đường Sinh à,vấn đề Trung Đông là vấn đề phân biệt chủng tộc, riêng Ả rập đã chia ra làm bao nhiêu tiểu vương quốc, vấn đề này vốn dĩ đã là vấn đề lớn rồi, phương tây lợi dụng mâu thuẫn nội tại của họ để phát động chiến tranh, giúp người Do Thái phục quốc, tranh thủ kéo theo lợi ích của mình vào, vấn đề Trung Đông muốn giải quyết triệt để thì trước hết phải giải quyết được vấn đề phân biệt chủng tộc, thế nhưng mâu thuẫn quá lớn, khó à…
Vẫn là ông cụ ánh mắt tinh thông, một cái liếc mắt đã hiểu rõ mọi vấn đề, chỉ có điều vấn đề phân biệt chủng tộc vốn dĩ đã như vậy? Làm sao giải quyết được?
- Ông nội, cháu không nghĩ đến việc gì khác chỉ có điều cảm thấy nước ta không có bao nhiêu nguồn tài nguyên dầu khí ở bên ngòai mà không cam lòng.
- Ha…Arab Saudi, Iraq và những nước khác đều sẵn sàng chia sẻ nguồn tài nguyên khí đốt, nhưng những thứ họ cần không dễ gì có thể đáp ứng được, Trung Đông có dầu mỏ, có tiền, ngòai những thứ này ra bọn họ không có gì khác cả, kinh tế phát triển toàn diện chỉ là giấc mơ.
Những nước này thật đúng không thể nói gì đến việc phát triển toàn diện nền kinh tế, thỉnh thoảng chiến loạn, xây dựng chưa xong, chỉ cần một vụ bạo động là biến thành đống hoang tàn, chẳng phải có nhiều tiền sao? Đống hoang tàn ấy lại biến thành nhà cao tầng, để đỡ tiền không có chỗ tiêu, cứ cái vòng tuần hòan như vậy cũng tốt.
Ngày kế, Đường Sinh rời khỏi thủ đô về Lỗ Đông, lời ông nội không cản trở gì hắn nhưng không chừng sẽ kêu chú tư theo sát hắn hơn.