Mục lục
[Dịch]Cực Phẩm Thái Tử Gia- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa mới đuổi tới nơi các nhân viên an ninh đều nhe răng trợn tròn mắt, chân đều phát run, bọn họ rất rõ ràng thủ trưởng lợi hại, mấy năm qua chưa thấy ai có thể là đối thủ của hắn, người bình thường với hắn mà nói, tùy tiện cũng bị đánh cho thê thảm, nhưng hắn hiện tại lại bị đánh cho nằm úp sấp

Không những nằm úp sấp mà còn bị đánh đến ngất, miệng đầy máu tràn xuống cả cổ, thân thể còn co giật, một tay theo bản năng che chắn ở phía dưới, tay kia biến thành hình thù kỳ quái.

- Mẹ, gã đẹp trai này rất biến thái đúng không? Ra tay cũng quá độc ác, mới vài mươi giây mà đánh ngã được một người lợi hại thế này.

Trong mắt Đường Sinh, người này tính là gì? Dù đem mấy người khí lực mạnh hơn nữa đến đây cũng không thể nào đấu lại hắn.

Đinh Hải Quân và ông Nguyên nuốt nước bọt, Cam Tịnh Trần Khiết, Tần Hiểu mồm há to, mắt trợn trừng, không thốt nên lời.

Công tử họ La bên này cũng phát ngốc, còn Chủ nhiệm Lưu hai đùi run rẩy, đầu cũng run rẩy, dường như rất kích động.

Tóm lại, mọi người đều choáng váng, sau đó tiếng bàn luận ong ong vang lên, hiện trường cũng chẳng hỗn loạn.

- Báo…báo…báo cảnh sát…

Đại La công tử mặt xám như đất, nói lắp bắp, đối phương giỏi võ như vậy, người từ quân đội ra cũng đánh ngã được.

Đinh Hải Quân cười khổ:

- ĐM, hoành tráng thật, quá hoành tráng, thật là công lực cao, tôi xin bái làm sư phụ”

Làm sự việc ầm ĩ như vậy, anh ta không sợ còn ở đó mà nói đùa, Trần Khiết ngồi phịch trên đất, việc này làm sao bây giờ?

Lúc này, cô và Cam Tịnh giống nhau, đầu đều bã đậu, việc này hoàn toàn vượt khả năng tưởng tượng của các cô.

Mấy cô gái nhìn nhau, trong đôi mắt tràn đầy hoảng sợ, việc này tai họa lớn rồi?

Đột nhiên bộ đàm treo trên vai các nhân viên an ninh đều vang lên:

- Đến đại sảnh Trụ sở trợ giúp, có người đến gây rối!

Trời ạ, ngày hôm nay là làm sao vậy? Bên này hỗn loạn như vậy, Trụ sở bên kia lại cũng xảy ra chuyện à?

Để lại hai người đi đỡ vị thủ trưởng bị Đường Sinh đánh ngã kia, một người tay còn bấm 120 gọi xe cứu thương, tất cả các nhân viên an ninh còn lại chạy đến Trụ sở cách đó không xa. Báo cảnh sát, báo cảnh sát, những tiếng hô vang lên, giờ phút này, hiện trường liền náo loạn.

Họ La cũng muốn chạy, Đinh Hải Quân cười lạnh:

- Ngươi thử đi một bước cho ta xem?

Y đẩy Trần Khiết sang vừa hung hăng xông lên, vừa hô:

- Anh Nguyên, đập xe hắn cho tôi.

Bởi sự ra tay của Đường Sinh làm đối phương sợ hãi nên không ai còn dám đánh Đinh Hải Quân, chỉ dám ngăn chặn anh ta, không cho anh ta đánh Đại La, Đinh Hải Quân tóm được người nào đánh người đó:

- Xem ai dám ngăn ta nào?

Ông Nguyên nhảy lại bên chiếc Audi, rất nhanh tiếng rầm rầm, bốp bốp vang lên, biến chiếc xe thành đố phế thải.

Cả lũ ngươi đúng là kẻ cướp hung hãn, mẹ nó chứ, ngươi không phải sao? Ông đây đã để cho ngươi ra vẻ, còn nói cái gì báo cảnh sát sẽ đem các ông đây trừng trị? Ngươi hoành tráng hả, ngươi thật sự muốn trừng trị hả? Bọn hèn nhát!

Bà tám Lưu lúc này bỗng có phản ứng, quay về phía Trần Khiết kêu lên:

- Trần Khiết, nếu không ngăn bọn họ lại, cô cũng không xong đâu!

Trần Khiết cũng đầy bụng tức giận, dù sao cũng không muốn ở lại Bắc Hàng chịu uất ức như hai năm vừa qua:

- Cô đừng có ra vẻ ta đây, chị em tôi nhịn đủ lắm rồi, đừng có mà lên mặt, cho cô một trận…

Cô dường như điên xông lên, bị Cam Tịnh các cô kéo lại:

- Ấy, ấy, Trần Khiết, cô điên rồi sao?

Đường Sinh cũng đi qua, thấy hắn, toàn bộ nhân viên phi hành đoàn đều tránh né, người này biến thái, ai mà xông lên chỉ có nước nằm đo đất.

Chủ nhiệm Lưu biến sắc, xoay người định chạy, không ngờ vấp phải bậc thang, ngã xuống thét lên chói tai, Trần Khiết đi đến đạp lên mông cô ta:

- Đạp cái mặt kênh kiệu của cô, ngày nào cũng ức hiếp người, chị em chúng ta cùng lắm thì mặc kệ, hôm nay thế nào cũng phải đạp cho hả giận?

Cam Tịnh, Tần Hiểu các cô ngoài miệng thì kéo Trần Khiết khuyên: “Cô đừng đánh nha, đừng động vào nha!” nhưng vừa cản, cũng vừa đạp…

Đường Sinh đi sau cùng cũng dở khóc dở cười, toát mồ hôi thật, các vị tỷ tỷ à, chân ngọc đừng nâng cao quá, chú ý hình tượng nha!

Trên cửa sổ lầu hai một nhóm dán mặt vào cửa, đồng loạt hô to cổ vũ:

- Đạp tốt vào, Trần Khiết, chúng tôi ủng hộ cô…

Đến nước này, chuyện ở Bắc Hàng không đã bị phơi bày, từ nay về sau cũng dẫn đến một số phản ứng dây chuyền, những điều mục nát ở Bắc Hàng đều bị lôi ra, nhiều vụ các tiếp viên hàng không từng bị ức hiếp bởi các quy tắc ngầm đều được vạch trần, mà người đứng đầu câu lạc bộ bị kết tội.

Có thể thấy sự kiện tiếp viên hàng không ngày hôm nay có ảnh hưởng lớn đến sau này, nhưng lúc này đây những người ỏ đây lại không có nghĩ xa như vậy.

Vẫn là Đường Sinh đi lên kéo Trần Khiết và Cam Tịnh ra:

- Đừng làm bậy, không thể làm bậy nha, các chị xin bớt giận”

Sắc mặt những nhân viên phi hành đoàn đều tái, phải có lá gan rất lớn mới dám làm ra loại chuyện này.

- Các người sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự

- Hừ…Còn không phải do các người bắt ép? Tưởng mình tốt đẹp lắm sao? Các người cũng muốn bắt nạt tiếp viên hàng không? Ngươi mơ đi!”

Các cán bộ phi hành đoàn mặt đỏ tía tai:

- Ngươi…ngươi…’

Cứ “ngươi, ngươi” mấy tiếng mà không nói nên lời, bị tiếng ồn phản đối ở bên trên bao phủ, lại không thốt thêm được lời nào nữa, một đám tức tối đến đỏ mặt tía tai, dường như muốn tìm chỗ tránh đi.

Bên kia lại chạy tới một đống người, dẫn đầu chính là Quân Lão Ngũ, y nhận được điện thoại của Đinh Hải Quân nên chạy tới, lúc trước đã ở đại sảnh trụ sở Bắc Hàng làm ầm ĩ, hỏi bọn họ đem “Hải Quân ca” giấu ở đâu? Nếu không giao người ra thì sẽ phá đại sảnh, sau đó liền đập thật.

Rồi có vài nhân viên bảo vệ tiến đến nói ra địa điểm, không nói không được, vài bảo vệ đã bị đánh ngã, người Quân Lão Ngũ dẫn tới đều là bộ đội đặc công hoặc đã tham gia nghĩa vụ quân sự, chỉ có điều không mặc đồng phục bộ đội.

Hơn mười người do Quân Lão Ngũ cầm đầu bước nhanh đến, cộng với số người còn ở trên xe cũng phải cả trăm người, chỉ riêng xe mang biển số quân đội thôi mà những hơn hai mươi chiếc Audi, trận thế như vậy có thể dọa chết người, các nhân viên an ninh của Bắc Hàng đều bị dọa sợ run.

Sự việc ồn ào khiến cho tất cả các tiếp viên hàng không trong ký túc xá dưới lầu đều đến xem. Sau tiếng mở cửa xe “rầm rầm” liên tiếp, hơn trăm người đàn ông với gương mặt lạnh băng bước xuống, hướng bên này tập hợp lại, người của Bắc Hàng nhất thời đều bị dọa cho ngây người, đây là những người nào vậy?

Khi gã La công tử kia thấy Quân Lão Ngũ không khỏi hít một hơi lạnh, mặt đều co giật, má ơi, danh tiếng của “Quân Ngũ Ca” không ai không biết, dậm chân một cái là cả mặt đất của Bắc Kinh – Thiên Tân đều rung lên, sao hắn ta lại đến đây?

Đại La biết Quân Lão Ngũ, nhưng Quân Lão Ngũ lại không biết gã là ai, chỉ là từ xa nhìn thấy Đinh Hải Quân.

- Hải Quân ca, sao lại thế này? Ai muốn gây sự? Đại La là người nào? Đứng ra ngay cho ta? Nhanh lên, mẹ kiếp!”

Hai tên đang chặn Đinh Hải Quân, bị Quân Lão Ngũ bước tới đá cho mỗi tên một cước văng ra ngoài. Quân Lão Ngũ chạy theo đạp cho mấy đạp nữa.

Sắc mặt Đại La trông vô cùng khó coi, một tay lau máu trên mặt, một tay run rẩy rút di động:

- Ba, ba, xảy ra chuyện lớn rồi, ba mau nghĩ biện pháp, con chọc phải người của Quân Lão Ngũ, hắn dẫn theo một đống người đến Bắc Hàng gây rối.

Gã hạ giọng cầu cứu rồi, hai đùi vẫn run run, bên này Đường Sinh cũng buông mấy mỹ nữ ra, Chủ nhiệm Lưu nằm trên thềm đá giả chết, trên người toàn dấu chân, phải nói là vô cùng thê thảm. Quân Lão Ngũ vừa nhìn qua tình hình thì liền hiểu ra, là ba người này a!

Chà, ai chọc được ba người này chứ? Đường Sinh, Đinh Hải Quân, Ông Nguyên, chó má thật, ba người họ dư sức đem Bắc Kinh – Thiên Tân quậy đến nổ trời

- Này này, chú ý ảnh hưởng chút, làm cái gì vậy? Mang cả đoàn người đến hù dọa dân chúng à? Có còn luật phát hay không?

Đường Sinh mày kiếm nhíu lại:

- Ngươi, dẫn người của ngươi biến, càng nhanh càng tốt…

Hắn rất không nể mặt, hướng về phía Quân Lão Ngũ quở mắng!

Quân Lão Ngũ cười gượng một tiếng:

- Ừm…Hiểu rồi, các anh em, chúng ta rút….Tất cả lên xe!

Tới mau mà đi cũng mau, hơn trăm người chen chúc trên hai mươi chiếc Audi, vù vù phóng đi, không còn thấy bóng.

Những người xem ở đây đều ngẩn người ra, Đại La không người dìu đỡ đã sớm ngồi tê liệt dưới đất, mình chọc phải ai vậy trời?

- Chỉ thế thôi à? Không dạy cho hắn một bài học à?

Đinh Hải Quân hơi buồn bực, vẻ mặt đau khổ hỏi Đường Sinh, anh ta còn chưa hả giận.

Đường Sinh vỗ đầu vai anh ta:

- Cậu kêu bọn họ tới làm cái gì? Sự việc vốn không lớn, lại gọi người tới đập đại sảnh Bắc Hàng của người ta? Cậu bị nước vào óc à? Phải khiêm tốn thôi, học tập tiểu Ông một chút, sửa tính kiêu ngạo đi!”

- Hơ, sẽ từ từ sửa mà, nhất thời không quen thôi mà!

Đinh Hải Quân không dám trái lời anh rể, gãi gãi đầu đáp ứng.

Phía sau Đường Sinh, Cam Tịnh, Trần Khiết các cô đều phát ngốc. Mới nãy hàng trăm người đến làm bọn họ sợ hãi, tưởng người của Đại La gọi tới, nhưng khi thấy tất cả xe đến đều là Audi mang biển số quân đội, các cô biết đã đoán sai, Đại La không có bạn bè trong quân đội.

Nào biết là người Đinh Hải Quân gọi tới, chà, lợi hại thật.

Các cô chưa từng có giao tiếp với các công tử quyền quý, cho nên mơ hồ không nắm rõ tình thế gì cả.

Quân Lão Ngũ vừa mới rời đi, thì có khoảng 7, 8 xe ô tô con đi đến, nhảy xuống hơn 30 người, tên cầm đầu trẻ tuổi hướng Đại La hô lớn:

- Anh La, kẻ nào dám đến Bắc Hàng gây chuyện? Muốn tàn phế phải không? Mày chỉ mặt hắn, tao cho nó một trận!

Đại La cười khổ, hạ giọng kể chuyện vừa xảy ra cho y, tên kia sắc mặt thay đổi, biến thành tái nhợt, còn nuốt nuốt nước bọt.

Lời của tên đó khiến Đinh Hải Quân khó chịu, lập tức nổi giận:

- Mày đồ chó, sủa cái gì? mày TMD chưa viên thông à?”

Anh ta sải bước tiến lại chỗ hai tên kia, Đại La cùng toàn bộ người bên gã sắc mặt đều tái đi, liếc mắt nhìn nhau, gặp quỷ?

Đinh Hải Quân tiến đến tát vào mặt tên kia đánh “bốp” một tiếng:

- Nói lại tao nghe, mày muốn cho ai một trận?

Thanh niên kia bụm mặt cũng không dám động, người phía sau hắn ta chân đều phát run:

- Hải… Hải Quân ca, em có mắt không tròng, em sai lầm rồi!

Khi nãy Quân Lão Ngũ cũng kêu “Hải Quân ca”, Đại La đã biết vị “ca ca” điên cuồng hung dữ là ai, gã bị dọa sợ đến tiểu ra quần rồi.

Thở dốc ra, không ngờ trước mặt mọi người Đại La quỳ xuống dưới chân Đinh Hải Quân, khóc nói: “Hải…Hải Quân ca, đều là lỗi của em, anh coi như em là cái rắm thả em đi, đại ân đại đức, cả đời không quên, van cầu anh, Hải Quân ca, em dập đầu lạy anh ...

Lần này, mọi người đều trợn mắt há mồm, vừa rồi kiêu ngạo ngất trời, như thế nào thoáng chốc lại thành bộ dạng thảm hại thế này?

Hơn ba mươi người theo tới đều là ở đất thủ đô này lăn lộn, có ai lại không nghe nói qua danh tiếng của Hải Quân ca? Tên tuổi vang dội như sấm bên tai.

Cá tính của Đinh Hải Quân là đánh kẻ chạy đi, không đánh người chạy lại, anh ta thật sự rất sợ việc có người quỳ trước mặt mình, nhưng anh ta cũng đặc biệt khinh thường việc trước thì ngông cuồng sau lại hèn hạ như vậy.

- Mẹ, mày thật là mất thể diện…Đứng lên, đừng có giả chết chơi xấu cái con mẹ nó, Lão Tử đây không để mình bị đẩy vòng vòng đâu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK