Sở trưởng Mã cùng hai, ba cảnh sát mặc thường phục và một người phụ nữ đứng ở hàng hiên chờ Đường Vĩ mặc quần áo vào, bên này vài bác sĩ đang đi tới, trong đó có một người mặt mũi sáng sủa là chủ nhiệm khoa nội bệnh viện thần kinh, ông ta là chuyên gia nổi tiếng trong giới y thuật ở Giang Lăng.
Người phụ nữ cao ngạo kia là chủ nhiệm Lưu khoa nội thần kinh, nhìn thấy ông liền bước lên hai bước, cười khanh khách nói
- Chào Lưu chủ nhiệm, đây là…
- Ồ, là Mã phu nhân, tôi đến kiểm tra bệnh nhân của phòng này.
- Phòng bệnh này?
Mã phu nhân chỉ tay vào phòng bệnh của Đường Vĩ
- Cậu ta có gì hay? Đánh người còn để ý làm gì?
Lưu chủ nhiệm cười cười, không nói gì cả, lúc này có thầy thuốc đẩy cửa phòng bệnh ra, ba bốn người liền đi vào.
Sở trưởng Mã mắt nhìn vào Lưu chủ nhiệm, hướng tới Mã phu nhân nói:
- Chị dâu, chị cũng biết Lưu chủ nhiệm à?
- Ừ, cũng biết chút ít, Lưu chủ nhiệm là người kiêu ngạo, cô ta không ký tên cấp giấy chứng thương cho Tiểu Quân..
Sở trưởng Mã bỏ qua nói
- Đó là ai cấp cho?
- Phó chủ nhiệm Tào khoa nội thần kinh, ông ta đã làm qua việc này… Dù sao chỉ là để qua mặt tên họ Đường nghèo kiết xác đó, ai ký cũng không sao cả.
- Vâng, không có việc gì, những chuyện tôi giải quyết khẳng định chị dâu sẽ vừa lòng.
Người phụ nữ kia liếc mắt một cái vào phòng bệnh
- … Kiện con tôi, tôi sẽ để cậu ta kiện, tôi sẽ không để họ được sống yên ổn sau này đâu…
- Chị dâu, thôi di, bọn họ không đáng để mình tức giận, như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của mình.
- Ai.. nhưng tôi nói cho cậu biết, công an chuẩn bị cho cậu ta một trận, ít nhất thì cũng phải giam cậu ta một đêm..
Sở trưởng Mã sờ sờ lên mũi.
- Chị dâu, cậu ta vẫn còn là học sinh, không thể nhốt được, sẽ ảnh hưởng không tốt, tôi sẽ dọa cậu ta, dọa cậu ta.
- Không được, nhất định phải giam cậu ta một đêm, gia thế cậu ta như thế nào mà dám xúc phạm chị? Chị sẽ làm cho bọn họ hối hận suốt đời…
- Chị dâu… điều này…
- Cậu Tiểu Lục, nếu cậu không xử lý việc này cho chị, về sau cậu đừng bước vào cửa nhà chị nữa…
Sở trưởng Mã cười gượng, vội gật đầu
- Được, được, được, tôi làm, tôi làm..
Trong lòng ông cười đau khổ, không thể đắc tội với chị dâu à, anh trai ông cũng phải nể mặt chị, bản thân anh muốn mọi chuyện vui vẻ cũng phải nịnh nọt chị ta, ai bảo anh của chị ta là phó bí thư Quận ủy chứ?
Mã phu nhân có anh trai làm phó Bí thư Quận ủy, chẳng trách bà ta lại kiêu ngạo đến vậy.
Trong phòng bệnh, Lưu chủ nhiệm bảo Đường Vĩ đang chuẩn bị mặc quần áo nằm xuống, nói phải kiểm tra một chút, Đường Vọng Bình, Lý Quế Trân và Đường Cẩn nhiều ít cũng có căng thẳng một chút, tại sao đột nhiên lại có nhiều bác sĩ tới đây như vậy? Điều này làm cho bọn họ cảm thấy sợ, không biết Đường Vĩ có bị ảnh hưởng thương tích ở đâu nữa không?
Kiểm tra khoảng chừng năm ba phút, Lưu chủ nhiệm đi ra, Lý Quế Trân liền theo sau, đóng cửa lại rồi mới hỏi
- Bác sĩ, con tôi có biến chuyển gì không?
Sắc mặt Lưu chủ nhiệm có chút trầm xuống, xung quanh còn có Mã phu nhân, Sở trưởng Mã và vài người khác, bà ta hạ giọng nói:
-… Cứ bảo đứa nhỏ nằm trên giường nghỉ ngơi đi, đừng có về nhà…, lát nữa đi chụp CT não để xác định thêm.
Lý Quế Trân lo lắng, nước mắt cứ trào ra.
- Bác sĩ, bác sĩ, rốt cuộc con tôi bị làm sao, hãy nói cho tôi biết…Người của đồn công an còn chờ đây.
Bà chỉ vào Sở trưởng Mã và vài người, lại nói
- Bọn họ muốn dẫn con tôi đi đến đồn công an lấy khẩu cung.
Lưu chủ nhiệm liếc mắt nhìn Sở trưởng Mã, lại nhìn Lý Quế Trân
- … Tôi đề nghị đừng cho đứa nhỏ rời bệnh viện…
Bà ta cũng không nhìn Sở trưởng Mã mà nhìn Lý Quế Trân nói, kỳ thật lời này là nói cho Sở Trưởng Mã nghe, chỉ có điều bà ta không muốn trực tiếp phản đối người này thôi.
Lý Quế Trân đi theo Lưu chủ nhiệm, liên tục hỏi “sao lại thế này?”. Nhưng bác sĩ Lưu không đáp lại bà.
Bà ta có thể trả lời sao? Không có cách nào khác để trả lời, bà ta theo lệnh viện trưởng đi kiểm tra một chút, sau đó trở về điền kết quả vào bảng thương kiểm.
Viện trưởng nói là “Vết thương có thể ghi vào hồ sơ bệnh án là rất nặng, còn cái khác bà không cần lo”
Lưu chủ nhiệm là một người nghiêm túc,trong lòng dù bất mãn với việc viện trưởng bảo làm, nhưng bà không có cách nào phản đối cả, nếu không làm việc này thì cũng đừng làm chủ nhiệm khoa, cho nên bà ta nhìn Lý Quế Trân ở đằng sau có chút bực mình, bà hỏi tôi làm cái gì? Chẳng phải bà tìm viện trưởng nhờ giả bộ thương tích sao?
Cuối cùng cảm thấy rất phiền hà, Lưu chủ nhiệm liền nói một câu,
- Điều này trong lòng bà phải hiểu rõ chứ?
- Tôi hiểu rõ cái gì? Bác sĩ, rốt cuộc sao lại thế này?
Lý Quế Trân phát hoảng, tôi biết rõ là sao?
Nhìn vẻ mặt Lý Quế Trân vừa như dò hỏi vừa lo lắng, Lưu chủ nhiệm càng không hiểu, điều này là như thế nào? Sao bà ta lại không biết gì nhỉ?
- Báo cáo thương tích sẽ nói cho bà rõ mọi việc, bà hãy quay về phòng bệnh chờ xem…
Đường Sinh đi dạo quanh đài phun nước, hắn suy nghĩ việc vì sao mẹ của Cẩn lại bị gọi tới đồn công an, họ đã tìm thấy người, rõ ràng chuyện học sinh đánh nhau là chuyện cỏn con vặt vãnh, nếu không phải có người cố tình tìm người xử lý, người của đồn công an sao lại tìm đến? Họ rãnh đến thế sao?
Phó cục trưởng Mã kia cũng ức hiếp người quá đi? Con trai ông ta lúc nào cũng giương cao cờ hiệu “ba tao là cục trưởng” nên thường xuyên kiêu ngạo chăng?
Lúc này xem như đụng đúng người rồi, cho ngươi nếm thử chút lợi hại của Đường thiếu gia với cờ hiệu “ ba tôi là bí thư”.
Sở dĩ nói dối để Ninh Hân đến đây là vì Đường Sinh phòng họa trước, hắn mỗi khi “kích động” đều phải có sự chuẩn bị như vậy.
Xe của Ninh chạy vào bệnh viện, nhìn thấy Đường Sinh đang đi bộ quanh đài phun nước, trong lòng tự hỏi, tên khốn khiếp, lại đùa giỡn chị? Cứ chờ xem, chị sẽ trừng phạt cưng như thế nào…Đường Sinh cũng nhìn thấy chiếc chính hãng cô đang chạy, còn chớp chớp mắt nhìn cô.
Ninh Hân tức giận cực độ, xe vừa dừng lại, liền thấy một trung đội xe cảnh sát theo sau, trời, làm sao tất cả cùng tới thế này?
Đường Sinh không cho Ninh Hân cơ hội nổi giận, làm bộ la lên
- Chị Hân, mau đi cùng em, mạng người quan trọng lắm.
….
Phòng bệnh bên này, Sở trưởng Mã tiến vào thúc giục
- Này, này, này, … làm gì thế? Sao lại nằm xuống? Đứng lên, đứng lên…
Đường Vọng Bình phát hỏa trong lòng, phẫn nộ nhìn Sở trưởng Mã
- Đồng chí cảnh sát, mạng người quan trọng hay lấy khẩu cung quan trọng?
- Ông nói như thế nào? Mạng người nào quan trọng? Mạng con ngươi quan trọng, mạng người khác không quan trọng sao?
Sở trưởng Mã cũng phát hỏa, trừng to mắt nhìn Đường Vọng Bình bắt đứng lên, Đường Cẩn vừa sợ vừa khóc, cô chưa gặp trường hợp này bao giờ, hai tay kéo ba cô
- Ba, ba… Ba từ từ nói, đừng kích động…
Cô sợ ba cô sẽ đắc tội với vị cảnh sát này.
Đường Vĩ cũng chưa bao giờ bị như thế này, cậu ta mới chỉ là đứa trẻ mười bốn tuổi, lúc này cũng rất sợ hãi, choáng váng.
Đường Vọng Bình tức giận nói.
- Vừa rồi bác sĩ nói không cho con tôi nhúc nhích, phải nằm trên giường nghỉ ngơi, các ông phải lấy khẩu cung tại đây.
Sở trưởng Mã hừ một tiếng
- Ông còn muốn can thiệp vào việc tôi thi hành luật pháp sao? Ông có nhầm lẫn hay không? Có tin tôi bắt ông không?
- Bắt đi, bắt cũng không thể mang con tôi đi…
Đường Vọng Bình tiến lên một bước chặn Sở trưởng Mã lại.
Một người trẻ tuổi mặc thường phục đột nhiên đi lên từ phía sau Sở trưởng Mã kéo áo Đường Vọng Bình
- Cản trở cảnh sát thi hành công vụ, trước tiên đem ông đến đồn cảnh sát để giáo dục mới được, cũng khó trách con ông đánh người đâu, làm cha mà không tốt, làm sao dạy được con.
Đường Vọng Bình và hai, ba người mặc thường phục cứ tranh giành nhau việc đứng nằm, người lôi kẻ đẩy, Đường Cẩn đứng một bên khóc
- Đừng bắt ba tôi.
- Không phải chuyện của cô, tránh ra mau.
Sở trưởng Mã không khách khí hất cánh tay Đường Cẩn ra, Đường Cẩn nhất thời không tránh được, bị ông ta đẩy ngã xuống.
Chẳng may Đường Cẩn ngã xuống cạnh giường, trán đập vào thành giường, máu phún ra, đỏ tươi …