Mục lục
[Dịch]Cực Phẩm Thái Tử Gia- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả nhiên, vì chuyện gặp Lưu Quang Chấn ở nhà hàng hôm trước, ngày hôm sau vị chủ nhiệm đeo kính đó đã chủ động xin lỗi Phương Thắng Bình, còn nói muốn mời anh ta đi ăn gì đó lại còn mặt dày nói là đại nhân không chấp tiểu nhân, khoan dung độ lượng … vv. Thật tức cười chết đi được.

Trương Na nói những điều này với Đường Cẩn, Đường Cẩn lại nói với Đường Sinh, Đường Sinh bĩu môi nói,

- Những người đó, đã gặp người làm cán bộ bao giờ đâu?

Đến bây giờ Trương Na vẫn chưa nhìn thấu Đường Cẩn và Đường Sinh, Đường Cẩn rất nhiều tiền, là cô ấy bao Đường Sinh sao? Nhưng Đường Sinh lại rất có bối cảnh, hồ hởi bắt tay với Lưu Quang Chấn, là hắn bao Đường Cẩn sao? Thực sự không hiểu gì hết, tóm lại là hai người này không tầm thường, tuyệt đối có thể kết giao được.

Buổi sáng, Đường Sinh không có việc gì làm nên đến trường học với Đường Cẩn, buổi chiều Đường Cẩn lại tới tổng bộ Sắc Hinh làm thêm, mỗi ngày giường như trôi qua một cách bình thản, trước mắt đã sắp đến tết rồi, tết của người Trung Quốc rất náo nhiệt, nhà nhà đều không tránh khỏi việc mua sắm cuối năm.

Sau đó Phương Thắng Bình và Trương Na bàn bạc với nhau mua một ít đặc sản gửi cho Đường Cẩn và Đường Sinh. Trương Na cũng nói, lúc thanh toán hôm đó số dư trong thẻ của Đường Cẩn có hơn 30 triệu tệ, như vậy có thể tặng cô ta cái gì đây? Của hiếm sao?

Có câu khinh lễ trọng tình, em không tặng thì anh tặng. Đường Sinh đem những đặc sản hai người Phương, Trương tặng mang về nhà cho cha mẹ hắn.

Nào biết hôm nay Liễu Vân Huệ nhận được điện thoại của anh hai từ Nam Phong Giang Trung gọi tới, nói một chuyện làm cho bà rất tức giận, tức đến nỗi khuôn mặt xinh đẹp cũng biến sắc, Đường Sinh vừa về nhìn thấy sắc mặt mẹ không ổn liền chau mày lại,

- Ai mà lại dám làm mẹ con tức giận thế này chứ? Chán sống rồi sao?

Liễu Vân Huệ trợn mắt nhìn con trai,

- Bác hai con gọi điện tới nói là cậu út vô dụng của con, không ngờ còn nợ người ta một khoản tiền cờ bạc khổng lồ.

- Hả? Hoành tráng thật đấy.

Đường Sinh cười,

- Không hổ là con cháu nhà thần tài, dám đánh bạc như thế cơ, haha…

- Con còn cười à? Con định chọc tức mẹ con sao?

Liễu Vân Huệ lườm hắn,

- Đường Cẩn, nhéo cho hắn vài cái, tên tiểu tử hư hỏng này!

- Vâng.

Đường Cẩn giả bộ nhéo hắn một cái, hắn còn khoa trương kêu lên thảm thiết, phối hợp phải gọi là rất ăn ý.

Sau đó Liễu Vân Huệ nói qua tình hình, thì ra là người nhà họ Trần dụ dỗ Liễu lão tam, bình thường cũng chỉ đánh cược nhỏ thôi, cuối cùng thì lại chơi lớn, cơ nghiệp của Liễu lão tam không được như ý thậm chí ngay cả đến sản nghiệp nhà họ Liễu cũng động tới rồi là “Công ty quản lý vốn Cẩn Sinhh”. Công ty này đùng một cái trở thành xí nghiệp quốc doanh, ông ấy cũng sớm muốn rời đi rồi, đến phần dự trữ ít ỏi đó cũng bị thua mất nhưng có người cho ông ấy vay nặng lãi, ông ấy vay rồi chơi tiếp.

Con người mà, một khi đã muốn sa đọa thì rất nhanh, thực ra người nhà họ Trần cũng cố ý kéo ông ấy vào. Trần Kỳ là vợ chưa cưới của Lương Nam, hai người họ và nhà họ Trần có bao nhiêu ân oán với Đường Sinh chứ? Ván bài với thần bài Châu Âu đó cũng kéo cả nhà họ Trần vào, 2,2 tỷ xuýt chút nữa làm cho sản nghiệp gia tộc nhà họ Trần sụp đổ. Nếu không phải lúc đó có Chủ tịch Lương ở bên nâng đỡ thì bây giờ cũng thảm rồi, chỉ cần tiền vốn quay vòng cũng làm cho nhà họ Trần khóc không ra nước mắt.

Đường Sinh vừa nghe nói là người nhà họ Trần dụ dỗ thì thấy mục đích không đơn giản, sao vậy? Họ vẫn chưa từ bỏ ý định sao, lại muốn động chạm tới nhà họ Liễu sao?

Mặt khác, Đường Sinh cũng nghĩ tới Lương Nam thậm chí là Vương Ngạn Tương, có phải bọn họ ở sau lưng giật dây không? Nếu có vậy thì con người Vương Ngạn Tương kia cũng có chút bỉ ổi nhưng để xem phải nói như thế nào. Liễu lão tam, ông cũng chẳng ra làm sao cả, đem mặt của người nhà họ Liễu thua hết rồi.

- Mẹ, con nói chứ cậu ba cũng thật là, vốn dĩ một nhà tốt đẹp như vậy, mẹ xem bây giờ thì thế nào rồi? Lúc trước đưa sản nghiệp nhà họ Liễu cho “Công ty quản lý vốn Cẩn Sinh” chẳng phải là vì sự phát triển tốt hơn sao? Bây giờ tài sản nhà họ Liễu ở dưới trướng “Công ty quản lý vốn Cẩn Sinh” cũng tăng gấp bội rồi. Không để cậu ba kinh doanh là do năng lực của cậu không đủ lại còn tự mình đi phá nữa, con làm cháu của cậu mà cũng thấy cậu chẳng có gì là tốt cả?

Vừa lúc Đường Thiên Tắc về tới, liền hỏi có chuyện gì? Đường Sinh chỉ mỉm cười, Phó chủ tịch Đường cũng bĩu môi,

- Giám đốc Vân Huệ, cậu em trai đó của em anh cũng chẳng biết nói gì, nói nặng thì trong lòng em không thoải mái, dù sao cũng là em trai em mà …

Phó chủ tịch Đường ít nhiều cũng có chút hài hước, nói xong còn nhìn sang con trai nháy mắt một cái làm cho Đường Cẩn ở bên cạnh xuýt nữa bật cười.

- Cha, con thấy cha làm người anh rể cũng nên nâng đỡ cậu út một chút đi? Hay là kiếm cho cậu một chức quan nhỏ để làm?

- Cái gì? Người như cậu ba con mà cha dám bồi dưỡng cậu ta lên làm quan sao? Xì … Cha nói sớm muộn thì … không nói nữa.

Vừa thấy bà xã có sắc mặt không tốt Đường Thiên Tắc liền nhịn không nói ra nữa. Lườm Đường Sinh một cái, Liễu Vân Huệ hào phóng nói,

- Tiếp tục đi, hai cha con anh tiếp tục châm biếm chê cười con cháu nhà họ Liễu đi, em nghe đây, em cũng nghe quen rồi, anh nói rất đúng.

Hai cha con liền cười ngượng, Đường Thiên Tắc cởi áo khoác ngoài,

- Bà xã, hôm nay anh vào bếp phục vụ cả nhà …

Kỳ thực lúc ông nói những lời như vậy thì trong nhà còn có Lý Vân Phong và Cổ Kim Tú, hai người họ bây giờ là vệ sĩ kiêm giúp việc toàn bộ của hai vợ chồng Đường thị.

Liễu Vân Huệ chẳng thèm ngó ngàng tới chồng mà lại nhìn sang Đường Sinh nói,

- Mẹ mượn con một ít tiền trả nợ trước cho cậu con, những cái khác sau hãy nói.

Đường Cẩn lại nhanh chóng lấy thẻ ngân hàng của cô ra đưa cho mẹ Liễu,

- Mẹ Liễu, trong thẻ có 30 triệu đủ không ạ?

Liễu Vân Huệ nói,

- Đủ rồi, chỉ là tiền thôi thì dễ nói, mẹ sợ rằng còn có tình hình khác nữa, công việc lại bận mẹ không về được.

Ý trong lời của bà là muốn bảo con trai về một chuyến nhưng bây giờ con trai đều làm chuyện lớn lại sợ hắn bận không có thời gian.

- Mẹ, sao bây giờ mẹ còn khách sáo cả với con nữa? Cái gì mà công việc bận không về được chứ, mẹ cứ bảo thẳng con về giải quyết là được rồi. Cha à, cha thấy không? Mẹ coi con là người ngoài rồi, trời ơi, con cảm thấy rất bất hiếu.

Đường Thiên Tắc cười haha, Liễu Vân Huệ trợn mắt, kể ra mình cũng có chút ý đó? Chủ yếu là con trai bây giờ rất hoành tráng, thực sự sợ là làm lỡ việc của hắn. Lúc này bị hắn nói vậy liền giơ tay cốc cho hắn một cái,

- Mẹ mà con cũng dám trêu trọc à?

Đường Cẩn cười rúc rich nhìn hắn giơ ngón tay cái lên, ý muốn nói là đáng đời, Đường Sinh sờ chán cười khổ,

- Con đâu có chứ? Oan quá đi mất!

Trên thực tế cha mẹ hắn rất vinh dự vì hắn, trong đầu tên nhóc này không biết là chứa những cái gì, trong khoảng thời gian hai năm ngắn ngủi mà hắn đã xây dựng lên sản nghiệp khổng lồ, bây giờ còn muốn bước chân sang ngưỡng cửa Quốc tế nữa, mọi người không biết rõ mối quan hệ của hắn với Bích Tú Hinh nhưng Phó chủ tịch Đường và Giám đốc sở Liễu có thể không rõ sao? Người đứng sau Hoa viễn Quốc tế là đứa con trai ngoan Đường Sinh của họ mà.

Liễu Vân Huệ lại cầm chiếc thẻ ngân hàng trả lại Đường Cẩn,

- Là mẹ sợ con bận không có thời gian, nếu được con về đó một chuyến đi.

- Việc của con chỉ cần dùng điện thoại là có thể xử lý hết, bây giờ con còn định ra nước ngoài dạo chơi đây, còn cảm thấy giá trị bản thân mình còn thấp, vẫn chưa đủ. Ngày mai con sẽ bay về Nam Phong Giang Trung, chuyện của cậu con sẽ giải quyết, mẹ hãy yên tâm đi, cậu ấy là em trai mẹ con đương nhiên phải quan tâm rồi!

Nói thật, Liễu Vân Huệ có hận em trai đến đâu thì vẫn là em trai của bà.

Ở Giang Trung, một đoàn người nhà họ Liễu bất hòa khí, Liễu lão tam xảy ra chuyện Liễu lão gia cũng rất tức giận tìm các con tới thương lượng.

Liễu Vân Cương là một người có tiền đồ nhất gia tộc cũng là người điều hành ngân hang Nam Hối, nghe nói phải nhập vào Trung ương rồi.

Sự nghiệp của Liễu Vân Cương quá bận nên cũng không trông coi được nhiều việc trong nhà, nghiệp vụ ngân hàng Nam Hối làm rất mạnh, mượn thế của Công ty quản lý vốn Cẩn Sinh hợp tác làm ăn. Trong thời gian hai năm trở lại đây đùng một cái mở rộng quy mô, nó gân như thu hút hết các khoản vay doanh nghiệp của Công ty quản lý vốn Cẩn Sinh về mình, mà đầu năm 2007 tổng tài sản cũng đột phá, 200 tỷ làm cho người ta phấn khởi.

Còn Liễu lão đại thì vẫn nắm quyền trong sản nghiệp nhà họ Liễu nhưng trên thực tế thì không quản lý việc gì vì sản nghiệp đều bị thu mua rồi, trong đại sự cũng không có quyền phát ngôn nhưng có doanh nghiệp quốc doanh có bối cảnh lớn làm chỗ dựa cũng dễ dàng mà Liễu gia cũng không phải không có cơ hội mua lại cổ quyền.

Mục đích của Công ty quản lý vốn Cẩn Sinh là muốn giúp đỡ các doanh nghiệp thoát khỏi khó khăn, sau đó để cổ phần đang nắm trong tay cho ngươi mua lại, cuối cùng rút khỏi công ty của ngươi nhưng nhà họ Liễu bây giờ lấy đâu ra nhiều tiền có thể mua lại cổ phần vốn có chứ? Hình như số cổ phần cũng đến 14 tỷ rồi.

Liễu lão tam cũng vì chuyện này mà gây chuyện với mọi người trong nhà, đây không phải là làm trò cười cho thiên hạ sao, nợ nần chồng chất, thua 15 triệu người ta đến tận văn phòng Liễu Vân Cương ở ngân hàng Nam Hối đòi nợ. Liễu Vân Cương tức nổ mũi,

- Nó là nó, tôi là tôi, các người tìm tôi làm gì chứ? Nó không trả được nợ thì có thể tố cáo nó.

Ông ấy cũng là tức giận vì sự không ra gì của lão tam.

Kết quả, Lão tam thực sự bị người ta tố cáo, đến nhà cũng bị chủ nợ siết, không trả tiền thì cho ngươi biết.

Liễu lão nhị cũng không ngờ là đối phương sẽ kịch liệt như vậy, vố dĩ cho rằng họ sẽ ngồi xuống bàn bạc, mình cũng là nhất thời nóng giận mới nói những câu tức giận đó. Người nhà họ Liễu không bỏ ra nổi 15 triệu sao? Đương nhiên không phải, mặc dù sản nghiệp Liễu thị trở thành công ty con của doanh nghiệp quốc doanh nhưng tài sản cũng tương đối lớn, 15 triệu tính là gì chứ? Chỉ là rất thất vọng về lão tam, bề ngoài thì mặc kệ ông ấy để ông ấy ngồi tù hai năm đi, nhưng lại không nhẫn tâm. Bây giờ bị người ta đưa đi rồi, vợ thì làm ầm lên đòi ly hôn làm cho lão gia hốt hoảng, tức giận run lên.

Đường Sinh sắp xếp qua công việc ở Tuyền Thành, để Lý Tú Phổ trông chừng Hujino Nana và việc trao đổi với Sri Lanka, để Hoa viễn thay hắn đi làm việc quân khí. Đương nhiên, việc này phải làm dần dần, một lúc chắc chắn là không thể làm xong, ngoài ra Sri Lanka những năm trở lại đây đều lo đánh giặc cho nên nợ nước ngoài cũng khá nhiều, nền kinh tế trong nước cũng không phát triển lắm, trong thời gian ngắn chắc chắn chưa thể vực dậy được. Đường Sinh đề nghị sau khi để Hujino Nana đi thuyết phục thì để cho Hoa viễn đi làm việc này, làm theo chủ ý “Hiệp nghị quyền sở hữu toàn bộ” lấy 30% lợi nhuận của Sri Lanka đổi lấy vũ khí.

Aisha của Libya tạm thời không liên lạc với cô ấy, cô ấy cũng cần phải có thời gian tiêu hóa những đề nghị của Đường sinh và còn phải nghiên cứu một chút về Sarkozy nữa chứ?

Chiều ngày hôm sau Đường Sinh đã tới Giang Trung thì được biết cậu Liễu Vân Phong bị bắt vào cục Cảnh sát rồi, được đấy cậu, cậu đã làm mất hết mặt Liễu lão gia rồi. Nói thế nào thì Liễu gia ở Nam Phong Giang Trung này cũng là một trong ba nhà đại hào phú, thử xem cậu đã làm gì chứ?

Nói về mạng lưới quan hệ trong cơ quan chấp pháp tại Nam Phong này thì Đường Sinh chỉ cần hắt hơi một thì có thể xử lý cả đống chuyện, lên trên tới Ủy ban chính trị pháp luật tỉnh, xuống dưới là Cục công an Thành phố chẳng có ai mà không thân thiết với hắn cả, nếu có muốn tới Tỉnh ủy cũng chỉ cần một câu nói, ba vị đầu sỏ của Tỉnh ủy đều rất than với hắn.

Chỉ là trong chuyện này Đường Sinh không biết Lương Nam và người nhà họ Trần ở sau đóng vai trò gì, nếu thực sự bọn họ ở sau giở trò vậy thì đừng trách thiếu gia không khách khí, người nhà họ Liễu dễ ức hiếp vậy sao? Người nhà họ Trần các người vẫn chưa từ bỏ ý định, không ngờ vẫn còn gây sức ép.

- Bác hai, tình hình cụ thể của cậu ba bác không biết rõ sao?

Đường Sinh gọi điện cho bác hai Liễu Vân Cương nhưng ông nói là không biết.

Đường Sinh liền vào Cục công an Thành phố, Cục trưởng Mã Tái Hưng nói chuyện của Liễu lão tam với hắn.

- … Người ta muốn kiện ông ấy tôi cũng không còn cách nào, 15 triệu đấy Đường Sinh, không phải con số nhỏ đâu, cơ quan chấp pháp cũng đang đả kích những người cho vay nặng lãi nhưng khổ nỗi không có chứng cứ.

- Vâng, bác Mã, cháu muốn gặp cậu cháu chút, ngoài ra ngày mai cháu nộp tiền bảo lãnh cho ông ấy, 15 triệu cháu sẽ để ở đây, nếu đối phương dám tới đây lấy tiền thì bác cho người đi tìm hiểu nguồn gốc, đánh cả bọn chúng luôn, để xem ai ra mặt thay cho chúng nào?

- Được, tôi cũng muốn nhổ cái rễ này xem, chắc là có liên quan tới nhà họ Trần, bọn họ quen cái kiểu làm ăn như thế này rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK