Ban đêm, Đường Sinh vừa mới tắm xong, đang ngồi trên giường tán gẫu với La Sắc Sắc thì Chu Tiểu Thường gọi điện tới, nói là có việc gấp.
Xấu xa thật, đêm hôm khuya khoắt thế này mà cậu ta còn có việc gấp gì chứ? Thế nhưng khi nghe cậu ta kể lại tình hình, Đường Sinh cũng phải trợn tròn mắt.
Không thể không bái phục cậu bạn Chu Tiểu Thường. Cậu ta làm chuyện “người lớn” với Lục Tú Tú, cũng không biết làm thế nào mà cô bạn họ Lục chảy máu không ngừng. Chu Tiểu Thường bị dọa sợ tái xanh mặt mày. Không, ít ra thì cậu ta còn biết gọi điện đến cầu cứu Đường Sinh, cậu ta hoàn toàn không có kinh nghiệm ứng phó với loại tình huống này.
Đường Sinh vẫn chỉ mặc chiếc quần con, ném di động xuống liền vội túm lấy quần áo, La Sắc Sắc liền hỏi:
- Làm sao vậy?
- Có chút chuyện nhỏ phải đi giải quyết. Bạn học xảy ra chuyện. Cậu ta có biết làm không vậy, làm cho con gái người ta máu ra không ngừng!
- Úi!
La Sắc Sắc đỏ mặt.
- Sao bạn bè của em đều là những người hư hỏng vậy? Tất cả đều đáng đem ra xử bắn.
Đường Sinh vừa mặc quần áo vừa cười nói:
- Em và tiểu Trư không giống nhau, điểm này chị yên tâm, khi hai chúng ta muốn làm, em sẽ làm từ từ, chầm chậm đưa vào...
Hắn vừa nói vừa khoa tay múa chân, La Sắc Sắc vật hắn ngã liền đấm, đánh, xoắn, véo không ngừng.
- Khiếm nhã, cứu với!
Đường Sinh miệng há rất to nhưng tiếng thì lại rất nhỏ, tay ôm mạnh eo của La Sắc Sắc, hai người liền gần sát vào nhau.
- Tốt lắm, chị Sắc Sắc, em biết chị đang bị rung động...
- Động cái đầu em sao? Em có tin chị nói với Đường Cẩn chuyện em đụng ngực chị không?
Khi La Sắc Sắc dứt lời đúng là đụng thật.
- Người đụng là chị mà, sao lại trách em? Chị có tin em ấn chỗ này của chị xuống không?
Hắn xoa mạnh ngực La Sắc Sắc.
La Sắc Sắc lập tức liền ỉu xìu, hai tay sửa cổ áo của hắn.
- Em dám sao, chị đang cố chịu không phối hợp với em.
Phù, đến lượt Đường Sinh ỉu xìu, không dám xoa tiếp nữa, hôn lên môi cô ta.
- Chị muốn em bị Đường Cẩn dùng dao đâm chết sao?
- Nếu Đường Cẩn xông đến, chị sẽ giúp em giữ cô ấy lại. Hai chúng ta mà không đấu lại được một người sao?
- Tổng giám đốc La giỏi võ, mau đi lấy ít tiền mặt trong túi của chị cho em đi, để em còn đi cứu người, không nên kéo dài, mạng người rất quan trọng.
Ngay khi Đường Sinh vừa ra khỏi cửa, vừa đúng lúc Đường Cẩn đi ra phòng vệ sinh.
- Ấy, khuya rồi bạn còn đi đâu vậy? Có chuyện gì ư?
Cô vừa đến liền nhéo Đường Sinh. Đường Sinh không có cách nào, đành phải giải thích một chút, cúi đầu nói thầm vài câu bên tai Đường Cẩn.
Đường Cẩn thay đổi sắc mặt.
- A, mình cũng thật không nhận ra cái bạn tiểu Trư lại mạnh như vậy. Lục Tú Tú thật là đáng thương mà!
Cứ như vậy Đường Sinh xuống dưới nhà, gọi điện cho Vương Tĩnh.
- Chị Tĩnh, đi cùng em một chút, chị quen biết rộng, tìm giúp một bệnh viện phụ khoa, có người bị ra rất nhiều máu. Chúng ta lái xe đi cứu người thôi.
Xấu thật, kẻ khác làm ra mà hắn phải khắc phục hậu quả sao?
Khi chiếc Mercedes-Benz khởi động, Đường Sinh phải đứng ở cổng công viên Giang Giáo đợi mấy phút, trong lúc chờ đợi lại nhận được điện của Chu Tiểu Thường. Cậu ta khóc lóc nức nở, nói rằng máu vẫn chảy không ngừng, lại còn ra rất nhiều. Đường Sinh chửi ầm lên:
- Đồ đầu heo, cậu đáng bị ăn đòn mà.
Ngoài ra Tiểu Chu còn gọi điện cho Lý Dật Phong, anh ta cũng đang trên đường đến. Đây là hai người mà Tiểu Chu có thể cầu xin được sự giúp đỡ.
Vương Tĩnh đi ra một mình, hôm nay Ninh Hân lại về muộn. Tình hình sau vụ hỏa hoạn, cô ta nghe Đường Sinh theo dõi ông chủ của Tinh Hỏa Thế Kỷ, kết quả là trực tiếp bắt được trước khi ông ta kịp bỏ trốn. Lúc này đang tiến hành thẩm tra xử lý.
Đối với Vương Tĩnh mà nói, thật khó có cơ hội được ngồi một mình cùng tên nhóc đẹp trai. Suốt dọc đường đi cô ta liên tục liên hệ với cô bạn bác sĩ của mình, bảo cô bạn chuẩn bị sẵn sàng để cấp cứu cô gái đáng thương đang bị chảy nhiều máu kia.
- Người mà chị giới thiệu là Chủ nhiệm của khoa phụ sản, giàu kinh nghiệm, làm việc rất tốt!
- Ừ, từ trước đến giờ em vẫn luôn tin tưởng phóng viên Vương. Ý của em là có thể lái xe nhanh hơn chút nữa được không? Cô gái bên đó đang ra máu rất nhiều đó!
Tại một khu nhà ở khác, một thiếu phụ ăn mặc chỉnh tề lái chiếc Mercedes-Benz đi ra đường, thẳng đường tiến đến nhà của cậu bạn họ Chu đã gây tai nạn cho Lục Tú Tú. Cậu nhóc này không hiểu tại sao lại dụ dỗ được Lục Tú Tú, mà sao Lục Tú Tú lại đồng ý qua đêm với cậu ta chứ? Khó mà tin được.
Khâm phục bội phần, anh Chu đúng là người có tài. Cậu ta phá trinh Lục Tú Tú ngay trong một căn phòng mới xây khác của cha cậu ta. Đây là nơi sau này cậu ta sẽ dọn đến ở. Xem ra cậu ta lại muốn đổi sang ở phòng khác rồi.
Vị bác sĩ với dáng vẻ thùy mị khoảng ba mươi tuổi, dung nhan rất xinh đẹp, đôi mi dài đầy vẻ quyến rũ. Cô ta đã kết hôn. Đường Sinh cũng không vì thế mà nảy sinh ý tà, cho dù là ở kiếp trước hắn cũng chưa từng làm gì quá đáng với vợ của người khác. Điều này thật không đáng, dù sao đây cũng là suy nghĩ của hắn.
Thế nhưng đôi chân và dáng người của cô ta thật làm rất nhiều người đàn ông không chống cự lại được. Bên ngoài thì rất đoan chính hiền lành, trong lòng thì lại vô cùng phóng túng. Điểm hấp dẫn của cô ta chính là đã có chồng, những kẻ có trái tim đen tối đó thật không dễ có ai lại có thể bỏ qua.
Sau khi Tiểu Chu với gương mặt đầy sự xấu hổ cùng vài người của đội cấp cứu đi vào. Lúc này cậu ta mới thở phào một hơi. Đường Sinh giả là đội trưởng của đội cấp cứu, Vương Tĩnh là phó đội trưởng, Lý Dật Phong là người phụ giúp, chủ lực của đội cứu hộ này là nữ bác sĩ Chu Li.
Vương Tĩnh đi vào theo để hỗ trợ, còn Đường Sinh, Lý Dật Phong và “can phạm” Tiểu Chu thì ngồi chờ ở ghế xô-pha ngoài phòng khách.
- Được rồi, Tiểu Chu. Giấu cũng vô ích. Mình còn tưởng rằng hai người chưa tới mức thân như vợ chồng, không ngờ đã đến mức độ này rồi, hóa ra...
- Vớ vẩn!
Tiểu Chu cắt ngang câu trêu chọc của Lý Dật Phong.
- Bạn có tư cách nói mình sao? Bạn học cùng bàn, không phải bạn cũng giả vờ bị bệnh để nói dối việc bạn không đến trường hai ngày sao? Bạn nghĩ rằng mình không biết sao? Qua thăm Lục Tú Tú không được ư? Không phải Lục Tú Tú đã bị bạn xúc phạm. Bạn cho rằng Lục Tú Tú dễ dàng tùy tiện với mình sao? Bạn nhìn mặt của mình đi, có xấu không? Phải trả tiền mua máu đó!
Phì! Đường Sinh không kìm nổi liền mỉm cười:
- Hai anh bạn, mình biết các bạn rất mạnh, xem ra mình thật sự lạc hậu rồi, phải cố gắng nhiều hơn thôi!
Chu Tiểu Thường và Lý Dật Phong cùng đồng thời hứ một tiếng.
- Bạn ư? Bạn thích sự trong sáng mà. Bạn sớm đã cùng Đường Cẩn và Tiểu Quan rồi không phải sao?
Phì! Đường Sinh tròn đôi mắt.
- Mình hạnh phúc như vậy sao? Các bạn có thật không biết hiện tại mình đang phải làm bao cát cho họ sao?
- Thôi đi, trái ôm phải ấp, còn giả bộ kêu khổ khóc than sao? Mình có mục tiêu rồi, chính là Tiêu Hiểu đó!
Tiểu Chu thật sự đang nghĩ đến Tiêu Hiểu. Nhắc tới Tiêu Hiểu, Đường Sinh liền thấy buồn nôn. Ở trung tâm thương vụ Giang Lăng, cô ta đã bán trinh cho Đường Vạn Long. Một nữ sinh lớp 11 cứ kè kè bên tiền của ông ta. Nghe anh mắt kính nói thì bọn họ đã đăng ký kết hôn rồi.
- Tiêu Hiểu? Đừng nghĩ đến cô ta nữa. Tuy năm nay cô ta mới mười bảy tuổi nhưng đã là vợ của người khác rồi. Làm sao bạn lại cảm thấy hứng thú với cô ta chứ?
Kìa, Chu Tiểu Thường và Lý Dật Phong vội hỏi nguyên nhân vì sao lại như vậy? Đường Sinh liền giả nói là đã gặp cô ta và người nào đó ra vào khách sạn. Lúc này hai người kia mới như tỉnh mộng.
- Thảo nào mấy ngày nay không thấy bông hoa này, thì ra là đi với người khác sao?
Lý Dật Phong buột miệng:
- Thực ra những chuyện như tế này cũng không còn mới gì. Hiện tại rất nhiều sân trường trở thành nơi thực hiện kế hoạch bao dưỡng các học sinh nữ, cũng không trách được chuyện họ cùng những người đàn ông giàu có nào đó thường xuyên ra vào khách sạn. Ảnh chụp được truyền đi có rất nhiều, không hiếm lạ gì!
Thế đấy, người có tiền thích thật. Thế nhưng những cậu thiếu niên không có tiền nhưng lại có tư tưởng xấu xa thì sao? Trái lại, với họ thì tiền sẽ được đặt lên hàng đầu, nên họ sẽ nhằm vào những người đã có chồng. So sánh trên các diễn đàn, cặp với một người đàn bà giàu có nào đó, được bà ta bao. Mỗi ngày đều có xe đưa đón. Nhưng những người đó cũng sợ gặp phải người bao là kẻ biến thái, nhưng thật sự họ có rất nhiều tiền. Nghe nói cấp ba có mấy em bị lừa, đưa vào những trung tâm vui chơi giải trí. Nghỉ học, hành nghề bán xác thịt!
Chu Tiểu Thường nước miếng bay tứ tung, mắt trợn tròn, ai bảo cậu ta không giàu có?
Thật ra tâm tính của Lý Dật Phong rất tốt, chỉ là không biết cách diễn đạt. Lý Thị cũng là một gia đình nổi tiếng nên không thể hiểu được tâm lý của những người dân bình thường.
- Xã hội rất phức tạp bạn ạ. Tiểu Chu, mình biết trong lòng bạn có nhiều ý tưởng, nhưng thực tế và mơ ước có khoảng cách rất lớn.
- Sinh, mình biết cậu có cách, cậu giúp mình đi. Chúng ta là những người không chịu thua kém mà, có phải không?
Đường Sinh xem thường.
- Bạn chính là vì không chịu thua kém nên mới muốn làm bậy với Lục Tú Tú. Bạn không sợ bị mấy người Đường Cẩn khinh bỉ sao. Chuyện đó, sau này đừng nói có quen biết mình nhé, mình sao lại quen với cầm thú chứ? Dật Phong, bạn thấy có đúng không?
- Ừ, hoàn toàn đồng ý. Cầm thú khác với người, điều này phải phân biệt rõ ràng, cũng đừng nói là có quen mình nhé!
- Vớ vẩn! Hai bạn giả bộ trong sạch ư? Trong lòng hai người hiểu rõ hơn mình. Chẳng qua là do mình đóng giả không giống mà thôi. Tôi trong sáng lắm đó!
Phù! Đường Sinh và Lý Dật Phong cùng cười phì lên.
- Bạn đúng là cầm thú, còn chúng tôi là hàng giả kém chất lượng. Mượn con lừa để mà so sánh, nó trên đường lớn còn biết dùng cái đuôi để che khi đi tiểu. Còn bạn đúng là không bằng nó, không biết che đậy gì cả!
- Mình giấu diếm cái gì chứ? Mạng người rất quan trọng, che giấu nữa thì cái mạng nhỏ của Lục Tú Tú cũng sẽ không còn. Mình cũng không sợ hai người xấu xa như các bạn biết. Hai người không có tư cách để chê cười mình đâu. Loại chuyện như thế này xảy ra rất bình thường, chứng tỏ bạn Lục Tú Tú rất ngây thơ, trong sáng, có đúng không?
- Ôi, bị dính vào người xấu xa mà vẫn còn thuần khiết trong sáng được sao? Dật Phong, bạn có tin sự trong sạch của cậu ta không?
- Mình cũng muốn tin lắm, nhưng sự thật bày ra đó, bạn bảo làm sao mình có thể tin được? Lời của người còn có thể tin chứ lời của heo thì tin sao được?
Chu Tiểu Thường liền nhào đến, áp đảo Đường Sinh và Lý Dật Phong.
- Tôi đập chết bạn đó, để bạn không bắt nạt người khác nữa.
- Ha, hèn chi Lục Tú Túc chịu không nổi, nặng những hai trăm kg thì ai chịu nổi chứ? Mau cút đi!
Khi mấy người họ đang nhốn nháo thì Vương Tĩnh và bác sĩ Chu Li đi ra.
- Các cậu làm cái gì vậy? Chú ý đừng để làm ảnh hưởng đến người khác.
Vương Tĩnh mở to đôi mắt, tỏ ra rất quan tâm. Thực tế thì Vương Tĩnh đã nhìn được nét đẹp trong tâm hồn của họ rồi!
Bác sĩ Chu Li lúc này mới nói:
- Không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi, tuy nhiên sắp tới không được nhắm mắt làm bừa!
Tiểu Chu đỏ mặt, đầu cúi khá thấp, cậu ta đúng vẫn còn là cậu nhóc mười bảy tuổi. Lý Dật Phong cũng khá ngượng ngùng, hai người họ đứng trước một bác sĩ xinh đẹp thùy mị da mặt không dày nổi. Nhưng Đường Sinh thì vẫn với thái độ thong dong, ung dung thoải mái, hắn đúng là già dặn, thế mới đáng sợ.
- Bạn, mau đi qua đó, nghe bác sĩ dặn dò, để biết phải chăm sóc Lục Tú Tú của bạn như thế nào. Đừng ở đây giả bộ trong sạch nữa, mau đi!
Tiểu Chu gãi đầu, đứng dậy. Chu Li cúi thấp đầu nói gì đó với cậu ta. Cậu ta gật đầu đồng ý.
Đi qua đi lại đến tận hai giờ đêm, mấy người họ mới chịu rời khỏi. Đầu tiên là Lý Dật Phong đưa Chu Li về nhà, sau cùng là Vương Tĩnh và Đường Sinh cũng về. Trên đường về Vương Tĩnh nắm tay Đường Sinh.
- Hai chúng ta tìm một chỗ ăn vụng đi? Hôm nay đúng là một cơ hội tốt!
- Chị Tĩnh, có thể tạm ngưng đừng vội ăn thịt em vài ngày được không? Em phải có tâm lý chuẩn bị đã chứ? Chị cao quý như vậy, em phải chăm sóc thế nào đây?
- Em còn chuẩn bị cái gì chứ? Em cho rằng hôm nay em có thể thoát khỏi lòng bàn tay của chị sao? Đường Sinh! Hôm nay chị nhất định phải ăn thịt em.