Kiếp trước Đường Sinh đã trải qua nhiều bi kịch, hơn nữa là những bi kịch rất lớn, nên ở kiếp này, hắn sẽ đạp đổ những rào cản của thói đời, đem tình yêu xuống nhân gian gieo rắc khắp mọi nơi.
Lão Tử sống hai kiếp người, trong mắt có cái gì gọi là trần quy thế tục không? Mẹ nuôi ta lớn lên, làm người, có nguyên tắc sống là được rồi, đi lo nhiều thứ như thế để làm gì?
Kiếp này yêu thì cần yêu cho hết mình.
Sống một cuộc sống vô tư khoan khoái,
Sống một cuộc sống chân chất vui vẻ,
Sống một cuộc sống có tình có nghĩa,
Sống một cuộc sống không thù không oán
Có một thứ tình yêu chân thật không phải là tình yêu vật chất mà là tình yêu lớn vô hạn, chúng ta cứ tha hồ cho đi, mà không có bất kỳ giới hạn nào!
Chỉ cần đơn giản, vui vẻ là tốt rồi, đừng khoác gông xiềng vào mình, nghĩ càng nhiều thì sẽ càng có nhiều băn khoăn, đừng để cuộc sống mệt mỏi quá!
Tâm trạng này của Đường Sinh là phóng khoáng, đối với phụ nữ, có nhiều điểm vẫn không dứt ra được đó là: không nhịn, không nỡ, không dời, không buông tha…
Lúc Sắc Sắc đi ra liền ngồi cạnh Đường Sinh, Đường Sinh cũng không tránh né Cung Vĩnh Xuân và Tôn Dung mà đưa tay ôm lấy eo Sắc Sắc kéo cô vào lòng, ít nhiều thì tổng giám đốc Sắc của chúng ta cũng đỏ mặt chút xíu , còn trong lòng thì lại thấy vô cùng ngọt ngào. Cũng chẳng có cách nào trừng trị hắn cả.
Trong lòng Cung Vĩnh Xuân và Tôn Dung thấy chút ngưỡng mộ.
Đường Sinh cười nói:
- Tôi tuổi không nhiều, nhưng tôi rất biết thương người, không tin tôi thì các cô có thể hỏi tổng giám đốc Sắc đây
…ừ thì, tình cảm của con người cũng có lúc rất quấn quýt, nhưng kỳ thực là nó bị giam cầm trong luân thường đạo lý của thế tục
Lại là lý lẽ lệch lạch hung hồn của anh đúng không?
Đó là anh tìm cái cớ cho cái tính đa tình của mình mà thôi, điều này sự thật có được là bao nhiêu?
Sắc Sắc thẳng thắn bóc mẽ tính logic trong lý luận của Đường Sinh, làm cho Cung Vĩnh Xuân và Tôn Dung đều phải cười công nhận:
Hai người này quả là rất thú vị!
Không phải vậy đâu, tổng giám đốc Sắc à, sau khi trải qua tình yêu, cô mới biết rằng mình sống vì ai, sinh mạng của mình tồn tại là vì ai, đúng không?
Đúng, anh nói câu này tôi tán thành, nhưng tôi muốn hỏi anh, sự tồn tại của tôi là vì anh, còn anh thì sao? Nếu như em phải đi thì anh có đi theo không?
Cung Vĩnh Xuân và Tôn Dung đều cảm động vì lời lẽ sắc bén của Sắc Sắc, câu nói này quả là lợi hại.
- Anh nói gì đi chứ, không nói đươc nữa rồi đúng không?
Đường Sinh chỉ biết cười cay đắng, càng ôm chặt Sắc Sắc hơn
Cái đó, tôi thừa nhận là tôi đã lo lắng quá nhiều, không được tích sự gì, làm
Tôi yêu bất kỳ ai người đó cũng bỏ tôi mà đi. Đều để lại cho tôi những vết thương lòng sâu sắc, đời đời kiếp cũng không thể lành lại được, tình cảm sâu đậm nhất của con người đó là tình yêu, danh phận không hề quan trọng, cái quan trọng là hai trái tim luôn bên cạnh nhau, chỉ cần hai bên còn nhớ nhung, còn quan tâm đến nhau, chỉ cần chúng cả đời mong chờ nhau, có thứ hạnh phúc gọi là chờ đợi, chờ đợi tình yêu sâu sắc của đối phương đó mới chính là sự an ủi lớn nhất của chúng ta,……..
Có tình yêu theo ta thì cho dù có ở góc biển chân trời nào đi nữa chân trời nào đi nữa cũng không thấy mình cô độc, tình yêu có thể vượt qua mọi khoảng cách, vượt qua không gian và thời gian, bởi vì hai trái tim đã tan hòa vào nhau.
Những lời nói hung hồn này, khiến Sắc Sắc có phần mềm lòng, làm sao có thể nói lại được với hắn? Bị hắn lên lớp cho một bài mới biết tình yêu của mình quá nông cạn, dường như vẫn chỉ dừng lại ở mức độ danh phận bề ngoài mà thôi, khiến cô xấu hổ nếu nói chuyện danh phận với hắn, như thế là phỉ báng tình yêu chân chính.
Cung Vĩnh Xuân và Tôn Dung đều ngơ ngác đến sững người ra, thật có người quan tâm mình, thương nhớ mình như vậy thì dù có làm vợ bảy, vợ tám cũng đáng.
- Tôi biết là tôi không nói lại được với anh, còn phải đóng cửa để anh dạy dỗ, nhưng trước kia tôi thật sự không có chút cảm tình nào với Nhị Thế Tổ
- Ừ, có Nhị Thế Tổ đúng là Nhị Thế Tổ, phong cách của mỗi người khác nhau, con cháu của quan lại đại đa số là vẫn tốt mà.
- Tôi không đồng ý với cách nghĩ của anh
Cung Vĩnh Xuân hừ một tiếng nói:
- Hoặc giả cứ coi anh là người tốt đi, nhưng đó chỉ là con số ít, những năm qua tôi đã gặp nhiều loại thiếu gia và nhiều loại hiện tượng lạm dụng quyền chức, con cháu quan lại, kẻ nào cũng được nuông chiều từ bé, cơm bưng nước rót đến tận miệng, họ thì biết gì là khổ? Biết gì là tội? bọn họ thể hiểu về cuộc sống khắc khổ của nhân dân cho nên những kẻ này sau này làm quan cũng chẳng trông mong gì ở họ được, xem tình hình hiện nay là đủ biết rồi còn gì, nhân dân Khánh Châu có nhiều câu vè để chửi lũ người này lắm.
Đường Sinh vuốt vuốt mũi,
- Không phải là mở cuộc họp phê bình đấy chứ? Thực ra tôi là một người tốt trong đám Nhị Thế Tổ còn gì!
Cung Vĩnh Xuân cười nói:
- Không có nghĩa là anh đại diện cho tất cả mọi người, người trong gia đình anh cũng không đại diện cho tất cả quan chức, đúng không nào? Nhà chung cư của các người, nhà riêng của các người thuộc dạng xa xỉ cao cấp nhất vùng, xe của các người có thể đi hiên ngang, con cháu quan lại ở khắp mọi nơi, có quyền là có thể hung hăng càn quấy, nhà ở đều được bảo vệ, đãi ngộ phúc lợi năm nào cũng tăng, các người nói sai thì là lời nói không chính xác lúc say, các người làm sai thì là chuyện hoang đường nhất thời, đa số các người đều là người tinh anh, đều giữ chức vụ cốt cán, tham quan ô lại cũng chỉ là hiên tượng cá biệt, con sâu làm giàu nồi canh ngày càng nhiều, còn dân nghèo thì không mua nổi nhà, quan chức mắc sai lầm sẽ tìm kẻ làm bia đỡ đạn thay mình. Người ta có thể tiếp tục nối giáo cho giặc, đúng vậy không Đường thiếu gia?
Trưởng phòng Cung hiểu rất sâu sắc về các hiện tượng u ám trong xã hội, và cũng vô cùng căm ghét, bởi vì cô từng suýt chút nữa trở thành kẻ chịu tội thay.
Sắc Sắc không nhịn được cười,
- Thiếu gia, nghe xem, đánh giá của đại diện xã hội, một kẻ con cháu nhà quan như anh nghĩ thế nào?
- Gì cơ…
Đường Sinh chau mày hình lưỡi mác của mình lại, cười gượng nói:
- Có một số hiện tượng vẫn đang tồn tại, sự phồn vinh của xã hội chính là môi trường thích hợp cho những hiện tượng phủ bại này sinh sôi nảy nở, nhà nước và chính phủ cũng đang rất nỗ lực để cải thiện những hiện tượng này, Xuân tỷ à, những lời như thế này không thể nói bừa bãi được đâu, cái này có trở ngại đến sự phát triển xã hội hài hòa, chúng ta biết rằng cái xấu cái ác luôn luôn tồn tại, mấy nghìn năm nay cũng chưa thể thực sự hủy diệt được nó, tình thế đang trong giai đoạn khống chế đã là việc không phải dễ rồi, muốn cái xã hội này hoàn toàn trong sạch thì trừ khi là toàn thể loài người biến hóa thành thánh nhân hết mới được.
- Hừm, đó là cố cãi bừa, làm quan không lấy mình làm gương, lấy đến ba vợ, dân chúng ở dưới có phục nổi không?
- E hèm…. vậy là đang phê bình tôi đấy à, tôi… tôi á thực ra có bao ai đâu, đều…đều là tự do yêu đương đấy chứ.
Phù, Sắc Sắc cười nghiêng cười ngả, Tôn Dung cũng cười theo, Cung Vĩnh Xuân thì lườm hắn một cái:
- Anh chỉ là kẻ mặt dày mà thôi, đó mà được coi là yêu đương à?
Anh như vậy là hãm hại người ta, Đương nhiên những ham muốn cá nhân nhỏ nhặt này được tiến hành một cách âm thầm lặng lẽ, không ảnh hưởng xấu đến xã hội, tóm lại là không ảnh hưởng đến cái chung. Nếu như làm cho nhà người ta tan cửa nát nhà thì chắc chắn là làm cho xã hội bị xao động mạnh, cần phải biết rằng sự nhẫn nại của người dân cũng có mức độ
Toát mồ hôi, Cung tỷ tỷ rất hiểu biết về chính trị, cô là người thực thi luật pháp, là người làm việc tuyến đầu tiên trong việc tiếp xúc với những mâu thuẫn gay gắt của xã hội mỗi ngày, cho nên đối với một số hiện tượng cô ghét cay ghét đắng , vẫn may là cô rất thông minh, làm việc vẫn có thể cho là đâu vào đấy.
- Xuân tỷ à, phát triển xã hội hài hòa toàn diện cũng đang được đẩy mạnh đó thôi, điều này cần sự phối hợp của toàn dân, cũng phải cho chính phủ thời gian chứ, dân là gốc rễ của đất nước, nhất định là cần phải bảo vệ dân chứ, chúng ta cần phải có niềm hy vọng với chính phủ, không lại biến thành Trần Thắng Ngô Quảng tiếp theo!
Sắc Sắc cũng lên tiếng:
- Cũng có nhiều quan tốt, Giang Lăng Đường chính là một cán bộ tốt hiếm có, một lòng một dạ làm việc vì nhân dân.
Việc này thì cần phải khen ngợi, hơn nữa phải là nói lời thực việc thực vai trò của Đường Thiên Tắc những năm gần đây, Sắc Sắc tận mắt chúng kiến, ngay cả người yêu trong lòng không khen nhưng cũng phải khen họ Đường, ông sống rất mộc mạc,giản dị, từ trước đến nay không hề xa hoa phung phí, ông đích thực là một quan chức xuất thân từ quần chúng.
Đương nhiên, so sánh Nhị Thế Tổ với bố ruột hắn thì khác nhau một trời một vực, các vị hoàng đế trước kia cũng không biết hưởng thụ bằng hắn, may mà, Đường Sinh làm việc vì dân vì nước cũng là có người tận mắt chứng kiến, nếu không thì, hắn là một tên khốn, dứt khoát là cái hại lớn nhất của Giang Trung
- Phải, đã từng được nghe sự tích của Giang Lăng Đường, xã hội hài hòa và sự phát triển hiện nay của thành phố Giang Lăng là tấm ngương tốt của Khánh Châu
Mấy ngày trước thành phố Khánh Châu triệu tập hội nghị xây dựng thành phố văn minh, trên cục cũng đã chuyển văn kiện đến cho ủy viên thành phố, nói rõ cần học tập các thành phố như: Nam Phong, Giang Lăng, Phong Thành. Cần tạo cho Khánh Châu một diện mạo tinh thần mới, Cung Vĩnh Xuân cũng đã từng học ở cục, đúng là một lũ dương dương tự đắc.
Nói thì nói thế, nhưng làm được thì còn biết bao khó khăn? Lại nói chuyện mấy ngày trước, vừa mới họp xong đại hội về thực hiện tinh thần văn minh đến từng hộ gia đình gì gì đó xong, thì tôi liền bắt gặp ngay một đám sử viên tầng trung ở bể bơi, mỗi người ôm 3 cô gái ca múa mừng cảnh thái bình, sau đó tình cờ gặp vị lãnh đạo nào đó trong một khách sạn nào đó, dẫn một thiếu phụ xinh đẹp gợi cảm đi ra, quần áo xộc xệch, vẻ mặt héo hon, nhìn là biết ngày vừa mới sung sướng xong. Cung Vĩnh Xuân với vẻ khinh bỉ nói:
Anh thử nói xem, đấy là thực hiện văn minh tinh thần à? Họp ở trên giường sao? Thật là!
- ôi… không nói những chuyện này nữa, chúng ta nghĩ đến những cái tốt đẹp hơn đi, những lời phẫn nộ này sẽ làm mất đi niềm tin với chính phủ đấy.
Vốn dĩ là thế mà, cũng không phải là không có cán bộ tốt, chỉ là có một số cán bộ quá đáng quá, tôi cho rằng cần cật lực chỉnh đốn lại.
Nói chuyện đến 11h thì phân phòng đi ngủ, tất cả có hai phòng ngủ, một phòng có giường đôi, một phòng chỉ có giường đơn, Sắc Sắc liền độc chiếm phòng có giường đơn. Cô nghĩ:
Trưởng phòng Cung và Tôn tỷ ở giường đôi, mình giường đơn, người nào đó ngủ ở shopha là được rồi.
Cô liền đi vào khóa cửa phòng lại.
Cô sợ nữa đêm Đường Sinh vào làm gì đó, vậy thì mất mặt lắm, cho nên hôm nay cho hắn canh cổng quyết không để bị tấn công
Nào ngờ lại hợp với ý muốn của một số người nào đó, khoảng nửa tiếng sau, Đường Sinh đã lỉnh ra kéo Cung Vĩnh Xuân ra nhà bếp, có một góc chết bên cạnh tủ lạnh, hai người trong không gian chật hẹp chỉ khoảng mấy chục centimet, cái đó gọi là kích thích.
Sắc Sắc nghĩ là có Tôn Dung ở đó rồi, nhất định là không xảy ra chuyện gì cho nên yên tâm đi ngủ, cho dù có chuyện gì đi nữa thì cô cũng mặc kệ.
Cung Vĩnh Xuân bình thường có nhu cầu sinh lý, đã lâu không biết đến mùi da thịt, vừa mới có cơ hội là lại chẳng ra làm sao,
Đường Sinh cũng không dám thoải mái vô tư, cái đó gọi là áp lực, động tác chậm mà nặng, Cung Vĩnh Xuân thì không thể phát ra tiếng, miệng mở ra khô khốc....
Cũng bởi vì sức ép này mà Cung Vĩnh Xuân có cảm giác sung sướng chưa từng có. khoảng hơn 1 tiếng sau, Cung Vĩnh Xuân mới thỏa mãn, nhưng Đường Sinh thì vẫn chưa xong, cô đành phải ngồi xuống thấp dỗ dành hắn,10 phút sau thì bỏ cuộc
Tôi không xong rồi, tôi đi trước đây!
Phù, Đường Sinh trợn mắt kéo cô lại:
- Vô trách nhiệm thế à? Cô nhẫn tâm để tôi ở đây à?
- Ngày mai người ta còn phải đi làm mà, đi tìm tổng giám đốc Sắc của anh đi, nếu không, vào vào chỗ tôi, tìm Tôn Dung đi vậy?
- ô,việc này sao có thể miễn cưỡng được chứ? Cô mau ngồi xuống cho tôi…
Đường Sinh ấn cô ngồi xuống, Cung Vĩnh Xuân quyết không ngồi.
- Miễn cưỡng cái gì?
Làm sao anh biết được trong lòng Tôn Dung có thích không?Cô ấy từng nói với tôi là trong tiềm thức của nữ giới đều có khát vọng bị cưỡng đoạt, anh đi nhanh đi, cho cô ấy cảm nhận đuộc mùi vị của việc bị cưỡng đoạt.
Ngày mai tôi hỏi cô ta xem cảm giác bị cưỡng đoạt thế nào, đi, cùng đi nào.
Đường Sinh dở khóc dở cười, đang nghĩ xem bịa ra cái gì để nói, lại để Cung Vĩnh Xuân đi mất.
- Sợ gì chứ? Đảm bảo là không sao, tôi giải quyết hậu quả cho cậu là được chứ gì.
Tôn Dung đang do dự, một mặt muốn lấy chồng, một mặt lại không chịu đựng được sự cô đơn nữa
Còn Tôn Dung thì sao? Cô cũng biết Cung Vĩnh Xuân ra ngoài hẹn hò với Đường Sinh, lần trước ở phòng pháp y lúc đó họ…, có lẽ nên tự giải thoát cho mình thôi.
Cô trằn trọc mãi không ngủ được, trong bụng cũng sơ sợ, cô sợ Cung Vĩnh Xuân và Đường Sinh xông vào làm gì mình thì sao.
Nhưng Đường Sinh liệu có làm vậy không?
Đương nhiên là không rồi,
Cung Vĩnh Xuân muốn quấy rối, nhưng nhưng đi được nửa đường thì bị Đường Sinh ôm lấy ép vào nhà vệ sinh,
Xuân tỷ…có một số chuyện không thể làm bừa được, hiện tại Tôn tỷ dang muốn lấy cái lão già đó cũng được , không cần thiết.
Không để cho Cung Vĩnh Xuân nói gì nữa, hắn ấn cô vào tường và tiếp tục… Cung Vĩnh Xuân trợn mắt
- Tôi chết mất….