Hiện giờ Trần tỷ không ở bên cạnh Đường Sinh nhưng Ninh Hân cơ bản là không rời bước, hàng ngày cô ấy đi làm cũng chỉ là tới một chút thôi, ngươi ở cục phòng chống bạo lực muốn nhìn thấy bóng dáng của Phó cục trưởng Ninh cũng khó, cô xuất quỷ nhập thần, so vơi Dung nữ thì linh hoạt cơ động hơn.
Hai ngày nay Đường Sinh ở lam nha bảo lên mạng chơi game, ít nhiều có một chút nhàm chán, kỳ thật có rất nhiều chuyện đều có người khác làm hộ thay hắn, hắn chỉ là nhà thiết kế đưa phương hướng cùng sách lược đặt ra là được. Bởi vì Cam Tịnh theo Quan Cẩn Du đi Hoa Thành Liêu Đông, phụ trách công việc của “Công ty cố vấn Cam Tịnh” cũng nói chuyện năm lần bảy lượt với Đường Sinh, cô ấy phải báo cáo tình hình hoạt động của ba tập đoàn Sở Đại, Sắc Hinh, chỉ huy hơn hai mươi thư ký trợ lý phục vụ Tiểu Đường, đồng thời cũng phát hiện Đường Sinh có gia thế rất lớn.
Chiều thứ tư ngày 27 tháng 12, Đường Sinh cùng Ninh Hân đi bộ vào một quán cà phê, sau đó Kỳ Liên cũng đến, bọn họ ngồi ở quán cà phê báo cáo vài thứ với Đường Sinh, gần đây hoạt động của ba tập đoàn khiến hắn muốn được giải thích rõ ràng, sau đó không lâu liền rời khỏi.
- Kỳ Liên cũng là người có năng lực, suy nghĩ rõ nét, nói chuyện có trật tự, đúng rồi, ưu điểm lớn nhất lại là một quả phụ…
Ninh Hân cũng nắm bắt cơ hội trêu chọc Đường Sinh khi nói đến Kỳ Liên là quả phụ, cô còn cười khẽ nhìn mắt Đường Sinh xem xét.
Đường Sinh vuốt thẳng mũi, có chút thấy bối rối,
- Đồng chí Hân nhi, không cần nghĩ tôi xấu xa đến như vậy là được rồi?
Đôi mi thanh tú của Ninh Hân mềm mại, hơi hơi hừ một tiếng,
- Tôi cũng không muốn nghĩ vậy, nhưng người nào đó mới đem ánh mắt nhìn chằm chằm vào chân và mông Kỳ Liên…
Toát mồ hôi, tôi mới nhìn lướt qua thôi cô cũng phát hiện ra à? Đường Sinh bắt đầu cười khổ,
- Việc đó, Hân, đó là phản ứng bản năng của đàn ông mà, phụ nữ đa số thích mặc quần áo bó sát giống nhau, các cô chính là hy vọng đi trên đường có người quay lại nhìn còn gì.
- Này này, cậu ở trước mặt tôi lại nhìn chăm chú eo mông của người phụ nữ khác, có phải muốn nói là không có hứng thú gì với tôi phải không?
- Thật là oan uổng, có phân biệt mới có cao có thấp, mới liếc mắt một cái làm sao nhìn rõ cái gì, tình cảm không phải chỉ xem xét liếc mắt một cái là có, tôi cùng Ninh Hân đã trải qua sinh tử, về độ sâu sắc thì nhiều người không bằng được, hơn nữa cặp mông của Ninh Hân nhà ta lại vểnh lên như vậy…
- Phi… Câm miệng ngay,
Ninh Hân cười khẽ rồi chặn ngay lời hắn, sau đó nói tiếp:
- Cậu biết không? Hiện giờ tôi rất lợi hại, về hoạt động của người nào đó tôi đều nắm trong lòng bàn tay, ví dụ như chuyện của ngôi sao mắt to cùng ngôi sao ca nhạc mới nổi nào đó đang lặng lẽ sống ở Tuyền Thành.
Đường Sinh liền ôm chầm Ninh Hân tới,
- Tránh ra, để người khác thấy bây giờ…
Bọn họ ngồi ở trong góc ngăn cách nhưng thật ra không sợ ai thấy, Ninh Hân cũng là giả vờ đẩy, thân mình lại dựa vào trong ngực tình lang, nhẹ nhấc người lên để hắn cho tay vào, biết hắn làm gì.
- Cô muốn làm gián điệp của tôi à? Đúng rồi, mục tiêu của cô là phảo nhằm vào Vương lão yêu, có nghe ngóng được cái gì cua anh ta không?
- Tôi có thể dùng tới lực lượng của Cục 19 sao? Hơn nữa kkhả năng nghe ngóng của Cục 19 cũng không tốt, bọn họ chỉ cần đem mục tiêu cần nghe ngóng cho Bộ Tam, rồi chờ kết quả là được rồi, Bộ 3 mới là bộ đội chuyên nghe ngóng, muốn bảo tôi đi thăm dò bí mật của người ta, tự mình phải thâm nhập vào hang hổ.
Có một số việc riêng không thể sử dụng lực lượng mười chín, nhất định người ta là nhóm đặc thù của cơ quan quốc gia, không phục vụ cá nhân.
Về điểm này Đường Sinh cũng hiểu rõ, hắn nói:
- Hân à, sao tôi vẫn có cảm giác là đồng chí Vương Ngạn Đôn đang áp dụng một số hành động rồi?
- Như vậy cậu phỏng đoán anh ta sẽ ra tay với ai trước? Để chúng ta bày binh bố trận trước một chút.
Mắt đẹp của Ninh Hân sáng lên, tuy rằng tựa vào trong ngực tình lang tránh không được có chút phản ứng khô nóng, nhưng trong lòng cô thích loại cảm giác khô nóng này.
Ví dụ như bàn tay của tên tiểu bại hoạt ở dưới mông mình sẽ không ngừng chà xát, khiến mình sinh ra kích động rồi lại không thể gây sức ép với hắn ở trong này, cái loại bối rối này và những kích thích đều tồn tại, áp lực cùng khát vọng đan vào nhau, lý trí cùng dục vọng giằng xé, thật kỳ diệu.
Đường Sinh suy nghĩ vài giây, mắt sâu lóe sáng,
- Họ Vương sẽ đi quấy nhiễu Dung nữ là không nghi ngờ gì, thậm chí vừa đấm vừa xoa muốn đoạt lại cô ấy nhưng anh ta không dám dùng biện pháp mạnh với Hải Dung. Đối với đồng chí Dung Dung tôi không quá lo lắng, mặt khác Bích Tông Nguyên ra mặt làm trò cười cho thiên hạ, nhưng thật ra có khả năng được Vương Ngạn Đôn tiếp xúc bí mật. Về mặt khác anh ta sẽ tìm ai để xuống tay đây? Sắc Sắc? Khả năng này không lớn, Quan Cẩn Du? Anh ta chưa chắc sẽ trêu trọc Chủ tịch của một tập đoàn có gia cảnh như Du tổng, Sở Tình hoặc Mai Chước? Anh ta muốn hành động cũng sẽ không tới Lỗ Đông, như vậy chỉ còn Đường Cẩn, Đậu Đậu? Tôi nghĩ anh ta sẽ không ngu xuẩn đi gây với các cô ấy chọc giận tôi, cô, cô là có khả năng nhất.
- Tôi?
Ninh Hân ngẩn ra, hơi kinh ngạc nhìn chằm chằm Đường Sinh, bĩu môi nói:
- Nhìn tôi dễ bắt nạt lắm sao?
- Ừ, ở trong mắt anh ta, cô chỉ là một cảnh sát nho nhỏ nhưng lại giúp đỡ tôi không ít, mặt khác anh ta cho rằng cô sẽ biết nhiều bí mật của tôi, cô nghĩ xem từ Giang Lăng cho đến Nam Phong rồi tới Lỗ Đông cô đều đi theo tôi, Vương Ngạn Đôn sẽ xem nhẹ cô sao?
- Ồ… Theo như cậu phân tích, trước mắt họ Vương có hai mục tiêu, một là Bích Tông Nguyên vừa làm trò cười cho thiên hạ, hai là tôi.
- Cơ bản là như thế, về phần cạnh tranh trong kinh doanh, anh ta còn có thế lấy thủ đoạn để đối phó, cho nên đối với Cẩn Du, Sở Tình, Mai Chước, Sắc Sắc các cô không có hành động gì châm chích, chỉ hung hăng đả kích chiến lược kinh doanh của chúng ta, anh ta mới có thể tiến thêm một bước xuống tay với một người, nếu ngay cả điểm này anh ta cũng không làm được anh ta sẽ không xứng đối chọi với tôi, cô nói xem?
- Chó lúc nóng vội cũng nhảy tường thôi, người cũng vậy, chỉ sợ anh ta không có sự nhẫn nại lại đi áp dụng những thủ đoạn đặc biệt với chúng ta.
-… Thủ đoạn đặc biệt? Tôi đang chờ anh ta đây, chỉ sợ anh ta không dùng thủ đoạn nào, chứ tính chất đặc biệt chúng ta mà chịu kém sao?
Bọn họ đang trò chuyện thì Đồng nữ gọi điện thoại tới, nói là muốn Đường Sinh tới bệnh viện, cô ta còn nhớ mình có chứng yếu dương, toát mồ hôi.
Ninh Hân lái xe đưa Đường Sinh tới bệnh viện quân đội Lỗ Đông, một mình liền quay ra kết quả nhận được điện thoại của Cục cảnh sát tỉnh, nói là có Bộ An ninh Quốc gia tìm cô. Ninh Hân cảm thấy chấn động, thật là người đàn ông của ta đã lường trước mọi việc, đã tìm đến tôi rồi?
Ở bệnh viện khi Đường Sinh cùng Đồng nữ bước vào phòng kiểm tra thì Ninh Hân đã ở Cục công an tỉnh đã gặp được người ở Cục An ninh Quốc gia, sau đó liền đi theo bọn họ ra xe, cô cũng tài cao mật lớn vẫn ung dung im lặng, xem các người đưa ta đi tới nơi nào, tôi sợ sao?
Với bản lĩnh hiện tại của Ninh Hân mà nói, không đem mấy người đặc công có võ công đặc thù để vào mắt, thân thể của cô đã sớm đạt tới sức chống đỡ đỉnh cao, viên đạn trong súng có thể vào da cô hay không cũng rất khó nói, thật sự cô hoàn toàn không thấy sợ.
Xe ra khỏi thành, bắt đầu chạy tới vùng ngoại ô, ngồi ở ghế trên Trác Tử Sơn khâm phục sự điềm tĩnh tự nhiên của Ninh Hân.
- Phó cục trưởng Ninh, sao cô không hỏi chúng tôi muốn dẫn cô đi đâu sao?
Không ngờ Trác Tử Sơn không nhẫn nhịn được phải mở miệng nói.
- Các anh là nhân viên Bộ An ninh Quốc gia, các anh đang chấp pháp tôi không có gì để hỏi, có vấn đề gì tôi sẽ tìm tới Bộ An ninh Quốc gia.
Ninh Hân giọng điệu rất mạnh mẽ dũng mãnh, còn Trác Tử Sơn lại ngẩn ra, y miễn cưỡng cười,
- Xem ra Phó cục trưởng Ninh có gia thế khác.
- Không nhất thiết phải báo cáo cho anh?
Ninh Hân lạnh lùng nói với y một câu, không khí rơi vào tình trạng cứng lại, bên trong xe liền trầm mặc.
Khu biệt thự ở vùng ngoại ô, xe rẽ vào nơi này, nơi này là Vương Ngạn Đôn mới thuê để dùng tạm thời cho nên mới dám mang người của Đường Sinh tới tận nơi này, nhưng thật ra y không nghĩ tới sẽ dễ dàng đưa Ninh Hân tới đây như vậy, xem ra người có thân phận ở Bộ An ninh Quốc gia vẫn là có năng lực.
Ninh Hân quan sát tổng thể biệt thự này một chút, nơi này giống như một nơi ở rất bình thường ở ngoại ô, không phải khu đặc thù gì, vào đại sảnh trong biệt thự liền thấy công tử Vương Ngạn Đôn đầu trọc lóc đang ung dung đứng ở đó, chỉ có một mình y chờ ở chỗ này.
Ninh Hân âm thầm quan sát động tĩnh của biệt thự này, với sự hiểu biết của cô thông linh bao trùm xung quanh tới phạm vi mấy chục mét, tiếng côn trùng kêu vang cũng khó thoát khỏi cảm nhận của cô, trên lầu còn có ba người, chỉ là bọn họ không lên tiếng lẳng lặng ngồi thôi, muốn làm gì đây?
- Thật là ngại quá, Ninh tiểu thư, xin cho phép tôi xưng hô với cô như vậy, tôi không gọi cô là cảnh sát bởi vì hôm nay gặp gỡ với tư cách là cá nhân, cũng mong cô tha thứ cho tôi đã dùng thủ đoạn này đưa mời được cô tới nơi này.
Vương Ngạn Đôn đứng lên, phất tay khiến bốn người Trác Tử Sơn đi ra ngoài.
Sau đó y tới đây muốn bắt tay với Ninh Hân, nhưng khi y giơ tay ra không được Ninh Hân đáp lại, y lại nhìn chằm chằm Ninh Hân, cô gái này thong dong khiến người ta sợ, vây quanh cô là sự thư thái có một tư vị khác, đúng là một tuyệt đại giai nhân.
- Thật ngại quá, bởi vì một số nguyên nhân đặc biệt tôi từ chối bắt tay với anh, gặp gỡ với tư cách cá nhân lại dùng người của bộ An ninh Quốc gia đi làm, tôi rất bội phục gia cảnh hùng mạnh của Vương công tử, muốn chỉ giáo điều gì cứ nói thẳng, được rồi, nơi này điều kiện rất vắng vẻ, thích hợp để tu tâm dưỡng tính.
Ninh Hân xoay người tùy ý xem xét bày biện trang trí trong biệt thự, lời nói có hàm ý nói rằng Vương Ngạn Đôn anh phải tu tâm dưỡng tính.
Vương Ngạn Đôn lần đầu tiếp xúc với Ninh Hân, nhất thời bị phong thái của cô làm cho khiếp sợ, thái độ của cô vô cùng tự tin và tự phụ, từ góc bên cạnh mà nhìn thì cô cũng là người có đường cong tuyệt mỹ, y cũng không khỏi khen ngợi, thậm chí ghen tị Đường Sinh có được một tiểu mỹ nhân như vậy.
Lúc này y không thể không thừa nhận, từ mọi góc độ nhìn kỹ Ninh Hân cô ấy so Đinh Hải Dung mà mình đặt cược trước đây còn đẹp hơn nhiều, trước đó mời Ninh Hân đến mạnh mẽ, thái độ cứng rắn lại bởi vì Ninh Hân thể thiện ra sự tự tin ung dùng mà gặp đả kích, Vương Ngạn Đôn trầm ngâm…
- Được rồi, Ninh tiểu thư tôi nói thẳng luôn, tôi rất thích cô, đồng thời tôi cũng biết cô và Đường Sinh có một mối quan hệ, một loại quan hệ bất chính, đối với cô mà nói sau khi quan hệ này được làm sáng tỏ, có khả năng cô sẽ không sống yên được, cho nên cô…
- Vương Ngạn Đôn, chúng ta cũng như nhau thôi, nói với tôi cái này chỉ làm tôi coi thường anh, thậm chí khinh anh, đúng không?
-… Ninh tiểu thư nói không sai, đúng là tôi đã xem thường cô rồi, nếu tôi hợp tác với cô, cô có điều kiện gì.
Đôi mi thanh tú của Ninh Hân nhíu lại,
- Còn phải xem hợp tác làm cái gì đã, nếu tổn hại đến lợi ích của tôi thì không cần phải bàn nữa, cái khác thì có thể được.
- Được, ân oán giữa tôi cùng Đường Sinh chắc cô biết rõ, nếu cô chịu giúp tôi, tôi sẽ đồng ý tất cả các điều kiện của cô, tất cả.
- Anh lầm rồi, những cái anh có thể cho tôi thì hắn cũng có thể cho tôi, thậm chí những cái anh không cho được tôi, hắn vẫn có thể cho tôi…
Mắt Vương Ngạn Đôn chợt lóe lên,
- Ninh Hân, cô biết đấy, tôi có thể mời được cô tới đây thì cũng có thể làm cho cô biến mất, cô có lựa chọn khác sao?
- Thật không?
Ninh Hân hỏi lại, bốn người Trác Tử Sơn lại xuất hiện chia làm bốn góc phía sau cô, trong tay cầm bốn khẩu súng, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua bốn người lạnh như băng, làm sắc mặt cô cũng ngưng lại,
- Anh dùng vũ lực?
Vương Ngạn Đôn nhún vai, không nghĩ đến cô ngang ngược cười nói:
- Là do cô quá tự phụ, cô dám tới đây tôi sẽ bỏ qua cho cô sao?
Y đến gần Ninh Hân thấp giọng nói:
- Tôi ngồi trong nhà tù đã từng thề, tất cả những người phụ nữ của Đường Sinh, tôi đều phải làm chuyện đó một lần.
- Vương Ngạn Đôn, tâm tính anh thật không tốt tôi khuyên anh nên sửa lại, bằng không anh sẽ lại một lần nữa bị gục ngã, so với lần trước còn thảm hại hơn nhiều. Bây giờ tôi sẽ đi ra ngoài anh chỉ có hai con đường để lựa chọn, một là nổ súng làm tôi bị thương, một là để tôi bình yên không bị tổn hao gì rời khỏi nơi này.