Mục lục
[Dịch]Cực Phẩm Thái Tử Gia- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói tiếp, vào thời điểm Liễu Tiểu Quyên kết hôn, Liễu gia mới thay đổi ấn tượng đối với Đường Sinh. Trước kia họ cảm thấy hắn là một gã Nhị Thế Tổ khốn kiếp, nhưng từ sau khi Liễu Tiểu Như và Chu Quân Phi gặp Tần Quang Viễn ở bệnh viện, Đường Sinh liền nổi tiếng.

Hiện tại phần lớn các con cháu Liễu gia có thể nhận hắn là em họ. Chỉ có điều tình hình về em họ gần đây các cô biết rất ít.

Hôm nay bất chợt gặp ở Tỉnh ủy, cũng khiến hai bà chị họ Liễu Dương rất vui mừng. Mà hiện giờ Đường Sinh cao lớn, tài hoa, cực kỳ nam tính, các cô nhìn thấy cậu em họ mà mê tít mắt. Lúc lên lầu Dương Tiểu Đường to gan nhéo nhéo vào thắt lưng và cánh tay Đường Sinh.

- Oa! Lớn lên như thế nào hả? Thật cường tráng, mới mười bảy tuổi à, chắc phải cao hơn một mét tám sáu đấy?

Liễu Tiểu Quyên và Dương Tiểu Đường cũng không đến nỗi thấp, đều cao trên dưới một mét bảy, nhưng đứng trước Đường Sinh vẫn kém một chút.

- Đúng rồi! Tiểu tử này không biết ăn cái gì? Này… Đuòng Sinh, không phải bây giờ ngày nào em cũng uống sữa bò đấy chứ?

- Sữa bò mà cũng có nhiều giá trị dinh dưỡng sao? Em thấy không bằng sữa người, ha ha!

Hiện gờ mỗi ngày Đường Sinh đều có sữa người, điều đó không thể là giả được.

Liễu Tiểu Quyên đập một cái:

- Đồ hư hỏng! Tính tình vẫn giống trước kia, bây giờ lại càng cao lớn, khôi ngô tuấn tú, có bao nhiêu cô bạn gái rồi?

- Căn bản là không đếm được, hơn thì không dám nói, lúc nào cũng có khoảng mười cô.

Đương Sinh nghiêm túc trả lời.

Liễu Tiểu Quyên và Dương Tiểu Đường cùng mỉm cười. Cung Phi đi trước dẫn đường cũng cười khẽ, cái tên mặt trắng nhà ngươi rất có thể khoác lác! Tuy nhiên cũng rất có khả năng là thật, cố gắng lừa tiền Sở Tinh dùng để tán gái trẻ sao? Người này thật đẹp trai, lừa được không ít gái đẹp đâu!

Khu tòa nhà cơ quan tỉnh đối diện với Ủy ban Kỷ luật tương đối xa, chính giữa là cao ốc Tỉnh ủy. Bây giờ bọn họ theo Cung Phi lên lầu, phòng cán bộ ba ở lầu hai, sau hành lang. Cung Phi là Phó chủ nhiệm phòng ba, khá được Trưởng phòng yêu thích và coi trọng.

- Lưu Tiểu Nguyệt được phân ở phòng ba tư liệu, các đồng chí mới tới đều có thể ở phòng tư liệu rèn luyện. Tôi dẫn mọi người đi.

Trong hành lang gặp một số người chào hỏi Cung Phi một vài câu, đại khái là chào Chủ nhiệm Cung này nọ. Xem ra tiểu Cung này cũng rất có duyên. Nhất là đàn bà con gái, thấy cậu ta đều mỉm cười. Sau đó đều quay sang nhìn Đường Sinh. Ý! Người này còn đẹp trai hơn.

Ở phòng tư liệu gặp bạn học của Dương Tiểu Đường, là một người đeo kính tri thức, không thể gọi là cô gái nhỏ. Ai cũng lớn tuổi hơn Đường Sinh, hơn nữa Dương Tiểu Đương đã tốt nghiệp đại học, đều hai mươi ba tuổi, bạn học của cô chắc chắn trình độ giống côt. Cung Phi đi trước, Lưu Tiểu Nguyệt mới nói:

- Tại sao mọi người biết Phó chủ nhiệm Cung? Anh ta ở Phòng Cán bộ ba, hơi có uy phong!

- Em họ tớ quen anh ta, tớ và chị họ tớ không biết. Họ Cung này có phải con cháu cán bộ không?

Dương Tiểu Đường hỏi.

Lưu Tiểu Nguyệt cũng thuộc lại có nhan sắc, rất dịu dàng, lông mi tinh tế, so với Tiểu Đường thấp hơn một chút, ngược lại, thân hình lại đẫy đà hơn, mông cong ngực nở, quần bò bó sát đôi chân, hiện giờ phụ nữ ai cũng thích mặc quần bó sát.

- Sao cậu xem trọng anh ta thế? Con mắt người ta rất cao, được Trưởng phòng của chúng ta khen là tài hoa.

Đường Sinh cũng không nói, bĩu môi, Lưu Tiểu Nguyệt nhìn hắn, ai bảo hắn tuấn tú qua, khó tránh khỏi nhìn hắn vài lần.

- Tớ xem trọng anh ta cái gì? Tớ không biết anh ta. Ở dưới lầu, tớ cùng em họ nói chuyện, anh ta nghe thấy. Thực ra anh ta chủ động đến hỏi Trưởng phòng của các cậu. Anh ta có thể cho tớ làm, tớ sẽ cố gắng thử kết giao với anh ta xem sao…

Dương Tiểu Đường chớp mắt mỉm cười.

Lưu Tiểu Nguyệt nói:

- Cậu cho rằng tiến vào Ban Tổ chức cán bộ dễ dàng vậy sao? Cần đại bộ phận gật đầu. Ba của tớ không biết tranh thủ bao nhiêu quan hệ mới xin cho tớ vào đây được.

Cô khoa tay múa chân, Dương Tiểu Đường trông thấy:

- Tiền là chuyện nhỏ, tớ bỏ ra là được.

- Biết cậu là quý cô giàu có rồi! Cha cậu cũng là doanh nhân tư bản, nhưng không có chỉ tiêu cũng vô dụng, không cần đi nơi khác…

Dương Tiểu Đường ồ một tiếng, hiện vào cơ quan hành chính không dễ dàng như vậy, có tiền cũng không được, quan trọng là phải biết “chạy”.

Nhiều người có tiền, nhưng tiêu tiền không đúng nơi đúng lúc, người ta không ai dám thu tiền của cậu, sợ cậu tố cáo người ta. Nhà Dương Tiểu Đường có tiền, hơn không dám nói, mấy trăm triệu khẳng định là có. Ba cô là con rể cả Liễu gia mà ba Đường Sinh là con rể thứ hai.

- Chà! Tiểu Đường, em họ cậu đẹp trai chết đi được há, sao cao lớn thế?

Lưu Tiểu Nguyệt khe khẽ nói bên tai Tiểu Đường nói.

- Đẹp trai sao? Cậu đừng nghĩ linh tinh, nó mới mười tám thôi, học cấp ba, cao to, nhưng thật ra là còn “bé con”!

- Hả? Nhỏ như vậy sao?

Lưu Tiểu Nguyệt trợn mắt, hì hì cười nói:

- Nói lại đi, cậu giúp chị tác hợp nhé, ha ha …

Đường Sinh tự nhiên nghe được các cô đang nói cái gì, chỉ có điều làm bộ không nghe thấy Liễu Tiểu Quyên nói chuyện.

- …Anh rể cậu có lẽ cũng thắng chức đấy. Viện trưởng rất chú ý đến anh ấy. Đường Sinh, có hay không nể mặt cậu?

Khi các cô kết hôn viện trưởng Quan cũng đi, là Đường Sinh dẫn đi, mọi người vẫn tưởng đó là do chồng của dì hai- Đường Thiên Tắc có quan hệ, Đường Sinh chỉ là cậu bé con mà thôi.

- Đương nhiên là phải nể mặt em rồi. Em học cùng với Quan Đậu Đậu, con gái của Viện trưởng Quan, thông đồng với nhau, rất mờ ám, đúng không?

Thở phù! Liễu Tiểu Quyên lấy tay gõ vào đầu hắn:

- Nói cậu yếu còn hay ra gió? Một cậu bé con, lại có bộ dạng đại nhân?

Bọn họ đang trò chuyện, một gã đàn ông khoảng ba mươi tuổi đi vào, yêu cầu văn kiện gì đó, Lưu Tiểu Nguyệt tìm nửa ngày mà không thấy, sắc mặt người nọ liền sa sầm:

- Cô là người mới? Làm việc thì phải chăm chỉ có trách nhiệm chứ, mấy người này là bạn của cô? Giờ làm việc gặp gỡ bạn? Bừa bãi.

Lưu Tiểu Nguyệt đỏ mặt tía tai, Đường Sinh nhếch miệng:

- Mới tới cũng không thể ức hiếp như vậy. Ai không có bạn?

Trời đất, không ngờ hắn mở miệng nói chen vào, Lưu Tiểu Nguyệt mắt trợn trắng, nhe răng trợn mắt nhìn Đường Sinh, cậu đẹp trai đừng trả lời, cậu muốn để Chủ nhiệm Trương mắng ta chết à? Đây là Chủ nhiệm văn phòng chúng ta, hoành tráng hơn Cung Phi nhiều,

- Chủ nhiệm Trương, rất xin lỗi!

Chủ nhiệm Trương không để ý đến cô, trừng mắt nhìn Đường Sinh nói:

- Cậu ở đâu? Nói như thế nào vậy? Thế nào gọi là ức hiếp người? Cậu nói rõ cho tôi.

- Ôi ôi ôi… Ông định làm gì? Nhào lên cắn tôi một miếng à?

Đường Sinh đứng lên, cũng trừng mắt lên.

Dương Tiểu Đường và Liễu Tiểu Quyên chỉ biết Nhị Thế Tổ này tính tình không phải dễ đối phó, vừa nói liền đốp chat, không chừng hắn còn dám đánh người.

- Đường Sinh, cậu làm gì vậy? Sao có thể nói với cấp trên của Tiểu Nguyệt như vậy?

Dương Tiểu Đường nhéo Đường Sinh, đấm một phát.

Lúc này Cung Phi cũng đến đây:

- Chuyện gì xảy ra vậy? Chủ nhiệm Trương…Hắn vừa nhìn, dường như là đang có chuyện ầm ĩ? Chủ nhiệm Trương cũng không để ý đến hắn, nhìn Đường Sinh nói:

- Cậu kia! Cậu rời khỏi nơi này cho tôi! Đây là phòng tư liệu, không phải nhân viên công tác cấm vào!

- Ấy… Tôi không thấy ở đây có treo biển “Không phải nhân viên công tác cấm vào”, Chủ nhiệm Trương phải không? Xin giữ gìn tác phong Chủ nhiệm.

Chủ nhiệm Trương bị chọc tức, mặt càng sa sầm, quay đầu về phía Lưu Tiểu Nguyệt nói:

- Lưu Tiểu Nguyệt, cô tới văn phòng tôi một chút! Hừ…

Lưu Tiểu Nguyệt thê thảm đi theo chủ nhiệm Trương, đoán chắc sẽ bị mắng chửi tệ hơn nữa, Dương Tiểu Đường mắt trợn trắng.

Cung Phi đợi Chủ nhiệm Trương vừa đi, cau mày nhìn Đường Sinh, nói:

- Tôi bảo anh đừng như vậy biết không? Anh cho rằng anh là ai? Tôi vừa định thay chị họ anh hỏi chuyện bố trí công tác đấy, nhân phẩm anh như vậy tôi cũng không dám giúp. Lưu Tiểu Nguyệt cũng bị anh hại thảm.

- Anh Cung! Anh cũng quá khoa trương rồi! Ai quy định thời gian đi làm không thể gặp bạn bè một chút? Chủ nhiệm, Phó chủ nhiệm của các anh, các chị trong giờ làm việc không gặp bạn bè sao? Mượn cớ để ra oai thôi, ức hiếp người mới sao? Tôi không tin ông ta có thể đuổi việc Lưu Tiểu Nguyệt.

- Đường Sinh! Cậu nói xong chưa? Bị cậu làm tức chết thôi!

Dương Tiểu Đường đấm hắn một cái.

- Chủ nhiệm Cung! Rất xin lỗi.

Cung Phi cười lạnh một tiếng:

- Không nên như thế, cô không có lỗi thì xin lỗi làm gì. Việc này Lưu Tiểu Nguyệt cũng không ổn đâu, về sau cô ấy còn nếm mùi đau khổ!

Đường Sinh chẳng thèm để ý đến anh ta, thở dài, kéo vòng eo nhỏ mảnh mai của chị họ:

- Chị! Chúng ta đi thôi. Nếu không đi nhanh sẽ bị đánh đấy! Đi đi…

Cánh tay hắn mạnh mẽ, một tay kéo Dương Tiểu Đường đi, tay kia kéo Liễu Tiểu Quyên rời đi.

Bởi vì thái độ của Cung Phi thay đổi, Dương Tiểu Đường cũng phản ứng lại anh ta. Ba người họ đi ra, Cung Phi cũng theo sau đi ra hướng văn phòng.

Lúc này Lưu Tiểu nguyệt khóc chạy về, vừa lúc thấy bọn họ đi ra. Dương Tiểu Đường tiến lên chặn cô lại hỏi:

- Bị mắng sao?

- Thực ra cũng không có gì, không ngờ hắn mắng tớ cút đi, nói tớ không có tố chất, dẫn lưu manh tới… tức chết đi được.

Đương Sinh nghe xong những lời này mặt cũng tối sầm lại, dù thế nào nhìn ta giống lưu manh lắm sao? Cung Phi lúc này cười lạnh:

- Tiểu Lưu cũng đừng trách những lời Chủ nhiệm Trương vừa nói. Em họ của bạn cô nhân phẩm với tố chất đúng là không được tốt lắm, cô nha, lần sau ráng chịu đựng đi!

Nói xong, Cung Phi bước đi, Lưu Tiểu Nguyệt càng đau buồn, Dương Tiểu Đường nghĩ đều là do Đường Sinh gây ra, coi như vì Lưu Tiểu Nguyệt mà tiếp tục đánh hắn:

- Còn không trách cậu? Đánh chết cậu nha tiểu tử khốn kiếp.Một ngày gặp liền gây chuyện, cậu thoải mái chứ? Tiểu Nguyệt bị cậu hại chết rồi!

Liễu Tiểu Quyên cũng chọc Đường Sinh:

- Còn không mau xin lỗi chị Tiểu Nguyệt đi à? Gặp nhiều rắc rối quá, hôm nay phục cậu nữa rồi!

- Chẳng nhẽ em thành tội nhân à? Không nhất thiết phải xin lỗi chứ? Em lập công chuộc tội là được chứ gì?

Đường Sinh cười khổ.

- Cậu cợt nhả nói bừa? Đồ nhóc con à. Cậu chuộc cái mốc xì gì?

Dương Tiểu Đường hung hăng lườm hắn một cái, cho rằng hắn không có cách gì.

Lưu Tiểu Nguyệt lại thở dài:

- Thôi vậy, không có gì đâu, tớ không phải là người dễ giận đâu. Dù sao đây cũng không phải lần đầu bị mắng, tổng cộng chưa đến hai tháng, mỗi ngày bị mắng, tớ cũng không hy vọng được sống yên ổn. Cậu em đẹp trai, chị không sao, em đừng áy náy!

Ặc, như vậy cũng được hả? Dĩ nhiên Dương Tiểu Đường và Liễu Tiểu Quyên ngẩn ra, Đường Sinh cũng ngẩn người.

- Chị Tiểu Nguyệt sáng suốt! Lai đây, ôm một cái!

Lưu Tiểu Nguyệt đúng là để hắn ôm một chút, không ngờ thản nhiên cười:

- Thực sự không có gì, đơn giản là bị mắng, cùng lắm bị cấp trên điều đi!

Cứ như vậy, bọn họ nói chuyện ngoài hành lang một hồi đã đi xuống lầu, kết quả xuống đến nơi, lại gặp được một đám người đang vây quanh Đậu Vân Huy, Tạ Tề hai Ủy viên thường vụ ở đại sảnh không biết chỉ trỏ làm cái gì, mà Chủ nhiệm Trương và Cung Phi vừa rồi ở trước mặt Tiểu Nguyệt tỏ ra uy nghiêm, đều chỉ đứng ở ngoài rìa, vẻ mặt cung kính, bộ dạng khúm núm nhìn hai vị đầu sỏ của Trung ương, còn nuốt nước bọt.

Bọn Đường Sinh xuống dưới cũng khiến mọi người chú ý, bởi vì Lưu Tiểu Nguyệt đang cùng Dương Tiểu Đường nói chuyện, tiếng nói không nhỏ.

Chủ nhiệm Trương tức giận, sải nhanh hai bước đã tới, đứng ở dưới thang lầu khẽ quát:

- Các người ồn ào cái gì? Không nhìn xem đây là đâu à?

- Tôi nói ông có bệnh sao? Thế nào? Ở hành lang không được mở miệng nói chuyện à? Đây là quy định gì?

Tiếng Đường Sinh hơi gay gắt, khiến mọi người phải nhìn qua. Đậu Vân Huy và Tạ Tề vừa thấy là hắn, cùng đi tới, Chủ nhiệm Trương còn muốn nói gì đó, thấy hai vị lãnh đạo đi tới, liền câm miệng không lên tiếng nữa.

- Đường Sinh, sao cậu lại tới đây? Trở về Nam Phong cũng không gọi điện thoại cho tôi? Muốn tôi bất ngờ à?

Đậu Vân Huy liền lại chỗ Đường Sinh bắt tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK