Đừng nói là bốn năm tên quản lý đô thị, kể cả bảy tám tên cũng không phải là đối thủ của Đường Sinh. Hắn cũng không khách khí giơ chân lên đá một cái là hai tên quản lý đô thị vừa xông lên đã ngã nhào trên mặt đất, mà lúc này nhóm quản lý đô thị mới nhớ tới là phải báo cảnh sát,
- Báo cảnh sát, báo cảnh sát đi…
Một đám bị đánh mặt mũi bầm dập, cuối cùng tên ra tay với tên cảnh sát kia trước cũng bị Đường Sinh đánh tới,
- Chết tiệt, giờ ngươi mới nhớ là phải báo cảnh sát à? Không phải các người lợi hại hơn cảnh sát sao? Các người báo cảnh sát làm gì? Cảnh sát đã bị các người đánh rồi các người còn báo cảnh sát thì tính gì nữa chứ?
Bọn quản lý đô thị nghẹn họng không nói được lời nào, nhìn qua tên cảnh sát bị bọn họ đánh, nói ra vị cảnh sát kia còn thảm hơn so với bọn họ. Ngươi nghĩ xem bảy tám người vây quanh đánh người ta, trang phục cảnh sát đều bị xé năm xẻ ba rồi, cái gì mà mũ cảnh sát, quân hàm đều bị vứt ra, mặt cảnh sát kia đầy máu, dấu chân ở trên người cũng có mười mấy cái, trên mặt còn có dấu chân mà, còn gì là hình tượng của cảnh sát nữa?
Xung quanh cũng không có biết bao nhiêu người vây quanh, có người kêu,
- Đánh tốt lắm, chàng trai, cố gắng lên, bọn họ chính là muốn bị đánh, bình thường rất kiêu ngạo, cái gì mà cảnh sát chứ, trong mắt mấy tên quản lý đô thị này họ chẳng là cái gì cả …
Nhóm quần chúng mồm năm miệng mười bàn luận, mắng chửi, còn mấy tên quản lý đô thị ngã trên mặt đất kêu cha kêu mẹ lên vì đau, hiện giờ không thể cố đánh trả quần chúng được, trong đó có một số tên cố gắng đứng lên, chỉ vào Đường Sinh nói:
- Tiểu tư kia, có giỏi thì đừng đi, bố mày gọi người đến…
- Được, thiếu gia tôi sẽ chờ các người, đưa đại đội quản lý đô thị của các người tới đây, tôi mà nhát gan bỏ chạy thì tôi là con các người.
- Mẹ kiếp, mày cứ chờ đấy…
Tên kia lấy điện thoại ra,
- Cục trưởng Trương, chúng tôi bị đánh rồi, hơn mười người bị một đám dân đen và cảnh sát đánh, không có kỷ cương phép nước gì cả, quả thực là không có kỷ cương, cục trưởng Trương, mau chóng tới chỗ chúng tôi đi…
Tiểu từ này không ngờ còn thêm mắm thêm muối nói lung tung, bên ngoài có cái bắp cải to được ném vào, bốp một cái vào giữa mặt tên đó. Tên đó hét lên một tiếng thảm thiết, một cái cải bắp nặng ba bốn kg được ném như vậy lực của nó ít nhất phải tới mười kg, ném cho tên đó ngã luôn xuống đất, máu mũi chảy ra,
-..Phản, phản rồi? Phản phải không? Tôi xem ai còn ai dám ra tay không?
Bốp, lại hai quả trứng gà bay đến, vẫn là nở hoa trên mặt, lần này đã kích thích dân chúng phẫn nộ, bốn phía không biết có bao nhiêu người vây quanh, rau quả hoa quả lộn xộn lung tung đều ném vào, cũng có người đem phá xe đạp ném vào. Tình hình rất lộn xộn hơn mười cán bộ quản lý đô thị và một cảnh sát đều ở trong đó, tiếng kêu liên tục phát ra, chưa bao giờ quản lý đô thị lại bị thảm như vậy?
Hai vị đứng đầu Thành Phố mặc quần áo thường phục ở ngoài nhìn cảnh tượng này phố phường ở thành phố Thanh, Bí thư Mạc nét mặt già nua trầm tư, Chủ tịch thành phố Vệ mặt xanh mét, ông gọi điện thoại cho Cục trưởng Trần Vượng Đông,
- Anh mang người tới thị trấn Bạch Nha một chuyến cho tôi.
Nói xong liền ngắt điện thoại luôn.
Quan Cẩn Du nhìn cảnh tượng này cũng thấy rối rắm, ngồi cùng cô chính là Cam Tịnh, lúc này Cam Nhu lúc nào cũng bận rộn đi theo cô.
Đường Sinh dường như không có việc gì liềnn đi quay lại, nhìn hai quan lớn phụ mẫu nhe răng cười, vỗ vỗ tay nói:
- Hai vị lãnh đạo, nhìn xem cán bộ quản lý đô thị của chúng ta thật tốt, đều rất có tố chất? Ngang tàn, chính là ngang tàn, ở trong mắt bọn họ cảnh sát cũng không là gì, sĩ quan cảnh sát chấp pháp đúng là làm phiền người ta chấp pháp, cũng không biết là ai quản ai nữa, quả thực các quy tắc bị rối loạn, cái mạng nhỏ của cháu nhờ hai vị giúp đỡ rồi.
Lời này không phải không có ý châm biếm, Mạc Trung Hoàng cùng Vệ Đạt Côn đều cười khổ, thực tế xưa nay rất ít khi có dịp gặp gỡ dân chúng. Mặc dù hai vị thường xuyên lên ti vi, cũng sẽ không có nhiều mặt nổi bật, cho nên khi bọn họ tự mình đi vào cuộc sống của dân chúng, bọn họ không biết được nhiều, nhất là không quan tâm đến việc nước một lòng vì quốc gia vì cuộc sống của dân chúng, trong thời gian làm lãnh đạo càng suy nghĩ vô tâm.
Trưởng ban Bí thư Thành ủy Khổng Lệnh Trăn cũng lái xe đi theo, chỉ có điều là đang ở một tiệm ăn nhỏ nên không lại đây ngồi cùng thôi.
Khi bên này xảy ra chuyện, Trưởng ban bí thư Khổng cũng trợn tròn mắt, nhưng không hiểu rõ lắm thái độ của hai vị đứng đầu, y cũng không dám tự giải quyết, mặt khác bất kể là quản lý đô thị hay là công an đều là do bên chính quyền quản lý, y có đảo nhìn về phía Chủ tịch thành phố Vệ Đạt Côn sẽ làm thế nào để kết thúc việc này?
Cho nên Trưởng ban bí thư Khổng lịch sự cùng lái xe ở bên kia xem xét, cách bọn họ không xa là Trưởng ban Bí thư chính quyền Trương Chính Lâm cũng lái xe của Chủ tịch thành phố, y cũng không dám tự tiện giải quyết cũng đều đứng ngoài cửa. Chủ tịch thành phố Vệ cũng thấy mà cũng không dặn dò gì vậy chúng ta cứ chờ thôi, lại thấy Chủ tịch thành phố Vệ lấy điện thoại cầm tay ra không biết gọi điện thoại cho ai, Trương Chính Lâm lại càng không quan tâm, cứ xem vở diễn này đi.
- Thật là vô pháp vô thiên, đồng chí Đạt Côn, tôi xem bộ máy cần được chỉnh đốn tốt hơn, quả thực chuyện không chỉ như vậy…
Bí thư Mạc nửa ngày mới nói ra cảm xúc như vậy,
- Nhìn bên ngoài dân chúng có thái độ với nhóm quản lý đô thị? Họ biết những người đó từ trước tới nay ra sao có tác phong như thế nào, vấn đề này cần phải coi trọng, để cho bọn họ giúp đỡ chính quyền trong việc xây dựng và quản lý thành phố được tốt hơn, không nên để bọn họ gây náo loạn cuộc sống, cảnh sát chấp pháp cũng dám đánh? Bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu quyền lực vậy?
Về xã hội, quản lý đô thị bị lên án không phải chuyện ngày một ngày hai, nhưng cơ chế vận hành của chính quyền sự trói buộc chưa có hiệu lực.
Bọn họ nói chuyện bên này, ông chủ nhỏ của quán cơm đang đứng trước cửa xem cảnh náo nhiệt, sau khi nghe thấy liền quay đầu lại nói:
- Mấy vị khách này, quản lý đô thị chính là chính quyền Thành phố đưa lên nhằm chèn ép dân chúng, chính quyền thành phố có thể quản bọn họ sao? Tôi xem là ý tưởng đó quá đen tối đi?
Một nhóm thực khách khác cũng nói:
- Việc đó cũng không phải là không được, chẳng qua là cán bộ bao che cho nhau thôi, việc này rất tốt mà, quản lý đô thị đánh cảnh sát, việc này gọi là chó cắn chó, hai miệng chó… Dân chúng đều rất vui mừng, để tôi nói, nhóm cảnh sát chấp pháp vẫn là có tố chất nhất định, có tiếng nói trong xã hội nhưng so với quản lý đô thị còn kém xa, ít nhất thì cảnh sát cũng không đánh dân chúng ở trên đường, quản lý đô thị thì sao? Bắt được là đánh ngay.
…
Mọi người bình luận bùng nổ, khiến Bí thư Mạc cùng Chủ tịch thành phố Vệ nghe mà ngẩn người, bình thường cũng ít ra ngoài hôm nay được mở mang kiến thức, hai người buồn bực nửa ngày đều không nói lên lời, Mạc Trung Hoàng nhìn Đường Sinh nói:
- Tiểu Đường, thân thủ của cậu đúng là cứng rắn?
- Cháu là truyền nhân của Thái Cực, với những người như bọn họ có tới cả một tiểu đoàn tới cũng không sao, ngài cũng vừa thấy, cháu chỉ là phản ứng tự vệ nếu cháu không ra tay e rằng bây giờ đã bị người ta đánh cho không sống nổi nữa, cho nên không liên quan tới cháu.
Đường Sinh sợ gì chứ? Dẫn Bí thư cùng Chủ tịch thành phố đi ra ngoài ăn cơm, gặp chuyện bất bình thấy quản lý đô thị dã man liền cứu cảnh sát chấp pháp, hắn không chỉ có công thôi, mặt khác là hắn đánh người, nhưng ra tay đúng mực, ít nhất không đập nát mũi ai.
Từ xa đột nhiên thấy sáu bảy chiếc xe, một chiếc xe con màu đen ở phía trước mở đường, xe dừng lại ở ven đường, quần chúng vây quanh bắt đầu rút lui, bởi vì có hơn ba mươi quản lý đô thì giống như hổ như sói tới, một đám xắn tay áo lên trừng mắt nhìn, xem ý là muốn ra tay nặng.
Bọn họ vây quanh một người đàn ông trung niên, miệng chảy ra, dưới nách kẹp một cái túi màu đen, huyênh hoang, mặt bóng loáng, ai vậy nhỉ? Phó Cục trưởng Cục Quản lý đô thị Trương, uy phong lừng lẫy, vừa thấy một đống quản lý đô thị nằm trên mặt đất, sắc mặt y liền khó coi?
- Ai ai ai đánh ? Người đâu? Đã chạy chưa? Bắt lại cho tôi…
Phó Cục trưởng Trương lông mày dựng thẳng lên rống lên một tiếng.
Vài tên quản lý đô thị đang nằm trên mặt đất chỉ vào quán cơm phía sau,
- Hình như là ở đó, Cục trưởng, tên tiểu tử đó có võ công.
Không phải có võ thuật thì có khả năng đánh ngã nhiều người như vậy không? Phó cục trưởng Trương lúc này mới ngẩng đầu lên xem xét quán cơm phía sau, ông chủ quán cơm cũng hoảng sợ, quay đầu lại nói với người vừa đánh người là Đường Sinh nói:
- Đại huynh đệ này, anh mau chóng đi ra ngoài đi, bằng không cái quán nhỏ này của tôi sẽ bị người ta phá mất.
Quả nhiên Phó cục trưởng Trương dẫn vài tên quản lý đô thị đi qua bên này, lúc này đã đứng trước cửa quán cơm, ai vậy? Trưởng ban bí thư Thành ủy Khổng Kiến Trăn, Trưởng ban bí thư thành phố Trương Chính Lâm, hai người ngồi ngang nhau, dùng một ánh mắt coi thường xem xét Phó cục trưởng Trương.
Bọn họ cũng là cùng ôm hận, nhìn về nơi vừa đứng đó khí thế không sánh bằng với Phó cục trưởng Trương, thế nhưng chức quan thấp kém, không có cơ hội nhìn thấy hai vị cán bộ Trưởng ban bí thư trăm công ngàn việc, lại cũng không biết bọn họ,
- Mau tránh ra, chặn cửa làm gì? Con chó cũng không chắn cửa như vậy.
Một câu nói nói ra khiến hai vị Trưởng ban thư ký này tức đến lệch miệng, ngươi mở mắt ra xem xem chúng ta là ai biết không hả? Xin ngươi đấy, anh quản lý đô thị.
Hai bai quản lý đô thị bước lên trước một bước, một trái một phải bắt đầu đưa hai vị Trưởng ban bí thư đẩy sang một bên,
- Cút ngay, muốn chấp pháp không?
Giỏi thật, đi đến chỗ nào đều là chấp pháp hàng đầu, mắt mù ngay tới cán bộ lớn của Thành ủy và thành phố cũng không biết, thực là bi kịch.
Hai người lái xe vừa thấy có chuyện không đúng, liền đi tới cản,
- Làm cái gì vậy? Các người cũng không mở mắt ra xem đây là ai à?
- Mẹ kiếp, cút ra.
Một quản lý đô thị ở bên trái hô lên một quyền nện vào mặt lái xe của Bí thư Mạc,
- Bố mày là quản lý đô thị, mày cũng không mở mắt ra mà nhìn à.
Cái gì đây, thật hoành tráng, bên phải cũng không kém, tay nâng quyền, đem lái xe của Chủ tịch thành phố Vệ bị một quyền, hùng hùng hổ hổ nói:
- Đi sang một bên đi? Làm csi trò gì vậy, còn dám ngăn cản đường của Phó cục trưởng Trương của chúng ta, mắt ngươi mù rồi à?
Bốp một tiếng, rốt cuộc Bí thư Mạc không kìm nổi, đập bàn đứng lên,
- Không còn kỷ cương phép nước sao?
Vệ Đạt Côn cũng giận dữ đứng lên, đi nhanh bước ra ngoài, chính là tới đón Phó cục trưởng Trương vào, ông giận quá hét một tiếng,
- Hà Bảo Sơn cho anh chấp pháp như vậy hả.
Một tiếng hét này khiến Phó cục trưởng Trương cùng nhóm người quản lý đô thị ở phía sau ngẩn người, y ngẩng đầu nhìn kỹ vị trước mặt này, nhìn thấy rất quen quen, đã gặp ở đâu rồi nhỉ?
- Có phải muốn đánh cả tôi cùng Vệ Đạt Côn không? Hả? Phó cục trưởng Trương, ngài thật có uy phong, ai cho ngài quyền lực này vậy?
Ba chữ Vệ Đạt côn thức tỉnh Phó cục trưởng Trương, y rùng mình một cái, ấy, đúng vậy, đây, đây không phải là Chủ tịch thành phố Vệ sao? Phù, chân Phó cục trưởng Trương mềm nhũn thiếu chút nữa là quỳ xuống, nhưng một tên quản lý thị trường đi bên cạnh y vẫn chưa phản ứng xắn tay áo tiến lên,
- Ông dám chắn đường Phó cục trưởng Trương của chúng ta à? Đánh không cần phải hỏi?
Tên này tám phần là đầu để trang trí rồi, đầu bị cửa đập vào rồi?
Đường Sinh từ phía sau tiến lên chỉ cần một cước liền đạp y đi ra ngoài, ngay cả Phó cục trưởng Trương cũng bị đập lăn ra cửa chính quán cơm, bên ngoài có một tiếng ầm ầm, thật là náo nhiệt, đánh cả Phó cục trưởng quản lý đô thị, ai dám vậy? Vẫn là người vừa rồi kia?
- Các người mù mắt cả rồi à? Không thấy Chủ tịch thành phố Vệ ở đây à? Anh là cái cục trưởng chó má hả? Mắt mù không biết Chủ tịch thành phố à?
Đúng lúc này, xe cảnh sát gào thét tới, hơn mười chiếc xe cảnh sát vây quanh chỗ này, cục trưởng thành phố Trần Vượng Đông dẫn đầu một nhóm cảnh sát đặc biệt hơn mười người, rầm rầm tiến lại chỗ toàn bộ quản lý đô thị đang nằm, anh ta đi nhanh lại đây, Vệ Đạt Côn cũng đi ra.
- Chủ tịch thành phố Vệ.
Trần Vượng Đông tới đây cúi chào, kết quả là Mạc Trung Hoàng cũng đi ra, Cục trưởng Trần co rụt lại,
- Bí thư Mạc.
Oa, mọi người bao gồm toàn bộ quản lý đô thị, cảnh sát, dân chúng đều ồ lên, đây là gì vậy? Bí thư Mạc cùng Chủ tịch thành phố Vệ đều ở đây à?
- Trần Vượng Đông nghe tôi nói đây, anh đem tất cả quản lý đô thị đưa về cho tôi, một người cũng không để lại…
Bí thư Mạc liền ném một câu như vậy rồi sải bước đi, Vệ Đạt Côn thì nói thêm một câu,
- Phải nghiêm túc xét xử quản lý đô thị vi phạm quy định.
Bốn phía lại bùng lên một tiếng vỗ tay, nhóm dân chúng vui vẻ, có người hô lớn,
- Điều tra bọn họ đi, nhất định phải điều tra thẩm vấn bọn họ…