Ban đêm, Đường Sinh và Cao Ngọc Mỹ, chị Trần cùng đến khách sạn Trung Hoàn ngủ lại đó. Không phải là vì muốn tiết kiệm chút tiền mà chỉ là ở đó tiện hơn. Với lại Đường Dục gọi điện thoại mời đến, nói là khi ăn khuya có chuyện muốn nói với hắn, Hắn ta chắc lại muốn kết giao với thần tài nhà họ Liễu ấy mà.
Chỉ có điều Đường Dục không nghĩ đến Đường Sinh cũng vậy, Liễu Vân Huệ cũng thế. Địa vị của họ ở nhà họ Liễu không cao. Đường Thiên Tắc là con rể nhà họ Liễu có quyền có thế thì đã đến Giang Lăng rồi. Hai mẹ con nhà này tự nhiên lại phải chịu sự lạnh nhạt từ nhà ngoại . Liễu Vân Huệ cũng chẳng buồn giải thích thêm.
Sự đời dễ đổi thay. Tình thân vẫn là tình thân, cùng chung huyết mạch. Điều này khó mà thay đổi được. Nhưng khi nói đến vấn đề liên lụy đến gia tộc thì nhà họ Liễu chắc chắn sẽ không nghe những ý kiến của Vân Huệ và gia đình chồng cô. Trên thực tế thì Đường Thiên Tắc và Vân Huệ cũng chẳng lên tiếng phát ngôn điều gì.
Còn về Đường Sinh người được xưng là tiểu Ma Vương chơi bời thì lại càng bị coi là kẻ phá gia chi tử đối với nhà ông cậu. Căn bản chẳng ai để ý đến hắn ta.
Cho nên khi Đường Dục và Đường Sinh nói đến nhà họ Liễu, Đường Sinh lắc lắc cái đầu, nói thẳng với hắn ta. Không thể giúp được cái gì đâu như chuyện cho vay đó cũng là trong trường hợp có thế chấp. Bác hai mới nể mặt em gái mà cho vay, chứ là người khác thì đừng có mong.
Đến bữa ăn khuya, Đường Dục lại dẫn một mỹ nữ lạ hoắc, và nói nhỏ với Đường Sinh:
Anh Sinh à, cô bé này tên là Lật Lệ. Hôm qua mới ký hợp đồng là ca sĩ dưới công ty âm nhạc điện ảnh Trung Hoàn của chúng ta.Giọng hát cực ngọt ngào.Chỉ cần bồi dưỡng một chút là sẽ trở thành một ca sĩ của thế hệ mới.
Cô gái Lật Lệ ngồi bên cạnh Đường Dục xem chừng khoảng hai mươi tuổi. Dáng rất đẹp giống như người mẫu vậy. Trong đáy như chứa đựng chút u buồn, rất đau khổ. Nhưng trên mặt lại giả bộ cười nhưng không giống như đang thực sự giả bộ như Miêu Tiểu Thiến lần trước.
Đường Sinh thở dài trong lòng. Hắn rất phục cái quyết tâm khuất phục mình của Đường Dục. Ông ta đã nhìn rõ được rằng nhược điểm của mình là phụ nữ rồi sao? Thực sự là bên cạnh mình có quá nhiều mỹ nữ. Cũng khó trách Bác Dục nghĩ như vậy. Không chừng trong lòng còn chửi mình giả đứng đắn ấy chứ.
Ánh mắt của Đường Dục nhìn Đường Sinh bị Lật Lệ thu hút mới nghiệt ngã làm sao ? rồi nói:
Hoàn cảnh cô gái nhỏ này cũng không dễ dàng đâu. Vì để chữa bệnh cho mẹ nên mới ký hợp đồng với âm nhạc điện ảnh Trung Hoàn một lần. Đó chính là chi phí cho cuộc phẫu thuật. Hai ba trăm nghìn gì đó. Tôi coi như là được lời Anh Sinh à, tôi chẳng có suy nghĩ gì khác đâu nhưng thật sự không đành lòng để đời cô ấy rơi vào tay kẻ đã ngũ tuần như tôi đây. Cô gái Lật Lệ này đến cái lông chân tôi cũng chưa hề động tới, Anh Sinh nếu như anh không muốn thì bác Dục này hôm nay sẽ xử cô ta luôn, cái này không khơi dậy long cảm thong của anh đấy chứ?
Đối với sự công kích này của Đường Dục, Đường Sinh dở khóc dở cười. Lời ông ta nói đã rất rõ ràng rồi thậm chí có thể nhìn thấy trong mắt ông ta có chút hối tiếc Bởi vì Đường Sinh đoán rằng cô gái này tuyệt đối chưa bị ông ta động đến nếu không thì ông ta cũng sẽ không tiếc như thế.
Nhớ anh mắt kính thường nói Đường Dục rất hay đem tặng cái đó của phụ nữ cho người khác nhưng ông ta phải hôn hít trước đã còn với cô gái này chắc hôn cũng chưa kịp hôn.
Hứ, tôi thấy trong mắt bác Dục đây có chút tiếc nuối gì đó. Cháu làm sao dám tước đoạt cái gì mà người khác yêu thích chứ? Hay là bác cứ giữ lại bên mình mà hưởng thụ đi.
Ha, đâu có, đâu có.
Đường Dục mặt đỏ lên. Anh Sinh này con mắt thật tinh đời. Đến điều này anh ta cũng nhìn xuyên thấu. Thật sự là nên thử Lật Lệ này từ hôm qua. Những chuyện bất đắc dĩ quá nhiều nên quên mất cô ấy.
Có một cô gái thôi mà, làm sao có thể ?
Đường Sinh hơi hơi gật đầu. Mình cứ làm cái việc tốt cứu cô ta đã rồi nói. Nếu không bị Đường Dục kia làm bừa thì coi như hỏng rồi.
Vậy thì ngại quá?
Đường Sinh cười nói:
Thật là phục bác Dục càng già càng dẻo dai, đến người trẻ còn có chỗ không bằng.
Đường Dục ra vẻ rất hưởng thụ, nói quay lại chuyện chính:
Nói thật anh Sinh này, muốn mở mày mở mặt ở Thành Phố này thật khó. Tập đoàn Cẩn Sinh sắp tới không có suy nghĩ đến Thành Phố này phát triển hay sao? Để tôi nói này, cái đất Nam Phong này rộng lớn có tiền đồ phát triển đấy.
Bác Dục này, bác nói cũng đúng đấy. Nhưng nơi rộng thì tiền cũng khó kiếm. Rõ ràng là cạnh tranh càng khốc kiệt. Bây giờ Cẩn Sinh vẫn còn non lắm vẫn đang ở trong giai đoạn tích lũy vốn ban đầu. Đến Thành phố lớn không phải là không được mà là trì trệ bước chân phát triển. Về phương diện này thì cần học hỏi chiến lược của các vĩ nhân. Nông thôn vây quanh thành phố. Chiêu này rất lợi hại. Càng là các thành phố không phát triển thì cạnh tranh càng ít. Thậm chí có tồn tại cạnh tranh nhất định, nhưng Cẩn Sinh ở trước mặt họ vẫn là con cá sấu. họ không tranh được đâu.
Đường Dục trầm tư, nghĩ một hồi mới gật gật cái đầu.
Xem ra quan niệm của tôi phải thay đổi rồi. Mỗi lần nói chuyện với anh Sinh thì đều có thu hoạch. Thôi được rồi, cũng không còn sớm nữa, anh Sinh nghỉ ngơi đi. Lật Lệ à, em đi cùng anh Sinh đi nha. Đợi phục vụ là được rồi.
Lật Lệ sợ hãi gật đầu, ánh mắt nhìn Đường Sinh không nói nên được điều gì. Ít nhiều cũng có chút an ủi chăng? Tại sao? So với mấy ông già ngày xưa thì ít nhất anh Sinh này còn trẻ, lại đẹp trai, lại thuận mắt, đúng không?
Đối với Lật Lệ đã ký cái khế ước bán mình mà nói, trái tim đã chết rồi. Chỉ cần bệnh của mẹ chữa được thì mình có bán mạng sống của mình cũng được. Là con cái thì quan trọng nhất chính là hiếu thảo. Cái ơn sinh thành của cha mẹ làm sao lại không báo đáp? So với mạng sống của mẹ thì tất cả mọi thứ đều chẳng là gì.
Chỉ cần cứu được mẹ thì dù ngày mai có phải đi làm gái thì Lật Lệ cũng can tâm tình nguyện. Mạng sống của mẹ là phải cứu bằng được.
Đường Dục đi rồi chỉ còn lại Đường Sinh và Lật Lệ. Hai người trầm ngâm một hồi. Đường Sinh chỉ im lặng nhìn cô. Cô gái này thực sự là thanh tú xinh đẹp. Về khí chất thì có giống Đường Cẩn, tướng mạo thì có chút không bằng. Nhưng cô ấy tuyệt đối vẫn là rất có tư chất.
Lật Lệ căn bản không dám nhìn Đường Sinh. Trán cô hơi cúi xuống, trong lòng hoảng hốt. Chỉ sợ đêm nay khó thoát khỏi vận mệnh phải hầu hạ đàn ông? Nghĩ đến đây một cái là trong lòng cô như có dao cứa vậy. Nhưng lại nghĩ đến mẹ nằm trên giường bệnh thì cô lại bỏ lại tất cả những điều đó.
Khoảng ba phút sau, Đường Sinh mới lên tiếng hỏi cô ta:
Mẹ cô vẫn nằm viện à? Công ty giải trí Trung Hoàn ký với cô bao nhiêu tiền?
Vâng, đúng vậy. Mẹ em vẫn nằm viện. Ông chủ Đường ký với em 250 nghìn. Nhưng tiền thì vẫn chưa đưa cho em. Ông ta nói ông ta chỉ cần em.Em phục vụ anh Sinh thì tiền sẽ được gửi tới cho em. Anh Sinh à, em cầu mong anh đấy. Anh cần em đi. Thân thể của em là trong sạch, thật sự là trong trắng.
Lật Lệ đột nhiên bật khóc quỳ xuống trước Đường Sinh.
Em, em cần tiền.
Đứng lên, đứng lên đi nào. Em làm gì thế?
Đường Sinh ngồi dậy đỡ cô ta lên.
Đi thôi, đến bệnh viện thăm mẹ cô trước đã.
Lật Lệ ngây người ra.Miệng há hốc không biết nên nói gì. Nhưng Đường Sinh liền kéo cô đi luôn. Mạng người là quan trọng, không thể chậm trễ được.
Trên đường đi, Lật Lệ chẳng biết làm sao đến được bệnh viện nữa, cho đến khi đi vào phòng bệnh cô mới tỉnh lại. Bên giường bệnh của mẹ chỉ có mỗi mình anh cô, một chàng trai nông thôn giản dị đang ngồi ở đó, tay đang cầm quyển sách và vuốt lại tóc . Con mắt đỏ hoe Anh ta không có khả năng cứu được mẹ mình.
Anh ta biết em gái mình muốn đi ký cái khế ước bán thân cho cái công ty nào đó. Anh ta biết em gái mình về sau sẽ trở thành món đồ chơi cho bọn đàn ông. Anh ta ngoài rơi lệ ra thì trong lòng cũng ứa máu. Khi nhìn thấy em đi vào, anh ta quay đầu sang hướng khác, lén lau nước mắt của mình.
Chị Trần cũng đi theo. Cao Ngọc Mỹ thì lại không đến. Cô ta đã bị Đường Sinh bỏ rơi từ trước bữa ăn đêm giữa hắn và Đường Dục rồi.
Trên giường bệnh, mẹ Lật Lệ với mái tóc bạc phơ nằm cao gối. Không nhìn ra được là bao nhiêu tuổi. Trên đường Lật Lệ nói với Đường Sinh, mẹ cô ấy là bệnh tim gì đó. Phải làm phẫu thuật hai ba lần mới khỏi được. Chi phí tính ra phải trên 200 nghìn. Nhưng nhà cô nghèo, không có tiền. Ngay cả tiền cô đi học đại học cũng toàn là đi vay cả. Cha cô qua đời sớm. Anh trai gánh vác trách nhiệm gia đình. Chỉ dựa vào lán rau sạch để duy trì cuộc sống. Mẹ thì đau ốm thường xuyên. Bây giờ nhà cô đã nợ như chúa chổm rồi. Đến ngay cả lán rau sạch để duy trì cuộc sống cũng phải thế chấp rồi.
Lật Lệ không biết làm thế nào mới tìm hỏi đi bán chính mình. Bởi vì có người bạn nào đó bảo cô có cái công ty âm nhạc điện ảnh nào đó ký khế ước, có tính mờ ám. Chỉ cần đồng ý bán mình là sẽ có 200, 300 nghìn. Ai may mắn còn được 500, 600 nghìn. Thế là Lật Lệ bèn đến đó.
Nhưng điều kiện của Đường Dục là phải trao thân trước rồi mới đưa tiền. Cái này cũng là phá lệ. Chứ theo luật thì là có thành tích ra rồi thì mới trả tiền.
Cho nên Lật Lệ sốt ruột, mới quỳ xuống trước Đường Sinh. Cô ta không phải nóng lòng muốn hiến thân mà là vì mau chóng giúp mẹ chữa bệnh.
Đường Sinh vừa thấy cảnh tượng như vậy là trong lòng đã biết là như thế nào rồi. Lật Lệ đứng trước giường mẹ giới thiệu Đường Sinh. Chỉ nói là bạn.
Bà mẹ cũng không rõ tình hình như thế nào, còn tưởng là bạn thật. Bà cười với Đường Sinh và bảo hắn ngồi xuống. Chỉ có nét mặt của anh trai Lật Lệ là khó coi. Khi Lật Lệ giới thiệu Đường Sinh, anh ta miễn cưỡng ừ một tiếng sau đó lại quay đầu sang một bên.
Đường Sinh cũng chỉ nói một hai câu một cách ngại ngùng. Từ trong ánh mắt của anh trai Lật Lệ có thể thấy sự đau khổ và bất lực.
Chị Trần chỉ là đi cùng Đường Sinh, chẳng nói năng gì cả, chỉ yên lặng nhìn. Với cảnh tượng thế này, trong cô cảm thấy vô cùng xúc động.
Khi Đường Sinh ra khỏi phòng bệnh thì cũng đã muộn rồi. Nhìn nét mặt Lật Lệ đỡ hơn một chút, hắn quay sang hỏi cô mấy vấn đề. Có phải rất cần phải làm phẫu thuật nhanh? Bệnh viện ở tỉnh thế này làm phẫu thuật thì có nguy hiểm không?
Lật Lệ cũng không biết trả lời thế nào, chỉ thấy bác sĩ bảo làm phẫu thuật càng nhanh càng tốt. Để lâu quá thì sẽ không được. Cái bệnh này đi lúc nào cũng không biết. Bệnh về tim mà. Làm cái gì không tốt một chút thôi là mất mạng. Cô nói rồi khóc luôn.Cô rất bất lực.
Lần này thì người tốt lại được làm việc tốt rồi. Đường Sinh là không thể gặp chuyện như thế này được. Nếu như hắn ngày nòa cũng ngồi trong bệnh viện thì đảm bảo không lâu sau tài sản của Cẩn Sinh sẽ tiêu xài hết. Tính người là như thế, thực sự không do con người. Lúc này một bác sĩ đi kiểm tra ban đêm bước đến.
Ô, Tiểu Sinh, sao lại là cậu thế?
Người mặc áo sài trắng, tầm hai mươi bảy tuổi, nhìn thấy Đường Sinh là thốt lên.
-Á, là chị họ à?
Đường Sinh cũng nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp đó. Ôi, đây chẳng phải là con gái bác cả nhà mình Liễu Tiểu Như ? Hắn biết là chị họ này làm bác sĩ ở bệnh viện, là chủ nhiệm khoa tim mạch cơ đấy. Cô ta là một chuyên gia trẻ rất có uy quyền, đã từng đi du học ba năm.
Trong con mắt nhà ngoại thì Đường Sinh là một tên Nhị Thế Tổ không học vấn cũng chẳng nghề nghiệp. Dựa vào uy của cha mình mà tung hoành khắp phố xá trường học. Bởi vì con của dì hai hắn cũng là học ở đó nên thừa hiểu về hắn. Bởi vì hắn có tiếng quá xấu nên chẳng ai thừa nhận là anh họ cả.
Nói thế nào đi nữa thì cũng là họ hàng, gặp nhau không chào hỏi sao coi được? cũng còn hơi đối với người dung nước lã chứ. Dù là có không ưa cũng phải giữ trong lòng chứ không nói ra. Không giữ thể diện cho thằng nhỏ thì cũng phải giữ thể diện cho người lớn. Huống hồ Liễu Vân Huệ cũng là rất quyền lực.
Sao em lại ở đây? Không phải là em học ở Giang Lăng sao? Sao lại quen Lật Lệ?
Liễu Tiểu Như là bác sĩ chính điều trị cho mẹ Lật Lệ nên trong khoảng thời gian này cũng quen cô ta. Nhìn thấy Đường Sinh đi cùng cô ta nên mới hỏi như vậy. Trong lòng thầm nghĩ, cô gái tốt thế này, thế là xong rồi.
Cô biết em họ mình tính cách như thế nào rồi. Mấy cô gái xinh đẹp thì nó có mà cho qua. Những chuyện xấu xa của hắn, có ai trong nhà là không biết đâu?
Em á, em học ở Giang Lăng. Hôm nay chẳng phải là cuối tuần sao? Nên em mới về thăm mẹ của bạn em mà. Lật Lệ là chị bạn cùng học, cũng coi như là bạn bè mà. Chị à, chị nói thực cho em biết, tình hình mẹ Lật Lệ thế nào? Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Liễu Tiểu Như nhìn sang Lật Lệ đang rất căng thẳng, lại quay sang nhìn chị Trần xinh đẹp đoan trang. Cái tên này, không lúc nào là không có người đẹp ở bên.
Bệnh của mẹ Lật Lệ này là phải phẫu thuật mà lại còn phải làm ba lần phẫu thuật. Rủi ro chắc chắn là có.Nguyên khí cũng sẽ bị tổn thương lớn. Nhưng tỉ lệ chữa khỏi vẫn khá là cao. Nếu như vượt qua được phẫu thuật này thì sẽ không còn vấn đề gì khác. Chi phí phẫu thuật cũng khá là lớn.
Đường Sinh gật gật đầu.
Vậy thì em thay Lật Lệ đi cửa sau của chị vậy.Em cũng tin rằng y thuật của chị rất là giỏi.
Liễu Tiểu Như tưởng Đường Sinh nói đến đi cửa sau là về cái khoản chi phí diều trị, vội lắc đầu nói:
Cái khác thì còn dễ nói. Tiểu Sinh à, về khoản thanh toán chi phí trị liệu thì đừng có hy vọng. Bệnh viện có quy định về thu phí. Hơn nữa bác sĩ cũng đâu phải là cơ quan từ thiện. Em hiểu chứ còn gì.
Em hiểu, đương nhiên hiểu chứ. Đất nước này muốn thực hiện miễn phí chi phí y tế cho toàn nhân dân thì còn xa.
Đường Sinh nói xong rồi móc trong túi ra một tấm thẻ đưa cho chị Trần.
Chị Trần à, chị đi cùng chị họ em đi nộp tiền chi phí đi, mật mã của thẻ là.....
Liễu Tiểu Như cũng không nói gì nhưng thật ra trong lòng hậm hực. Quả nhiên là cái thằng phá gia chi tử.Nhưng cô gái Lật Lệ này cũng thật may mắn. Không ngờ lại gặp được con cháu của nhà quan thế này. Coi như là cô ta sáng suốt tìm được chàng ngốc trả nợ cho.
Người ta tán gái thì phải cần tiền. Muốn vờ làm đại gia thì Liễu Tiểu Như này cũng chẳng thèm quan tâm. Cô cười cười rồi dẫn chị Trần đi. Khi Đường Sinh quay đầu lại, thấy Lật Lệ nước mắt như mưa mới nói:
Đừng khóc mà. Đâu có chuyện gì lớn lắm đâu. Bác sĩ cũng nói rồi còn gì. Phẫu thuật xong là sẽ không còn vấn đề gì nữa.
Cảm ơn anh Sinh.Em thật sự cảm ơn anh. Đợi đến khi em nhận được tiền thì em sẽ trả lại cho anh ngay.
Lại vay chỗ này đắp vào chỗ kia à? Không cần phải vậy đâu. Chút tiền nhỏ này tôi đầu tư cho em để trở thành ca sĩ. Tôi sẽ không động chạm vào em đâu. Ở công ty giải trí Trung Hoàn, em chỉ cần nói tên của tôi ra thì Đường Vạn Long cũng không dám làm gì em đâu.
Đường Vạn Long hiện tại đang điều hành khách sạn Trung Hoàn và công ty giải trí Trung Hoàn. Vì hắn gặp phải chuyện lần trước đắc tội với Mai Chước cho nên bị quăng sang bên này. Nhưng bây giờ Đường Dục muốn phát triển ở thành này. Đường Vạn Long có thể được trọng dụng một mặt nào đó. Thật ra là phải cảm ơn Mai Chước.
Không lâu sau, chị Trần một mình quay trở về:
Tiểu thủ trưởng à, nộp viện phí xong rồi đấy. Bác sĩ Liễu bảo nhanh chóng làm phẫu thuật thôi. Vừa nãy trên đường về, có một y tá chạy ra tìm bác sĩ Liễu nói là bác sĩ Chu đã đánh người nhà bệnh nhân rồi và bảo bác sĩ Liễu mau tới xem.
Bác sĩ Chu? Lẽ nào lại là chồng của chị họ - Chu Quân Phi? Anh ấy là chủ nhiệm khoa nội của một bệnh viện. Đường Sinh nghĩ thế bèn lấy điện thoại ra gọi ngay cho chị họ hỏi xem có chuyện gì, chị họ trả lời:
Anh rể cậu bị người thân của chủ tịch thành phố Tần đánh.Con trai ông ta bị tai nạn xe trở thành người thực vật, rồi Có con cháu nào đó nhà họ Tần mất bình tĩnh nên mới đánh bác sĩ khám bệnh cho Tần Hải Dương. Em đừng quan tâm làm gì. Động làm sao được đến người ta.