Mục lục
[Dịch]Cực Phẩm Thái Tử Gia- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ngươi làm phản sao? Còn dám chống lại cơ quan chấp pháp sao? Mau còng tay cậu ta lại cho tôi ...

Người trung niên kia sắc mặt thay đổi.

- Mẹ kiếp ngươi đúng là vô liêm sỉ mà, không thấy tôi mặc quân trang sao? Ông có tư cách bắt quân nhân trong thời kỳ nghĩa vụ quân sự sao? Hiện giờ là quân nhân nhiệt huyết đang đánh lưu manh, hiểu chưa? Vị này, Phó viện trưởng Bàng của Bệnh viện tổng quân giải phóng, ông cũng bắt sao? Đầu óc của ông có vấn đề à?

Cao Tiểu Sơn làm sao có thể để bọn họ bắt mẹ Bàng cấp Đại tá chứ? Cho dù bà mặc thường phục cũng không được.

Cái gì? Phó viện trưởng của Bệnh viện Tổng quân giải phóng sao? Chính là người phụ nữ trung niên mỹ miều này sao? Mấy tên cảnh sát nhỏ cũng không ghé mắt.

Người trung niên kia tiến lên phía trước, lạnh lùng nói:

- Bà ấy vẫn chưa xuất trình giấy chứng nhận hay chứng minh thư cho tôi, nếu khả nghi liên quan tới việc này tôi sẽ mang tất cả đi, đừng có phí lời, gây trở ngại cho người làm nhiệm vụ, chỉ dựa vào điểm này thôi tôi có thể đưa anh ra tòa.

- Ông đưa cái đầu ấy, ông có hiểu luật không? Tôi là quân nhân, quân nhân, quân nhân ...

Cao Tiểu Sơn nước miếng phun hết vào mặt đối phương, nghiêm khắc mà nói đây là quân bĩ, phong cách cực kỳ thô tục, nhìn còn thấy rất đáng yêu, hai cửa phòng mở rộng, người qua người lại đều nhìn thấy sự ồn ào bên này, mọi người bàn tán xôn xao.

- Quân nhân thì sao chứ? Quân nhân có thể tùy tiện đánh người sao? Hôm nay phải bắt anh để quân cảnh của bộ đội tới tiếp quản.

- Tôi nh vào, Ông dám bắt tôi à, tôi dám đánh ông, có cần thử không…

Cao Tiểu Sơn trừng mắt, Bàng Quyên Nhi trợn tròn mắt, lang quân này của mình rất có tính cách, sự ngông cuồng không thay đổi sao? Nhưng cảnh sát chấp pháp ở nơi này rất không nể mặt quân nhân, anh có thể tìm mọi biện pháp để giải quyết vấn đề, anh không cần bắt quân nhân chứ?

Mẹ Bàng cũng có cách nhìn riêng với những người mặc áo cảnh sát này, Tiểu Sơn nói mình là Phó viện trưởng bệnh viện Tổng, người ta cũng không coi trọng, Bắc Kinh à, xem ra thật sự là ngọa hổ tàng long, không chừng chọc tới đầu ai, có một số cây rất lớn, gốc rất sâu, không thể động vào.

Đường Sinh đâu, nhàn nhã vô cùng, hình như không có chuyện gì với hắn, vẫn là vẻ mặt mỉm cười, im lặng xem cảnh đang diễn ra.

- Hôm nay tôi phải còng tay cậu, cậu còn dám đánh tôi? Cậu phản lại trời rồi.

Người trung niên kia cũng giơ tay gọi người.

- Bắt cái đầu ông ấy.

Bàn tay Cao Tiểu Sơn đã sớm nắm chặt, trò đùa gì vậy, ông dám còng tay tôi, tôi dám đánh ông.

Đúng lúc này, bên ngoài ầm ầm tiếng bước chân, mấy chục tù nhân xôn xao lên, đám người đông nghìn nghịt rất có thể là Quân Lão Ngũ.

- Đên đây, xem sự ồn ào bên kia, không có gì hay ho.

Hắn liền nghiêm mặt lại.

Đám công tử mặc thường phục vây quanh hắn, người này đại diện cho lợi ích lớn nhất của Quân đội Bắc Kinh, bất cứ hành vi nào của quân nhân hay đoàn thể đừng để bọn họ can thiệp, một khi bắt gặp hắn sẽ đen đủi, gia đình họ đã chiếm giữ tất cả các mặt của quân khu ở Bắc Kinh, không ai có thể đắc tội được với họ, Quân Lão Ngũ là một trong những công tử có sức hiệu triệu lớn nhất.

Trong mắt Đường Sinh, Quân Lão Ngũ này đã dần nằm trong vòng lợi ích của hắn, bước tiếp theo có thể gặp mặt với Phó tư lệnh Chu, không còn nghi ngờ gì, Đường Sinh đại diện cho Đường lão gia, một khi hắn muốn chính thức gặp ai, thì phía sau sẽ tồn tại một ý nghĩa sâu xa.

Nhóm người này tiến vào, gom tất cả sáu bảy cảnh sát vào bên trong.

- Này này các ngươi làm gì vậy? làm phản à.

Một người cảnh sát thấy trận thế không đúng, liền ngăn lại, kết quả bị Quân Lão Ngũ vỗ vai y nhe răng cười:

- Chú ý ngôn từ của cậu, ở Bắc Kinh, không ai dám nói Quân Lão Ngũ tôi làm phản, cậu cẩn thận vì câu nói này mà phải gánh hậu quả nghiêm trọng.

Cho dù những người chưa từng nghe qua Quân Lão Ngũ thì cũng nghe nói tới đại danh của y, đặc biệt là nhóm cảnh sát hễ nói ở đâu đó xảy ra chuyện gì, có Quân Lão Ngũ hoặc ai đó tham gia, sau đó không được, chủ đề để nói chuyện nhiều không kể xiết, dần dần, bọn họ liền biết Quân Lão Ngũ làm gì, cho nên khi nghe tới tên Quân Lão Ngũ, có người đầu óc còn ong ong.

Quân Lão Ngũ đã đến, gật đầu với Đường Sinh và Cao Tiểu Sơn, sau đó quay sang nhìn người trung niên vừa còng tay Tiểu Sơn, y liền rút điện thoại ra

- Vệ Tuất bộ tư lệnh à? ờ, chuyển máy cho tôi gặp Phó vụ trưởng, chú La à, cháu là Chu Quân, nhân viên chấp pháp của địa phương muốn bắt quân nhân đang thực hiện nghĩa vụ quân sự của chúng ta, đánh rồi, việc này làm rồi, cháu thấy phải dạy dỗ cho họ biết phải tôn trọng quân nhân thế nào, vâng, được, cứ như vậy…

Y đặt điện thoại xuống liền đi tới trước mặt người trung niên.

- Tôi không biết ông là ai, bây giờ ông có thể gọi điện cho cấp trên của ông để báo cáo tình hình là lát nữa ông sẽ bị Vệ Tuất cảnh vệ mang đi, chính là Chu Quân tôi đưa ông đi, hãy nhớ tôi tên là Chu Quân, người ta gọi tôi là Quân Lão Ngũ, ông tự giải quyết đi …

Người cảnh sát trung niên cho dù đến muộn một chút, chưa từng nghe tới Cao Tiểu Sơn, nhưng đối với đại danh của Chu Quân thì như sấm bên tai.

Sao cơ? Tôi đắc tội với Quân Lão Ngũ? Sắc mặt ông ta trầm ngưng cũng không để ý tới Cao Tiểu Sơn nữa, cuống quít lấy điện thoại ra ấn một dãy số. Trên mặt đất Tiểu Lý đã bò lên, Trần Dương cũng kinh ngạc, gì cơ? Quân Lão Ngũ? Quân công tử trong truyền thuyết?

Đám người này bắt đầu run lên, trời ơi, Quân Lão Ngũ là công tử số 1 ở Bắc Kinh, chẳng khác nào nhóm thần lòng nhìn không thấy đuôi kia, ai động vào được Y? Tiểu Lý cũng được Trần Dương cũng vậy, lần lượt gọi điện thoại khẩn trương tìm cứu viện.

- Anh rể, bên em có chút vấn đề.

Người trung niên mặc thường phục hạ giọng gọi điện, nghe. Vâng, có, có cái gì mà Phó viện trưởng của Bệnh viện tổng giải phóng quân, là nữ, đúng vậy, đây không chính quy bên các anh quản sao? Người ta gọi Quân Lão Ngũ tới, lại sai cả Vệ Tuất cảnh vệ doanh đưa em đi.

Xem ra người trung niên này cũng có chút gia thế? Anh rể của ông ta có thể quản lý lãnh đạo của bệnh viện tổng sao? Là Tổng hậu sao?

Bệnh viện tổng là thuộc tổng cục hậu cần, khi ông ta nói chuyện, ngay cả mẹ Bàng cũng nghe thấy, trong lòng cũng hơi chột dạ, quan hệ của những người này rõ ràng rất gần với Tiểu Lý, anh rể của ông ta lại là quan lớn trong tổng cục hậu cần, bản thân lại gặp phiền toái rồi.

Xem việc xảy ra trong bữa ăn này trong lòng mẹ Bàng cũng bối rối, tay liền véo tay Bàng Quyên Nhi, ngẫm nghĩ một chút, lão gia cũng lùi lại bảy tám năm, cũng có ảnh hưởng nhất định, nhưng trái phải không phải là cục diện mới sau bảy tám năm. Ngày xưa có liên hệ với một đám tướng quân cũng không phải ở Bắc Kinh, phần lớn là phân bố ở các đại quân khu và các quân khu tỉnh, ở lại Bắc Kinh không nhiều.

Ngoài ra chồng là Bàng Đức Nghĩa cũng ở mãi tận quân khu Liễu Đông ngoài tầm tay, hôm nay xảy ra vấn đề ở trong thành, phía ông ta lo lắng suông cũng vô dụng, nếu nói với ông ta càng khiến ông ta phiền não, trong quân đội cũng giống như trong giới chính trị, đều có lợi ích tập thể, Bàng gia hiện giờ suy thoái, nhưng vẫm rất thân cận với mấy lão gia, nhưng Đồng lão gia cũng đã nghỉ hưu ba bốn năm rồi, con trai ông ta cũng đang ở Giang Trung.

Có thể nói ở Bắc Kinh, Bàng gia cũng được, Đồng gia cũng thế, hai lão gia nói chuyện còn có chút sức mạnh, nhưng muốn kẻ kia lấy được quân ủy, các tướng quân cấp dưới chưa chắc giữ thể diện cho anh, trừ phi trước đây có quan hệ gần.

Trong nháy mắt, mẹ Bàng nghĩ ra không ít thứ, cuối cùng cũng định thần lại, làm sao? Còn có thể dùng thân phận Phó viện trưởng không?

Tục ngữ nói, huyện quan không bằng hiện quan, dù sao cũng rút không được, chắc cũng bị phê bình, đường đường là Phó viện trưởng, không ngờ lại xuất hiện trong trường hợp náo loạn này, hình như hơi giống trò cười, anh rể người ta vẫn là cấp trên, còn sợ không tìm cớ phê bình mình một trận sao?

Chính là việc này, cũng không còn mặt mũi nào để nói với lão gia, ngoài bị mắng ra thì vẫn là bị mắng, bọn họ cũng không thể di tới quân ủy để đòi thể diện.

Lúc này người đàn ông trung niên kia cũng vẫn bình tĩnh, lau vết máu trên mũi, nói với Cao Tiểu Sơn:

- Đi tới đâu tôi cũng không sợ, đừng nói Vệ Tuất Doanh, cho dù tới tòa án quân sự tôi cùng đi cùng anh, anh đánh người chấp pháp của địa phương, tôi không tin anh không phải gánh trách nhiệm.

Nghe khẩu khí của người ta, hình như sau lưng còn có chỗ dựa, Cao Tiêu Sơn vẫn xem thường:

- Còng tay quân nhân là vi phạm pháp luật, hiểu chưa? Ông có thể thông báo cục cảnh sát quân phương tới quản trị tôi, nhưng ông, ông không có quyền bắt tôi, dám còng tay tôi à, tôi cũng dám đánh ông, cần chịu trách nhiệm gì sao? Còn tòa án quân sự sao? Ông dọa tôi sợ chết đấy? Hahaha.

Cao Tiểu Sơn cảm thấy việc này rất đáng cười.

- Chúng ta đợi xem ai cười được tới cuối cùng, anh cũng đừng đắc ý quá sớm.

Người đàn ông trung niên lại rút điện thoại:

- Phó cục trưởng, tôi là, Lý Thành Sơn của trung tâm Cảnh vụ cũ, khi xuất cảnh đã tham gia quân ngũ, người ta còn muôn đưa tôi tới Bộ tư lệnh để dạy tôi nên tôn trọng quân nhân thế nào, Phó cục trưởng, vậy ai tôn trọng những cảnh sát như chúng tôi? Vâng, đối phương còn gọi Chu Quân tới, chính là Quân Lão Ngũ.

Rõ ràng ông ta đang gọi điện cho Phó cục trưởng, xem bộ dạng chú Lý này có bao nhiêu cửa nhỏ, chậm rãi mà nói, đem Quân Lão Ngũ cũng không phải rất quan tâm, đương nhiên rồi sau lưng anh rể người ta có chỗ dựa, cho nên ông ta cũng không phải sợ việc.

Một việc xảy ra bên khách sạn này, liên hệ tới không biết bao nhiêu người ngoài giới, quân đội, giới chính trị, không ít ngươi quan tâm.

- Các cậu từ từ giải quyết đi, chân của tôi đứng không vững nữa rồi, tôi phải tìm một nơi nào nghỉ ngơi trước đã.

Đường Sinh ngồi một chỗ, liền dẫn các cô gái đi, Tiểu Lý kia lại kêu lên:

- Chú, người này cũng ra tay đánh người, bắt hắn đi.

Còn hung hăng, vừa nghe khẩu khí của chú liền cứng lại, Tiểu Lý cũng không sợ, cậu ta biết chú có một vài cửa thông thiên.

Nhưng Lý Thành Sơn cũng nhìn ra, bây giờ giữ người cũng không giữ được, sự việc đã ầm lên rồi, người ta có thể để cậu giữ ai chứ.

- Cậu, tốt nhất đừng có đi, liên quan tới sự việc cần phải làm rõ, bằng không cậu sẽ gặp phiền phức đấy.

Ông ta chỉ vào Đường Sinh nói.

- Tôi chẳng thèm để ý tới ông, ông biết mảnh đất Bắc Kinh này bầu trời lớn thế nào không? Luận đến ai cũng không đến lượt ông, ông còn kém xa lắm.

Đường Sinh cười ném ra một câu, nhẹ tay đẩy Đồng Nữ.

- Đi, chúng ta không tham dự vào vụ phiền phức này, tìm chỗ nào nghỉ ngơi ...

Mẹ Bàng và Quyên Nhi cũng không hiểu có nên đi hay không, cao Tiêu Sơn vỗ vai Quân Lão Ngũ,

- Cậu giải quyết đi, có việc gì gọi cho tôi, tôi cũng thực sự mệt không thể so đo với họ rồi, đổi lại nếu là một năm trước tôi đã sớm loại nó rồi.

Quân Lão Ngũ cũng không nói thêm, chỉ gật đầu, chỉ nhìn Cao Tiểu Sơn chụp vai y, mọi người đều có cảm giác kỳ lạ.

Phải biết Quân Lão Ngũ là danh nhân, vị thiếu tá này cũng là danh nhân sao? Hình như còn mạnh hơn Quân Lão Ngũ?

Bên ngoài cảnh sát của cảnh vệ doanh đã tới, cũng mất mười phút đồng hồ, đã dọn sạch sự việc dẫn hết đám người Lý Thành Sơn đi, Lý Thành Sơn tức vô cùng, lúc đó vứt ra một câu:

- Tiểu tử, chúng ta cứ chờ xem ...

Cao Tiểu Sơn bình tĩnh gật đầu,

- Tôi lúc nào cũng đợi ông, chỉ sợ….

Lúc này mẹ Bàng nhận điện thoại, sắc mặt cũng rất khó coi,

- Tôi phải đi một chuyến lên bộ …

Tiểu Sơn nói:

- Chúng cháu đưa cô đi ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK