Cục diện của Giang Xỉ hiện giờ rất hỗn loạn, nội bộ cũng năm bè bảy mảng, tiền lương cũng không trả được, nhiều xưởng xe hơi ở nơi khác đều đến đòi nợ, lãnh đạo của Giang Xỉ sợ đến nỗi trốn ở khắp nơi, ban ngày cơ bản không dám xuất hiện ở cơ quan, có việc thì liên lạc điện thoại.
Có mặt ở trong xưởng đều là những cán bộ quản lí nhỏ hạng trung không quyết được việc gì, thứ nhất không có quyền lên tiếng, thứ hai không có quyền chi tiền, tìm bọn họ ích không? Cũng từng là tập đoàn lớn huy hoàng, giờ như người già sắp khuất núi, đang ốm yếu, đang suy bại, cơ hội sống đang trôi xa …
Đường Sinh xuất hiện một lần nữa ở cổng tập đoàn Giang Xỉ, cùng đến hắn là Vương Tĩnh, bọn họ đứng phía trước chiếc xe BMW, cặp mông Vương Tĩnh được ôm sát bởi chiếc quần jean hoa nửa dựa nửa ngồi trên đầu xe, hai tay khoanh lại, tư thế này càng làm nâng cao cặp núi đôi trước ngực, như muốn phá tung chiếc áo phông ra. Trên mặt cô còn đeo chiếc kính đen, rất hợp với khuôn mặt tươi tắn trắng như tuyết, vài sợi tóc trước trán bay bay theo gió, đôi môi nuột nà khẽ mỉm cười, đầu lưỡi hồng hồng lướt nhẹ trên bờ môi.
Cứ như thế lặng lẽ nhìn chăm chăm vào gã đẹp trai đang đứng ngoài 3 bước quay lưng lại với mình, nói về chiều cao, hắn còn chưa bằng mình, nhưng cơ thể hắn rất to dày, rất có có mùi vị của đàn ông, tính hắn, quen bỏ tay vào túi quần, làm hai bên mông lắc lắc, có thể thấy rõ bên trong dấu vết chiếc quần nhỏ hình tam giác áp lên mông , dương vật béo ngạo nghễ của thiếu niên lại hiện lên.
Vương Tĩnh không thể đè nén được dục vọng mãnh liệt ở sâu trong đáy lòng thúc đẩy, đôi mắt đẹp phía sau cặp kính đen thì nhìn theo lưng , eo, mông, đùi hắn mà lướt qua lướt lại, Tĩnh hư, hắn có thể là của cô, cô đánh ngã hắn được, cô có thể cắt đi tất cả mọi ngụy trang bên ngoài của hắn cắn nuốt hắn, cô quên tối qua hắn biểu diễn khó coi như thế nào trên sô pha tối qua rồi sao? Hắn thích hưởng thụ như vậy.
Những ý nghĩ lung tung đó lấp đầy hết mọi thứ trong đầu Vương Tĩnh, cô không biết cách nào để nghĩ đến những thứ khác
Khi trong lòng một người nổi lên một điều khát khao mãnh liệt nào đó, ý nghĩ được hình thành nên vào lúc này thì không thể có lí trí được.
Vương Tĩnh trừ trong lòng hơi hư một chút, cô tuyệt đối là người có tài hoa, có trí tuệ, có linh cảm, rất phụ nữ, cái hư của cô nằm ở thế giới nội tâm của chính mình, ở trong thế giới cô độc của chính mình, cô không dễ dàng chia sẻ những thói hư của cô với người khác giới.
Cô đang giữ chặt sự cao ngạo đáng quí và cao quí của mình, tôi là một đóa hoa hồng ở khe núi xa cô đơn tịch mịch, cả người tôi đầy những gai sắc nhọn, bất kì gã đàn ông nào ở gần tôi, đều có thể bị thương tích đầy mình, mùa xuân của tôi chỉ có chính tôi.
Cứ như vậy, Vương Tĩnh đứng trong ánh mặt trời chiếu rọi, trong bầu trời xanh mây trôi gió nhẹ, thoải mái ngắm nhìn chàng đẹp trai, trong lòng phát ra một âm thanh tự tin vô cùng, Ninh Hân, chị chuẩn bị án cho em rồi, em với hắn thân mật cũng không cố ý lảng tránh chị, cho thấy trong tiềm thức của em cũng không loại trừ chị trêu đùa người đàn ông bé nhỏ của em, thực lòng em biết rất rõ, hắn không hoàn toàn thuộc về em.
Đàn ông tốt thật không nhiều, chúng ta có thể chấp nhận bọn họ thích cái mới, nhưng không thể bao dung bọn họ ghét cái cũ, loại đàn ông này mới hư đến u nhọt
Khi Đường Sinh quay người lại, tia nhìn đầu tiên liền bắt gặp ánh mắt của Vương Tĩnh nhìn chăm chăm vào phần eo và mông mình, lúc này cô ngước ánh nhìn lên, đang che kính màu đen, vẫn có thể thấy được một ánh mắt ngượng ngùng thoáng qua của cô, ngựa biển cũng có phong vị tình yêu.
Đứng cùng cô, Đường Sinh có chút bối rối, mĩ nữ này cao 1m79, mình ngước đầu nói chuyện với cô ta, cái tên Đại Dương Mã(ngựa biển) không phải là giả, thân hình đẫy đà trong tấm áo bó sát, làm lộ rõ từng đường cong mê hoặc chết người, vòng ngực, vòng eo, vòng mông, không vòng nào không đẹp, không vòng nào không làm mê hoặc đến động lòng người, khắp thân người cô trên dưới trong ngoài đều tỏa ra mùi vị ngất ngây, đều có thể khiến cho cái dương vật-con ngựa biển hoang khó dạy của mình chào cờ.
- Chị Tĩnh, tôi có cảm giác giống như bị chị cắn vậy, trước mặt chị, lần đầu tiên tôi có cảm giác làm con cừu.
Khóe miệng Vương Tĩnh nhoẻ một nụ cười, đôi mắt đẹp sáng lên, cô đẩy cặp kính đen lên trán, lộ ra lông mày và đôi mắt đẹp vô cùng.
- Đàn ông có lúc như vậy, là một dạng hưởng thụ chí cao vô thượng, Đường Sinh, điều kiện của tôi chính là, khiến cậu làm con cừu của tôi.
-Tôi, chị Tĩnh, cho tôi chút tự tôn được không? Dù tôi có nhỏ hơn nữa, cũng là đàn ông mà đúng không?
Đường Sinh nói nghiêm túc.
-Gã khốn bé nhỏ, khi cậu đồng ý với tôi vui vẻ như thế, sao không suy xét những thứ này? Cậu có thể đổi ý, từ nay tôi khinh bỉ cậu.
Đường Sinh xấu hổ, bối rối, cười đau khổ nói:
-Được rồi, không nói những chuyện này nữa, chị gọi điện cho người kia, chúng ta gặp mặt hắn.
Vương Tĩnh cười đắc ý, búng tay một cái, đá lông nheo,
-Cậu là người đàn ông cứng rắn, thò ra được rút vào được, chị thích tính cách này của cậu, lên xe đi, ở khu vực xưởng không tìm thấy hắn đâu, hắn bây giờ khốn khổ đến thê thảm, chúng ta phải đi xưởng chế biến rau tìm hắn.
-Không phải chứ? Đường đường là trưởng phòng phân phối sản phẩm tập đoàn Giang Xỉ, có thể lao vào chợ rau đi bán rau kiếm ăn sao?
Vương Tĩnh nhún nhún vai,
-Ừ, đây là hiện thực, hiện thực tàn khốc, Giang Xỉ hiện giờ rách nát cực độ, có người bản lĩnh thực sự, toàn bộ ăn cơm không, người nịnh hót toàn bộ đều là quản lí cao cấp đương nhiệm, có tiền sai khiến được cả ma quỷ, đúng không?
Đường Sinh vuốt mặt một cái, dùng sức gật đầu xuống,
-Đám giòi bọ này trước sau cũng bị diệt sạch, đợi tôi nắm chắc Giang Xỉ rồi mới nói sau …
-Ôi, ôi, ôi, khẩu khí của cậu lớn thật, nói chị nghe trong tay cậu có bao nhiêu tiền? Cậu biết tài sản Giang Xỉ đáng giá bao nhiêu không?
Lắc lắc đầu, Đường Sinh biểu hiện không biết, 2 người lên xe, Vương Tĩnh nổ máy lên đường, chạy chậm dọc theo khu chợ thức ăn gia đình hướng nam, nói:
-Tài sản Giang Xỉ hiện đáng giá ít nhất 800 triệu tệ, Giang Lăng có ai gặm được nó không?
Vương Tĩnh không đoán bừa, cô là phóng viên lớn, có nhiều việc trong lòng cô có tính toán, thành phố Giang Lăng có nhiều xí nghiệp lớn, trung bình, nhỏ cô đều phỏng vấn qua, cô đều hiểu rõ mọi xí nghiệp cô đã phỏng vấn, cô xem qua không quên, sở hữu trí nhớ kinh người
Ngay trên đường vào chợ, Vương Tĩnh thao thao bất bất tuyệt kể cho Đường Sinh không ít tin tức nội tình của Giang Xỉ.
Đường Sinh tán thưởng việc này,
-Chị Tĩnh, tôi tham vấn chị cho La Sắc Sắc làm cố vấn đi, chị thật là người ‘hiểu Giang Lăng’ từng ngóc ngách
-Là ‘Giang Lăng vạn sự thông hiểu’, à? Chị còn biết vài việc, ví dụ như tình nhân của vài vị lãnh đạo là ai, có mấy tình nhân, có mấy căn nhà riêng, ăn hối lộ của ai, vân vân, lợi hại không? Cô La Sắc Sắc thuê đượcchị không? Chị ra giá rất cao.
Thông tin của phóng viên thật sự linh thông, bọn họ có thể nhận được rất rất nhiều thư nặc danh và tài liệu tố cáo, nhưng đại đa số là đá ngầm dưới biển, trừ tài liệu nào có thể khiến họ thu được tư lợi to lớn, đáng để mạo hiểm, bởi vì có vài người mà họ cơ bản là không được đắc tội, tiền là tốt, nhưng thức ăn ngon khó tiêu hóa, làm không tốt sẽ có hậu họa vô cùng.
Chiếc BMW dừng trước cửa hẹp của chợ, do xe vào không được, 2 người khóa xe lại đi bộ vào trong, người họ muốn gặp thật ra là do Ninh Thiên Hữu gợi ý, người này gọi là Ngụy Hưng Quốc, từng là chiến hữu của Ninh Thiên Quốc vài năm trước, năm 2000 hắn còn là trưởng phòng phân phối sản phẩm của tập đoàn Giang Xỉ, khi làm trưởng phòng, con đường phân phối sản phẩm vẫn còn không tồi, nhưng… công sức chưa tới nửa năm, tất cả đều thay đổi, Ngụy Hưng Quốc từ chức một cách khó hiểu, không hiểu sao lại bước xuống xe, không hiểu sao lại bị tai nạn lao động.
Tay trái, tàn tật rồi, nằm viện 6 tháng hắn mất việc, 1 dũng tướng từng vì tập đoàn Giang xỉ lập công lao hãn mã bị vứt vào 1 xó như thế, vì cuộc sống hắn bức bách bất đắc dĩ phải thuê một sạp bán rau ở khu chợ gia đình.
Người đàn ông hơn 40 tuổi, sắc mặt ngăm đen, tóc muối tiêu, trên mặt khắc đầy nhưng dấu vết tang thương của năm tháng
Hắn đang ngồi hút thuốc trên bục xi măng ở sạp trong chợ, ánh mắt nhìn xa xăm trống rỗng, chỉ còn lại một phần mất mát và suy phế.
- Hắn chính là Ngụy Hưng Quốc, năm nay 48 tuổi, hình như hơn kém tuổi Chủ tịch quận Ninh, cha của Ninh Hân đã từng phải giúp hắn, nhưng người này tính tình quái gở, rất lì lợm, hắn sợ chiến hữu năm xưa xem thường, nên trốn tránh Ninh Thiên Hữu, không qua lại với ông ta, là một gã đàn ông ruột thẳng chết cần thể diện sống chịu tội, nhưng hắn từng là tinh anh của Giang Xỉ, hắn có thể đọc thuộc làu làu mô hình bánh răng của Giang Xỉ, hắn có thể thao thao bất tuyệt miêu tả mọi chi tiết cơ chế bánh răng bộ máy của Giang Xỉ, hắn có quan hệ mật thiết với vài chục xưởng sản xuất xe hơi toàn quốc, ’Giang Xỉ Ngụy’, chính là biệt hiệu của hắn, từng một thời vang danh, nhưng hiện giờ, hắn bị người đời quên lãng rồi …
Người đàn ông trung niên bình thường này, hóa ra xuất sắc như vậy, không cách nào khiến người trước mặt và người hắn liên tưởng là một được.
Đường Sinh âm thầm nhìn chăm chú vào người đàn ông tuổi gần năm mươi,
Nhưng nhất thời lại nghĩ không ra, người tài như vậy có thể lãng phí để hắn ở chợ được không? nói gọn là TMD ngược đãi của trời cho.
-Muốn đi xuống làm quen với hắn một chút, nhưng mà, cậu mà nói do Ninh Thiên Hữu kêu cậu tới thì hắn chắc chắn không để ý tới cậu đâu.
-Tôi không nói là được chứ gì, chị lên xe đợi tôi đi, tôi qua nói với ông ta vài câu.
Đường Sinh một mình đi qua.
Chợ thì vẫn hình thức cũ xì, 2 bên đường đi 2 bục xi măng, là bục bán đồ ăn, như lúc 2 giờ chiều thế này, trong chợ cơ bản là không có người nào, chỉ có vài chủ sạp tụm năm tụm ba đánh bài hay chơi cờ tướng.
-Chú à, chào chú, tôi hiện giờ muốn mua rau còn bán hay không?
Đường Sinh giả là người mua rau, bước đến gần Ngụy Hưng Quốc.
Ngụy Hưng Quốc quay đầu nhìn thiếu niên một cái, gật gật đầu,
-À … đều ở trong hộp giấy phía dưới, cần gì thì tự để vào bọc ni lông rồi đặt lên cân là được rồi.
Hắn trước giờ vẫn vậy, bởi vì tay trái tàn phế một nửa, cơ bản không làm được việc gì hơi nặng một chút.
-Ồ …
Đường Sinh giả vờ nhìn thấy rau trong hộp, có rau cần, rau chân vịt, bắp cải, dưa chuột, khoai tây, cà chua vân vân, hăn liền tùy ý lấy một ít, để từng bọc lên bàn cân, để cho Ngụy Quốc Hưng cân rồi xem giá tiền, tổng cộng có 7 8 bọc.
-Tổng cộng 26 tệ 6 xu…
Ngụy Quốc Hưng tính toán trong đầu cực nhanh, thể hiện rõ đầu óc tinh nhanh của hắn còn chưa bị lão hóa.
-Được rồi…
Đường Sinh vừa trả tiền, vừa hỏi,
-Chú à, tay trái của chú hình như không có sức lắm thì phải?
-Ừ, tai nạn lao động, bán tàn tật rồi, vô dụng rồi, sống qua ngày thôi, Triệu Hưng Quốc thoáng bi thương trong đôi mắt anh hùng cùng đường.
Đường Sinh xúc động trước cảm xúc của hắn, đây là người đàn ông chưa có cơ hội thể hiện sự oai hùng, cho hắn một sân khấu, hắn sẽ có thể hô mưa gọi gió, hắn sẽ báo đáp cho bạn vui lòng, vẻ mặt và ánh mắt cương nghị của hắn, đều ẩn chứa sự khát vọng này.
-Chú à, chú cũng từng là nhân viên của Giang Xỉ chứ?Có phải vì tai nạn lao động mà mất việc?
Ngụy Hưng Quốc lúc này mới mở to mắt nhìn Đường sinh, khẽ gật đầu,
-Rất bình thường, tàn phế rồi mà, cuối cùng cũng không thể ỷ lại mà không rời bỏ.
-Chú à, nếu có một ngày Giang Xỉ lại mời chú trở về, chú có thể gật đầu không?
Lời Đường Sinh khiến Ngụy Hưng Quốc say mê.