Kiếm Tôn đỉnh tiêm lâu năm lại bị một Kiếm Tôn thực lực không bằng hắn truy kích tới chật vật như vậy, chuyện này quả thực khó mà tưởng tượng được.
- Thực lực Sở Mộ quả thực vẫn chưa tới cấp độ Kiếm Tôn đỉnh cấp sao?
- Phải nói tên này quả thực ở giữa Kiếm Tôn cao cấp và Kiếm Tôn đỉnh tiêm. Nhưng mà hắn am hiểu cận thân chiến đấu, có thể đem kiếm thuật bản thân phát huy ra vô cùng tinh tế. Dưới loại trạng thái này, có lẽ hắn đã có chiến lực Kiếm Tôn đỉnh tiêm.
Đào Phương đã điều chỉnh xong, né tránh, đánh ra một kiếm phản kích. Một kiếm này phảng phất như là một đạo kinh hồng, nhanh tới mức tận cùng. Là một kiếm mạnh nhất, nhanh nhất hắn có thể thi triển ra hiện tại, không cầu giết địch, chỉ muốn bức lui Sở Mộ trong tích tắc, tranh thủ kéo giãn khoảng cách, chỉ một thời thần là cũng đủ rồi.
Một kiếm kinh diễm mà sáng chói, kiếm quang chói mắt khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Rất nhiều Kiếm giả dám khẳng định, nếu như đổi lại bọn họ là Sở Mộ, bọn họ chưa chắc đã tiếp được một kiếm này. Phải lui về phía sau, mà một khi lui về phía sau, Đào Phương sẽ nắm lấy cơ hội phản kích.
Chỉ là bọn hắn không biết, một kiếm kinh diễm, sáng chói này trong mắt bọn họ, ở trong mắt Sở Mộ chỉ là không tệ, không hơn.
Không có né tránh cũng không có lui lại, cũng không có đón đỡ. Sở Mộ chém ra một kiếm, gióng như hồn nhiên thiên thành.
Lực lượng kiếm thuật lĩnh vực phát động, không gian trong phạm vi hơn một thước xung quanh thân kiếm lập tức bị ảnh hưởng, vặn vẹo, lực lượng dẫn dắt khiến cho một kiếm của Đào Phương không bị khống chế mà chệch sang bên cạnh.
Một kiếm toàn lực vượt xa người thường này, Đào Phương có cảm giác bị một cỗ lực lượng kỳ dị dẫn dắt, kiếm không nằm trong khống chế của hắn mà chếch sang bên cạnh. Khiến cho hắn biến sắc, một kiếm này là một kiếm mấu chốt, chỉ cho phép thành công chứ không cho phép thất bại, nhưng mà hiện tại lại thất bại.
Mặc dù trong lòng có ngàn vạn không cam lòng, Đào Phương cũng không có cách nào thay đổi loại cục diện này. Trong mắt người khác, chỉ là chứng kiến một kiếm sáng chói, kinh diễm của Đào Phương đột nhiên lại chếch sang bên cạnh một cách quỷ dị. Giống như Đào Phương cố ý buông tay cho Sở Mộ cơ hội vậy.
Đào Phương sẽ buông tay sao?
Đáp áp đương nhiên là không. Như vậy một kiếm này chếch đi hoàn toàn là vì một kiếm phản kích kia của Sở Mộ. Là một kiếm khiến cho đám Kiếm Tôn kinh hãi, sởn hết gai ốc.
Kiếm chếch đi, đại biểu cho cơ hội của Đào Phương cũng mất, đã không còn bất kỳ cơ hội lật ngược nào.
Kiếm quang như hàn mang tách ra trước mắt, tới gần. Ngay sau đó Đào Phương chỉ cảm thấy trên mi tâm mình truyền tới một cỗ cảm giác đau đớn kịch liệt. Lập tức lan tràn ra khắp đầu, phảng phất như muốn vỡ ra. Ý thức lâm vào trong bóng tối, giống như rơi xuống thâm uyên vậy.
Đào Phương, chết.
Sở Mộ chiến với Đào Phương một trận, cuối cùng Sở Mộ dùng thế áp đảo chấm dứt, lưu lại vô số rung động.
Sở Mộ biểu hiện sự cường đại của kiếm thuật cho đám Kiếm Tôn bên dưới. Chứng minh cho bọn họ biết, hóa ra không sử dụng kiếm thuật cũng có thể cường đại như vậy. Cũng có thể lấy yếu thắng mạnh, chém giết đối phương.
Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ lại, đám Kiếm Tôn vẫn cảm thấy mình không có cách nào làm được như Sở Mộ. Loại kiếm thuật quỷ thần khó lường này, cũng chỉ có Sở Mộ mới có thể làm được tới trình độ như vậy mà thôi.
Đương nhiên rung động thì rung động, đám Kiếm Tôn sẽ không thay đổi con đường của mình. Bọn hắn đi tới bây giờ, đối với con đường của mình rất là rõ ràng, cũng rất kiên định, sẽ không dễ dàng thay đổi. Hơn nữa, đường kiếm thuật không có dễ đi như vậy.
Vẻ mặt bình tĩnh, Sở Mộ ngồi trên bàn tiệc, không nói một lời. Trong đầu đang cảm nhận lại dư vị chiến đấu vừa rồi. Dùng vị trí người đứng ngoài quan sát, như vậy mới có thể càng thêm hoàn mỹ.
Mà Đào Phương thì vẻ mặt khó coi, có chút uể oải.
So kiếm thuật hắn bị một kiếm của Sở Mộ đánh bại, bây giờ dùng thực lực chỉnh thể chiến đấu, hắn vẫn bị Sở Mộ chém giết. Bởi vì không có thời gian để cho hắn bày ra thực lực chân chính sao?
Lấy cớ, tất cả chỉ là lấy cớ. Nguyên nhân thực sự là hắn không đủ cường đại.
Nếu như hắn đủ cường đại, tự nhiên có thể ứng phó Sở Mộ tiến công, tự nhiên có thể thong dong kéo giãn khoảng cách với Sở Mộ, sau đó dùng kiếm kỹ đuổi giết Sở Mộ.
Không có nếu như, không đủ cường đại thì chỉ có thể bị thua mà thôi.
- Nếu hắn có thực lực Kiếm Tôn đỉnh tiêm, có lẽ có thể chống lại Kiếm Tôn cực hạn.
Thần niệm của các Kiếm Thánh va chạm, nói chuyện với nhau. Đến lúc này, qua hai trận, Sở Mộ đều không có thể hiện ra thực lực Kiếm Tôn đỉnh cấp. Kiếm Thánh cũng không có bổn sự mạnh như vậy, có thể nhìn thấu thực lực chân thật của Sở Mộ.
Rung động dần dần lắng xuống, chiến đấu lại tiếp tục.
Vòng chiến đấu thứ hai có năm ngàn người, tổng cộng có hai ngàn năm trăm trận. Sau khi hoàn tất, chiến đấu vòng thứ ba lập tức bắt đầu.
Trận đầu vòng thứ ba đã khiến cho mọi người sôi trào. Bởi vì hai vị Kiếm Tôn tham dự trận chiến này đều có thực lực Kiếm Tôn cực hạn.
Có thể nói trận chiến này là trận chiến của Kiếm Tôn cực hạn với nhau.
- Kiếm Tôn cực hạn rốt cuộc mạnh bao nhiêu, để cho ta xem một chút.
Sở Mộ âm thầm nói, hai mắt có tinh mang hiện lên.
Hai Kiếm Tôn này có quen, dường như trước đó còn có xung đột, sau khi trào phúng đối phương vài câu, rút kiếm, toàn lực ra tay.
Phương thức của Kiếm giả trên Cổ Kiếm đại lục tương đối nhất trí, lúc không có kiếm kỹ, thường thường là thi triển các loại kiếm thuật đối chiến. Ví dụ như trước đó, lúc Sở Mộ vẫn còn ở Kiếm Khí cảnh, thi triển Thanh Phong kiếm thuật vậy... Một khi đối chiến, chỉ chờ thời cơ phù hợp, thi triển kiếm chiêu tuyệt sát mà thôi.
Đợi tới lúc Kiếm giả dần dần trở nên cường đại, những kiếm thuật kia đã không thích hợp sử dụng. Bọn hắn sẽ vứt bỏ những kiếm thuật kia, dùng kiếm kỹ làm chủ. Lúc cận thân thì dùng kiếm thuật làm phụ trợ.
Hai Kiếm Tôn vừa mới ra tay, trong lòng Sở Mộ đã chấn động. Kiếm kỹ của bọn hắn rất là cường đại. Sở Mộ lại thay bản thân mình vào một người trong đó, hắn phát hiện ra mình không có cách nào kháng cự được uy lực kiếm kỹ kia.
- Kiếm ý tối thiểu cũng lĩnh ngộ tới chín thành.
Âm thầm nói ra, trong lòng Sở Mộ vẫn còn rung động như trước.
Chín thành kiếm ý, so với kiếm ý của Sở Mộ mạnh mẽ hơn rất nhiều. Hơn nữa áo nghĩa cũng lĩnh ngộ sâu hơn Sở Mộ, dưới sự kết hợp, uy lực càng thêm đáng sợ.
- Thực lực Sở Mộ quả thực vẫn chưa tới cấp độ Kiếm Tôn đỉnh cấp sao?
- Phải nói tên này quả thực ở giữa Kiếm Tôn cao cấp và Kiếm Tôn đỉnh tiêm. Nhưng mà hắn am hiểu cận thân chiến đấu, có thể đem kiếm thuật bản thân phát huy ra vô cùng tinh tế. Dưới loại trạng thái này, có lẽ hắn đã có chiến lực Kiếm Tôn đỉnh tiêm.
Đào Phương đã điều chỉnh xong, né tránh, đánh ra một kiếm phản kích. Một kiếm này phảng phất như là một đạo kinh hồng, nhanh tới mức tận cùng. Là một kiếm mạnh nhất, nhanh nhất hắn có thể thi triển ra hiện tại, không cầu giết địch, chỉ muốn bức lui Sở Mộ trong tích tắc, tranh thủ kéo giãn khoảng cách, chỉ một thời thần là cũng đủ rồi.
Một kiếm kinh diễm mà sáng chói, kiếm quang chói mắt khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Rất nhiều Kiếm giả dám khẳng định, nếu như đổi lại bọn họ là Sở Mộ, bọn họ chưa chắc đã tiếp được một kiếm này. Phải lui về phía sau, mà một khi lui về phía sau, Đào Phương sẽ nắm lấy cơ hội phản kích.
Chỉ là bọn hắn không biết, một kiếm kinh diễm, sáng chói này trong mắt bọn họ, ở trong mắt Sở Mộ chỉ là không tệ, không hơn.
Không có né tránh cũng không có lui lại, cũng không có đón đỡ. Sở Mộ chém ra một kiếm, gióng như hồn nhiên thiên thành.
Lực lượng kiếm thuật lĩnh vực phát động, không gian trong phạm vi hơn một thước xung quanh thân kiếm lập tức bị ảnh hưởng, vặn vẹo, lực lượng dẫn dắt khiến cho một kiếm của Đào Phương không bị khống chế mà chệch sang bên cạnh.
Một kiếm toàn lực vượt xa người thường này, Đào Phương có cảm giác bị một cỗ lực lượng kỳ dị dẫn dắt, kiếm không nằm trong khống chế của hắn mà chếch sang bên cạnh. Khiến cho hắn biến sắc, một kiếm này là một kiếm mấu chốt, chỉ cho phép thành công chứ không cho phép thất bại, nhưng mà hiện tại lại thất bại.
Mặc dù trong lòng có ngàn vạn không cam lòng, Đào Phương cũng không có cách nào thay đổi loại cục diện này. Trong mắt người khác, chỉ là chứng kiến một kiếm sáng chói, kinh diễm của Đào Phương đột nhiên lại chếch sang bên cạnh một cách quỷ dị. Giống như Đào Phương cố ý buông tay cho Sở Mộ cơ hội vậy.
Đào Phương sẽ buông tay sao?
Đáp áp đương nhiên là không. Như vậy một kiếm này chếch đi hoàn toàn là vì một kiếm phản kích kia của Sở Mộ. Là một kiếm khiến cho đám Kiếm Tôn kinh hãi, sởn hết gai ốc.
Kiếm chếch đi, đại biểu cho cơ hội của Đào Phương cũng mất, đã không còn bất kỳ cơ hội lật ngược nào.
Kiếm quang như hàn mang tách ra trước mắt, tới gần. Ngay sau đó Đào Phương chỉ cảm thấy trên mi tâm mình truyền tới một cỗ cảm giác đau đớn kịch liệt. Lập tức lan tràn ra khắp đầu, phảng phất như muốn vỡ ra. Ý thức lâm vào trong bóng tối, giống như rơi xuống thâm uyên vậy.
Đào Phương, chết.
Sở Mộ chiến với Đào Phương một trận, cuối cùng Sở Mộ dùng thế áp đảo chấm dứt, lưu lại vô số rung động.
Sở Mộ biểu hiện sự cường đại của kiếm thuật cho đám Kiếm Tôn bên dưới. Chứng minh cho bọn họ biết, hóa ra không sử dụng kiếm thuật cũng có thể cường đại như vậy. Cũng có thể lấy yếu thắng mạnh, chém giết đối phương.
Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ lại, đám Kiếm Tôn vẫn cảm thấy mình không có cách nào làm được như Sở Mộ. Loại kiếm thuật quỷ thần khó lường này, cũng chỉ có Sở Mộ mới có thể làm được tới trình độ như vậy mà thôi.
Đương nhiên rung động thì rung động, đám Kiếm Tôn sẽ không thay đổi con đường của mình. Bọn hắn đi tới bây giờ, đối với con đường của mình rất là rõ ràng, cũng rất kiên định, sẽ không dễ dàng thay đổi. Hơn nữa, đường kiếm thuật không có dễ đi như vậy.
Vẻ mặt bình tĩnh, Sở Mộ ngồi trên bàn tiệc, không nói một lời. Trong đầu đang cảm nhận lại dư vị chiến đấu vừa rồi. Dùng vị trí người đứng ngoài quan sát, như vậy mới có thể càng thêm hoàn mỹ.
Mà Đào Phương thì vẻ mặt khó coi, có chút uể oải.
So kiếm thuật hắn bị một kiếm của Sở Mộ đánh bại, bây giờ dùng thực lực chỉnh thể chiến đấu, hắn vẫn bị Sở Mộ chém giết. Bởi vì không có thời gian để cho hắn bày ra thực lực chân chính sao?
Lấy cớ, tất cả chỉ là lấy cớ. Nguyên nhân thực sự là hắn không đủ cường đại.
Nếu như hắn đủ cường đại, tự nhiên có thể ứng phó Sở Mộ tiến công, tự nhiên có thể thong dong kéo giãn khoảng cách với Sở Mộ, sau đó dùng kiếm kỹ đuổi giết Sở Mộ.
Không có nếu như, không đủ cường đại thì chỉ có thể bị thua mà thôi.
- Nếu hắn có thực lực Kiếm Tôn đỉnh tiêm, có lẽ có thể chống lại Kiếm Tôn cực hạn.
Thần niệm của các Kiếm Thánh va chạm, nói chuyện với nhau. Đến lúc này, qua hai trận, Sở Mộ đều không có thể hiện ra thực lực Kiếm Tôn đỉnh cấp. Kiếm Thánh cũng không có bổn sự mạnh như vậy, có thể nhìn thấu thực lực chân thật của Sở Mộ.
Rung động dần dần lắng xuống, chiến đấu lại tiếp tục.
Vòng chiến đấu thứ hai có năm ngàn người, tổng cộng có hai ngàn năm trăm trận. Sau khi hoàn tất, chiến đấu vòng thứ ba lập tức bắt đầu.
Trận đầu vòng thứ ba đã khiến cho mọi người sôi trào. Bởi vì hai vị Kiếm Tôn tham dự trận chiến này đều có thực lực Kiếm Tôn cực hạn.
Có thể nói trận chiến này là trận chiến của Kiếm Tôn cực hạn với nhau.
- Kiếm Tôn cực hạn rốt cuộc mạnh bao nhiêu, để cho ta xem một chút.
Sở Mộ âm thầm nói, hai mắt có tinh mang hiện lên.
Hai Kiếm Tôn này có quen, dường như trước đó còn có xung đột, sau khi trào phúng đối phương vài câu, rút kiếm, toàn lực ra tay.
Phương thức của Kiếm giả trên Cổ Kiếm đại lục tương đối nhất trí, lúc không có kiếm kỹ, thường thường là thi triển các loại kiếm thuật đối chiến. Ví dụ như trước đó, lúc Sở Mộ vẫn còn ở Kiếm Khí cảnh, thi triển Thanh Phong kiếm thuật vậy... Một khi đối chiến, chỉ chờ thời cơ phù hợp, thi triển kiếm chiêu tuyệt sát mà thôi.
Đợi tới lúc Kiếm giả dần dần trở nên cường đại, những kiếm thuật kia đã không thích hợp sử dụng. Bọn hắn sẽ vứt bỏ những kiếm thuật kia, dùng kiếm kỹ làm chủ. Lúc cận thân thì dùng kiếm thuật làm phụ trợ.
Hai Kiếm Tôn vừa mới ra tay, trong lòng Sở Mộ đã chấn động. Kiếm kỹ của bọn hắn rất là cường đại. Sở Mộ lại thay bản thân mình vào một người trong đó, hắn phát hiện ra mình không có cách nào kháng cự được uy lực kiếm kỹ kia.
- Kiếm ý tối thiểu cũng lĩnh ngộ tới chín thành.
Âm thầm nói ra, trong lòng Sở Mộ vẫn còn rung động như trước.
Chín thành kiếm ý, so với kiếm ý của Sở Mộ mạnh mẽ hơn rất nhiều. Hơn nữa áo nghĩa cũng lĩnh ngộ sâu hơn Sở Mộ, dưới sự kết hợp, uy lực càng thêm đáng sợ.