Mười mấy người Lý gia bị phế nằm dưới đất không gượng dậy được chứ đừng nói là quay về Lý gia báo cáo lên trên.
Nhưng nơi này dù gì là khu vực của Lý gia, cách Lý gia không quá xa. Người Lý gia đi ngang qua phát hiện mười mấy người kia, hỏi nhanh vài câu rồi đưa về gia tộc.
Vẻ mặt Lý Thu Phong tức giận đập nát cái bàn cứng rắn, mắt lấp lóe tia sáng lạnh, khí thế đáng sợ dâng lên khiến không khí xung quanh vặn vẹo.
Giọng Lý Thu Phong như gió bắc rét buốt thổi qua, khiến không khí phía trước đóng băng:
- Tốt lắm, có lá gan khiêu khích ta, khiêu khích Lý gia, vậy thì hãy chuẩn bị cho cái chết đi!
Làm thiếu chủ của Lý gia, Lý Thu Phong có quyền lớn rất lớn trong Lý gia nên có thể điều động một số cao thủ trong Lý gia. Đặc biệt uy nghiêm của Lý gia bị khiêu khích, trong khu vực của Lý gia có người phế bỏ tu vi người Lý gia, loại chuyện này dễ gợi lên lòng thù địch của người Lý gia.
Còn về chuyện này xảy ra như thế nào thì Lý Thu Phong tự biết nói chuyện, người Lý gia tin lời thiếu chủ nhà mình.
Tam Thống Lĩnh Thiên Vệ Lý gia nói: . Đam Mỹ Hay
- Thiếu chủ, giao việc này giao cho ta đi, ta nhất định tự tay hái đầu tên giặc này về.
- Vậy xin làm phiền Tam Thống Lĩnh.
Lý Thu Phong dằn lòng sát ý xuống nhưng mắt lóe tia sáng lạnh lẽo:
- Nhưng Tam Thống Lĩnh nhớ bắt sống tên giặc này mang về Lý gia, ta muốn công khai xét xử hắn.
Tam Thống Lĩnh nhe răng cười nói, như thể Sở Mộ đã bị bắt vào tay:
- Thiếu chủ yên tâm.
Tam Thống Lĩnh dẫn theo một đám Thiên Vệ Lý gia thực lực cao sâu nhanh chóng rời khỏi Lý gia đuổi theo hướng Sở Mộ rời đi. Lý Thu Phong nhìn bên ngoài Lý gia, chắp hai tay sau lưng, mặt lạnh băng.
Rất nhanh Lý Thu Nhiên biết chuyện, nàng tìm đến Lý Thu Phong.
Lý Thu Phong lạnh lùng cười:
- Tiểu muội giờ đã rõ chưa? Ta chỉ phái người đi mời hắn trở về nhưng hắn dùng thủ đoạn tàn nhẫn phế bỏ tu vi, tứ chi của họ, loại người này...
Lý Thu Nhiên lặng im, nói cho cùng nàng và Sở Mộ chỉ là bèo nước gặp nhau, nói sâu chút là ơn cứu mạng. Nhưng Lý Thu Nhiên không hiểu gì về Sở Mộ, hắn là loại người nào, có mục đích gì? Có ý đồ gì với Lý gia không? Chẳng biết.
Nhưng nói sao thì Lý Thu Nhiên là người của Lý gia, nàng tin tưởng vào người nhà của mình. Bây giờ người Lý gia bị phế bỏ tu vi khiến Lý Thu Nhiên hận lây Sở Mộ.
Tuy Sở Mộ không biết người Lý gia đã xuất động cường giả muốn bắt sống hắn nhưng cũng có lý cảm không may, nên hắn chạy rất nhanh, ngự không bay ra ngoài khu vực Yến sơn.
Tam Thống Lĩnh Thiên Vệ Lý gia, tu vi Niết Bàn ngũ trọng thiên mặt cười nhạt dẫn theo tám tu luyện giả Niết Bàn cảnh cấp thấp dưới trướng nhanh chóng rời khỏi Lý gia, cưỡi phi hạm với tốc độ siêu nhanh đuổi theo hướng Sở Mộ rời đi.
Lý Thu Phong là thiếu chủ của Lý gia, nếu không ngoài ý muốn sẽ trở thành gia chủ, làm việc cho thiếu chủ để lại ấn tượng tốt không chừng sau này sẽ nhận được trọng dụng.
***
Bóng sáng xé gió chớp mắt vài trăm thước bay ra ngoài khu vực Yến sơn. Trong lúc bay nhanh Sở Mộ cực kỳ cảnh giác, hắn cứ cảm thấy mình bị theo dõi. Không biết nơi nào có đôi mắt luôn nhìn hắn chằm chằm, từ khi hắn phế bỏ mười mấy chó săn Lý gia thì cảm giác bị theo dõi liền xuất hiện.
Bản chất của Sở Mộ là kiếm thuật sư, kiếm thuật sư tu luyện trừ kiếm thuật còn có rèn luyện lục cảm, nhạy bén hơn Kiếm Giả nhiều. Sở Mộ tin tưởng trực giác của mình, cho đến nay trực giác nhạy bén chưa từng xảy ra sai lầm.
Mặc cho Sở Mộ tăng tốc cỡ nào thì cảm giác bị theo dõi luôn bám theo, như giòi trên xương chân làm sao cũng không thoát khỏi được.
Sở Mộ giả bộ không biết, chỉ lo bay thẳng đi, vì hắn hiểu nếu người theo dõi mình nếu có mục đích gì thì sớm muộn gì sẽ lộ mặt.
Sở Mộ bay rất nhanh nhưng tốc độ phi hạm mau hơn.
Rời khỏi Lý gia hơn ba trăm dặm thì phi hạm của Lý gia lao tới đụng thẳng vào Sở Mộ, như thiên thạch nhanh chóng mãnh liệt. Nếu bị đụng trúng ít nhất cũng gãy xương gân.
Tốc độ phi hạm rất nhanh, Sở Mộ cảm giác nguy hiểm mãnh liệt vội né sang bên cạnh. Phi hạm cực hiểm lướt qua bên cạnh Sở Mộ bay vút đi, gió rít gào thổi vạt áo hắn bay bay, tóc dài bay lên.
Một kích không trúng, phi hạm hình thoi khựng lại giữa không trung, ngay sau đó các bóng người nhanh chóng bay ra khỏi phi hạm, tản thành vòng vây bao vây Sở Mộ lại.
Có chín người, mỗi người phát ra dao động hơi thở Niết Bàn cảnh khiến Sở Mộ cảnh giác.
Nam nhân trung niên dẫn đầu chín người có ánh mắt sắc lạnh, toát ra hơi thở khiến Sở Mộ biết là dao động của Niết Bàn ngũ trọng thiên, cao hơn hắn hai trọng thiên, là kình địch. Tám người khác phát ra hơi thở dao động Niết Bàn tam trọng thiên, giống tu vi của hắn.
Sở Mộ lạnh lùng hỏi:
- Người Lý gia?
Tam Thống Lĩnh quát to:
- Tam Thống Lĩnh Thiên Vệ Lý gia đến bắt ngươi!
Bộ dạng Tam Thống Lĩnh uy phong lẫm lẫm như phụng lệnh Thiên Đế.
Tám Thiên Vệ mặt hung dữ, ánh mắt lạnh băng như muốn đâm thủng người Sở Mộ.
Lý gia là thế gia ngàn năm có nội tình thâm sâu, tổ kiến hai vệ đội bảo vệ an nguy cho Lý gia, cũng phụ trách chinh chiến với bên ngoài.
Mội đội tên là hộ vệ, từ tu luyện giả Thần Ngưng cảnh tổ thành, khá bình thường. Một đội thì đội viên toàn là tu luyện giả Niết Bàn cảnh, ít người nhưng mỗi người đều có tu vi Niết Bàn cảnh.
Chỉ có thế gia ngàn năm mới có đội ngũ hộ vệ do tu luyện giả Niết Bàn cảnh tổ thành.
Vì đối phó Sở Mộ mà xuất động Thiên Vệ đúng là lớn chuyện.
- Cho ngươi hai lựa chọn, một là đầu hàng, ngoan ngoãn theo chúng ta trở lại, nghe thiếu chủ xử lý.
Tam Thống Lĩnh Thiên Vệ Lý gia nhe răng cười nói:
- Hai là để ta đánh gãy tay chân của ngươi rồi bắt về cho thiếu chủ xử lý, ngươi tự chọn đi.
Sở Mộ nghe vậy bật cười.
Một Thiên Vệ tức giận quát:
- Cười cái gì!?
- Ta cười Lý gia các ngươi truyền thừa ngàn năm có phải chỉ dựa vào hai lựa chọn không?
Sở Mộ lạnh nhạt nói:
- Đám người lúc trước cũng cho ta hai lựa chọn, nhưng ta chọn cái thứ ba.
Một Thiên Vệ bản năng hỏi:
- Cái thứ ba gì?
Sở Mộ chỉ cười không đáp.
Tam Thống Lĩnh Thiên Vệ sắc mặt âm trầm, mắt sắc lạnh nhìn Sở Mộ chằm chằm, mặt hung tợn nói:
- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
Sở Mộ xì cười.
Tam Thống Lĩnh vung tay, rút kiếm ra:
- Nếu không chọn thì ta sẽ chọn thay ngươi!
Kiếm quang âm lạnh chói mắt, lộ rõ phong mang sắc bén.
Sở Mộ động.
Nhưng nơi này dù gì là khu vực của Lý gia, cách Lý gia không quá xa. Người Lý gia đi ngang qua phát hiện mười mấy người kia, hỏi nhanh vài câu rồi đưa về gia tộc.
Vẻ mặt Lý Thu Phong tức giận đập nát cái bàn cứng rắn, mắt lấp lóe tia sáng lạnh, khí thế đáng sợ dâng lên khiến không khí xung quanh vặn vẹo.
Giọng Lý Thu Phong như gió bắc rét buốt thổi qua, khiến không khí phía trước đóng băng:
- Tốt lắm, có lá gan khiêu khích ta, khiêu khích Lý gia, vậy thì hãy chuẩn bị cho cái chết đi!
Làm thiếu chủ của Lý gia, Lý Thu Phong có quyền lớn rất lớn trong Lý gia nên có thể điều động một số cao thủ trong Lý gia. Đặc biệt uy nghiêm của Lý gia bị khiêu khích, trong khu vực của Lý gia có người phế bỏ tu vi người Lý gia, loại chuyện này dễ gợi lên lòng thù địch của người Lý gia.
Còn về chuyện này xảy ra như thế nào thì Lý Thu Phong tự biết nói chuyện, người Lý gia tin lời thiếu chủ nhà mình.
Tam Thống Lĩnh Thiên Vệ Lý gia nói: . Đam Mỹ Hay
- Thiếu chủ, giao việc này giao cho ta đi, ta nhất định tự tay hái đầu tên giặc này về.
- Vậy xin làm phiền Tam Thống Lĩnh.
Lý Thu Phong dằn lòng sát ý xuống nhưng mắt lóe tia sáng lạnh lẽo:
- Nhưng Tam Thống Lĩnh nhớ bắt sống tên giặc này mang về Lý gia, ta muốn công khai xét xử hắn.
Tam Thống Lĩnh nhe răng cười nói, như thể Sở Mộ đã bị bắt vào tay:
- Thiếu chủ yên tâm.
Tam Thống Lĩnh dẫn theo một đám Thiên Vệ Lý gia thực lực cao sâu nhanh chóng rời khỏi Lý gia đuổi theo hướng Sở Mộ rời đi. Lý Thu Phong nhìn bên ngoài Lý gia, chắp hai tay sau lưng, mặt lạnh băng.
Rất nhanh Lý Thu Nhiên biết chuyện, nàng tìm đến Lý Thu Phong.
Lý Thu Phong lạnh lùng cười:
- Tiểu muội giờ đã rõ chưa? Ta chỉ phái người đi mời hắn trở về nhưng hắn dùng thủ đoạn tàn nhẫn phế bỏ tu vi, tứ chi của họ, loại người này...
Lý Thu Nhiên lặng im, nói cho cùng nàng và Sở Mộ chỉ là bèo nước gặp nhau, nói sâu chút là ơn cứu mạng. Nhưng Lý Thu Nhiên không hiểu gì về Sở Mộ, hắn là loại người nào, có mục đích gì? Có ý đồ gì với Lý gia không? Chẳng biết.
Nhưng nói sao thì Lý Thu Nhiên là người của Lý gia, nàng tin tưởng vào người nhà của mình. Bây giờ người Lý gia bị phế bỏ tu vi khiến Lý Thu Nhiên hận lây Sở Mộ.
Tuy Sở Mộ không biết người Lý gia đã xuất động cường giả muốn bắt sống hắn nhưng cũng có lý cảm không may, nên hắn chạy rất nhanh, ngự không bay ra ngoài khu vực Yến sơn.
Tam Thống Lĩnh Thiên Vệ Lý gia, tu vi Niết Bàn ngũ trọng thiên mặt cười nhạt dẫn theo tám tu luyện giả Niết Bàn cảnh cấp thấp dưới trướng nhanh chóng rời khỏi Lý gia, cưỡi phi hạm với tốc độ siêu nhanh đuổi theo hướng Sở Mộ rời đi.
Lý Thu Phong là thiếu chủ của Lý gia, nếu không ngoài ý muốn sẽ trở thành gia chủ, làm việc cho thiếu chủ để lại ấn tượng tốt không chừng sau này sẽ nhận được trọng dụng.
***
Bóng sáng xé gió chớp mắt vài trăm thước bay ra ngoài khu vực Yến sơn. Trong lúc bay nhanh Sở Mộ cực kỳ cảnh giác, hắn cứ cảm thấy mình bị theo dõi. Không biết nơi nào có đôi mắt luôn nhìn hắn chằm chằm, từ khi hắn phế bỏ mười mấy chó săn Lý gia thì cảm giác bị theo dõi liền xuất hiện.
Bản chất của Sở Mộ là kiếm thuật sư, kiếm thuật sư tu luyện trừ kiếm thuật còn có rèn luyện lục cảm, nhạy bén hơn Kiếm Giả nhiều. Sở Mộ tin tưởng trực giác của mình, cho đến nay trực giác nhạy bén chưa từng xảy ra sai lầm.
Mặc cho Sở Mộ tăng tốc cỡ nào thì cảm giác bị theo dõi luôn bám theo, như giòi trên xương chân làm sao cũng không thoát khỏi được.
Sở Mộ giả bộ không biết, chỉ lo bay thẳng đi, vì hắn hiểu nếu người theo dõi mình nếu có mục đích gì thì sớm muộn gì sẽ lộ mặt.
Sở Mộ bay rất nhanh nhưng tốc độ phi hạm mau hơn.
Rời khỏi Lý gia hơn ba trăm dặm thì phi hạm của Lý gia lao tới đụng thẳng vào Sở Mộ, như thiên thạch nhanh chóng mãnh liệt. Nếu bị đụng trúng ít nhất cũng gãy xương gân.
Tốc độ phi hạm rất nhanh, Sở Mộ cảm giác nguy hiểm mãnh liệt vội né sang bên cạnh. Phi hạm cực hiểm lướt qua bên cạnh Sở Mộ bay vút đi, gió rít gào thổi vạt áo hắn bay bay, tóc dài bay lên.
Một kích không trúng, phi hạm hình thoi khựng lại giữa không trung, ngay sau đó các bóng người nhanh chóng bay ra khỏi phi hạm, tản thành vòng vây bao vây Sở Mộ lại.
Có chín người, mỗi người phát ra dao động hơi thở Niết Bàn cảnh khiến Sở Mộ cảnh giác.
Nam nhân trung niên dẫn đầu chín người có ánh mắt sắc lạnh, toát ra hơi thở khiến Sở Mộ biết là dao động của Niết Bàn ngũ trọng thiên, cao hơn hắn hai trọng thiên, là kình địch. Tám người khác phát ra hơi thở dao động Niết Bàn tam trọng thiên, giống tu vi của hắn.
Sở Mộ lạnh lùng hỏi:
- Người Lý gia?
Tam Thống Lĩnh quát to:
- Tam Thống Lĩnh Thiên Vệ Lý gia đến bắt ngươi!
Bộ dạng Tam Thống Lĩnh uy phong lẫm lẫm như phụng lệnh Thiên Đế.
Tám Thiên Vệ mặt hung dữ, ánh mắt lạnh băng như muốn đâm thủng người Sở Mộ.
Lý gia là thế gia ngàn năm có nội tình thâm sâu, tổ kiến hai vệ đội bảo vệ an nguy cho Lý gia, cũng phụ trách chinh chiến với bên ngoài.
Mội đội tên là hộ vệ, từ tu luyện giả Thần Ngưng cảnh tổ thành, khá bình thường. Một đội thì đội viên toàn là tu luyện giả Niết Bàn cảnh, ít người nhưng mỗi người đều có tu vi Niết Bàn cảnh.
Chỉ có thế gia ngàn năm mới có đội ngũ hộ vệ do tu luyện giả Niết Bàn cảnh tổ thành.
Vì đối phó Sở Mộ mà xuất động Thiên Vệ đúng là lớn chuyện.
- Cho ngươi hai lựa chọn, một là đầu hàng, ngoan ngoãn theo chúng ta trở lại, nghe thiếu chủ xử lý.
Tam Thống Lĩnh Thiên Vệ Lý gia nhe răng cười nói:
- Hai là để ta đánh gãy tay chân của ngươi rồi bắt về cho thiếu chủ xử lý, ngươi tự chọn đi.
Sở Mộ nghe vậy bật cười.
Một Thiên Vệ tức giận quát:
- Cười cái gì!?
- Ta cười Lý gia các ngươi truyền thừa ngàn năm có phải chỉ dựa vào hai lựa chọn không?
Sở Mộ lạnh nhạt nói:
- Đám người lúc trước cũng cho ta hai lựa chọn, nhưng ta chọn cái thứ ba.
Một Thiên Vệ bản năng hỏi:
- Cái thứ ba gì?
Sở Mộ chỉ cười không đáp.
Tam Thống Lĩnh Thiên Vệ sắc mặt âm trầm, mắt sắc lạnh nhìn Sở Mộ chằm chằm, mặt hung tợn nói:
- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
Sở Mộ xì cười.
Tam Thống Lĩnh vung tay, rút kiếm ra:
- Nếu không chọn thì ta sẽ chọn thay ngươi!
Kiếm quang âm lạnh chói mắt, lộ rõ phong mang sắc bén.
Sở Mộ động.