Khí thế kinh khủng, trực tiếp lại khiến cho sắc mặt năm người Lâm Mông đại biến, t trong lòng kinh hãi khiếp sợ. Thực lực toàn thân cũng khó có thể phát huy ra đầy đủ. Trận hình đại loạn. Con thú lớn Sát Lục cấp thấp thập giai kia lại không bị ảnh hưởng, đuôi quét ngang, giống như roi thép cực lớn muốn một đòn đập văng cả ngọn núi cao.
Dưới một đòn như vậy, năm người Lâm Mông căn bản không có cách nào né tránh, cũng có không cách nào chống đỡ. Tất cả đều phải chết.
Bóng ma của thần chết bao phủ. Tuyệt vọng tràn ngập toàn thân từ trên xuống dưới.
Chớp mắt, một tia kiếm quang phá không lao tới. Dưới kiếm quang, thú lớn Sát Lục bị chém đứt đuôi. Kiếm quang hoàn toàn không dừng lại, cắt qua thân thể thú lớn Sát Lục. Một kiếm giết chết trong nháy mắt.
Bất chợt, chỉ thấy kiếm quang này cũng không biến mất, mà đột nhiên chuyển hướng, xông về phía thú lớn Sát Lục trung cấp đang tới gần, lại chém cắt qua, giết chết con thú lớn Sát Lục trung cấp này. Sau đó kiếm quang mới biến mất.
Tất cả những điều này phát sinh quá nhanh. Tuyệt Thế Cảnh bình thường cũng khó có thể kịp phản ứng. Càng chưa nói tới năm người Lâm Mông là Vạn Cổ Cảnh.
Mãi đến khi hai con thú lớn Sát Lục đều biến mất, lưu lại từng đạo bí văn Sát Lục. Một trận gió thổi qua, bọn họ mới phản ứng được, ý thức được chuyện gì xảy ra. Bọn họ nhanh chóng quay đầu lại nhìn xung quanh.
- Sở... Sở huynh...
Lâm Mông ngẩn ra, bất chợt vui vẻ nói. Sở Mộ đáp lại bằng một nụ cười mỉm.
- Cảm ơn Sở huynh ra tay cứu giúp. Nếu không năm cái mạng nhỏ của chúng ta sẽ phải nằm lại ở chỗ này.
Lâm Mông vừa nói, vừa nắm lấy từng bí văn Sát Lục. Hắn cùng bốn người khác đi nhanh tới, đưa bí văn Sát Lục cho Sở Mộ.
Sở Mộ không nhận. Chỉ vài đạo bí văn Sát Lục cấp Thanh Đồng đối với hắn mà nói, không dùng được. Càng chưa nói mấy đạo bí văn Sát Lục này là cấp Hắc Thiết.
- Sở huynh này muốn đi nơi nào?
Trong lúc nhất thời Lâm Mông cũng không biết nói cái gì nói, liền thuận miệng hỏi.
- Trở về thành.
Sở Mộ nói.
Lâm Mông chợt nhớ tới, mình hình như còn không biết tên của đối phương. Mình chỉ biết hắn họ Sở. Đúng vậy, lúc đó Sở Mộ lại chỉ nói họ của mình, cũng không nói là mình tên gì.
Nếu không, nếu như lúc đó Sở Mộ nói cho hắn biết mình là Sở Vương Đình nói, chắc hẳn hiện tại Lâm Mông đã bị chấn kinh đến thất điên bát đảo.
Bốn người khác cũng đều biểu thị sự cảm kích đối với Sở Mộ.
- Nếu không chúng ta liền theo Sở huynh trở về thành.
Lâm Mông nói. Có một cường giả đi cùng, bao giờ cũng an toàn hơn một ít. Đối với điều này Sở Mộ cũng không có từ chối.
- Sở huynh, mấy tháng này phát sinh một chuyện lớn, không biết ngươi có nghe nói hay không?
Trên con đường trở về thành, Lâm Mông hỏi.
- Chuyện lớn gì?
Ba tháng qua Sở Mộ vẫn luôn ở bên trong chiến trường Sát Lục, gần như ngăn cách với bên ngoài. Bởi vậy hắn căn bản cũng không biết Lâm Mông nói chuyện lớn là chuyện gì.
- Sở huynh biết Kiếm Nhai không?
Bộ dạng Lâm Mông rất kích động:
- Mấy tháng trước, thần điện Sát Lục xuất hiện, ban bố một số nhiệm vụ. Một nhiệm vụ trong đó chính là lưu lại tên họ của mình ở trên Kiếm Nhai. Một khi lưu danh thành công hoàn thành nhiệm vụ có thể nhận được thưởng. Sở Hoàng Cực đại nhân đã đạt danh hiệu đứng đầu trên Kiếm Nhai hơn một ngàn năm. Vô số thiên tài khiêu chiến nhưng không ai có thể ngang bằng, càng không cần phải nói vượt qua. Nhưng lần này, đã có hai người vượt qua Sở Hoàng Cực đại nhân, khiến cho Sở Hoàng Cực đại nhân từ danh hiệu đứng đầu hạ xuống đứng thứ ba.
- Hai người...
Sở Mộ biểu thị rất kinh ngạc. Bởi vì hắn cũng không biết trừ mình ra, còn có ai vượt qua Sở Hoàng Cực. Độ khó trong đó, chính hắn đã tự mình lĩnh hội qua, hết sức rõ ràng.
- Hiện tại tên đứng thứ hai là Nhiếp Không.
Lâm Mông vẫn là bộ dạng rất kích động.
- Nhiếp Không.
Trong đầu Sở Mộ hiện lên một bóng người. Hóa ra là hắn. Quả thực, thiên phú của đối phương còn muốn thắng được Minh Kính, Diệp Kinh Vân. Vượt qua Sở Hoàng Cực cũng không phải là chuyện không có thể.
- Sở huynh, ngươi biết danh hiệu đứng đầu là ai không?
Giọng nói Lâm Mông càng kích động hơn. Bất chợt hắn không đợi Sở Mộ nói, liền nói tiếp:
- Hiện tại độ cao cái tên thứ hai lưu danh ở trên Kiếm Nhai chỉ vượt qua Sở Hoàng Cực đại nhân chưa đầy ba tấc. Nhưng danh hiệu đứng đầu lại vượt qua Sở Hoàng Cực đại nhân khoảng cách đủ một trượng. Một Sở Hoàng Cực đại nhân đã áp chế vô số thiên tài hơn nghìn năm. Hiện tại lại có rất nhiều người nói danh hiệu đứng đầu mới sẽ áp chế vô số thiên tài hơn vạn năm.
- Đúng rồi. Danh hiệu đứng đầu mới cũng là họ Sở. Là Sở Vương Đình.
Sở Mộ gật đầu. Hắn cũng không lộ ra biểu hiện rất kích động hoặc rất bất ngờ ngoài ý muốn. Không có cách nào. Ai bảo hắn chính là đương sự.
- Ta đoán chắc Sở Vương Đình này có thể là hậu nhân của Sở Hoàng Cực đại nhân.
Một người đi cùng bỗng nhiên nói, bộ dạng rất khẳng định. Sở Mộ vừa nghe nhất thời có chút dở khóc dở cười. Từ lúc nào, mình và Sở Hoàng Cực có quan hệ, còn là hậu nhân.
Chắc hẳn hiện tại khắp nơi có khả năng đều có loại tin tức này. Hai người đều là họ Sở. Chỉ có điều Sở Mộ hiển nhiên không biết người khác là động não thành thế nào.
- Ta nói như vậy là có căn cứ. Ngươi xem, hai người đều là họ Sở. Một người lấy Hoàng Cực làm tên. Một người lại lấy Vương Đình làm tên. Sao lại tương tự như vậy.
Sở Mộ thiếu chút nữa che mặt.
Có Sở Mộ đồng hành, một đám sáu người an toàn đến Nhân Thành.
- Sở huynh, tới Thiết Nha Bang chúng ta làm khách.
Lâm Mông mời nói, bốn người khác cũng rất động tâm. Bởi vì dọc đường đi Sở Mộ biểu hiện ra thực lực, hoàn toàn vượt qua tu vi rất nhiều. Người như vậy nếu như có thể lôi kéo, thậm chí khiến cho hắn gia nhập Thiết Nha Bang, đối với Thiết Nha Bang sẽ có lợi ích không nhỏ.
Cứu Lâm Mông, thứ nhất là cùng vì Nhân tộc, thứ hai là trả lại ân tình. Về phần Thiết Nha Bang, Sở Mộ cũng không tính tạo quan hệ gì cùng bọn họ. Đây cũng không phải là Sở Mộ cao ngạo khinh thường Thiết Nha Bang. Mà lbởi vì hắn không dự định gia nhập bang phái thế lực nào. Nhưng phải chờ ở bên trong giới Sát Lục, bị thế lực chiêu mộ là chuyện nhất định sẽ phát sinh. Có thể sau khi mình từ chối, sẽ bị ghi hận. Nếu như quan hệ giữa hắn cùng Thiết Nha Bang quá tốt, nói không chừng sẽ mang lại phiền toái không cần thiết cho Thiết Nha Bang.
Dưới một đòn như vậy, năm người Lâm Mông căn bản không có cách nào né tránh, cũng có không cách nào chống đỡ. Tất cả đều phải chết.
Bóng ma của thần chết bao phủ. Tuyệt vọng tràn ngập toàn thân từ trên xuống dưới.
Chớp mắt, một tia kiếm quang phá không lao tới. Dưới kiếm quang, thú lớn Sát Lục bị chém đứt đuôi. Kiếm quang hoàn toàn không dừng lại, cắt qua thân thể thú lớn Sát Lục. Một kiếm giết chết trong nháy mắt.
Bất chợt, chỉ thấy kiếm quang này cũng không biến mất, mà đột nhiên chuyển hướng, xông về phía thú lớn Sát Lục trung cấp đang tới gần, lại chém cắt qua, giết chết con thú lớn Sát Lục trung cấp này. Sau đó kiếm quang mới biến mất.
Tất cả những điều này phát sinh quá nhanh. Tuyệt Thế Cảnh bình thường cũng khó có thể kịp phản ứng. Càng chưa nói tới năm người Lâm Mông là Vạn Cổ Cảnh.
Mãi đến khi hai con thú lớn Sát Lục đều biến mất, lưu lại từng đạo bí văn Sát Lục. Một trận gió thổi qua, bọn họ mới phản ứng được, ý thức được chuyện gì xảy ra. Bọn họ nhanh chóng quay đầu lại nhìn xung quanh.
- Sở... Sở huynh...
Lâm Mông ngẩn ra, bất chợt vui vẻ nói. Sở Mộ đáp lại bằng một nụ cười mỉm.
- Cảm ơn Sở huynh ra tay cứu giúp. Nếu không năm cái mạng nhỏ của chúng ta sẽ phải nằm lại ở chỗ này.
Lâm Mông vừa nói, vừa nắm lấy từng bí văn Sát Lục. Hắn cùng bốn người khác đi nhanh tới, đưa bí văn Sát Lục cho Sở Mộ.
Sở Mộ không nhận. Chỉ vài đạo bí văn Sát Lục cấp Thanh Đồng đối với hắn mà nói, không dùng được. Càng chưa nói mấy đạo bí văn Sát Lục này là cấp Hắc Thiết.
- Sở huynh này muốn đi nơi nào?
Trong lúc nhất thời Lâm Mông cũng không biết nói cái gì nói, liền thuận miệng hỏi.
- Trở về thành.
Sở Mộ nói.
Lâm Mông chợt nhớ tới, mình hình như còn không biết tên của đối phương. Mình chỉ biết hắn họ Sở. Đúng vậy, lúc đó Sở Mộ lại chỉ nói họ của mình, cũng không nói là mình tên gì.
Nếu không, nếu như lúc đó Sở Mộ nói cho hắn biết mình là Sở Vương Đình nói, chắc hẳn hiện tại Lâm Mông đã bị chấn kinh đến thất điên bát đảo.
Bốn người khác cũng đều biểu thị sự cảm kích đối với Sở Mộ.
- Nếu không chúng ta liền theo Sở huynh trở về thành.
Lâm Mông nói. Có một cường giả đi cùng, bao giờ cũng an toàn hơn một ít. Đối với điều này Sở Mộ cũng không có từ chối.
- Sở huynh, mấy tháng này phát sinh một chuyện lớn, không biết ngươi có nghe nói hay không?
Trên con đường trở về thành, Lâm Mông hỏi.
- Chuyện lớn gì?
Ba tháng qua Sở Mộ vẫn luôn ở bên trong chiến trường Sát Lục, gần như ngăn cách với bên ngoài. Bởi vậy hắn căn bản cũng không biết Lâm Mông nói chuyện lớn là chuyện gì.
- Sở huynh biết Kiếm Nhai không?
Bộ dạng Lâm Mông rất kích động:
- Mấy tháng trước, thần điện Sát Lục xuất hiện, ban bố một số nhiệm vụ. Một nhiệm vụ trong đó chính là lưu lại tên họ của mình ở trên Kiếm Nhai. Một khi lưu danh thành công hoàn thành nhiệm vụ có thể nhận được thưởng. Sở Hoàng Cực đại nhân đã đạt danh hiệu đứng đầu trên Kiếm Nhai hơn một ngàn năm. Vô số thiên tài khiêu chiến nhưng không ai có thể ngang bằng, càng không cần phải nói vượt qua. Nhưng lần này, đã có hai người vượt qua Sở Hoàng Cực đại nhân, khiến cho Sở Hoàng Cực đại nhân từ danh hiệu đứng đầu hạ xuống đứng thứ ba.
- Hai người...
Sở Mộ biểu thị rất kinh ngạc. Bởi vì hắn cũng không biết trừ mình ra, còn có ai vượt qua Sở Hoàng Cực. Độ khó trong đó, chính hắn đã tự mình lĩnh hội qua, hết sức rõ ràng.
- Hiện tại tên đứng thứ hai là Nhiếp Không.
Lâm Mông vẫn là bộ dạng rất kích động.
- Nhiếp Không.
Trong đầu Sở Mộ hiện lên một bóng người. Hóa ra là hắn. Quả thực, thiên phú của đối phương còn muốn thắng được Minh Kính, Diệp Kinh Vân. Vượt qua Sở Hoàng Cực cũng không phải là chuyện không có thể.
- Sở huynh, ngươi biết danh hiệu đứng đầu là ai không?
Giọng nói Lâm Mông càng kích động hơn. Bất chợt hắn không đợi Sở Mộ nói, liền nói tiếp:
- Hiện tại độ cao cái tên thứ hai lưu danh ở trên Kiếm Nhai chỉ vượt qua Sở Hoàng Cực đại nhân chưa đầy ba tấc. Nhưng danh hiệu đứng đầu lại vượt qua Sở Hoàng Cực đại nhân khoảng cách đủ một trượng. Một Sở Hoàng Cực đại nhân đã áp chế vô số thiên tài hơn nghìn năm. Hiện tại lại có rất nhiều người nói danh hiệu đứng đầu mới sẽ áp chế vô số thiên tài hơn vạn năm.
- Đúng rồi. Danh hiệu đứng đầu mới cũng là họ Sở. Là Sở Vương Đình.
Sở Mộ gật đầu. Hắn cũng không lộ ra biểu hiện rất kích động hoặc rất bất ngờ ngoài ý muốn. Không có cách nào. Ai bảo hắn chính là đương sự.
- Ta đoán chắc Sở Vương Đình này có thể là hậu nhân của Sở Hoàng Cực đại nhân.
Một người đi cùng bỗng nhiên nói, bộ dạng rất khẳng định. Sở Mộ vừa nghe nhất thời có chút dở khóc dở cười. Từ lúc nào, mình và Sở Hoàng Cực có quan hệ, còn là hậu nhân.
Chắc hẳn hiện tại khắp nơi có khả năng đều có loại tin tức này. Hai người đều là họ Sở. Chỉ có điều Sở Mộ hiển nhiên không biết người khác là động não thành thế nào.
- Ta nói như vậy là có căn cứ. Ngươi xem, hai người đều là họ Sở. Một người lấy Hoàng Cực làm tên. Một người lại lấy Vương Đình làm tên. Sao lại tương tự như vậy.
Sở Mộ thiếu chút nữa che mặt.
Có Sở Mộ đồng hành, một đám sáu người an toàn đến Nhân Thành.
- Sở huynh, tới Thiết Nha Bang chúng ta làm khách.
Lâm Mông mời nói, bốn người khác cũng rất động tâm. Bởi vì dọc đường đi Sở Mộ biểu hiện ra thực lực, hoàn toàn vượt qua tu vi rất nhiều. Người như vậy nếu như có thể lôi kéo, thậm chí khiến cho hắn gia nhập Thiết Nha Bang, đối với Thiết Nha Bang sẽ có lợi ích không nhỏ.
Cứu Lâm Mông, thứ nhất là cùng vì Nhân tộc, thứ hai là trả lại ân tình. Về phần Thiết Nha Bang, Sở Mộ cũng không tính tạo quan hệ gì cùng bọn họ. Đây cũng không phải là Sở Mộ cao ngạo khinh thường Thiết Nha Bang. Mà lbởi vì hắn không dự định gia nhập bang phái thế lực nào. Nhưng phải chờ ở bên trong giới Sát Lục, bị thế lực chiêu mộ là chuyện nhất định sẽ phát sinh. Có thể sau khi mình từ chối, sẽ bị ghi hận. Nếu như quan hệ giữa hắn cùng Thiết Nha Bang quá tốt, nói không chừng sẽ mang lại phiền toái không cần thiết cho Thiết Nha Bang.