Nghĩ tới đây, Trần Kim cũng cảm thấy đầu óc choáng váng, chóng mặt giống như luyện kiếm mệt nhọc quá độ, nhìn cái gì cũng giống như không thật.
- Cảm ơn Sở sư huynh chỉ giáo.
Đệ tử Bích Thủy Viện này, tuy rằng vẫn bị Sở Mộ một kiếm đánh bại, nhưng thần sắc không có nửa phần chán nản, trái lại có chút hưng phấn hướng về phía Sở Mộ hành kiếm lễ:
- Ta cảm giác, kiếm thuật của ta vốn đã đến bình cảnh không có cách nào đột phá. Bởi vì gần đây được Sở sư huynh chỉ giáo, có lĩnh ngộ, nói vậy qua vài ngày nữa, sẽ đột phá. Đến lúc đó, ta sẽ trở lại nhờ sư huynh chỉ dạy.
Hiện tại, bất kể là đệ tử ba viện hay đệ tử Chủ Điện, bất kể là thất đoạn hay bát đoạn, chỉ cần là người từng giao đấu cùng Sở Mộ, đồng thời nhiều lần quan sát Sở Mộ đấu kiếm, tất cả đều tâm phục khẩu phục gọi Sở Mộ một tiếng "Sư huynh".
Ở trong cảm nhận của bọn họ, Sở Mộ đã hoàn toàn xứng đáng là đệ tử kiếm thuật đệ nhất của Thanh Phong Kiếm Phái.
Lúc này, trời tối dần. Nếu như đến thời khắc mặt trời khuất sau núi, hôm nay Sở Mộ thủ được kiếm đài, vậy xem như là hoàn thành, đủ ba mươi ngày, có thể thu được viên Luyện Khí Hoàn thứ sáu.
Năm viên Luyện Khí Hoàn nhận được trước đó, Sở Mộ đã sớm dùng hết. Lại thêm một tháng trước khổ luyện, dưới hiệu suất gấp ba, kiếm khí tu vi cũng từ thất đoạn ban đầu tăng lên tới thất đoạn hậu kỳ, gần tới đỉnh phong. Nếu như lại có một viên Luyện Khí Hoàn nữa, Sở Mộ có thể đạt được thất đoạn đỉnh phong.
Thu được viên Luyện Khí Hoàn thứ sáu, đối với Sở Mộ mà nói, không hề có khó khăn gì.
Lúc này, chỉ thấy hai người, từ phía xa phi thân nhanh đến. Một người mặc trường sam màu xanh, một người mặc trường sam màu trắng, tà áo tung bay, giống như thần tiên.
- Là La sư tỷ.
- La sư tỷ tới.
Các đệ tử Chủ Điện vừa nhìn, đều kích động, trong mắt càng lộ ra ái mộ nồng đậm.
Các đệ tử ba viện cũng bị thu hút, đều nhìn qua. Nhất thời, nam đệ tử đều lộ ra ánh mắt kinh diễm. Nữ đệ tử có người tự ti mặc cảm, có người sinh lòng đố kị.
Sở Mộ nhìn một cái. Lấy ý chí và tâm tính của hắn, cũng không tránh khỏi cảm thấy kinh diễm. Tướng mạo của nữ tử này, trong mấy chục năm qua, Sở Mộ cũng chưa từng thấy qua. Duy nhất có ảnh mỹ nhân trên một vài trang mạng mới có thể so sánh được. Nhưng những bức tranh vẽ mỹ nữ dù sao cũng là giả, thiếu một loại sức sống, không có cách nào so sánh được với người thật.
Gương mặt kia đặc biệt tinh xảo, da nhẵn nhụi trắng nõn, ngũ quan kết hợp lại, không chỉ có một sự kinh diễm mỹ lệ, còn có một sự anh khí, càng làm cho ánh mắt người ta sáng lên.
Sau khi nữ đệ tử này tới gần, một mùi thơm ngát của nữ nhi cũng theo đó bay tới.
Nữ đệ tử không hề dừng lại. Lúc tới gần đài đấu kiếm, giống như một con chim yến nhỏ nhảy vọt qua đỉnh đầu mọi người, giống như con thoi lao tới. Một mùi thơm tỏa ra, khiến người ta mê muội. Chỉ thấy nàng thoải mái yên ổn rơi vào phía trên đài đấu kiếm, thể hiện ra thân pháp toàn thân rất tốt.
Sau đó nam đệ tử kia lại giống như mũi tên rời khỏi cung, bay vụt đến. Thời khắc tới gần đài đấu kiếm, hắn dừng lại đột ngột, yên ổn hạ xuống sát đài đấu kiếm, giống như một cây trường thương, khí thế sắc bén ép người.
- Thân pháp tốt. Ít nhất là thân pháp trung giai.
Trong mắt Sở Mộ lộ ra tinh quang, thầm nghĩ.
- Ngươi chính là Sở Mộ, nghe nói ngươi là kiếm thuật đệ nhất đệ tử ba viện, còn tự xưng là đệ tử kiếm thuật đệ nhất Thanh Phong Kiếm Phái.
Đôi môi no đủ căng mọng của nữ đệ tử kia khẽ mở ra. Giọng nói có vài phần thanh thúy vài phần ôn nhuận. Cho dù là chất vấn quát lên chói tai, cũng khiến cho người ta cảm thấy êm tai, dư âm dường như còn văng vẳng bên tai, khiến người ngây ngất. Nhìn các nam đệ tử ba viện và Chủ Điện, phần lớn đều lộ ra thần sắc say mê, ước gì những lời này là nói với bọn họ.
- Hãy xưng tên ra.
Sở Mộ thản nhiên nói. Hắn sớm biết rằng, cái gọi là đệ nhất gì đó, sẽ trêu chọc tới cho mình một chút phiền toái. Nhưng loại chuyện này bình thường muốn làm sáng tỏ cũng không được. Càng tahnh minh lại càng bôi càng đen. Trái lại khiến cho người khác cảm thấy con người ngươi dối trá không dám thừa nhận. Cho nên thái độ của Sở Mộ, luôn luôn là không thừa nhận cũng không phủ nhận. Các người thích nói như thế nào thì cứ việc nói như thế.
Lời nói, giọng điệu thần thái của Sở Mộ giống như đối với những người tới khiêu chiến khác, khiến các đệ tử ba viện và Chủ Điện đều lộ ra thần sắc vô cùng khiếp sợ. mỗi người đều nói không nên lời, rốt cuộc là tư vị gì.
Hình như càng sùng bái Sở Mộ hơn. Đối mặt La sư tỷ, người giống như thần nữ, cũng có thể thản nhiên như vậy. Nhưng trong lòng bọn họ lại có một loại cảm giác khó chịu, cảm thấy La sư tỷ tồn tại giống như thần nữ trong lòng mình, lại bị Sở Mộ đối xử lãnh đạm như vậy, rất khó chịu.
Các nữ đệ tử còn lại đều lộ ra sự ái mộ, ái mộ đối với Sở Mộ, nóng bỏng giống như lửa vậy. Nam đệ tử bên cạnh đài đấu kiếm kia thần sắc lại lạnh lùng sắc bén ép người, cũng nhíu mày, hiện lên một sự không hài lòng.
- Đệ tử Chủ Điện, La Ngọc Linh.
Nữ đệ tử đối với thái độ của Sở Mộ, hiển nhiên cũng rất kinh ngạc. Nàng gặp qua không ít nam đệ tử. Không có người nào sau khi nhìn thấy nàng, nếu không mặt dày mày dạn chào hỏi, thì cũng giả vờ lạnh lùng không nhìn để thu hút sự chú ý của mình, hoặc là sử dụng các loại phương pháp thủ đoạn lại gần mình. Nhưng người trước mắt này lạnh lùng, khiến cho nàng cảm giác, đó không phải là giả vờ, mà là một một loại bản tính phát ra từ trong lòng. Cũng chính bởi vì vậy, khiến trong lòng La Ngọc Linh tức giận. Cũng có người dám không để ý tới mình như thế. Giọng nói của nàng càng thêm lạnh lùng, đồng thời có một chút cao ngạo:
- Ta ở trong đệ tử nhất mạch Chủ Điện, danh xưng là người có kiếm thuật đệ nhất. Ngươi ở ba viện có danh xưng là đệ tử kiếm thuật đệ nhất. Ngày hôm nay, ta để cho ngươi xem một chút, ba viện trước sau không bằng Chủ Điện nhất mạch ta. Đệ nhất như ngươi, cũng không phải là đối thủ của ta.
Nghe vậy, Sở Mộ thật ra có chút kinh ngạc. Đệ tử kiếm thuật đệ nhất của nhất mạch Chủ Điện? Nếu điều đó là lời nói thật, như vậy kiếm thuật của nữ đệ tử này, rất có thành tựu. Sở Mộ không khỏi xuất hiện thêm mấy phần mong đợi.
Trong mắt rất nhiều nam đệ tử phía dưới đài đấu kiếm lại xuất hiện thêm sự sùng kính và ái mộ đặc biệt. Chỉ là Sở Mộ không nhìn thấy, nam đệ tử đứng bên đài đấu kiếm kia khi nghe được La Ngọc Linh tự xưng là kiếm thuật đệ nhất trong đệ tử Chủ Điện nhất mạch, lại hiện lên một chút quái dị.
Các đệ tử phía dưới đài đấu kiến, vừa là chờ mong, lại vừa là mâu thuẫn.
-------
- Cảm ơn Sở sư huynh chỉ giáo.
Đệ tử Bích Thủy Viện này, tuy rằng vẫn bị Sở Mộ một kiếm đánh bại, nhưng thần sắc không có nửa phần chán nản, trái lại có chút hưng phấn hướng về phía Sở Mộ hành kiếm lễ:
- Ta cảm giác, kiếm thuật của ta vốn đã đến bình cảnh không có cách nào đột phá. Bởi vì gần đây được Sở sư huynh chỉ giáo, có lĩnh ngộ, nói vậy qua vài ngày nữa, sẽ đột phá. Đến lúc đó, ta sẽ trở lại nhờ sư huynh chỉ dạy.
Hiện tại, bất kể là đệ tử ba viện hay đệ tử Chủ Điện, bất kể là thất đoạn hay bát đoạn, chỉ cần là người từng giao đấu cùng Sở Mộ, đồng thời nhiều lần quan sát Sở Mộ đấu kiếm, tất cả đều tâm phục khẩu phục gọi Sở Mộ một tiếng "Sư huynh".
Ở trong cảm nhận của bọn họ, Sở Mộ đã hoàn toàn xứng đáng là đệ tử kiếm thuật đệ nhất của Thanh Phong Kiếm Phái.
Lúc này, trời tối dần. Nếu như đến thời khắc mặt trời khuất sau núi, hôm nay Sở Mộ thủ được kiếm đài, vậy xem như là hoàn thành, đủ ba mươi ngày, có thể thu được viên Luyện Khí Hoàn thứ sáu.
Năm viên Luyện Khí Hoàn nhận được trước đó, Sở Mộ đã sớm dùng hết. Lại thêm một tháng trước khổ luyện, dưới hiệu suất gấp ba, kiếm khí tu vi cũng từ thất đoạn ban đầu tăng lên tới thất đoạn hậu kỳ, gần tới đỉnh phong. Nếu như lại có một viên Luyện Khí Hoàn nữa, Sở Mộ có thể đạt được thất đoạn đỉnh phong.
Thu được viên Luyện Khí Hoàn thứ sáu, đối với Sở Mộ mà nói, không hề có khó khăn gì.
Lúc này, chỉ thấy hai người, từ phía xa phi thân nhanh đến. Một người mặc trường sam màu xanh, một người mặc trường sam màu trắng, tà áo tung bay, giống như thần tiên.
- Là La sư tỷ.
- La sư tỷ tới.
Các đệ tử Chủ Điện vừa nhìn, đều kích động, trong mắt càng lộ ra ái mộ nồng đậm.
Các đệ tử ba viện cũng bị thu hút, đều nhìn qua. Nhất thời, nam đệ tử đều lộ ra ánh mắt kinh diễm. Nữ đệ tử có người tự ti mặc cảm, có người sinh lòng đố kị.
Sở Mộ nhìn một cái. Lấy ý chí và tâm tính của hắn, cũng không tránh khỏi cảm thấy kinh diễm. Tướng mạo của nữ tử này, trong mấy chục năm qua, Sở Mộ cũng chưa từng thấy qua. Duy nhất có ảnh mỹ nhân trên một vài trang mạng mới có thể so sánh được. Nhưng những bức tranh vẽ mỹ nữ dù sao cũng là giả, thiếu một loại sức sống, không có cách nào so sánh được với người thật.
Gương mặt kia đặc biệt tinh xảo, da nhẵn nhụi trắng nõn, ngũ quan kết hợp lại, không chỉ có một sự kinh diễm mỹ lệ, còn có một sự anh khí, càng làm cho ánh mắt người ta sáng lên.
Sau khi nữ đệ tử này tới gần, một mùi thơm ngát của nữ nhi cũng theo đó bay tới.
Nữ đệ tử không hề dừng lại. Lúc tới gần đài đấu kiếm, giống như một con chim yến nhỏ nhảy vọt qua đỉnh đầu mọi người, giống như con thoi lao tới. Một mùi thơm tỏa ra, khiến người ta mê muội. Chỉ thấy nàng thoải mái yên ổn rơi vào phía trên đài đấu kiếm, thể hiện ra thân pháp toàn thân rất tốt.
Sau đó nam đệ tử kia lại giống như mũi tên rời khỏi cung, bay vụt đến. Thời khắc tới gần đài đấu kiếm, hắn dừng lại đột ngột, yên ổn hạ xuống sát đài đấu kiếm, giống như một cây trường thương, khí thế sắc bén ép người.
- Thân pháp tốt. Ít nhất là thân pháp trung giai.
Trong mắt Sở Mộ lộ ra tinh quang, thầm nghĩ.
- Ngươi chính là Sở Mộ, nghe nói ngươi là kiếm thuật đệ nhất đệ tử ba viện, còn tự xưng là đệ tử kiếm thuật đệ nhất Thanh Phong Kiếm Phái.
Đôi môi no đủ căng mọng của nữ đệ tử kia khẽ mở ra. Giọng nói có vài phần thanh thúy vài phần ôn nhuận. Cho dù là chất vấn quát lên chói tai, cũng khiến cho người ta cảm thấy êm tai, dư âm dường như còn văng vẳng bên tai, khiến người ngây ngất. Nhìn các nam đệ tử ba viện và Chủ Điện, phần lớn đều lộ ra thần sắc say mê, ước gì những lời này là nói với bọn họ.
- Hãy xưng tên ra.
Sở Mộ thản nhiên nói. Hắn sớm biết rằng, cái gọi là đệ nhất gì đó, sẽ trêu chọc tới cho mình một chút phiền toái. Nhưng loại chuyện này bình thường muốn làm sáng tỏ cũng không được. Càng tahnh minh lại càng bôi càng đen. Trái lại khiến cho người khác cảm thấy con người ngươi dối trá không dám thừa nhận. Cho nên thái độ của Sở Mộ, luôn luôn là không thừa nhận cũng không phủ nhận. Các người thích nói như thế nào thì cứ việc nói như thế.
Lời nói, giọng điệu thần thái của Sở Mộ giống như đối với những người tới khiêu chiến khác, khiến các đệ tử ba viện và Chủ Điện đều lộ ra thần sắc vô cùng khiếp sợ. mỗi người đều nói không nên lời, rốt cuộc là tư vị gì.
Hình như càng sùng bái Sở Mộ hơn. Đối mặt La sư tỷ, người giống như thần nữ, cũng có thể thản nhiên như vậy. Nhưng trong lòng bọn họ lại có một loại cảm giác khó chịu, cảm thấy La sư tỷ tồn tại giống như thần nữ trong lòng mình, lại bị Sở Mộ đối xử lãnh đạm như vậy, rất khó chịu.
Các nữ đệ tử còn lại đều lộ ra sự ái mộ, ái mộ đối với Sở Mộ, nóng bỏng giống như lửa vậy. Nam đệ tử bên cạnh đài đấu kiếm kia thần sắc lại lạnh lùng sắc bén ép người, cũng nhíu mày, hiện lên một sự không hài lòng.
- Đệ tử Chủ Điện, La Ngọc Linh.
Nữ đệ tử đối với thái độ của Sở Mộ, hiển nhiên cũng rất kinh ngạc. Nàng gặp qua không ít nam đệ tử. Không có người nào sau khi nhìn thấy nàng, nếu không mặt dày mày dạn chào hỏi, thì cũng giả vờ lạnh lùng không nhìn để thu hút sự chú ý của mình, hoặc là sử dụng các loại phương pháp thủ đoạn lại gần mình. Nhưng người trước mắt này lạnh lùng, khiến cho nàng cảm giác, đó không phải là giả vờ, mà là một một loại bản tính phát ra từ trong lòng. Cũng chính bởi vì vậy, khiến trong lòng La Ngọc Linh tức giận. Cũng có người dám không để ý tới mình như thế. Giọng nói của nàng càng thêm lạnh lùng, đồng thời có một chút cao ngạo:
- Ta ở trong đệ tử nhất mạch Chủ Điện, danh xưng là người có kiếm thuật đệ nhất. Ngươi ở ba viện có danh xưng là đệ tử kiếm thuật đệ nhất. Ngày hôm nay, ta để cho ngươi xem một chút, ba viện trước sau không bằng Chủ Điện nhất mạch ta. Đệ nhất như ngươi, cũng không phải là đối thủ của ta.
Nghe vậy, Sở Mộ thật ra có chút kinh ngạc. Đệ tử kiếm thuật đệ nhất của nhất mạch Chủ Điện? Nếu điều đó là lời nói thật, như vậy kiếm thuật của nữ đệ tử này, rất có thành tựu. Sở Mộ không khỏi xuất hiện thêm mấy phần mong đợi.
Trong mắt rất nhiều nam đệ tử phía dưới đài đấu kiếm lại xuất hiện thêm sự sùng kính và ái mộ đặc biệt. Chỉ là Sở Mộ không nhìn thấy, nam đệ tử đứng bên đài đấu kiếm kia khi nghe được La Ngọc Linh tự xưng là kiếm thuật đệ nhất trong đệ tử Chủ Điện nhất mạch, lại hiện lên một chút quái dị.
Các đệ tử phía dưới đài đấu kiến, vừa là chờ mong, lại vừa là mâu thuẫn.
-------