Lời nói vô cùng cứng rắn, có vài phần sát khí lộ ra, dường như chỉ cần Sở Mộ không rời khỏi tòa cổ miếu này hắn sẽ rút kiếm chém rụng đầu Sở Mộ vậy.
Thế giới Kiếm giả có đôi khi dã man không nói đạo lý như vậy. Một lời không hợp lập tức rút kiếm, máu tươi chảy ra, nhìn mãi cũng quen mắt.
Mấy Kiếm giả khác cũng nhìn Sở Mộ, vẻ mặt khác nhau, không ai lên tiếng ngăn cản.
Sở Mộ nhẹ nhàng quét mắt một vòng, những người này tổng cộng có năm người. ba nam hai nữ, nhìn khuôn mặt tựa hồ tuổi tác từ hai mươi lăm tới ba mươi tuổi. Mà tu vi kiếm khí của đám người này cũng khác biệt.
Người mạnh nhất là một Hóa Khí cảnh viên mãn chưa tới đỉnh phong. Có lẽ gần ba mươi tuổi, vẻ mặt trầm ổn, tựa hồ là người cầm đầu trong năm người. Yếu nhất là một Hóa Khí cảnh tiểu thành đỉnh phong, ba người còn lại đều là Hóa Khí cảnh đại thành.
Người lúc này đang uy hiếp Sở Mộ chính là một trong ba Kiếm giả Hóa Khí cảnh đại thành.
Năm người này có lẽ là người kiếm phái nào đó, cũng có thể là của một thế lực hoặc là người đại gia tộc nào đó. Khả năng là tán Kiếm giả cực kỳ ít.
Chỉ là không quản bọn hắn có thân phận gì, trong mắt Sở Mộ, bất quá chỉ là năm con sâu cái kiến mà thôi. Cho dù là người lợi hại nhất, Kiếm giả tu vi Hóa Khí cảnh viên mãn kia Sở Mộ cũng có thể trong vòng một hơi chém giết.
Lúc này chỉ thấy tia chớp lập lòe, tiếp theo là một tiếng sấm nổ vang vọng trong không trung khiến cho mọi người ngẩng đầu nhìn lên.
Sau ba tức, tiếng ào ào vang lên, nước mưa trút xuống.
Những giọt mưa lớn trút lên trên mái ngói của cổ miếu tạo thành tiếng tí tách không dứt bên tai. May mà Sở Mộ chọn một nơi hẻo lánh, nơi này tương đối nguyên vẹn cho nên cũng không bị nước mưa bắn tới.
- Được rồi, cổ miếu này không nhỏ, có thêm hắn hay là bớt cũng không có sao.
Lúc này Kiếm giả Hóa Khí cảnh viên mãn kia mở miệng, trầm giọng nói. Hắn trong năm người này có quyền uy cao nhất. Vừa mới mở miệng, Kiếm giả Hóa Khí cảnh đại thành kia mới lạnh lùng nhìn Sở Mộ, lần nữa ngồi xuống.
Sở Mộ nhắm hai mắt lại, tâm phân nhị dụng, một mặt thì chú ý bên ngoài. Một mặt thì chú ý tình huống trong cơ thể.
- Không ngờ lại có cơn mưa lớn như vậy, hi vọng sẽ không chậm trễ việc của cúng ta.
- Toái Kim kiếm hào và Cuồng Long kiếm hào, hai người này hai ngày sau mới chiến. Dựa theo tốc độ chạy đi của chúng ta, hoàn toàn có thể tới nơi trước khi hai kiếm hào khai chiến.
Vẻ mặt Sở Mộ khẽ động, Toái Kim kiếm hào và Cuồng Long kiếm hào? Khai chiến?
Trong cả Đại Khôn vương triều này, người được tôn xưng làm kiếm hào bất quá chỉ có tám mươi mốt người mà thôi. Mỗi một người đều là nhân vật nổi tiếng. Thực lực vô cùng cường đại, có một không hai trong Khí Hải cảnh, không ai có thể địch lại.
Cuộc chiến của hai đại Kiếm hào có thể nói là một chuyện lớn.
Sở Mộ vểnh tai, chăm chú nghe năm người kia nói chuyện. Mà năm người kia cũng giống như quên đi Sở Mộ, hoặc là cho rằng Sở Mộ không tạo ra được uy hiếp gì với năm người bọn họ, hoặc là nội dung đàm luận không có gì tuyệt mật cho nên khi nói chuyện cũng không có cố gắng tránh Sở Mộ.
Theo lời của bọn hắn nói chuyện với nhau, tin tức về Toái Kim kiếm hào và Cuồng Long kiếm hào cũng bị Sở Mộ nghe được. Hơn nữa ngay cả địa điểm ước chiến của bọn hắn Sở Mộ cũng biết.
Cuộc chiến của Kiếm hào chính là đại sự, tin tức một khi truyền bá ra ngoài, lập tức khiến cho vô số kiếm giả chạy tới như vịt. Liên tục từ đằng xa chạy tới. Mục tiêu là muốn nhìn chiến đấu giữa Toái Kim kiếm hào và Cuồng Long kiếm hào.
Như thế nào là Kiếm hào?
Tu vi kiếm khí đạt tới Khí Hải cảnh, kiếm thế lĩnh ngộ tới viên mãn. Vận dụng kiếm thế càng không gì sánh nổi, một thân kiếm tuật kinh thiên động địa chính là Kiếm hào.
- Toái Kim kiếm hào và Cuồng Long kiếm hào giao chiến ở Bạch Nham cốc. Bạch Nham cốc này chính là con đường mà ta phải đi qua. Mặc dù có chút lệch, nhưng mà cũng không ngại.
Sở Mộ một mặt di chuyển một mặt thầm nghĩ.
Vì quan sát cuộc chiến của hai đại Kiếm hào, hắn đặc biệt đẩy nhanh cước bộ, cũng hơi điều chỉnh chút lộ tuyến so với ban đầu.
Trừ Sở Mộ ra, còn có một lượng lớn Kiếm giả chạy đi. Có đôi khi Sở Mộ cũng nghe được mục tiêu của bọn họ cũng là Bạch Nham cốc, cũng chính là xem cuộc chiến giữa hai đại Kiếm hào.
Hai đại kiếm hào vì sao phải chiến?
Điểm này Sở Mộ không biết, thực lực Kiếm hào quả thực quá mức cường đại, không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã tạo ra rât nhiều sóng gió. Cho nên giữa Kiếm hào cực kỳ ít xuất hiện chuyện đối chiến, chứ đừng nói là phân sinh tử.
Lý do vì sao mà chiến đám Kiếm giả này cũng không quan tâm. Thứ bọn hắn chính thức để ý chính là quan sát chiến đấu giữa các Kiếm hào với nhau, nhìn xem có thể mang tới lĩnh ngộ và tăng trưởng gì cho bản thân hay không. Nếu không, như vậy cũng có thêm một đề tài nói chuyện với mọi người.
Bạch Nham cốc là một tòa sơn cốc nhỏ không có danh tiếng gì, diện tích cũng không lớn. Nhưng mà lần này bởi vì là nơi hai đại kiếm hào lựa chọn chiến đấu cho nên mới nổi danh.
Khi Sở Mộ chạy tới Bạch Nham cốc, nơi này đã tụ tập không ít Kiếm giả, có tốp năm tốp ba, có hơn mười người tạo thành đội ngũ. Chỉ có một số rất ít Kiếm giả đơn lẻ.
Cả Bạch nham cốc nhìn qua giống như một mũi khoan không tâm. Diện tích trong cốc bất quá chỉ có mấy ngàn trượng vuông, có rất nheieuf nham thạch màu trắng, không có bất kỳ hoa cỏ nào. Nghe nói Toái Kim kiếm hào và Cuồng Long kiếm hào giao chiến ở ngay trong Bạch Nham cốc.
Muốn quan sát cuộc chiến của hai đại kiếm hào, tiến vào trong cốc hiển nhiên là không ổn. không nói trước hai đại kiếm hào có để cho người ta tiến vào trong cốc hay không. Chỉ cần là kiếm khí tung hoành khi hai đại kiếm hào giao chiến... sẽ khiến cho trong cốc có nguy hiểm tới tính mạng.
Cho nên, địa điểm quan sát cuộc chiến tốt nhất là bốn phía Bạch Nham cóc. Nhưng mà diện tích Bạch Nham cốc so với nơi khác nhỏ hơn quá nhiều. Ở gân sơn cốc nhiều nhất chỉ dung nạp được mấy ngàn người. Mà Kiếm giả chạy tới quan sát thì có tới vài vạn. Chuyện này đồng nghĩa với việc có một bộ phận Kiếm giả không có cách nào đứng ở gần quan sát hai đại kiếm hào chiến đấu.
Mọi người đều biết hiệu quả khi đứng gần quan sát là tốt nhất. Nhìn rõ, toàn diện, tự nhiên nếu có lĩnh ngộ gì mà nói, ở gần cũng có trợ giúp rất lớn.
Tất cả Kiếm giả đều hiểu rõ điểm này, cho nên người chạy tới đầu tiên vội vàng lựa chọn vị trí gần nhất, hoặc là đứng, hoặc là ngồi xuống.
Thế giới Kiếm giả có đôi khi dã man không nói đạo lý như vậy. Một lời không hợp lập tức rút kiếm, máu tươi chảy ra, nhìn mãi cũng quen mắt.
Mấy Kiếm giả khác cũng nhìn Sở Mộ, vẻ mặt khác nhau, không ai lên tiếng ngăn cản.
Sở Mộ nhẹ nhàng quét mắt một vòng, những người này tổng cộng có năm người. ba nam hai nữ, nhìn khuôn mặt tựa hồ tuổi tác từ hai mươi lăm tới ba mươi tuổi. Mà tu vi kiếm khí của đám người này cũng khác biệt.
Người mạnh nhất là một Hóa Khí cảnh viên mãn chưa tới đỉnh phong. Có lẽ gần ba mươi tuổi, vẻ mặt trầm ổn, tựa hồ là người cầm đầu trong năm người. Yếu nhất là một Hóa Khí cảnh tiểu thành đỉnh phong, ba người còn lại đều là Hóa Khí cảnh đại thành.
Người lúc này đang uy hiếp Sở Mộ chính là một trong ba Kiếm giả Hóa Khí cảnh đại thành.
Năm người này có lẽ là người kiếm phái nào đó, cũng có thể là của một thế lực hoặc là người đại gia tộc nào đó. Khả năng là tán Kiếm giả cực kỳ ít.
Chỉ là không quản bọn hắn có thân phận gì, trong mắt Sở Mộ, bất quá chỉ là năm con sâu cái kiến mà thôi. Cho dù là người lợi hại nhất, Kiếm giả tu vi Hóa Khí cảnh viên mãn kia Sở Mộ cũng có thể trong vòng một hơi chém giết.
Lúc này chỉ thấy tia chớp lập lòe, tiếp theo là một tiếng sấm nổ vang vọng trong không trung khiến cho mọi người ngẩng đầu nhìn lên.
Sau ba tức, tiếng ào ào vang lên, nước mưa trút xuống.
Những giọt mưa lớn trút lên trên mái ngói của cổ miếu tạo thành tiếng tí tách không dứt bên tai. May mà Sở Mộ chọn một nơi hẻo lánh, nơi này tương đối nguyên vẹn cho nên cũng không bị nước mưa bắn tới.
- Được rồi, cổ miếu này không nhỏ, có thêm hắn hay là bớt cũng không có sao.
Lúc này Kiếm giả Hóa Khí cảnh viên mãn kia mở miệng, trầm giọng nói. Hắn trong năm người này có quyền uy cao nhất. Vừa mới mở miệng, Kiếm giả Hóa Khí cảnh đại thành kia mới lạnh lùng nhìn Sở Mộ, lần nữa ngồi xuống.
Sở Mộ nhắm hai mắt lại, tâm phân nhị dụng, một mặt thì chú ý bên ngoài. Một mặt thì chú ý tình huống trong cơ thể.
- Không ngờ lại có cơn mưa lớn như vậy, hi vọng sẽ không chậm trễ việc của cúng ta.
- Toái Kim kiếm hào và Cuồng Long kiếm hào, hai người này hai ngày sau mới chiến. Dựa theo tốc độ chạy đi của chúng ta, hoàn toàn có thể tới nơi trước khi hai kiếm hào khai chiến.
Vẻ mặt Sở Mộ khẽ động, Toái Kim kiếm hào và Cuồng Long kiếm hào? Khai chiến?
Trong cả Đại Khôn vương triều này, người được tôn xưng làm kiếm hào bất quá chỉ có tám mươi mốt người mà thôi. Mỗi một người đều là nhân vật nổi tiếng. Thực lực vô cùng cường đại, có một không hai trong Khí Hải cảnh, không ai có thể địch lại.
Cuộc chiến của hai đại Kiếm hào có thể nói là một chuyện lớn.
Sở Mộ vểnh tai, chăm chú nghe năm người kia nói chuyện. Mà năm người kia cũng giống như quên đi Sở Mộ, hoặc là cho rằng Sở Mộ không tạo ra được uy hiếp gì với năm người bọn họ, hoặc là nội dung đàm luận không có gì tuyệt mật cho nên khi nói chuyện cũng không có cố gắng tránh Sở Mộ.
Theo lời của bọn hắn nói chuyện với nhau, tin tức về Toái Kim kiếm hào và Cuồng Long kiếm hào cũng bị Sở Mộ nghe được. Hơn nữa ngay cả địa điểm ước chiến của bọn hắn Sở Mộ cũng biết.
Cuộc chiến của Kiếm hào chính là đại sự, tin tức một khi truyền bá ra ngoài, lập tức khiến cho vô số kiếm giả chạy tới như vịt. Liên tục từ đằng xa chạy tới. Mục tiêu là muốn nhìn chiến đấu giữa Toái Kim kiếm hào và Cuồng Long kiếm hào.
Như thế nào là Kiếm hào?
Tu vi kiếm khí đạt tới Khí Hải cảnh, kiếm thế lĩnh ngộ tới viên mãn. Vận dụng kiếm thế càng không gì sánh nổi, một thân kiếm tuật kinh thiên động địa chính là Kiếm hào.
- Toái Kim kiếm hào và Cuồng Long kiếm hào giao chiến ở Bạch Nham cốc. Bạch Nham cốc này chính là con đường mà ta phải đi qua. Mặc dù có chút lệch, nhưng mà cũng không ngại.
Sở Mộ một mặt di chuyển một mặt thầm nghĩ.
Vì quan sát cuộc chiến của hai đại Kiếm hào, hắn đặc biệt đẩy nhanh cước bộ, cũng hơi điều chỉnh chút lộ tuyến so với ban đầu.
Trừ Sở Mộ ra, còn có một lượng lớn Kiếm giả chạy đi. Có đôi khi Sở Mộ cũng nghe được mục tiêu của bọn họ cũng là Bạch Nham cốc, cũng chính là xem cuộc chiến giữa hai đại Kiếm hào.
Hai đại kiếm hào vì sao phải chiến?
Điểm này Sở Mộ không biết, thực lực Kiếm hào quả thực quá mức cường đại, không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã tạo ra rât nhiều sóng gió. Cho nên giữa Kiếm hào cực kỳ ít xuất hiện chuyện đối chiến, chứ đừng nói là phân sinh tử.
Lý do vì sao mà chiến đám Kiếm giả này cũng không quan tâm. Thứ bọn hắn chính thức để ý chính là quan sát chiến đấu giữa các Kiếm hào với nhau, nhìn xem có thể mang tới lĩnh ngộ và tăng trưởng gì cho bản thân hay không. Nếu không, như vậy cũng có thêm một đề tài nói chuyện với mọi người.
Bạch Nham cốc là một tòa sơn cốc nhỏ không có danh tiếng gì, diện tích cũng không lớn. Nhưng mà lần này bởi vì là nơi hai đại kiếm hào lựa chọn chiến đấu cho nên mới nổi danh.
Khi Sở Mộ chạy tới Bạch Nham cốc, nơi này đã tụ tập không ít Kiếm giả, có tốp năm tốp ba, có hơn mười người tạo thành đội ngũ. Chỉ có một số rất ít Kiếm giả đơn lẻ.
Cả Bạch nham cốc nhìn qua giống như một mũi khoan không tâm. Diện tích trong cốc bất quá chỉ có mấy ngàn trượng vuông, có rất nheieuf nham thạch màu trắng, không có bất kỳ hoa cỏ nào. Nghe nói Toái Kim kiếm hào và Cuồng Long kiếm hào giao chiến ở ngay trong Bạch Nham cốc.
Muốn quan sát cuộc chiến của hai đại kiếm hào, tiến vào trong cốc hiển nhiên là không ổn. không nói trước hai đại kiếm hào có để cho người ta tiến vào trong cốc hay không. Chỉ cần là kiếm khí tung hoành khi hai đại kiếm hào giao chiến... sẽ khiến cho trong cốc có nguy hiểm tới tính mạng.
Cho nên, địa điểm quan sát cuộc chiến tốt nhất là bốn phía Bạch Nham cóc. Nhưng mà diện tích Bạch Nham cốc so với nơi khác nhỏ hơn quá nhiều. Ở gân sơn cốc nhiều nhất chỉ dung nạp được mấy ngàn người. Mà Kiếm giả chạy tới quan sát thì có tới vài vạn. Chuyện này đồng nghĩa với việc có một bộ phận Kiếm giả không có cách nào đứng ở gần quan sát hai đại kiếm hào chiến đấu.
Mọi người đều biết hiệu quả khi đứng gần quan sát là tốt nhất. Nhìn rõ, toàn diện, tự nhiên nếu có lĩnh ngộ gì mà nói, ở gần cũng có trợ giúp rất lớn.
Tất cả Kiếm giả đều hiểu rõ điểm này, cho nên người chạy tới đầu tiên vội vàng lựa chọn vị trí gần nhất, hoặc là đứng, hoặc là ngồi xuống.