Nói không động tâm với Thanh Lan thánh quả đó là gạt người, nhưng mà bọn họ cũng tự mình biết mình, trong những người ở đây thực lực Sở Mộ cường đại nhất, luận cống hiến, hắn chém giết đại sư huynh Thanh Lan kiếm phái là Lý Đông Lai, người kia cũng vô cùng cường đại, nhìn bao bố trên lưng Sở Mộ, đoán chừng bên trong cũng có rất nhiều thứ tốt.
Như vậy tính ra, người có tư cách cầm lấy Thanh Lan thánh quả nhất chính là Sở Mộ.
- Trước đó vẫn đem phiền toái giải quyết hết đi đã
Sở Mộ mỉm cười, nói.
- Phiền toái gì?
Lý Dật cũng không biết chuyện Ngụy Hồng.
- Đại sư huynh, là thế này...
Vương Đình Hạo lập tức giải thích, sắc mặt Lý Dật càng lúc càng đên, đen giống như là đáy nồi, hắn chợt nhìn về phía Sở Mộ:
- Sư đệ, đệ thực sự có nắm chắc giết được Ngụy Hồng kia sao?
- Có.
Sở Mộ không chút do dự gật đầu, vô cùng khẳng định nói, làm cho Lý Dật thoáng cái thở dài một hơi, hung hăng gật đầu:
- Được, coi như là phải trả một cái giá lớn cũng phải đem toàn bộ đệ tử Thanh Lan kiếm phái giết chết, để cho bọn chúng tự gây nghiệt không thể sống được.
- Theo ta thấy, không bằng chúng ta liên thủ a.
Hai mắt Diêu Bích Phượng sáng ngời, nói.
- Đại sư huynh, ngươi biết định đi.
Sở Mộ nói.
- Được, vậy Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái liên thủ, nhất trí đối phó với Thanh Lan kiếm phái.
Lý Dật gật đầu nói.
Cùng lúc đó lại có một gã đệ tử Thanh Lan kiếm phái tới, Ngụy Hồng nói một câu gì đó, đám người này dưới sự dẫn dắt của Ngụy Hồng lập tức đi tới.
- Rất tốt, Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái các ngươi đều đã tới đông đủ a.
Ánh mắt Ngụy Hồng lạnh lùng giống như độc xà, chậm rãi đảo qua trên mặt đệ tử hai đại kiếm phái, một tia sát cơ lạnh lẽo lượn lờ, làm cho người bị hắn nhìn vào toàn thân căng cứng, da đầu run lên:
- Nơi này chính là nơi táng thân của đệ tử tinh anh hai đại kiếm phái các ngươi.
- Chỉ sợ đây cũng là nơi táng thân của đệ tử tinh anh Thanh Lan kiếm phái các ngươi a.
Vũ Văn Minh Hóa mặc dù trong lòng phát lạnh, cảnh giác không thôi, nhưng mà miệng lưỡi cũng không chịu yếu thế, lạnh lùng phản bác nói.
- Rốt cuộc là nơi táng thân của ai, các ngươi rất nhanh sẽ biết rõ, không cần dùng miệng lưỡi.
Trên mặt Ngụy Hồng hiện lên nụ cười mỉa mai, ánh mắt nhìn về phía Diêu Bích Phương, lại nhìn về phía Sở Mộ, vui vẻ càng thêm nồng đậm:
- Lần trước để cho ngươi chạy thoát, lần này ngươi sẽ không may mắn như vậy đâu.
Sở Mộ đang muốn phản bác, dị biến xảy ra, thanh âm quái dị vang lên, chỉ thấy trên Thanh Lan cổ mộc không ngờ lại xuất hiện biến hóa, toát ra một đám lá cây màu xanh biếc.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi có rất nhiều lá cây xuất hiện, càng ngày càng nhiều, rậm rạp, chằng chịt, bao phủ trọn Thanh Lan cổ mộc, giống như là bầu trời che mặt đất vậy. Mỗi một mảnh lá cây thoạt nhìn đều lớn như bàn tay người, có năm góc lồi ra, giống như là năm ngón tay, hơn nữa bên trên còn có đường vân che kín, cơ hồ là từng bàn tay lá cây.
Hơn nữa khi lá cây xuất hiện, đồng thời dưới chân đám người Sở Mộ còn xuất hiện biến hóa quỷ dị khiến cho mọi người lạnh lẽo, những bãi cỏ xanh biếc, tràn ngập sinh mệnh lực không ngờ bắt đầu từ dằng xa, nhanh chóng trở nên khô héo. Giống như trong nháy mắt trải qua sinh tử, chuyển thế, nhanh chóng mất đi sinh mệnh lực mà héo rũ, giống như là gợn sóng lan tràn tới chân đám người Sở Mộ.
Chỉ không tới thời gian mười giây đồng hồ, bãi cỏ phạm vi mấy vạn mét bên ngoài hoàn toàn héo rũ, vốn là những bãi cỏ xanh um, tươi tốt, không ngờ lại biến thành một mảnh héo rũ, như tro tàn, giống như là nơi tử vong, tản mát ra khí tức tĩnh mịch nồng đậm, làm cho trong lòng mọi người sợ hãi, rung động.
Trong lòng đám người Sở Mộ giật mình, hai mắt trợn lớn, ánh mắt khó có thể tin nổi nhìn qua biến hóa trước mặt và dưới chân, giống như là ở trong mộng. Yết hầu bọn họ nhẹ nhàng giật giật, kinh hãi tới mức ngay cả một câu cũng khó nói nên lời.
Không gió mà bay, vô số lá cây màu xanh biếc giống như bàn tay trên Thanh Lan cổ mộc lắc lư, phát ra tiếng vang xào xạc. Chợt, một màn càng thêm quỷ dị xuất hiện, trong khi những lá cây nhẹ nhàng lắc lư, không ngờ những lá cây này lại nhanh chóng mất đi màu xanh biếc, trở nên khô héo, giống như là mất đi nước vậy.
Đám người Sở Mộ dường như còn có thể nhìn thấy những tia khí màu xanh biếc từ mỗi một chiếc là màu xanh biếc kia lan tràn ra, từ thân cành nhanh chóng hướng về phía cái cành cao nhất trên đỉnh, nhanh chóng ngưng tụ ở trên cái cành cao nhất của Thanh Lan cổ mộc, giống như là một lưỡi kiếm kia có thứ đồ vật gì đó sắp sửa thai nghén ra vậy.
Thanh âm xào xạc trở nên chói tai, lá cây khô héo lắc lư giống như bị một bàn tay vô hình xé rách rồi bị nghiền nát, nhao nhao rơi xuống, giống như bông tuyết bị mặt trời chiếu rọi, tan rã trong vô hình.
Mà ở điểm cuối cùng trên cành cây nhọn hoắt kia, một đạo quang mang xanh biếc xuất hiện, không ngừng bành trướng, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, từng chút một biến hóa thành thực chất, cuối cùng, một khỏa trái cây giống như là mắt rồng ngưng kết ra, một mũi thơm nồng đậm lập tức tràn ra, chui vào trong mũi mỗi người, làm cho tinh thần mọi người chấn động, sảng khoái không thôi.
Vô số lá cây khô héo toàn bộ đều biến thành vô hình, Thanh Lan cổ mộc lần nữa trụi lủi, chỉ có một khỏa trái cây màu xanh biếc ở trên đỉnh vô cùng chói mắt đang hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
- Thanh Lan... Thánh quả....
Phanh một tiếng, lực lượng toàn thân giống như gợn sóng lan tràn tới hai chân, mạnh mẽ đạp mặt đất, mặt đất khẽ chấn động, từng vòng kiếm khí vo hình tạo thành vòng tròn chấn động lan ra. Những nơi kiếm khí vô hình đi qua, cỏ cây héo rũ lập tức biến thành tro bụi, trở thành một bãi đất tống phạm vi mấy thước.
Ngay lập tức Ngụy Hồng hóa thân thành một đạo cầu vồng màu đỏ nhạt từ mặt đất phóng lên trời, mang theo một tia nóng bỏng giống như lưu tinh xuyên qua bầu trời. Trong nháy mắt đã đoạt trước mọi người bay về phía Thanh Lan thánh quả. Mục tiêu của hắn rất đơn giản, trước mặt người khác đoạt lấy Thanh Lan thánh quả. Một khi thứ này rơi vào trong tay hắn, Ngụy Hồng tin chắc, bất luận kẻ nào đều không thể cướp đoạt được của mình, đây chính là lòng tự tin đối với thực lực cường đại của mình.
- Nhanh ngăn hắn lại.
Đám người Lý Dật nhanh chóng phản ứng kịp, vẻ mặt biến sắc, vội vàng rút kiếm ra chém ra từng đạo kiếm khí, ý đồ chặn đường Ngụy Hồng.
Nhưng mà chỉ thấy thân thể Ngụy Hồng đột nhiên phát ra tiếng oanh một cái, tốc độ bỗng nhiên tăng cao hơn nhiều, giống như thoáng cái lắp hỏa tiễn vào sau lưng, làm cho hơn chục đạo kiếm khí chém tới nhanh chóng thất bại.
Từ lúc đám người Lý Dật rút kiếm cho tới lúc đánh ra chỉ trong nháy mắt, mà lúc đó thân thể Sở Mộ cũng khẽ động, hóa thành một cơn bão táp thổi qua, thổi khiến cho cỏ cây khô héo chung quanh bị nghiền nát, tốc độ hắn cực nhanh. Xiu một tiếng, đuổi theo Ngụy Hồng.
Như vậy tính ra, người có tư cách cầm lấy Thanh Lan thánh quả nhất chính là Sở Mộ.
- Trước đó vẫn đem phiền toái giải quyết hết đi đã
Sở Mộ mỉm cười, nói.
- Phiền toái gì?
Lý Dật cũng không biết chuyện Ngụy Hồng.
- Đại sư huynh, là thế này...
Vương Đình Hạo lập tức giải thích, sắc mặt Lý Dật càng lúc càng đên, đen giống như là đáy nồi, hắn chợt nhìn về phía Sở Mộ:
- Sư đệ, đệ thực sự có nắm chắc giết được Ngụy Hồng kia sao?
- Có.
Sở Mộ không chút do dự gật đầu, vô cùng khẳng định nói, làm cho Lý Dật thoáng cái thở dài một hơi, hung hăng gật đầu:
- Được, coi như là phải trả một cái giá lớn cũng phải đem toàn bộ đệ tử Thanh Lan kiếm phái giết chết, để cho bọn chúng tự gây nghiệt không thể sống được.
- Theo ta thấy, không bằng chúng ta liên thủ a.
Hai mắt Diêu Bích Phượng sáng ngời, nói.
- Đại sư huynh, ngươi biết định đi.
Sở Mộ nói.
- Được, vậy Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái liên thủ, nhất trí đối phó với Thanh Lan kiếm phái.
Lý Dật gật đầu nói.
Cùng lúc đó lại có một gã đệ tử Thanh Lan kiếm phái tới, Ngụy Hồng nói một câu gì đó, đám người này dưới sự dẫn dắt của Ngụy Hồng lập tức đi tới.
- Rất tốt, Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái các ngươi đều đã tới đông đủ a.
Ánh mắt Ngụy Hồng lạnh lùng giống như độc xà, chậm rãi đảo qua trên mặt đệ tử hai đại kiếm phái, một tia sát cơ lạnh lẽo lượn lờ, làm cho người bị hắn nhìn vào toàn thân căng cứng, da đầu run lên:
- Nơi này chính là nơi táng thân của đệ tử tinh anh hai đại kiếm phái các ngươi.
- Chỉ sợ đây cũng là nơi táng thân của đệ tử tinh anh Thanh Lan kiếm phái các ngươi a.
Vũ Văn Minh Hóa mặc dù trong lòng phát lạnh, cảnh giác không thôi, nhưng mà miệng lưỡi cũng không chịu yếu thế, lạnh lùng phản bác nói.
- Rốt cuộc là nơi táng thân của ai, các ngươi rất nhanh sẽ biết rõ, không cần dùng miệng lưỡi.
Trên mặt Ngụy Hồng hiện lên nụ cười mỉa mai, ánh mắt nhìn về phía Diêu Bích Phương, lại nhìn về phía Sở Mộ, vui vẻ càng thêm nồng đậm:
- Lần trước để cho ngươi chạy thoát, lần này ngươi sẽ không may mắn như vậy đâu.
Sở Mộ đang muốn phản bác, dị biến xảy ra, thanh âm quái dị vang lên, chỉ thấy trên Thanh Lan cổ mộc không ngờ lại xuất hiện biến hóa, toát ra một đám lá cây màu xanh biếc.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi có rất nhiều lá cây xuất hiện, càng ngày càng nhiều, rậm rạp, chằng chịt, bao phủ trọn Thanh Lan cổ mộc, giống như là bầu trời che mặt đất vậy. Mỗi một mảnh lá cây thoạt nhìn đều lớn như bàn tay người, có năm góc lồi ra, giống như là năm ngón tay, hơn nữa bên trên còn có đường vân che kín, cơ hồ là từng bàn tay lá cây.
Hơn nữa khi lá cây xuất hiện, đồng thời dưới chân đám người Sở Mộ còn xuất hiện biến hóa quỷ dị khiến cho mọi người lạnh lẽo, những bãi cỏ xanh biếc, tràn ngập sinh mệnh lực không ngờ bắt đầu từ dằng xa, nhanh chóng trở nên khô héo. Giống như trong nháy mắt trải qua sinh tử, chuyển thế, nhanh chóng mất đi sinh mệnh lực mà héo rũ, giống như là gợn sóng lan tràn tới chân đám người Sở Mộ.
Chỉ không tới thời gian mười giây đồng hồ, bãi cỏ phạm vi mấy vạn mét bên ngoài hoàn toàn héo rũ, vốn là những bãi cỏ xanh um, tươi tốt, không ngờ lại biến thành một mảnh héo rũ, như tro tàn, giống như là nơi tử vong, tản mát ra khí tức tĩnh mịch nồng đậm, làm cho trong lòng mọi người sợ hãi, rung động.
Trong lòng đám người Sở Mộ giật mình, hai mắt trợn lớn, ánh mắt khó có thể tin nổi nhìn qua biến hóa trước mặt và dưới chân, giống như là ở trong mộng. Yết hầu bọn họ nhẹ nhàng giật giật, kinh hãi tới mức ngay cả một câu cũng khó nói nên lời.
Không gió mà bay, vô số lá cây màu xanh biếc giống như bàn tay trên Thanh Lan cổ mộc lắc lư, phát ra tiếng vang xào xạc. Chợt, một màn càng thêm quỷ dị xuất hiện, trong khi những lá cây nhẹ nhàng lắc lư, không ngờ những lá cây này lại nhanh chóng mất đi màu xanh biếc, trở nên khô héo, giống như là mất đi nước vậy.
Đám người Sở Mộ dường như còn có thể nhìn thấy những tia khí màu xanh biếc từ mỗi một chiếc là màu xanh biếc kia lan tràn ra, từ thân cành nhanh chóng hướng về phía cái cành cao nhất trên đỉnh, nhanh chóng ngưng tụ ở trên cái cành cao nhất của Thanh Lan cổ mộc, giống như là một lưỡi kiếm kia có thứ đồ vật gì đó sắp sửa thai nghén ra vậy.
Thanh âm xào xạc trở nên chói tai, lá cây khô héo lắc lư giống như bị một bàn tay vô hình xé rách rồi bị nghiền nát, nhao nhao rơi xuống, giống như bông tuyết bị mặt trời chiếu rọi, tan rã trong vô hình.
Mà ở điểm cuối cùng trên cành cây nhọn hoắt kia, một đạo quang mang xanh biếc xuất hiện, không ngừng bành trướng, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, từng chút một biến hóa thành thực chất, cuối cùng, một khỏa trái cây giống như là mắt rồng ngưng kết ra, một mũi thơm nồng đậm lập tức tràn ra, chui vào trong mũi mỗi người, làm cho tinh thần mọi người chấn động, sảng khoái không thôi.
Vô số lá cây khô héo toàn bộ đều biến thành vô hình, Thanh Lan cổ mộc lần nữa trụi lủi, chỉ có một khỏa trái cây màu xanh biếc ở trên đỉnh vô cùng chói mắt đang hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
- Thanh Lan... Thánh quả....
Phanh một tiếng, lực lượng toàn thân giống như gợn sóng lan tràn tới hai chân, mạnh mẽ đạp mặt đất, mặt đất khẽ chấn động, từng vòng kiếm khí vo hình tạo thành vòng tròn chấn động lan ra. Những nơi kiếm khí vô hình đi qua, cỏ cây héo rũ lập tức biến thành tro bụi, trở thành một bãi đất tống phạm vi mấy thước.
Ngay lập tức Ngụy Hồng hóa thân thành một đạo cầu vồng màu đỏ nhạt từ mặt đất phóng lên trời, mang theo một tia nóng bỏng giống như lưu tinh xuyên qua bầu trời. Trong nháy mắt đã đoạt trước mọi người bay về phía Thanh Lan thánh quả. Mục tiêu của hắn rất đơn giản, trước mặt người khác đoạt lấy Thanh Lan thánh quả. Một khi thứ này rơi vào trong tay hắn, Ngụy Hồng tin chắc, bất luận kẻ nào đều không thể cướp đoạt được của mình, đây chính là lòng tự tin đối với thực lực cường đại của mình.
- Nhanh ngăn hắn lại.
Đám người Lý Dật nhanh chóng phản ứng kịp, vẻ mặt biến sắc, vội vàng rút kiếm ra chém ra từng đạo kiếm khí, ý đồ chặn đường Ngụy Hồng.
Nhưng mà chỉ thấy thân thể Ngụy Hồng đột nhiên phát ra tiếng oanh một cái, tốc độ bỗng nhiên tăng cao hơn nhiều, giống như thoáng cái lắp hỏa tiễn vào sau lưng, làm cho hơn chục đạo kiếm khí chém tới nhanh chóng thất bại.
Từ lúc đám người Lý Dật rút kiếm cho tới lúc đánh ra chỉ trong nháy mắt, mà lúc đó thân thể Sở Mộ cũng khẽ động, hóa thành một cơn bão táp thổi qua, thổi khiến cho cỏ cây khô héo chung quanh bị nghiền nát, tốc độ hắn cực nhanh. Xiu một tiếng, đuổi theo Ngụy Hồng.