Mà Sở Vương Đình của Sở Môn Kiếm Quán, theo hắn được biết, trước khi rời đi, chẳng qua chỉ là mới tu vi Quy Nguyên Cảnh mà thôi. Thời gian mới chỉ hơn một năm. Cho dù là đệ nhất thiên tài của Thiên Thần Tông, cũng có không cách nào ở trong khoảng thời gian hai năm ngắn ngủi, nâng cao tu vi từ Quy Nguyên Cảnh lên tới Vạn Cổ Cảnh.
Không quan tâm thật hay giả như thế nào, Sở Mộ đã xuất hiện ở trước mặt hắn, đồng thời mang đến cho hắn áp lực cũng đủ lớn.
- Không quan tâm ngươi là ai. Nếu dám xâm nhập võ quán Thiên La, dựa theo luật pháp là phải chết. Ta sẽ giết chết ngươi trước.
Trương Hồng Long hét lớn. Tiên hạ thủ vi cường. Trong nháy mắt hai tay hắn phát ra công kích. Chưởng lực mạnh mẽ khủng khiếp, dường như có thể chấn nát núi cao đánh về phía Sở Mộ. Không khí chấn động không ngừng.
Hai chưởng hoàn toàn không có chút lưu tình nào, chính là muốn hoàn toàn đập chết Sở Mộ. Lúc này, Trương Hồng Long đã không để ý tới việc bắt lấy Sở Mộ ép hỏi các loại bí mật gì nữa. Chỉ có trực tiếp giết chết đối phương, mới có thể giải trừ uy hiếp.
Nếu ởdưới tình huống thực lực của Sở Mộ không bằng hắn, hoặc không chênh lệch nhiều lắm, hai chưởng này của hắn thật sự có thể có hiệu quả. Đáng tiếc chính là, tu vi của Sở Mộ ngay cả không chênh lệch với hắn cho lắm, thực lực lại muốn vượt xa hắn.
Ở dưới hai chưởng này, Trương Hồng Long chỉ nhìn thấy một tia kiếm quang phá không. Trong lúc lặng lẽ không một tiếng động, hai chưởng bị mở ra. Kiếm quang này đã ở trước mắt, nhanh chóng phóng đại.
Không thể né tránh.
- Dừng tay. Giết ta, ngươi sẽ có phiền toái lớn.
Trương Hồng Long chỉ kịp phát ra tiếng gầm rú cuối cùng. Kiếm quang liền xuyên thủng mi tâm của hắn, đánh nát nguyên thần.
Sở Mộ ra tay, không chút lưu tình.
Có lẽ trước đó hắn có thể áp dụng thủ đoạn càng bảo thủ hơn. Ví dụ như đưa ra lời mời quyết đấu sinh tử. Nhưng vậy là dưới tình huống không có nắm chắc không có thực lực. Mà nay, theo tu vi nâng cao, theo thực lực khôi phục, Sở Mộ cũng không giới hạn ở thủ đoạn bảo thủ. Từ trước đến nay, hắn lại không phải là một tuân theo quy củ.
Hơn nữa, lấy phương thức sinh tử đấu giết chết đối phương hủy diệt võ quán Thiên La, đối với Sở Mộ mà nói, không đủ để trút giận.
Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm. Sau khi chém giết Trương Hồng Long, Sở Mộ bổ ra mấy kiếm. Kiếm quang thật lớn, nhất thời khiến cho võ quán Thiên La chia năm xẻ bảy.
Ba mươi sáu tòa thành thị. Mỗi tòa đều có luật pháp hoàn thiện. Những luật pháp này, ngoại trừ ở Kiếm Thành ra, đều có người của Thiên Thần Tông tham dự lập ra. Mục đích là muốn quản lý thật tốt mỗi tòa thành thị. Dù sao bất kể nói thế nào, ngoại trừ Kiếm Thành ra, ba mươi lăm tòa thành thị đều ở dưới sự quản lý của thế lực Thiên Thần Tông, bình thường cũng là một trong những nguồn thu nhập chủ yếu của Thiên Thần Tông. Thiên Thần Tông sẽ không cho phép xuất hiện bất kỳ sai lầm nào.
Bởi vậy, ở trong mỗi tòa thành thị, mỗi một thành vệ quân không chỉ có thực lực, mà phải có kỷ luật nghiêm minh và tốc độ phản ứng kinh người. Mà không phải là loại người đợi đến khi chuyện phát sinh đã lâu, mới chậm chạp trình diện. Bởi vậy, sau khi Sở Mộ xông vào võ quán Thiên La không lâu, thành vệ quân liền phát hiện ra dấu vết, nhanh chóng hành động.
Khi Sở Mộ chém chết Trương Hồng Long đồng thời phá hủy võ quán Thiên La, một phần thành vệ quân đã đến chỗ võ quán Thiên La, bao vây lại.
Mỗi một thành vệ quân đều là tinh nhuệ bản thân đã trải qua trăm trận chiến. Thực lực mỗi một người ít nhất là Quy Nguyên Cảnh. Niết Bàn Cảnh chính là đội trưởng. Vạn Cổ Cảnh lại là thống lĩnh. Lúc này, chính là một vị thống lĩnh dẫn theo ba đội trưởng và trên trăm thành vệ quân, hình thành vòng vây, bày ra chiến trận.
Chiến trận có thể làm cho bọn họ phát huy thực lực của mình tốt hơn, đồng thời vượt qua cực hạn.
Chỉ có điều, lúc này sắc mặt mỗi người thành vệ quân đều trang nghiêm nhìn chằm chằm vào võ quán Thiên La đổ nát. Bản thân bọn họ đã trải qua trăm trận chién, có thể cảm giác được uy thế kinh người trong đó.
Một bóng người xuất hiện ở trong khói bụi ngập trời. Hắn bước một bước ra ngoài, vừa xuất hiện, lập tức làm cho các thành vệ quân bày trận địa sẵn sàng đón quân địch.
- Các hạ là người phương nào? Vì sao ở bên trong Hoa Thành tạo thành phá hủy như vậy?
Hai tròng mắt thống lĩnh thành vệ quân lóe lên tinh quang, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, giọng điệu trầm thấp có lực hỏi. Hắn vừa kéo dài thời gian, khiến cho càng nhiều thành vệ quân chạy tới, mới có thể nắm chắc hơn.
- Ta là Sở Vương Đình.
Sở Mộ nói:
- Những cái khác chính các ngươi tự đi thăm dò.
Nói xong, bước chân Sở Mộ cũng không hề dừng lại, đi thẳng về phía trước. Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh. Trong nháy mắt, đã tiến sâu vào trong thành vệ quân.
- Bắt lấy!
Mắt thấy Sở Mộ dự định chạy trốn, thống lĩnh thành vệ quân lập tức quát. Bọn họ ra tay. Chiến trận cũng theo đó vận chuyển. Đáng tiếc chính là, chiến trận của bọn họ cũng không đưa đến bất kỳ hiệu quả nào. Thân hình Sở Mộ thật giống như ảo giác, xuyên thẳng qua chiến trận của bọn họ, lưu lại một bóng lưng, nhanh chóng rời xa đi.
- Đuổi theo!
Thống lĩnh cắn răng nói. Hắn cũng hiểu rõ ràng, đối phương thể hiện ra thủ đoạn, đám người mình căn bản khó có thể lưu lại. Thậm chí, không cần thiết có thể là đối thủ của hắn. Còn nữa, nhìn đối phương cũng hoàn toàn không có chút ý tứ đối địch cùng bọn họ. Nhưng bọn họ lại không thể không làm như thế. Bởi vì bọn họ là thành vệ quân, chịu trách nhiệm trị an cho toàn bộ Hoa Thành, duy trì luật pháp Hoa Thành.
Vừa truy kích, thống lĩnh vừa liên hệ với các thống lĩnh thành vệ quân khác. Các thành vệ quân khác cũng nhanh chóng từ bốn phương tám hướng chạy tới, dần dần hình thành một vòng vây cực lớn.
Có thể nói, ở trong Hoa Thành, một khi tất cả thành vệ quân đều điều động, bất kỳ một vị Vạn Cổ Cảnh cũng đừng mong muốn rời đi được. Cho dù là Tuyệt Thế Cảnh bình thường, cũng không có dễ dàng như vậy.
Nhưng Sở Mộ lại là một ngoại lệ. Hắn với Vạn Cổ Cảnh ngũ trọng thiên sơ giai, thực lực lại hơn xa Vạn Cổ Cảnh.
Tất cả thành vệ quân xuất động, cả chặng đường bao vây truy đuổi, nhưng không có bất cứ người nào có thể lưu Sở Mộ lại. Ngược lại, tốc độ của Sở Mộ cực nhanh. Một bước tiến về phía trước, liền giống như vượt qua chân trời góc biển, xuất hiện ở phía xa. Lại một bước tiến về phía trước, lại xuất hiện ở chỗ xa hơn.
Không quan tâm thật hay giả như thế nào, Sở Mộ đã xuất hiện ở trước mặt hắn, đồng thời mang đến cho hắn áp lực cũng đủ lớn.
- Không quan tâm ngươi là ai. Nếu dám xâm nhập võ quán Thiên La, dựa theo luật pháp là phải chết. Ta sẽ giết chết ngươi trước.
Trương Hồng Long hét lớn. Tiên hạ thủ vi cường. Trong nháy mắt hai tay hắn phát ra công kích. Chưởng lực mạnh mẽ khủng khiếp, dường như có thể chấn nát núi cao đánh về phía Sở Mộ. Không khí chấn động không ngừng.
Hai chưởng hoàn toàn không có chút lưu tình nào, chính là muốn hoàn toàn đập chết Sở Mộ. Lúc này, Trương Hồng Long đã không để ý tới việc bắt lấy Sở Mộ ép hỏi các loại bí mật gì nữa. Chỉ có trực tiếp giết chết đối phương, mới có thể giải trừ uy hiếp.
Nếu ởdưới tình huống thực lực của Sở Mộ không bằng hắn, hoặc không chênh lệch nhiều lắm, hai chưởng này của hắn thật sự có thể có hiệu quả. Đáng tiếc chính là, tu vi của Sở Mộ ngay cả không chênh lệch với hắn cho lắm, thực lực lại muốn vượt xa hắn.
Ở dưới hai chưởng này, Trương Hồng Long chỉ nhìn thấy một tia kiếm quang phá không. Trong lúc lặng lẽ không một tiếng động, hai chưởng bị mở ra. Kiếm quang này đã ở trước mắt, nhanh chóng phóng đại.
Không thể né tránh.
- Dừng tay. Giết ta, ngươi sẽ có phiền toái lớn.
Trương Hồng Long chỉ kịp phát ra tiếng gầm rú cuối cùng. Kiếm quang liền xuyên thủng mi tâm của hắn, đánh nát nguyên thần.
Sở Mộ ra tay, không chút lưu tình.
Có lẽ trước đó hắn có thể áp dụng thủ đoạn càng bảo thủ hơn. Ví dụ như đưa ra lời mời quyết đấu sinh tử. Nhưng vậy là dưới tình huống không có nắm chắc không có thực lực. Mà nay, theo tu vi nâng cao, theo thực lực khôi phục, Sở Mộ cũng không giới hạn ở thủ đoạn bảo thủ. Từ trước đến nay, hắn lại không phải là một tuân theo quy củ.
Hơn nữa, lấy phương thức sinh tử đấu giết chết đối phương hủy diệt võ quán Thiên La, đối với Sở Mộ mà nói, không đủ để trút giận.
Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm. Sau khi chém giết Trương Hồng Long, Sở Mộ bổ ra mấy kiếm. Kiếm quang thật lớn, nhất thời khiến cho võ quán Thiên La chia năm xẻ bảy.
Ba mươi sáu tòa thành thị. Mỗi tòa đều có luật pháp hoàn thiện. Những luật pháp này, ngoại trừ ở Kiếm Thành ra, đều có người của Thiên Thần Tông tham dự lập ra. Mục đích là muốn quản lý thật tốt mỗi tòa thành thị. Dù sao bất kể nói thế nào, ngoại trừ Kiếm Thành ra, ba mươi lăm tòa thành thị đều ở dưới sự quản lý của thế lực Thiên Thần Tông, bình thường cũng là một trong những nguồn thu nhập chủ yếu của Thiên Thần Tông. Thiên Thần Tông sẽ không cho phép xuất hiện bất kỳ sai lầm nào.
Bởi vậy, ở trong mỗi tòa thành thị, mỗi một thành vệ quân không chỉ có thực lực, mà phải có kỷ luật nghiêm minh và tốc độ phản ứng kinh người. Mà không phải là loại người đợi đến khi chuyện phát sinh đã lâu, mới chậm chạp trình diện. Bởi vậy, sau khi Sở Mộ xông vào võ quán Thiên La không lâu, thành vệ quân liền phát hiện ra dấu vết, nhanh chóng hành động.
Khi Sở Mộ chém chết Trương Hồng Long đồng thời phá hủy võ quán Thiên La, một phần thành vệ quân đã đến chỗ võ quán Thiên La, bao vây lại.
Mỗi một thành vệ quân đều là tinh nhuệ bản thân đã trải qua trăm trận chiến. Thực lực mỗi một người ít nhất là Quy Nguyên Cảnh. Niết Bàn Cảnh chính là đội trưởng. Vạn Cổ Cảnh lại là thống lĩnh. Lúc này, chính là một vị thống lĩnh dẫn theo ba đội trưởng và trên trăm thành vệ quân, hình thành vòng vây, bày ra chiến trận.
Chiến trận có thể làm cho bọn họ phát huy thực lực của mình tốt hơn, đồng thời vượt qua cực hạn.
Chỉ có điều, lúc này sắc mặt mỗi người thành vệ quân đều trang nghiêm nhìn chằm chằm vào võ quán Thiên La đổ nát. Bản thân bọn họ đã trải qua trăm trận chién, có thể cảm giác được uy thế kinh người trong đó.
Một bóng người xuất hiện ở trong khói bụi ngập trời. Hắn bước một bước ra ngoài, vừa xuất hiện, lập tức làm cho các thành vệ quân bày trận địa sẵn sàng đón quân địch.
- Các hạ là người phương nào? Vì sao ở bên trong Hoa Thành tạo thành phá hủy như vậy?
Hai tròng mắt thống lĩnh thành vệ quân lóe lên tinh quang, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, giọng điệu trầm thấp có lực hỏi. Hắn vừa kéo dài thời gian, khiến cho càng nhiều thành vệ quân chạy tới, mới có thể nắm chắc hơn.
- Ta là Sở Vương Đình.
Sở Mộ nói:
- Những cái khác chính các ngươi tự đi thăm dò.
Nói xong, bước chân Sở Mộ cũng không hề dừng lại, đi thẳng về phía trước. Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh. Trong nháy mắt, đã tiến sâu vào trong thành vệ quân.
- Bắt lấy!
Mắt thấy Sở Mộ dự định chạy trốn, thống lĩnh thành vệ quân lập tức quát. Bọn họ ra tay. Chiến trận cũng theo đó vận chuyển. Đáng tiếc chính là, chiến trận của bọn họ cũng không đưa đến bất kỳ hiệu quả nào. Thân hình Sở Mộ thật giống như ảo giác, xuyên thẳng qua chiến trận của bọn họ, lưu lại một bóng lưng, nhanh chóng rời xa đi.
- Đuổi theo!
Thống lĩnh cắn răng nói. Hắn cũng hiểu rõ ràng, đối phương thể hiện ra thủ đoạn, đám người mình căn bản khó có thể lưu lại. Thậm chí, không cần thiết có thể là đối thủ của hắn. Còn nữa, nhìn đối phương cũng hoàn toàn không có chút ý tứ đối địch cùng bọn họ. Nhưng bọn họ lại không thể không làm như thế. Bởi vì bọn họ là thành vệ quân, chịu trách nhiệm trị an cho toàn bộ Hoa Thành, duy trì luật pháp Hoa Thành.
Vừa truy kích, thống lĩnh vừa liên hệ với các thống lĩnh thành vệ quân khác. Các thành vệ quân khác cũng nhanh chóng từ bốn phương tám hướng chạy tới, dần dần hình thành một vòng vây cực lớn.
Có thể nói, ở trong Hoa Thành, một khi tất cả thành vệ quân đều điều động, bất kỳ một vị Vạn Cổ Cảnh cũng đừng mong muốn rời đi được. Cho dù là Tuyệt Thế Cảnh bình thường, cũng không có dễ dàng như vậy.
Nhưng Sở Mộ lại là một ngoại lệ. Hắn với Vạn Cổ Cảnh ngũ trọng thiên sơ giai, thực lực lại hơn xa Vạn Cổ Cảnh.
Tất cả thành vệ quân xuất động, cả chặng đường bao vây truy đuổi, nhưng không có bất cứ người nào có thể lưu Sở Mộ lại. Ngược lại, tốc độ của Sở Mộ cực nhanh. Một bước tiến về phía trước, liền giống như vượt qua chân trời góc biển, xuất hiện ở phía xa. Lại một bước tiến về phía trước, lại xuất hiện ở chỗ xa hơn.