Còn đưa đầu tới chỗ Cổ Việt?
Loại cách làm này thực sự quá hung tàn.
Đây là khiêu khích đối với Huyết Mang tiểu đội. Đồng thời gián tiếp cũng coi như là một loại uy hiếp với Sở Mộ.
- Ta còn tưởng rằng Sở Mộ các hạ cũng khó trốn khỏi tay chúng, cũng may Sở Mộ các hạ bình yên vô sự.
Cổ Việt nói:
- Đối với chuyện này ta hết sức xin lỗi. Lại khiến cho Cuồng Sát tiểu đội và Huyết Mang tiểu đội chúng ta cừu hận sâu hơn, làm liên lụy tới các ngươi rồi.
- Cổ Việt đội trưởng không nên cảm thấy áy náy.
Sở Mộ nói.
Cổ Việt phân bố nhiệm vụ, đám người Sở Mộ nhận nhiệm vụ. Ngươi tình ta nguyện, song phương có quan hệ hợp tác lợi ích.
- kế tiếp Sở Mộ các hạ có tính toán gì không?
Cổ Việt không có xoắn xuýt vấn đề này.
- Giống như trước đó.
Sở Mộ cười nói.
- Sở Mộ các hạ, không bằng gia nhập Huyết Mang tiểu đội chúng ta đi. Cùng nhau hành động, có thể chiếu cố lẫn nhau.
Cổ Việt nói.
- Đa tạ ý tốt của Cổ Việt đội trưởng, bất quá ta có thói quen một mình hành động.
Sở Mộ lại lần nữa uyển chuyển cự tuyệt.
- Vậy thì quả thực đáng tiếc.
Cổ Việt lắc đầu nói.
- Đã như vậy ta cũng không miễn cưỡng, bất quá Sở Mộ các hạ ngàn vạn lần phải cẩn thận. Không nên bị người Cuồng Sát tiểu đội gặp phải, nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
- Ta không dễ bị giết như vậy.
Sở Mộ cười nói, lại nói sang chuyện khác.
- Đúng rồi, Cổ đội trưởng, ta mạo muội hỏi một chút. Ngươi hiểu biết bao nhiêu về Man Hoang cự thú?
- Hiểu không nhiều lắm.
Tuy rằng kinh ngạc vì vấn đề Sở Mộ hỏi, nhưng mà Cổ Việt vẫn đáp:
- Ta chỉ biết rõ Man Hoang cự thú biến dị là bởi vì huyết mạch biến dị. Tại sao lại sinh ra huyết mạch biến dị, về điểm này có không ít phỏng đoán. Có thể là Man Hoang cự thú khác tộc giao hợp với nhau, cũng có thể là do một ít bảo vật ảnh hưởng.
- Không biết trong bộ lạc Man Hoang Trảo Long kia có phải có bảo vật này hay không?
Sở Mộ làm như lầm bầm nói.
- Hẳn là không có, nếu như có nhất định sẽ có chấn động kỳ lạ.
Cố Việt nói, hắn cũng không biết Sở Mộ lấy đi một khối đá kỳ lạ.
- về phần những chuyện này ta hiểu quá ít, không biết có thể xem ở đâu?
Sở Mộ cười nói.
- Chuyện này đơn giản. Chỗ ta có.
Cổ Việt cười nói, lấy ra một quyển sách dày chừng một ngón tay đưa cho Sở Mộ, nói:
- Phía trên có ghi lại rất nhiều bảo vật trong Man Hoang cổ vực này, ta tặng cho ngươi hi vọng có trợ giúp ngươi hiểu rõ về Man Hoang cổ vực.
- Ta từ chối thì bất kính.
Sở Mộ cười, tiếp nhận sách.
Hai người vừa rảnh rỗi vừa trò chuyện, sau đó rời đi.
- Đội trưởng, tiểu tử kia vừa mới chạm mặt với Cổ Việt. Lại đàm luận trong tửu điếm chừng hai khắc chung.
Một thành viên của Cuồng Sát tiểu đội nói với Sa Cuồng.
- Nhìn chằm chằm hắn vào cho ta.
Hai mắt Sa Cuồng tràn ngập sát ý, hung hăng cắn một miếng thịt trong tay, phảng phất miếng thịt kia là Sở Mộ vậy.
- Một khi hắn rời khỏi Man Hoang thánh thành lập tức báo cho ta biết. Ta muốn dùng đầu hắn tế lễ các huynh đệ trong đội.
- Vâng, đội trưởng.
...
Sở Mộ mang theo quyển sách mà Cổ Việt tặng, đi về tiểu viện của mình.
Trên bìa quyển sách này có mấy chữ màu đen thoăn thoắt, cứng cáp mà có lực.
“Cổ Vực bảo vật tiểu tập cẩm“.
Mở bìa ra, bên trong có mục lục tương quan, Sở Mộ quét mắt qua một vòng, mục lục hiện lên trước mắt hắn chỉ có hơn một ngàn đầu.
Bảo vật trong cả Man Hoang cổ vực nhất định không chỉ có hơn ngàn loại. Bất quá trên quyển sách này chỉ ghi một ngàn loại, khó trách được ghi là tiểu tập cẩm.
Sở Mộ cũng không xác định hòn đá màu đen hắn lấy từ trong hoang ổ bộ lạc Man Hoang Trảo Long có phải là bảo vật thực sự hay không. Cũng không biết có ghi chép trên quyển sách này hay không. Bởi vậy hắn chỉ có thể lật từng tờ một, dù sao quyển sách này cũng không có ghi chép, phân loại rõ ràng, rất nhiều thứ chỉ nhìn tên mà không biết là cái dạng gì.
Dùng năng lực đọc của Sở Mộ, chỉ dùng hai khắc chung là đã xem hết. Hơn nữa trí nhớ cường đại khiến cho hắn đem trọn nội dung trong quyển sác nhớ kỹ, giống như là khắc vào trong đầu vậy.
Thu hồi sách, Sở Mộ nhắm mắt hồi tưởng lại nội dung trên sách. Ghi chép về hơn một ngàn loại bảo vật, có linh dược cũng có khoáng thạch....
Hắn tìm kiếm, nhưng mà dường như không có ghi chép về khối đá màu đen kia.
Chẳng lẽ không có ghi chép gì về nó?
Nghĩ tới đây Sở Mộ lấy ra hòn đá màu đen kia, cẩn thận quan sát, còn phóng ra tinh thần lực bao phủ hòn đá, thử thẩm thấu vào bên trong.
Ngay từ đầu không có hiệu quả gì, sau nhiều lần thẩm thấu, tinh thần lực của Sở Mộ rốt cuộc cũng có một tia thẩm thấu vào trong.
- Đây là...
Trên mặt Sở Mộ hiện lên vẻ kinh ngạc.
Thu hồi tinh thần lực, vận chuyển kiếm nguyên hội tụ trong lòng bàn tay, dùng sức chộp một cái.
Tiếng răng rắc vang lên, trên hòn đá xuất hiện vết nứt. Sở Mộ dùng sức bóc nó ra, lập tức nhìn thấy màu sắc hoàn toàn khác biệt bên trong.
Trong suốt, phảng phất như thủy tinh. Bên trong còn co từng điểm tinh quang chậm rãi di chuyể, giống như là sao đêm sáng chói trên bầu trời.
- Chẳng lẽ là...
Hai mắt Sở Mộ sáng ngời, hai tay vung lên mang theo một đám ảo ảnh. Hòn đá màu đen liên tục bị bóc lớp vỏ màu đen bên ngoài ra, lộ ra một tinh thể hình bầu dục, lớn như trứng gà.
Không trong suốt như thủy tinh, trong đó có vô số tinh quang, thâm thúy mà thần bí, tràn ngập huyền diệu, phảng phất như một phiên bản thu nhỏ của bầu trời đêm đầy sao.
Nâng khối tinh thể này lên, Sở Mộ có thể cảm nhận được rõ ràng bên trong truyền ra lực lượng kỳ lạ chấn động. Không ngừng tản ra, chui vào trong hư khong bốn phía rồi biến mất không thấy gì nữa.
Cẩn thận nhìn chằm chằm vào khối tinh thể này, nhìn từng điểm tinh quang bên trong, giống như trước mắt Sở Mộ là một mảnh trời đêm, làm cho Sở Mộ thiếu chút nữa trầm mê bên trong.
May mà linh hồn của Sở Mộ cường đại, thức tỉnh rồi thoát khỏi nó.
- Tinh thần thiên tinh... Quả nhiên là loại bảo vật này.
Sở Mộ thở dài, trong lòng cảm thấy vui vẻ không thôi.
Tinh thần thiên tinh, có ghi chép trên quyển sách kia. Là một loại đứng hàng top mười bảo vật trong hơn ngàn bảo vật kia, vô cùng trân quý.
Tác dụng của Tinh thần thiên tinh chỉ có một, đó chính là xuất ra lực lượng phóng xạ, thay đổi Man Hoang cự thú hoặc là huyết mạch Yêu thú, loại thay đổi này theo hướng tốt hơn, cường đại hơn, càng thêm hoàng mỹ hơn.
Bất luận là yêu thú hay là Man Hoang cự thú, tinh thần thiên tinh đều có được sức hấp dẫn không gì sánh nổi. Đủ để cho tính mạng của chúng xảy ra tiến hóa, hiếm thấy tới mức độ trân bảo.
Loại cách làm này thực sự quá hung tàn.
Đây là khiêu khích đối với Huyết Mang tiểu đội. Đồng thời gián tiếp cũng coi như là một loại uy hiếp với Sở Mộ.
- Ta còn tưởng rằng Sở Mộ các hạ cũng khó trốn khỏi tay chúng, cũng may Sở Mộ các hạ bình yên vô sự.
Cổ Việt nói:
- Đối với chuyện này ta hết sức xin lỗi. Lại khiến cho Cuồng Sát tiểu đội và Huyết Mang tiểu đội chúng ta cừu hận sâu hơn, làm liên lụy tới các ngươi rồi.
- Cổ Việt đội trưởng không nên cảm thấy áy náy.
Sở Mộ nói.
Cổ Việt phân bố nhiệm vụ, đám người Sở Mộ nhận nhiệm vụ. Ngươi tình ta nguyện, song phương có quan hệ hợp tác lợi ích.
- kế tiếp Sở Mộ các hạ có tính toán gì không?
Cổ Việt không có xoắn xuýt vấn đề này.
- Giống như trước đó.
Sở Mộ cười nói.
- Sở Mộ các hạ, không bằng gia nhập Huyết Mang tiểu đội chúng ta đi. Cùng nhau hành động, có thể chiếu cố lẫn nhau.
Cổ Việt nói.
- Đa tạ ý tốt của Cổ Việt đội trưởng, bất quá ta có thói quen một mình hành động.
Sở Mộ lại lần nữa uyển chuyển cự tuyệt.
- Vậy thì quả thực đáng tiếc.
Cổ Việt lắc đầu nói.
- Đã như vậy ta cũng không miễn cưỡng, bất quá Sở Mộ các hạ ngàn vạn lần phải cẩn thận. Không nên bị người Cuồng Sát tiểu đội gặp phải, nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
- Ta không dễ bị giết như vậy.
Sở Mộ cười nói, lại nói sang chuyện khác.
- Đúng rồi, Cổ đội trưởng, ta mạo muội hỏi một chút. Ngươi hiểu biết bao nhiêu về Man Hoang cự thú?
- Hiểu không nhiều lắm.
Tuy rằng kinh ngạc vì vấn đề Sở Mộ hỏi, nhưng mà Cổ Việt vẫn đáp:
- Ta chỉ biết rõ Man Hoang cự thú biến dị là bởi vì huyết mạch biến dị. Tại sao lại sinh ra huyết mạch biến dị, về điểm này có không ít phỏng đoán. Có thể là Man Hoang cự thú khác tộc giao hợp với nhau, cũng có thể là do một ít bảo vật ảnh hưởng.
- Không biết trong bộ lạc Man Hoang Trảo Long kia có phải có bảo vật này hay không?
Sở Mộ làm như lầm bầm nói.
- Hẳn là không có, nếu như có nhất định sẽ có chấn động kỳ lạ.
Cố Việt nói, hắn cũng không biết Sở Mộ lấy đi một khối đá kỳ lạ.
- về phần những chuyện này ta hiểu quá ít, không biết có thể xem ở đâu?
Sở Mộ cười nói.
- Chuyện này đơn giản. Chỗ ta có.
Cổ Việt cười nói, lấy ra một quyển sách dày chừng một ngón tay đưa cho Sở Mộ, nói:
- Phía trên có ghi lại rất nhiều bảo vật trong Man Hoang cổ vực này, ta tặng cho ngươi hi vọng có trợ giúp ngươi hiểu rõ về Man Hoang cổ vực.
- Ta từ chối thì bất kính.
Sở Mộ cười, tiếp nhận sách.
Hai người vừa rảnh rỗi vừa trò chuyện, sau đó rời đi.
- Đội trưởng, tiểu tử kia vừa mới chạm mặt với Cổ Việt. Lại đàm luận trong tửu điếm chừng hai khắc chung.
Một thành viên của Cuồng Sát tiểu đội nói với Sa Cuồng.
- Nhìn chằm chằm hắn vào cho ta.
Hai mắt Sa Cuồng tràn ngập sát ý, hung hăng cắn một miếng thịt trong tay, phảng phất miếng thịt kia là Sở Mộ vậy.
- Một khi hắn rời khỏi Man Hoang thánh thành lập tức báo cho ta biết. Ta muốn dùng đầu hắn tế lễ các huynh đệ trong đội.
- Vâng, đội trưởng.
...
Sở Mộ mang theo quyển sách mà Cổ Việt tặng, đi về tiểu viện của mình.
Trên bìa quyển sách này có mấy chữ màu đen thoăn thoắt, cứng cáp mà có lực.
“Cổ Vực bảo vật tiểu tập cẩm“.
Mở bìa ra, bên trong có mục lục tương quan, Sở Mộ quét mắt qua một vòng, mục lục hiện lên trước mắt hắn chỉ có hơn một ngàn đầu.
Bảo vật trong cả Man Hoang cổ vực nhất định không chỉ có hơn ngàn loại. Bất quá trên quyển sách này chỉ ghi một ngàn loại, khó trách được ghi là tiểu tập cẩm.
Sở Mộ cũng không xác định hòn đá màu đen hắn lấy từ trong hoang ổ bộ lạc Man Hoang Trảo Long có phải là bảo vật thực sự hay không. Cũng không biết có ghi chép trên quyển sách này hay không. Bởi vậy hắn chỉ có thể lật từng tờ một, dù sao quyển sách này cũng không có ghi chép, phân loại rõ ràng, rất nhiều thứ chỉ nhìn tên mà không biết là cái dạng gì.
Dùng năng lực đọc của Sở Mộ, chỉ dùng hai khắc chung là đã xem hết. Hơn nữa trí nhớ cường đại khiến cho hắn đem trọn nội dung trong quyển sác nhớ kỹ, giống như là khắc vào trong đầu vậy.
Thu hồi sách, Sở Mộ nhắm mắt hồi tưởng lại nội dung trên sách. Ghi chép về hơn một ngàn loại bảo vật, có linh dược cũng có khoáng thạch....
Hắn tìm kiếm, nhưng mà dường như không có ghi chép về khối đá màu đen kia.
Chẳng lẽ không có ghi chép gì về nó?
Nghĩ tới đây Sở Mộ lấy ra hòn đá màu đen kia, cẩn thận quan sát, còn phóng ra tinh thần lực bao phủ hòn đá, thử thẩm thấu vào bên trong.
Ngay từ đầu không có hiệu quả gì, sau nhiều lần thẩm thấu, tinh thần lực của Sở Mộ rốt cuộc cũng có một tia thẩm thấu vào trong.
- Đây là...
Trên mặt Sở Mộ hiện lên vẻ kinh ngạc.
Thu hồi tinh thần lực, vận chuyển kiếm nguyên hội tụ trong lòng bàn tay, dùng sức chộp một cái.
Tiếng răng rắc vang lên, trên hòn đá xuất hiện vết nứt. Sở Mộ dùng sức bóc nó ra, lập tức nhìn thấy màu sắc hoàn toàn khác biệt bên trong.
Trong suốt, phảng phất như thủy tinh. Bên trong còn co từng điểm tinh quang chậm rãi di chuyể, giống như là sao đêm sáng chói trên bầu trời.
- Chẳng lẽ là...
Hai mắt Sở Mộ sáng ngời, hai tay vung lên mang theo một đám ảo ảnh. Hòn đá màu đen liên tục bị bóc lớp vỏ màu đen bên ngoài ra, lộ ra một tinh thể hình bầu dục, lớn như trứng gà.
Không trong suốt như thủy tinh, trong đó có vô số tinh quang, thâm thúy mà thần bí, tràn ngập huyền diệu, phảng phất như một phiên bản thu nhỏ của bầu trời đêm đầy sao.
Nâng khối tinh thể này lên, Sở Mộ có thể cảm nhận được rõ ràng bên trong truyền ra lực lượng kỳ lạ chấn động. Không ngừng tản ra, chui vào trong hư khong bốn phía rồi biến mất không thấy gì nữa.
Cẩn thận nhìn chằm chằm vào khối tinh thể này, nhìn từng điểm tinh quang bên trong, giống như trước mắt Sở Mộ là một mảnh trời đêm, làm cho Sở Mộ thiếu chút nữa trầm mê bên trong.
May mà linh hồn của Sở Mộ cường đại, thức tỉnh rồi thoát khỏi nó.
- Tinh thần thiên tinh... Quả nhiên là loại bảo vật này.
Sở Mộ thở dài, trong lòng cảm thấy vui vẻ không thôi.
Tinh thần thiên tinh, có ghi chép trên quyển sách kia. Là một loại đứng hàng top mười bảo vật trong hơn ngàn bảo vật kia, vô cùng trân quý.
Tác dụng của Tinh thần thiên tinh chỉ có một, đó chính là xuất ra lực lượng phóng xạ, thay đổi Man Hoang cự thú hoặc là huyết mạch Yêu thú, loại thay đổi này theo hướng tốt hơn, cường đại hơn, càng thêm hoàng mỹ hơn.
Bất luận là yêu thú hay là Man Hoang cự thú, tinh thần thiên tinh đều có được sức hấp dẫn không gì sánh nổi. Đủ để cho tính mạng của chúng xảy ra tiến hóa, hiếm thấy tới mức độ trân bảo.