- Sẽ là vật gì đây?
Sở Mộ âm thầm nghi hoặc, lại lần nữa bước đi, nhanh chóng đi tới phía truyền ra thanh âm.
Ước chừng đi được hơn ngàn trượng, Sở Mộ chứng kiến phía trước có một đám huỳnh quang. Huỳnh quang trên mặt đất là do một vũng nước nho nhỏ như là nước suối vậy. Ánh huỳnh quang trên không phát ra từ một cây nhũ dài mấy trượng, tản mát ra ánh sáng nhu hòa.
- Chẳng lẽ là...
Trên mặt Sở Mộ tràn ngập kinh hỉ, hồi tưởng lại hơn một ngàn loại bảo vật trên quyển sách kia, trong đó có một loại giá trị còn trên Tinh thần thiên tinh.
- Bách Niên phân.... Hay là Thiên niên phân đây?
Sở Mộ lầm bầm nói.
Bách niên phân và thiên niên phân chênh lệch không chỉ gấp mười, giá trị của nó cũng không chỉ gấp mười.
Nếu nói tới bách niên phân, sẽ không kém hơn tinh thần thiên tinh. Như vậy Thiên niên phân thì còn vượt ra xa xa, đủ để đứng hàng top ba bảo vật trong quyển sách kia, giá trị không thể đo lường.
Lần nữa tăng tốc, nhờ ánh sáng của bảo vật, khi bước chân còn chưa đặt xuống đất, Sở Mộ đột nhiên cảm giác được một cỗ nguy cơ trí mạng xuất hiện. Hắn không chút do dự, dưới bản năng lập tức chuyển thân sang bên cạnh, đồng thời vung vẩy hai kiếm, lĩnh vực kiếm thuật một trượng được triển khai.
Tiếng xé gió rất nhỏ vang lên, Sở Mộ chỉ cảm thấy có một vật gì đó đụng vào Bát Diện Thiên Hoang kiếm, lực lượng cường đại chấn động khiến cho tay hắn đau đớn, thiếu chút nữa kiếm rời khỏi bàn tay bay ra ngoài.
Cái gì cũng không có nhìn thấy, Sở Mộ lại lần nữa nghe được tiếng xé gió vang lên, vội vàng vung kiếm, lại một lần nữa ngăn cản.
Thi triển bộ pháp, dung nhập Hư thực áo nghĩa, thân thể trở nên phiêu hốt bất định, thật giả khó phân. Sở Mộ thì tăng cường tinh thần lực phóng ra, quét ngang bốn phía, vẫn không phát hiện ra cái gì. Chỉ có thể nheo hai mắt lại, cố hết sức nhìn bốn phía một phen.
Trong lúc mơ hồ Sở Mộ chứng kiến có một đạo hàn mang xẹt qua trong bóng tối, thân thể nhanh chóng né tránh. hắn chỉ cảm thấy kiếm cương hộ thể lập tức bị xé nứt, cũng may hắn né tránh kịp thời, nếu không thân thể nhất định cũng bị xé rách.
Hai mắt đã không có tác dụng lớn, Sở Mộ dứt khoát nhắm hai mắt lại, chăm chú dùng lỗ tia lắng nghe - Thính kiếm.
Luận xếp đặt năng lực của kiếm thuật sư, Thính kiếm so với thị kiếm còn cao hơn một cấp độ.
Thính kiếm của Sở Mộ cũng đạt tới cấp độ viên mãn.
Tiếng xé gió rất nhỏ lần nữa vang lên, hai mắt sau khi nhắm lại, uy năng của thính kiếm càng mạnh hơn nữa.
Song kiếm chém ra một đường vòng cung đơn giản, xé rách bóng tối. Sở Mộ mơ hồ đoán được phương vị tập kích, một kiếm, một đạo kiếm quang màu vàng nhạt phá không, tạm thời xua tan một phiến bóng đêm.
Phanh một tiếng, đạo kiếm quang màu vàng nhạt kia bị nghiền nát.
Tập kích lại lần nữa đánh tới người, lần này thanh âm không ngờ lại giảm, nhỏ tới mức khó có thể nghe thấy. Ngay cả thính kiếm viên mãn của Sở Mộ muốn nghe được cũng rất là miễn cưỡng.
Hết sức chăm chú, vứt bỏ hết thảy tạm niệm, Sở Mộ tập trung tinh thần cao độ.
Cẩn thận cảm giác chấn động bốn phía, xúc kiếm gần như viên mãn cũng được phát huy toàn bộ.
Lúc này Sở Mộ tập trung tinh thần cao độ, trước nay chưa từng có. Sở Mộ chỉ cảm thấy tinh thần ý niệm của mình dường như bị đnáh nát thành vô số hạt bụi, bám vào các vị trí trên thân thể, mỗi một lỗ chân lông, một cọng lông cũng có. Khiến cho mỗi một lỗ chân lông, một cọng lâu phảng phất như được trao cho tính mạng, có thể cảm nhận được rõ ràng tất cả chấn động trong không khí, dù là nhỏ nhất.
Trong tích tắc này xúc kiếm thời gian dài không đột phá rốt cuộc cũng tấn thăng lên tới viên mãn.
Xúc kiếm viên mãn, so với thính kiếm viên mãn còn cao thâm mạt trắc hơn một ít. Xúc kiếm viên mãn, bất luận hết thảy chấn động nào tới gần người đều không thoát khỏi cảm giác của Sở Mộ, cho dù là con mắt không có cách nào chứng kiến, lỗ tai không nghe được.
Trong bóng tối lần nữa có tập kích xuất hiện. Lần này Sở Mộ lại tránh né vô cùng linh hoạt, xúc kiếm viên mãn khiến cho hắn trong thế giới tinh thần có thể mô phỏng ra thứ tập kích mình, đó là một cái đuôi.
Cái đuôi không thô, cũng rất dài, phía cuối sắc bén vô cùng, có một điểm hàn quang khiến cho lòng người kinh hãi ljanh mình. Có thể tưởng tượng được một khi bị cái đuôi kia đánh trúng, tất nhiên sẽ bị xuyên thủng ra một cái lỗ máu.
Như trước kia Sở Mộ muốn ngăn cản vô cùng khó khăn. Nhưng hiện tại, hai mắt nhắm chặt, ngăn cách thính lực, như vậy hắn lại có thể dựa vào xúc kiếm viên mãn cảm nhận được rõ ràng, sau đó đưa ra quyết định né tránh.
Thân thể Sở Mộ lắc lư, bộ pháp nhìn như tán loạn, giống như là uống say.
Trảm Nguyệt.
Song cực.
Một đạo kiếm quang màu vàng bắn về phía trước. Chỉ là đạo kiếm quang này lại lần nữa bị đánh nát. Song Cực cũng giống như bị bóng đêm thôn phệ. Tiếp đó Sở Mộ lầnn ữa cảm giác được cái đuôi sắc bén vô cùng, giống như có thể xuyên thủng hư không, vô thanh vô tức đánh tới kia.
Một kiếm chém ra.
Phá giáp.
Chấn Sơn kính và Xuyên Sơn kính lần nữa kết hợp, theo một kiếm này chém vào trên cái đuôi đánh lén Sở Mộ.
Vốn dùng trình độ sắc bén của Bát Diện Thiên Hoang kiếm còn chưa đủ để phá vỡ cái đuôi này, bởi vì cái đuôi này thực sự quá mức cứng cỏi.
Bất quá khi vận dụng Phá Giáp, đem Chấn Sơn kính đánh vào trong cái đuôi, nội ứng ngoại hợp tiến hành phá hoại. Lập tức khiến cho cái đuôi kia bị thương. Cùng lúc đó Sở Mộ nghe thấy một tiếng rống kỳ quái vang lên, giống như rắn kêu, lại giống như Man Hoang cự thú gầm rú.
Cái đuôi bị thương, thoáng cái rụt về, không có chút động tĩnh nào. Không khí tĩnh lặng, Sở Mộ không có cách nào cảm giác được gì.
Xúc kiếm viên mãn tuy rằng rất mạnh, nhưng mà cuối cùng cũng có hạn chế. Nếu như đối thủ hoàn toàn bất động sẽ không khiến cho không khí chấn động một chsut nào. Sở Mộ cũng không thể nào biết được, nhất là dưới tình huống không biết được mục tiêu ở chỗ nào trong bóng tối. Tinh thần lực lại không thể nào tìm thấy được.
Sở Mộ dừng bước, hai tay cầm kiếm, mắt nhắm, đứng nguyên tại chỗ. Đây là so đấu sức chịu đựng.
Khi không biết rõ mục tiêu ở nơi nào, biện pháp tốt nhất là bình tâm chờ đợi. Bởi vì nếu như tự tiện hành động, sẽ vừa vặn khiến cho mục tiêu thừa dịp đánh lén.
Sở Mộ tuyệt đối không sốt ruột, thừa dịp lúc này hắn hoàn toàn đắm chìm trong xúc kiếm vừa mới viên mãn. Cẩn thận cảm nhận biến hóa mà xúc kiếm viên mãn mang lại.
Tiếng tí tách vang lên, trong động quật u ám này thanh âm vô cùng rõ ràng.
Sở Mộ âm thầm nghi hoặc, lại lần nữa bước đi, nhanh chóng đi tới phía truyền ra thanh âm.
Ước chừng đi được hơn ngàn trượng, Sở Mộ chứng kiến phía trước có một đám huỳnh quang. Huỳnh quang trên mặt đất là do một vũng nước nho nhỏ như là nước suối vậy. Ánh huỳnh quang trên không phát ra từ một cây nhũ dài mấy trượng, tản mát ra ánh sáng nhu hòa.
- Chẳng lẽ là...
Trên mặt Sở Mộ tràn ngập kinh hỉ, hồi tưởng lại hơn một ngàn loại bảo vật trên quyển sách kia, trong đó có một loại giá trị còn trên Tinh thần thiên tinh.
- Bách Niên phân.... Hay là Thiên niên phân đây?
Sở Mộ lầm bầm nói.
Bách niên phân và thiên niên phân chênh lệch không chỉ gấp mười, giá trị của nó cũng không chỉ gấp mười.
Nếu nói tới bách niên phân, sẽ không kém hơn tinh thần thiên tinh. Như vậy Thiên niên phân thì còn vượt ra xa xa, đủ để đứng hàng top ba bảo vật trong quyển sách kia, giá trị không thể đo lường.
Lần nữa tăng tốc, nhờ ánh sáng của bảo vật, khi bước chân còn chưa đặt xuống đất, Sở Mộ đột nhiên cảm giác được một cỗ nguy cơ trí mạng xuất hiện. Hắn không chút do dự, dưới bản năng lập tức chuyển thân sang bên cạnh, đồng thời vung vẩy hai kiếm, lĩnh vực kiếm thuật một trượng được triển khai.
Tiếng xé gió rất nhỏ vang lên, Sở Mộ chỉ cảm thấy có một vật gì đó đụng vào Bát Diện Thiên Hoang kiếm, lực lượng cường đại chấn động khiến cho tay hắn đau đớn, thiếu chút nữa kiếm rời khỏi bàn tay bay ra ngoài.
Cái gì cũng không có nhìn thấy, Sở Mộ lại lần nữa nghe được tiếng xé gió vang lên, vội vàng vung kiếm, lại một lần nữa ngăn cản.
Thi triển bộ pháp, dung nhập Hư thực áo nghĩa, thân thể trở nên phiêu hốt bất định, thật giả khó phân. Sở Mộ thì tăng cường tinh thần lực phóng ra, quét ngang bốn phía, vẫn không phát hiện ra cái gì. Chỉ có thể nheo hai mắt lại, cố hết sức nhìn bốn phía một phen.
Trong lúc mơ hồ Sở Mộ chứng kiến có một đạo hàn mang xẹt qua trong bóng tối, thân thể nhanh chóng né tránh. hắn chỉ cảm thấy kiếm cương hộ thể lập tức bị xé nứt, cũng may hắn né tránh kịp thời, nếu không thân thể nhất định cũng bị xé rách.
Hai mắt đã không có tác dụng lớn, Sở Mộ dứt khoát nhắm hai mắt lại, chăm chú dùng lỗ tia lắng nghe - Thính kiếm.
Luận xếp đặt năng lực của kiếm thuật sư, Thính kiếm so với thị kiếm còn cao hơn một cấp độ.
Thính kiếm của Sở Mộ cũng đạt tới cấp độ viên mãn.
Tiếng xé gió rất nhỏ lần nữa vang lên, hai mắt sau khi nhắm lại, uy năng của thính kiếm càng mạnh hơn nữa.
Song kiếm chém ra một đường vòng cung đơn giản, xé rách bóng tối. Sở Mộ mơ hồ đoán được phương vị tập kích, một kiếm, một đạo kiếm quang màu vàng nhạt phá không, tạm thời xua tan một phiến bóng đêm.
Phanh một tiếng, đạo kiếm quang màu vàng nhạt kia bị nghiền nát.
Tập kích lại lần nữa đánh tới người, lần này thanh âm không ngờ lại giảm, nhỏ tới mức khó có thể nghe thấy. Ngay cả thính kiếm viên mãn của Sở Mộ muốn nghe được cũng rất là miễn cưỡng.
Hết sức chăm chú, vứt bỏ hết thảy tạm niệm, Sở Mộ tập trung tinh thần cao độ.
Cẩn thận cảm giác chấn động bốn phía, xúc kiếm gần như viên mãn cũng được phát huy toàn bộ.
Lúc này Sở Mộ tập trung tinh thần cao độ, trước nay chưa từng có. Sở Mộ chỉ cảm thấy tinh thần ý niệm của mình dường như bị đnáh nát thành vô số hạt bụi, bám vào các vị trí trên thân thể, mỗi một lỗ chân lông, một cọng lông cũng có. Khiến cho mỗi một lỗ chân lông, một cọng lâu phảng phất như được trao cho tính mạng, có thể cảm nhận được rõ ràng tất cả chấn động trong không khí, dù là nhỏ nhất.
Trong tích tắc này xúc kiếm thời gian dài không đột phá rốt cuộc cũng tấn thăng lên tới viên mãn.
Xúc kiếm viên mãn, so với thính kiếm viên mãn còn cao thâm mạt trắc hơn một ít. Xúc kiếm viên mãn, bất luận hết thảy chấn động nào tới gần người đều không thoát khỏi cảm giác của Sở Mộ, cho dù là con mắt không có cách nào chứng kiến, lỗ tai không nghe được.
Trong bóng tối lần nữa có tập kích xuất hiện. Lần này Sở Mộ lại tránh né vô cùng linh hoạt, xúc kiếm viên mãn khiến cho hắn trong thế giới tinh thần có thể mô phỏng ra thứ tập kích mình, đó là một cái đuôi.
Cái đuôi không thô, cũng rất dài, phía cuối sắc bén vô cùng, có một điểm hàn quang khiến cho lòng người kinh hãi ljanh mình. Có thể tưởng tượng được một khi bị cái đuôi kia đánh trúng, tất nhiên sẽ bị xuyên thủng ra một cái lỗ máu.
Như trước kia Sở Mộ muốn ngăn cản vô cùng khó khăn. Nhưng hiện tại, hai mắt nhắm chặt, ngăn cách thính lực, như vậy hắn lại có thể dựa vào xúc kiếm viên mãn cảm nhận được rõ ràng, sau đó đưa ra quyết định né tránh.
Thân thể Sở Mộ lắc lư, bộ pháp nhìn như tán loạn, giống như là uống say.
Trảm Nguyệt.
Song cực.
Một đạo kiếm quang màu vàng bắn về phía trước. Chỉ là đạo kiếm quang này lại lần nữa bị đánh nát. Song Cực cũng giống như bị bóng đêm thôn phệ. Tiếp đó Sở Mộ lầnn ữa cảm giác được cái đuôi sắc bén vô cùng, giống như có thể xuyên thủng hư không, vô thanh vô tức đánh tới kia.
Một kiếm chém ra.
Phá giáp.
Chấn Sơn kính và Xuyên Sơn kính lần nữa kết hợp, theo một kiếm này chém vào trên cái đuôi đánh lén Sở Mộ.
Vốn dùng trình độ sắc bén của Bát Diện Thiên Hoang kiếm còn chưa đủ để phá vỡ cái đuôi này, bởi vì cái đuôi này thực sự quá mức cứng cỏi.
Bất quá khi vận dụng Phá Giáp, đem Chấn Sơn kính đánh vào trong cái đuôi, nội ứng ngoại hợp tiến hành phá hoại. Lập tức khiến cho cái đuôi kia bị thương. Cùng lúc đó Sở Mộ nghe thấy một tiếng rống kỳ quái vang lên, giống như rắn kêu, lại giống như Man Hoang cự thú gầm rú.
Cái đuôi bị thương, thoáng cái rụt về, không có chút động tĩnh nào. Không khí tĩnh lặng, Sở Mộ không có cách nào cảm giác được gì.
Xúc kiếm viên mãn tuy rằng rất mạnh, nhưng mà cuối cùng cũng có hạn chế. Nếu như đối thủ hoàn toàn bất động sẽ không khiến cho không khí chấn động một chsut nào. Sở Mộ cũng không thể nào biết được, nhất là dưới tình huống không biết được mục tiêu ở chỗ nào trong bóng tối. Tinh thần lực lại không thể nào tìm thấy được.
Sở Mộ dừng bước, hai tay cầm kiếm, mắt nhắm, đứng nguyên tại chỗ. Đây là so đấu sức chịu đựng.
Khi không biết rõ mục tiêu ở nơi nào, biện pháp tốt nhất là bình tâm chờ đợi. Bởi vì nếu như tự tiện hành động, sẽ vừa vặn khiến cho mục tiêu thừa dịp đánh lén.
Sở Mộ tuyệt đối không sốt ruột, thừa dịp lúc này hắn hoàn toàn đắm chìm trong xúc kiếm vừa mới viên mãn. Cẩn thận cảm nhận biến hóa mà xúc kiếm viên mãn mang lại.
Tiếng tí tách vang lên, trong động quật u ám này thanh âm vô cùng rõ ràng.