Mục lục
Kiếm Đạo Độc Thần - Sở Mộ (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nháy mắt, người áo xanh lại bổ ra một kiếm, cùng cường giả tuyệt thế của Hắc Bạch Viên Cung va chạm.

Dù một kích của đối thủ như sóng biển chồng chất không ngớt không dứt, nhưng ở dưới một kiếm của Thanh Y vẫn bị xé nứt, như cái kéo sắc bén cắt vải vóc.

Cường giả tuyệt thế của Hắc Bạch Viên Cung sắc mặt đại biến, tuy không phải toàn lực ra tay, nhưng đối phương phản kích, lại sắc bén ra ngoài ý định, càng làm hắn kiêng kị chính là, đối phương hiển lộ ra khí tức, hiển nhiên không phải Tu Luyện giả bình thường, mà là một Kiếm Tu.

Lưu Phóng Chi Địa tối tăm lu mờ rất dễ làm người khác chú ý, hai đạo thân ảnh ở trên không giao chiến, như là lưu quang, lập tức va chạm.

Một đạo là màu xanh, một đạo khi thì màu trắng khi thì màu đen.

Bí thuật đặc biệt của Hắc Bạch Viên Cung, Hắc Công Bạch Thuật.

Hắc Công chủ cận thân chém giết, Bạch Thuật chủ viễn trình công phạt.

Với tư cách một trong hai đại cường giả tuyệt thế của Hắc Bạch Viên Cung, tự nhiên nắm giữ Hắc Công cùng Bạch Thuật, hơn nữa thập phần tinh thông, tinh xảo tuyệt luân.

Cường giả tuyệt thế thi triển ra Hắc Công cùng Bạch Thuật, mới thật sự là lấy ra một thân thực lực.

Mà Thanh Y, một kiếm nơi tay, hồn nhiên không sợ, kiếm trong tay hắn hiện ra màu xanh, như một lá trúc, vô cùng mỏng manh, mũi nhọn kinh thế.

Thanh Y không có thi triển kiếm pháp đại uy lực gì, chỉ là kiếm pháp rất bình thường, kiếm chiêu của trụ cột kiếm pháp, không hơn, nhưng mỗi một kiếm đều ẩn chứa hàm súc đặc biệt, mỗi một kiếm đều thuyết minh lấy chân ý tinh túy, mỗi một kiếm đều ẩn chứa mũi nhọn kinh người.

Sắc bén vô cùng.

Sở Mộ cùng ba người Cổ Loạn Không, toàn bộ đều đi ra Cực Phong Hào Phi Hạm, đứng ở biên giới Lưu Phóng Chi Địa, chỉ cần lùi về sau nửa bước, bọn hắn sẽ tiến vào Lưu Phóng Chi Địa.

Nhưng mà hiện tại, bọn hắn lại không nghĩ đi vào như vậy, bởi vì trên không có một cường giả tuyệt thế cấp bậc Kiếm Tu đang chiến đấu, quan sát cuộc chiến như vậy, bất kể có thể xem hiểu hay không, đối với bọn họ ngày sau tu luyện, nhất là kiếm pháp, đều có thể phát ra trợ giúp không tệ.

Trong bốn người, dùng Sở Mộ tạo nghệ kiếm pháp tinh thâm nhất, hơn nữa cũng lĩnh ngộ một bộ phận chân ý, ở đây, chỉ có hắn mới chính thức thấy hiểu kiếm pháp của Thanh Y.

Đó là một loại so sánh kiếm pháp thuần túy.

Mỗi một kiếm, mỗi một chiêu, đơn giản trực tiếp, lại thiên chuy bách luyện mà thành, ẩn chứa vô cùng huyền diệu.

Một kiếm đâm ra, tự hồ chỉ có một loại biến hóa, là đâm về phía trước. Lại ẩn chứa vô số loại biến hóa, có thể từ vô số góc độ đâm vào.

Chỉ một kiếm đâm ra, đã có nhiều huyền diệu như thế, không cách nào tưởng tượng, hoàn toàn vượt ra khỏi cảnh giới kiếm pháp hiện tại của Sở Mộ.

Sở Mộ không biết, đến cùng cần dạng cảnh giới gì, mới có thể làm được.

Hắn không có đi đa tưởng, bởi vì không phải lúc, hắn tập trung toàn bộ tinh thần lại. Ngưng tụ hai mắt, quan sát kiếm của Thanh Y, kiếm pháp của Thanh Y.

Đâm, bổ, trảm...

Mỗi một kiếm đều đơn giản trực tiếp, thiên chuy bách luyện, tinh diệu tuyệt luân, mỗi một kiếm đều ẩn chứa chân ý, không cách nào hình dung. Cái chân ý kia, xa xa vượt qua Sở Mộ rất nhiều.

Hoa mắt, khó có thể nhớ bao nhiêu. Chỉ có thể đem hết toàn lực đi nắm chắc.

So với Sở Mộ, ba người Cổ Loạn Không thu hoạch muốn ít hơn rất nhiều, dù sao bọn hắn còn không có lĩnh ngộ ra chân ý, cho dù lúc trước Sở Mộ trao đổi, hữu ý vô ý truyền thụ.

Nhưng với tư cách lực lượng tinh túy của Thượng Cổ Kiếm đạo. Chân ý không có lĩnh ngộ dễ dàng như vậy, cần đầy đủ thiên phú, cần tích lũy, cần phải có cơ duyên.

Ba người Cổ Loạn Không không thiếu thiên phú, nhưng còn cần tích lũy, còn cần cơ duyên thích hợp.

Những người khác, không dám lại truy kích tới, cho dù cách bọn người Sở Mộ chỉ bất quá hơn 1 vạn mét mà thôi, nhưng lại là chênh lệch giữa sống hay chết, mà hai cường giả tuyệt thế chiến đấu đặc sắc tuyệt luân như thế, bọn hắn cũng nhìn không chuyển mắt, không muốn bỏ qua như vậy.

Lúc này, chiến đấu đặc sắc hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt của bọn hắn, tinh thần của bọn hắn, để cho bọn hắn không có chỗ trống phân tâm.

Cường giả tuyệt thế của Hắc Bạch Viên Cung lần lượt ra tay, Hắc Công Bạch Thuật phối hợp, cận thân chém giết cùng viễn trình công phạt liên hợp, dính liền không ngừng, tiến công phòng ngự hoàn mỹ hoán đổi, phòng ngự phản kích tinh xảo tuyệt luân, thực lực như vậy chỉ có thể dùng bốn chữ vô cùng cường hãn để hình dung, nhưng mà dù như thế, cũng không làm gì được người áo xanh kia.

Người áo xanh kia, chỉ dựa vào một thanh kiếm trong tay, chỉ một kiếm mà thôi, liền phá vỡ công kích của mình, hơn nữa mỗi một lần phản kích, đều mang đến cho mình uy hiếp trí mạng, phải thi triển ra tất cả vốn liếng, mới có thể chống cự, mới có thể né tránh.

Cường giả tuyệt thế của Hắc Bạch Viên Cung rốt cục hiểu rõ thực lực Kiếm Tu của Thanh Y này cường đại hơn mình, hơn nữa không phải cường đại bình thường, mà vượt qua rất nhiều, cho dù ở Thâm Lam Thế Giới, bọn người Lôi Phách Không Lưu nằm ở hàng ngũ đỉnh phong, cũng không gì hơn cái này a.

Mặc dù cường giả tuyệt thế của Hắc Bạch Viên Cung tin tưởng thực lực của mình, nhưng biết mình kém cường giả tuyệt thế đỉnh phong bao nhiêu.

Đây là một hồi chiến đấu không có cách nào thắng lợi, thậm chí sẽ bại, hắn cũng không cần mượn nhờ loại chiến đấu này mang cho mình áp lực, từ đó ma luyện bản thân, bởi vậy cường giả tuyệt thế của Hắc Bạch Viên Cung bắt đầu sinh thoái ý.

Có thể đoán được, lần này chặn đường Sở Mộ, ở sau khi Thanh Y Kiếm Tu xuất hiện, đã triệt để thất bại.

Nguyên nhân không cần nhiều lời, đơn giản là đối thủ cường đại, không đủ hiểu rõ, nhưng bất kể như thế nào, thất bại là thất bại, về sau rất có thể phải thừa nhận đối phương trả thù.

Cường giả tuyệt thế của Hắc Bạch Viên Cung có ý định ly khai, chỉ là, hắn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú nên rất hiểu rõ, cái kia chính là không thể lập tức lui về phía sau, nếu không sẽ bị đối phương nắm lấy cơ hội, cạn tào ráo máng, mình thoáng cái sẽ lâm vào hoàn cảnh xấu.

Cho nên, coi như muốn lui về phía sau, cũng phải có kỹ xảo.

Nhưng Thanh Y tựa hồ minh bạch tính toán của hắn, một kiếm nơi tay, đoạn tuyệt tất cả đường lui của hắn.

- Các hạ, xin dừng tay.

Cường giả tuyệt thế của Hắc Bạch Viên Cung bất đắc dĩ, chỉ có thể lên tiếng, nhưng Thanh Y lại không rãnh mà để ý.

Cường giả tuyệt thế của Hắc Bạch Viên Cung nổi giận.

Hắn lên tiếng thỉnh cầu dừng tay, cái kia chẳng khác gì là chịu thua, nhưng đối phương lại không để ý tới chút nào, y nguyên xuất kiếm không ngừng tiến công, rõ ràng là một bộ muốn đưa mình vào chỗ chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK