Ví dụ như, vốn lực lượng cực hạn của mình chính là một trăm vạn cân. Lúc này tăng lên ba thành, lại đạt tới một trăm ba mươi vạn cân.
Sở Mộ vẫn muốn nắm giữ sơ bộ cự lực pháp. Nếu như làm sâu sắc thêm một bước, có lẽ sẽ tăng cường hơn càng nhiều.
Dưới cự lực pháp, Sở Mộ lại một lần nữa ra quyền, đánh về phía Cự Tí Viên Hầu. Lực chấn địa phát huy đến mức tận cùng.
Ầm một tiếng.
Lần này, Sở Mộ không chút sứt mẻ. Cánh tay của Cự Tí Viên Hầu lại run lên, thân thể lắc lư, giống như uống rượu say, lui về phía sau vài bước.
Uy lực của một quyền này lại càng cường đại hơn. Hai mắt Cự Tí Viên Hầu đầy vẻ kinh ngạc. Từ trong một quyền này của Sở Mộ,nó cảm giác được một sự quen thuộc.
Lại là mấy quyền đánh tới. Sở Mộ càng quen thuộc hơn đối với loại kết hợp phương thức phát lực này. Cự Tí Viên Hầu không ngừng lui về phía sau, cuối cùng ngã ngồi dưới đất.
- Một quyền này cứ gọi là Chấn Thiên Thức đi.
Sở Mộ cười to nói.
Hắn cảm giác mình, hình như tìm được một con đường đột phá lực chấn địa. Chính là lực Chấn Thiên.
Bỗng nhiên, Sở Mộ chỉ cảm thấy một cảm giác tim đập nhanh hiện lên từ sâu trong nội tâm. Nhờ vào năng lực cảm nhận cường đại của mình, hắn biết nguy cơ đã tới gần..
- Chẳng lẽ là người Thiên tộc?
Sở Mộ suy nghĩ một chút, trong nháy mắt loại bỏ tất cả, cuối cùng tập trung vào Thiên tộc.
Tám chín phần mười, chính là người Thiên tộc đuổi theo giết mình.
Sở Mộ đã lĩnh hội đầy đủ sự cường đại của người Thiên tộc, ưu thế thiên nhiên ưu đãi, Thiên thuật cường đại, vị trí thuận tiện, liên tục thi triển ra, uy lực vô cùng khủng khiếp. Ở dưới tình huống không có lực lượng áp chế, muốn đánh bại người Thiên tộc rất khó.
- Đi.
Thầm nghĩ một tiếng, Sở Mộ giải phóng Thần Hoang Kiếm Nguyên trong cơ thể, tràn ngập ra toàn thân. Dưới lực lượng bạo phát, hắn thi triển ra thân pháp, bay nhanh rời khỏi đó.
Cùng lúc đó, hắn vẫn vận dụng tiểu kỹ xảo lực thần hồn, dọc đường xóa đi dấu vết và khí tức của mình lưu lại. Chỉ có điều, hắn căn bản cũng không biết, người Thiên tộc đuổi giết hắn có một người tinh thông đạo suy tính. Cho dù mình đã xóa đi vết tích và khí tức sẽ tạo ra một ít ngăn cản cho đối phương. Nhưng đối phương chung quy vẫn có thể suy tính ra phương hướng bản thân mình rời đi.
Trọng Giáp Địa Long và Cự Tí Viên Hầu cũng đều rời khỏi đó. Không lâu sau đó, các Thiên Thần Vệ đi tới nơi này. Khi thấy thấy mặt đất bốn phía xung quanh bị phá hỏng đến không còn hình dáng, Thiên Thần Vệ kia lại suy tính một lần nữa.
- Nhân tộc này vừa rời đi không bao lâu. Chính là đi theo hướng kia.
Thiên Thần Vệ này chỉ về phía bên trái, nói.
Phàm là linh thú cường đại, đều có địa bàn thuộc về mình.
Càng là linh thú cường đại, địa bàn lại càng lớn. Ở dưới tình huống bình thường, linh thú cường đại bình thường không sẽ rời khỏi địa bàn của mình. Chỉ có khi cường địch xâm nhập, nó mới phải xuất hiện.
Đối với linh thú cường đại mà nói, thực lực của Sở Mộ căn bản không tính là cái gì. Bởi vậy, khi hắn đi ngang qua địa bàn của một linh thú cường đại, cũng không khiến cho linh thú kia chú ý tới nhiều.
Đương nhiên, Sở Mộ cũng không dám phô trương quá mức, để tránh trêu chọc gây sự chú ý, mang đến phiền toái không cần thiết cho mình.
Cảm giác nguy cơ vẫn không được giải trừ, giống như con giòi bám trên mu bàn chân, vẫn đi theo mình. Cảm giác này khiến cho Sở Mộ biết, người Thiên tộc vẫn luôn đuổi theo mình, không hề mất đi phương hướng.
- Thuật truy tìm tung tích của Thiên tộc thật sự có phần độc đáo.
Thầm nghĩ một tiếng, Sở Mộ tiếp tục đi tới. Hắn không ngừng suy nghĩ. Hắn lại không muốn bị người Thiên tộc đuổi kịp.
Theo tình hình trước mắt có thể thấy, hình như muốn thoát khỏi sự truy tìm tung tích của người Thiên tộc, không phải là chuyện dễ dàng.
- Lợi dụng linh thú cường đại sao?
Sở Mộ thầm nghĩ.
Lợi dụng linh thú cường đại đi đối phó với người Thiên tộc, quả thực là tốt. Nhưng điều này cũng có nghĩa là, mình sẽ rơi vào trong nguy hiểm. Chỉ cần sơ ý một chút, có thể sẽ nguy hiểm cho bản thân.
Chỉ có điều, hiện nay xem ra, trừ phi là một lần cơ hội dùng Kiếm Tông Linh Ấn, bằng không cho dù là sử dụng Thiên Lỗi, cũng không có cách nào bảo đảm có thể chống lại sự truy sát của Thiên tộc. Đây là cảm giác của Sở Mộ.
Vừa đi tới, ý nghĩ ở trong đầu nhanh chóng chuyển động. Hắn thiết tưởng ra các loại khả năng có thể xảy ra.
Cuối cùng, Sở Mộ đưa ra quyết định, đi tới. Hán đi tới chỗ lãnh địa của linh thú. Hy vọng đó là một con linh thú cũng đủ cường đại, có thể chống lại người của Thiên tộc.
Sở Mộ cố gắng hết sức thu lại khí tức chấn động của bản thân, không ngừng đi tới. Càng tới gần, hắn càng có thể cảm giác được một khí tức cường đại, đè ép tới.
Căn cứ này vào khí tức này, Sở Mộ có thể kết luận, đây là một con linh thú cao giai. Nhưng không biết là linh thú thất tinh hay là bát tinh hoặc cửu tinh.
Sau một khoảng thời gian, Sở Mộ cuối cùng đã xác định được, đây là một con linh thú cửu tinh. Chỉ có điều, con linh thú cửu tinh này đang ngủ say.
Khi Sở Mộ đến, cũng không khiến cho con linh thú đang ngủ say này giật mình tỉnh giấc. Từ hình dáng bên ngoài, có thể thấy đây là một con linh thú hình rắn có một sừng, thân thể rất lớn. Còn lớn hơn nhiều so với thắt lưng của một đại hán. Tối thiểu cũng phải có đường kính lên tới hai ba thước. Chiều dài, chắc hẳn phải tới hơn trăm thước.
Trên trán của nó có một sừng uốn lượn. Toàn thân giống như bạch ngọc, lóe ra ánh sáng trong suốt.
Sở Mộ tận lực thu lại chấn động khí tức. Cho dù là tới gần, đối với con linh thú Thánh cấp cửu tinh này mà nói, vẫn quá yếu, không có cách nào khiến cho nó quan tâm.
Sở Mộ đi tới phía sau lưng của con Độc Giác Bạch Mãng này. Hắn tiếp tục đi tới. Ước chừng cách xa một khoảng, hắn dừng lại chờ đợi.
Sau một khoảng thời gian, Phân đội Thiên Thần Vệ số năm của Thiên tộc cũng tiến vào bên trong lãnh địa này của Độc Giác Bạch Mãng. Suy tính ra phương hướng Sở Mộ đi tới, bọn họ cũng nhanh chóng truy tìm tung tích.
- Chờ một chút. Đây là lãnh địa của một con linh thú Thánh cấp cao giai.
Thiên Thần Vệ suy tính bỗng nhiên nói, thần sắc thoáng đổi. Trên Vạn Thú Nguyên có vô số linh thú. Có linh thú vô cùng cường đại, không dễ trêu chọc. Chỉ sợ bọn họ là người Thiên tộc, ở dưới tình huống bình thường cũng không muốn đi trêu chọc linh thú cường đại trên Vạn Thú Nguyên, mang đến phiền toái không cần thiết.
- Linh thú Thánh cấp cao giai.
Thần sắc Phó thống lĩnh chợt ngẩn ra. Ngay sau đó ắn lạnh lùng nói:
Sở Mộ vẫn muốn nắm giữ sơ bộ cự lực pháp. Nếu như làm sâu sắc thêm một bước, có lẽ sẽ tăng cường hơn càng nhiều.
Dưới cự lực pháp, Sở Mộ lại một lần nữa ra quyền, đánh về phía Cự Tí Viên Hầu. Lực chấn địa phát huy đến mức tận cùng.
Ầm một tiếng.
Lần này, Sở Mộ không chút sứt mẻ. Cánh tay của Cự Tí Viên Hầu lại run lên, thân thể lắc lư, giống như uống rượu say, lui về phía sau vài bước.
Uy lực của một quyền này lại càng cường đại hơn. Hai mắt Cự Tí Viên Hầu đầy vẻ kinh ngạc. Từ trong một quyền này của Sở Mộ,nó cảm giác được một sự quen thuộc.
Lại là mấy quyền đánh tới. Sở Mộ càng quen thuộc hơn đối với loại kết hợp phương thức phát lực này. Cự Tí Viên Hầu không ngừng lui về phía sau, cuối cùng ngã ngồi dưới đất.
- Một quyền này cứ gọi là Chấn Thiên Thức đi.
Sở Mộ cười to nói.
Hắn cảm giác mình, hình như tìm được một con đường đột phá lực chấn địa. Chính là lực Chấn Thiên.
Bỗng nhiên, Sở Mộ chỉ cảm thấy một cảm giác tim đập nhanh hiện lên từ sâu trong nội tâm. Nhờ vào năng lực cảm nhận cường đại của mình, hắn biết nguy cơ đã tới gần..
- Chẳng lẽ là người Thiên tộc?
Sở Mộ suy nghĩ một chút, trong nháy mắt loại bỏ tất cả, cuối cùng tập trung vào Thiên tộc.
Tám chín phần mười, chính là người Thiên tộc đuổi theo giết mình.
Sở Mộ đã lĩnh hội đầy đủ sự cường đại của người Thiên tộc, ưu thế thiên nhiên ưu đãi, Thiên thuật cường đại, vị trí thuận tiện, liên tục thi triển ra, uy lực vô cùng khủng khiếp. Ở dưới tình huống không có lực lượng áp chế, muốn đánh bại người Thiên tộc rất khó.
- Đi.
Thầm nghĩ một tiếng, Sở Mộ giải phóng Thần Hoang Kiếm Nguyên trong cơ thể, tràn ngập ra toàn thân. Dưới lực lượng bạo phát, hắn thi triển ra thân pháp, bay nhanh rời khỏi đó.
Cùng lúc đó, hắn vẫn vận dụng tiểu kỹ xảo lực thần hồn, dọc đường xóa đi dấu vết và khí tức của mình lưu lại. Chỉ có điều, hắn căn bản cũng không biết, người Thiên tộc đuổi giết hắn có một người tinh thông đạo suy tính. Cho dù mình đã xóa đi vết tích và khí tức sẽ tạo ra một ít ngăn cản cho đối phương. Nhưng đối phương chung quy vẫn có thể suy tính ra phương hướng bản thân mình rời đi.
Trọng Giáp Địa Long và Cự Tí Viên Hầu cũng đều rời khỏi đó. Không lâu sau đó, các Thiên Thần Vệ đi tới nơi này. Khi thấy thấy mặt đất bốn phía xung quanh bị phá hỏng đến không còn hình dáng, Thiên Thần Vệ kia lại suy tính một lần nữa.
- Nhân tộc này vừa rời đi không bao lâu. Chính là đi theo hướng kia.
Thiên Thần Vệ này chỉ về phía bên trái, nói.
Phàm là linh thú cường đại, đều có địa bàn thuộc về mình.
Càng là linh thú cường đại, địa bàn lại càng lớn. Ở dưới tình huống bình thường, linh thú cường đại bình thường không sẽ rời khỏi địa bàn của mình. Chỉ có khi cường địch xâm nhập, nó mới phải xuất hiện.
Đối với linh thú cường đại mà nói, thực lực của Sở Mộ căn bản không tính là cái gì. Bởi vậy, khi hắn đi ngang qua địa bàn của một linh thú cường đại, cũng không khiến cho linh thú kia chú ý tới nhiều.
Đương nhiên, Sở Mộ cũng không dám phô trương quá mức, để tránh trêu chọc gây sự chú ý, mang đến phiền toái không cần thiết cho mình.
Cảm giác nguy cơ vẫn không được giải trừ, giống như con giòi bám trên mu bàn chân, vẫn đi theo mình. Cảm giác này khiến cho Sở Mộ biết, người Thiên tộc vẫn luôn đuổi theo mình, không hề mất đi phương hướng.
- Thuật truy tìm tung tích của Thiên tộc thật sự có phần độc đáo.
Thầm nghĩ một tiếng, Sở Mộ tiếp tục đi tới. Hắn không ngừng suy nghĩ. Hắn lại không muốn bị người Thiên tộc đuổi kịp.
Theo tình hình trước mắt có thể thấy, hình như muốn thoát khỏi sự truy tìm tung tích của người Thiên tộc, không phải là chuyện dễ dàng.
- Lợi dụng linh thú cường đại sao?
Sở Mộ thầm nghĩ.
Lợi dụng linh thú cường đại đi đối phó với người Thiên tộc, quả thực là tốt. Nhưng điều này cũng có nghĩa là, mình sẽ rơi vào trong nguy hiểm. Chỉ cần sơ ý một chút, có thể sẽ nguy hiểm cho bản thân.
Chỉ có điều, hiện nay xem ra, trừ phi là một lần cơ hội dùng Kiếm Tông Linh Ấn, bằng không cho dù là sử dụng Thiên Lỗi, cũng không có cách nào bảo đảm có thể chống lại sự truy sát của Thiên tộc. Đây là cảm giác của Sở Mộ.
Vừa đi tới, ý nghĩ ở trong đầu nhanh chóng chuyển động. Hắn thiết tưởng ra các loại khả năng có thể xảy ra.
Cuối cùng, Sở Mộ đưa ra quyết định, đi tới. Hán đi tới chỗ lãnh địa của linh thú. Hy vọng đó là một con linh thú cũng đủ cường đại, có thể chống lại người của Thiên tộc.
Sở Mộ cố gắng hết sức thu lại khí tức chấn động của bản thân, không ngừng đi tới. Càng tới gần, hắn càng có thể cảm giác được một khí tức cường đại, đè ép tới.
Căn cứ này vào khí tức này, Sở Mộ có thể kết luận, đây là một con linh thú cao giai. Nhưng không biết là linh thú thất tinh hay là bát tinh hoặc cửu tinh.
Sau một khoảng thời gian, Sở Mộ cuối cùng đã xác định được, đây là một con linh thú cửu tinh. Chỉ có điều, con linh thú cửu tinh này đang ngủ say.
Khi Sở Mộ đến, cũng không khiến cho con linh thú đang ngủ say này giật mình tỉnh giấc. Từ hình dáng bên ngoài, có thể thấy đây là một con linh thú hình rắn có một sừng, thân thể rất lớn. Còn lớn hơn nhiều so với thắt lưng của một đại hán. Tối thiểu cũng phải có đường kính lên tới hai ba thước. Chiều dài, chắc hẳn phải tới hơn trăm thước.
Trên trán của nó có một sừng uốn lượn. Toàn thân giống như bạch ngọc, lóe ra ánh sáng trong suốt.
Sở Mộ tận lực thu lại chấn động khí tức. Cho dù là tới gần, đối với con linh thú Thánh cấp cửu tinh này mà nói, vẫn quá yếu, không có cách nào khiến cho nó quan tâm.
Sở Mộ đi tới phía sau lưng của con Độc Giác Bạch Mãng này. Hắn tiếp tục đi tới. Ước chừng cách xa một khoảng, hắn dừng lại chờ đợi.
Sau một khoảng thời gian, Phân đội Thiên Thần Vệ số năm của Thiên tộc cũng tiến vào bên trong lãnh địa này của Độc Giác Bạch Mãng. Suy tính ra phương hướng Sở Mộ đi tới, bọn họ cũng nhanh chóng truy tìm tung tích.
- Chờ một chút. Đây là lãnh địa của một con linh thú Thánh cấp cao giai.
Thiên Thần Vệ suy tính bỗng nhiên nói, thần sắc thoáng đổi. Trên Vạn Thú Nguyên có vô số linh thú. Có linh thú vô cùng cường đại, không dễ trêu chọc. Chỉ sợ bọn họ là người Thiên tộc, ở dưới tình huống bình thường cũng không muốn đi trêu chọc linh thú cường đại trên Vạn Thú Nguyên, mang đến phiền toái không cần thiết.
- Linh thú Thánh cấp cao giai.
Thần sắc Phó thống lĩnh chợt ngẩn ra. Ngay sau đó ắn lạnh lùng nói: