Mặt khác, Sở Mộ cũng mượn cơ hội chơi đùa, dạy bảo Sở Chính kiếm thuật cơ sở, thể chất của Sở Chính so với bạn đồng trang lứa còn cường tráng hơn. Lực lượng cũng cường đại hơn, thích hợp với đường bá đạo. Bởi vậy lúc Sở Mộ dạy Sở chính kiếm thuật cơ sở cũng lấy bá đạo làm chủ, trong đó lại có thêm những chỗ tinh thế, tỉ mỉ. Dung nhập kỹ xảo vào bên trong, làm được chuyện trong thô có mảnh. Trong bá đạo lại có mềm dẻo, càng thêm hoàn thiện.
Có thể tưởng tượng ra, nếu như Sở Chính cứ kiên trì tu luyện như vậy, vài chục năm sau, trong Đại Khôn vương triều sẽ sinh ra một ngôi sao mới, đến từ Sở gia.
Kỳ thực Sở Mộ cũng không rõ ràng lắm, số mệnh của hắn đã ảnh hưởng tới Sở gia.
Số mệnh của Sở Mộ đối với những người khác mà nói, không thể nghi ngờ rất là cường đại. Dưới loại ảnh hưởng này, số mệnh của người Sở gia cũng tăng lên theo một chút. Nhất là người thường xuyên ở gần Sở Mộ, được lợi càng thêm rõ ràng.
Thời gian trôi qua, Sở gia đón một chuyện không biết có nên tính là phiền toái hay không.
Có người tới bái sư.
Người bái sư có mười tuổi, cũng có mười máy tuổi, toàn bộ đều là thiếu niên tới từ mười đại vương triều của Đông kiếm vực. Đối tượng bái sư tự nhiên lầ Sở Mộ.
Khi Sở Mộ biết được việc này, đi ra ngoài phủ đệ Sở gia xem xét, hắn lập tức giật mình. chỉ thấy bên mảnh đất trống ngoài Sở gia có rất nhiều người quỳ, tối thiếu cũng tới gàn người. Hơn nữa còn không ngừng có người chạy twosi.
- A Mộ, ta thấy không bằng đệ thu đồ đệ đi.
Trong Hành Vân viện, Sở Thiên cười nói.
- Thu đồ đệ...
Vẻ mặt Sở Mộ khẽ giật mình.
Hắn chưa bao giờ cân nhắc tới chuyện này, bởi vì hắn vẫn cảm thấy mình còn chưa đủ cường đại, đi còn chưa đủ xa. Căn bản không có thời gian thu đồ đệ gì.
Phải biết rằng, thu đồ đệ cũng không phải là trò đùa, thu đồ đệ, đồ đệ này sẽ có mối liên hệ vô hình với bản thân mình.
Đủ loại nguyên nhân khiến cho Sở Mộ không muốn thu đồ đệ, dựa theo suy nghĩ của hắn. Coi như là muốn thu đồ đệ, tối thiểu cũng phải đợi tới lúc con đường kiếm đạo của hắn đi tới trình độ nhất định mới được. Trước mắt bất quá chỉ là cất bước mà thôi.
Nhưng hiện tại hắn không lo nghĩ được nhiều như vậy, bởi vì hắn phải rời khỏi Cổ Kiếm đại lục, tiến về thế giới Thái Cổ. Từ nay về sau không biết còn có thể trở lại được hay không.
- Nếu như thu một đồ đệ, dạy bảo một phen, tương đương với lưu một phần căn cơ ở Cổ Kiếm đại lục này. Cũng có thể giúp đỡ Sở Mộ một hai.
Sở Mộ thầm nghĩ
Gia tộc có cường đại thế nào đi chăng nữa, cũng có một ngày suy sụp. Sở gia hiện tại còn chưa đủ cường đại, vẫn đang từng bước lớn mạnh. Có một ngày sẽ trở nên rất cường đại. Nhưng mà có đôi khi thế sự khó lường.
- Cũng được, nhìn xem trong đám người này có người nào để ta để mắt hay không.
Sở Mộ thầm nghĩ.
Đã có tâm muốn thu đồ đệ, Sở Mộ cũng không làm việc qua loa. Mà để cho người Sở gia dán thông cáo, người có ý muốn bái hắn làm sư phụ, tuổi không được quá mười lăm, trong vòng ba tháng tới bên ngoài Sở gia, thông qua khảo hạch thì mới có cơ hội.
Về phần nội dung khảo hạch, người tham dự khảo hạch tự nhiên sẽ biết.
Những người tạo thành vòng vây bên ngoài Sở gia thì mau chóng rời khỏi, tránh cho Sở gia ra vào không tiện.
Tin tức này công bố ra ngoài, trong vòng thời gian một ngày ngắn ngủi đã truyền khắp Đông Kiếm vực. Tạo thành một trận oanh động. Lập tức có rất nhiều người liên tục mang hậu bối kiệt xuất, toàn lực chạy tới Khai Dương thành trong Đại Khôn vương triều. Khai Dương Thành lại một lần nữa trở thành trung tâm.
Vì thế Vương thất Đại Khôn vương triều hạ lệnh, xây dựng thêm Khai Dương thành, hơn nữa ngay lập tức khởi công, đem một lượng lớn vật tư chuyển tới.
Vạn chúng chú mục.
Ba ngày sau, Sở Mộ cũng đem các hạng mục khảo hạch bố trí hoàn tất. Tổng cộng phân thành ba cửa ải.
Cửa thứ nhất là khảo hạch kiếm thuật trụ cột. Bất luận là xuất thân của bản thân Sở Mộ, hay là kinh nghiệm những năm gần đây, đều chỉ điểm cho hắn rõ một điều. Đó là tính quan trọng của kiếm thuật. Đây là thứ không thể thiếu, hơn nữa còn phải tu luyện tới tình trạng cao thâm.
CÓ lẽ đối với những thiếu niên kia mà nói, kiếm thuật cơ sở của bọn hắn không có cách nào đạt tới tình trạng này. Sở Mộ cũng không có lý do gi đi yêu cầu những thiêu niên này đạt tới tình trạng đó vào lúc này. Nhưng mà hắn muốn khảo hạch xem căn cơ kiếm thuật cơ sở như thế nào. Độ nắm giữ và lý giải như thế nào.
Cửa thứ hai là khảo hạch ngộ tính, trong thời gian quy định tìm hiểu một dấu vết hắn tiện tay lưu lại, hiểu được thì tự nhiên vượt qua kiểm tra.
Cửa thứ ba là khảo hạch năng lực thực chiến. Bất luận tu vi thâm hậu thế nào, bất luận uy lực kiếm chiêu cường đại ra sao. Những thứ này đều là hư vô, chỉ có phát huy toàn bộ ưu thế của bản thân, lại dùng thích hợp, chuyển hóa thành sức chiến đấu thực tế. Bằng cái giá nhỏ nhất đánh bại đối thủ cường đại hơn mới là vương đạo.
Những thiếu niên đã ở trong Khai Dương thành từ trước, vừa mới biết được nội dung khảo hạch liên tục chạy tới khảo hạch. Đáng tiếc không có một ai tiến vào cửa thứ ba. Nhiều nhất là tới cửa thứ hai bị loại bỏ. Mặc dù vô cùng không cam lòng, nhưng mà cũng không thể tránh được.
Gây rối sao?
Bọn hắn không có ngu như vậy. Đó là hành vi tự chui đầu vào rọ.
Không ngừng có người chạy tới Khai DƯơng thành, lại đi về phía ba cửa ải Sở gia thiết lập để tiến hành khảo hạch. Sau đó từng người thất bại, ảm đạm rời đi.
Sau một tháng, Khai Dương Thành mở rộng hoàn tất, hiệu suất kinh người, đủ để thấy được vương thất Đại Khôn vương triều vô cùng dụng tâm.
Khai Dương Thành sau khi mở rộng trọn vẹn gấp năm lần Khai Dương thành trước đó, có thể dung nạp thêm vô số người. Bởi vì Sở Mộ, bởi vì Sở gia, có thể đoán được, Khai Dương thành sẽ trở thành một tòa thành thị mới, phồn hoa hơn. Cách làm của vương thất Đại Khôn vương triều cũng có ý nịnh nọt Sở Mộ. Thứ hai, đối với Đại Khôn vương triều cũng có lợi.
Thời gian Sở Mộ hạn định chỉ có ba tháng, hôm nay đã qua một tháng, còn thừa lại hai tháng. Nếu như trong thời gian này không có người chọn lựa phù hợp, Sở Mộ sẽ không thu linh tinh.
Thời gian hắn ở đây không quấ dài, nếu như không đủ thời gian. Coi như gặp đệ tử hắn thỏa mãn cũng thiếu thời gian dạy bảo. Làm hỏng mầm non.
Hoặc là không làm, hoặc là làm hoàn mỹ.
Sở Mộ không nóng nảy một chút nào, vẫn như thường ngày, tu luyện, tìm hiểu. Chơi đùa với chất tử, có đôi khi cũng sẽ chỉ điểm một ít đệ tử Sở gia tu luyện. Ngược lại, không ít người Sở gia vì chuyện tuyển chọn đồ đệ mà cảm thấy lo lắng.
Có thể tưởng tượng ra, nếu như Sở Chính cứ kiên trì tu luyện như vậy, vài chục năm sau, trong Đại Khôn vương triều sẽ sinh ra một ngôi sao mới, đến từ Sở gia.
Kỳ thực Sở Mộ cũng không rõ ràng lắm, số mệnh của hắn đã ảnh hưởng tới Sở gia.
Số mệnh của Sở Mộ đối với những người khác mà nói, không thể nghi ngờ rất là cường đại. Dưới loại ảnh hưởng này, số mệnh của người Sở gia cũng tăng lên theo một chút. Nhất là người thường xuyên ở gần Sở Mộ, được lợi càng thêm rõ ràng.
Thời gian trôi qua, Sở gia đón một chuyện không biết có nên tính là phiền toái hay không.
Có người tới bái sư.
Người bái sư có mười tuổi, cũng có mười máy tuổi, toàn bộ đều là thiếu niên tới từ mười đại vương triều của Đông kiếm vực. Đối tượng bái sư tự nhiên lầ Sở Mộ.
Khi Sở Mộ biết được việc này, đi ra ngoài phủ đệ Sở gia xem xét, hắn lập tức giật mình. chỉ thấy bên mảnh đất trống ngoài Sở gia có rất nhiều người quỳ, tối thiếu cũng tới gàn người. Hơn nữa còn không ngừng có người chạy twosi.
- A Mộ, ta thấy không bằng đệ thu đồ đệ đi.
Trong Hành Vân viện, Sở Thiên cười nói.
- Thu đồ đệ...
Vẻ mặt Sở Mộ khẽ giật mình.
Hắn chưa bao giờ cân nhắc tới chuyện này, bởi vì hắn vẫn cảm thấy mình còn chưa đủ cường đại, đi còn chưa đủ xa. Căn bản không có thời gian thu đồ đệ gì.
Phải biết rằng, thu đồ đệ cũng không phải là trò đùa, thu đồ đệ, đồ đệ này sẽ có mối liên hệ vô hình với bản thân mình.
Đủ loại nguyên nhân khiến cho Sở Mộ không muốn thu đồ đệ, dựa theo suy nghĩ của hắn. Coi như là muốn thu đồ đệ, tối thiểu cũng phải đợi tới lúc con đường kiếm đạo của hắn đi tới trình độ nhất định mới được. Trước mắt bất quá chỉ là cất bước mà thôi.
Nhưng hiện tại hắn không lo nghĩ được nhiều như vậy, bởi vì hắn phải rời khỏi Cổ Kiếm đại lục, tiến về thế giới Thái Cổ. Từ nay về sau không biết còn có thể trở lại được hay không.
- Nếu như thu một đồ đệ, dạy bảo một phen, tương đương với lưu một phần căn cơ ở Cổ Kiếm đại lục này. Cũng có thể giúp đỡ Sở Mộ một hai.
Sở Mộ thầm nghĩ
Gia tộc có cường đại thế nào đi chăng nữa, cũng có một ngày suy sụp. Sở gia hiện tại còn chưa đủ cường đại, vẫn đang từng bước lớn mạnh. Có một ngày sẽ trở nên rất cường đại. Nhưng mà có đôi khi thế sự khó lường.
- Cũng được, nhìn xem trong đám người này có người nào để ta để mắt hay không.
Sở Mộ thầm nghĩ.
Đã có tâm muốn thu đồ đệ, Sở Mộ cũng không làm việc qua loa. Mà để cho người Sở gia dán thông cáo, người có ý muốn bái hắn làm sư phụ, tuổi không được quá mười lăm, trong vòng ba tháng tới bên ngoài Sở gia, thông qua khảo hạch thì mới có cơ hội.
Về phần nội dung khảo hạch, người tham dự khảo hạch tự nhiên sẽ biết.
Những người tạo thành vòng vây bên ngoài Sở gia thì mau chóng rời khỏi, tránh cho Sở gia ra vào không tiện.
Tin tức này công bố ra ngoài, trong vòng thời gian một ngày ngắn ngủi đã truyền khắp Đông Kiếm vực. Tạo thành một trận oanh động. Lập tức có rất nhiều người liên tục mang hậu bối kiệt xuất, toàn lực chạy tới Khai Dương thành trong Đại Khôn vương triều. Khai Dương Thành lại một lần nữa trở thành trung tâm.
Vì thế Vương thất Đại Khôn vương triều hạ lệnh, xây dựng thêm Khai Dương thành, hơn nữa ngay lập tức khởi công, đem một lượng lớn vật tư chuyển tới.
Vạn chúng chú mục.
Ba ngày sau, Sở Mộ cũng đem các hạng mục khảo hạch bố trí hoàn tất. Tổng cộng phân thành ba cửa ải.
Cửa thứ nhất là khảo hạch kiếm thuật trụ cột. Bất luận là xuất thân của bản thân Sở Mộ, hay là kinh nghiệm những năm gần đây, đều chỉ điểm cho hắn rõ một điều. Đó là tính quan trọng của kiếm thuật. Đây là thứ không thể thiếu, hơn nữa còn phải tu luyện tới tình trạng cao thâm.
CÓ lẽ đối với những thiếu niên kia mà nói, kiếm thuật cơ sở của bọn hắn không có cách nào đạt tới tình trạng này. Sở Mộ cũng không có lý do gi đi yêu cầu những thiêu niên này đạt tới tình trạng đó vào lúc này. Nhưng mà hắn muốn khảo hạch xem căn cơ kiếm thuật cơ sở như thế nào. Độ nắm giữ và lý giải như thế nào.
Cửa thứ hai là khảo hạch ngộ tính, trong thời gian quy định tìm hiểu một dấu vết hắn tiện tay lưu lại, hiểu được thì tự nhiên vượt qua kiểm tra.
Cửa thứ ba là khảo hạch năng lực thực chiến. Bất luận tu vi thâm hậu thế nào, bất luận uy lực kiếm chiêu cường đại ra sao. Những thứ này đều là hư vô, chỉ có phát huy toàn bộ ưu thế của bản thân, lại dùng thích hợp, chuyển hóa thành sức chiến đấu thực tế. Bằng cái giá nhỏ nhất đánh bại đối thủ cường đại hơn mới là vương đạo.
Những thiếu niên đã ở trong Khai Dương thành từ trước, vừa mới biết được nội dung khảo hạch liên tục chạy tới khảo hạch. Đáng tiếc không có một ai tiến vào cửa thứ ba. Nhiều nhất là tới cửa thứ hai bị loại bỏ. Mặc dù vô cùng không cam lòng, nhưng mà cũng không thể tránh được.
Gây rối sao?
Bọn hắn không có ngu như vậy. Đó là hành vi tự chui đầu vào rọ.
Không ngừng có người chạy tới Khai DƯơng thành, lại đi về phía ba cửa ải Sở gia thiết lập để tiến hành khảo hạch. Sau đó từng người thất bại, ảm đạm rời đi.
Sau một tháng, Khai Dương Thành mở rộng hoàn tất, hiệu suất kinh người, đủ để thấy được vương thất Đại Khôn vương triều vô cùng dụng tâm.
Khai Dương Thành sau khi mở rộng trọn vẹn gấp năm lần Khai Dương thành trước đó, có thể dung nạp thêm vô số người. Bởi vì Sở Mộ, bởi vì Sở gia, có thể đoán được, Khai Dương thành sẽ trở thành một tòa thành thị mới, phồn hoa hơn. Cách làm của vương thất Đại Khôn vương triều cũng có ý nịnh nọt Sở Mộ. Thứ hai, đối với Đại Khôn vương triều cũng có lợi.
Thời gian Sở Mộ hạn định chỉ có ba tháng, hôm nay đã qua một tháng, còn thừa lại hai tháng. Nếu như trong thời gian này không có người chọn lựa phù hợp, Sở Mộ sẽ không thu linh tinh.
Thời gian hắn ở đây không quấ dài, nếu như không đủ thời gian. Coi như gặp đệ tử hắn thỏa mãn cũng thiếu thời gian dạy bảo. Làm hỏng mầm non.
Hoặc là không làm, hoặc là làm hoàn mỹ.
Sở Mộ không nóng nảy một chút nào, vẫn như thường ngày, tu luyện, tìm hiểu. Chơi đùa với chất tử, có đôi khi cũng sẽ chỉ điểm một ít đệ tử Sở gia tu luyện. Ngược lại, không ít người Sở gia vì chuyện tuyển chọn đồ đệ mà cảm thấy lo lắng.