- Tiểu thư nhà chúng ta hảo tâm cứu ngươi một mạng, lại còn thu nhận ngươi, không khiến ngươi tới mức lưu lạc đầu đường xó chợ. Như vậy đã là đại ân đại đức với ngươi rồi. Bây giờ ngươi còn đưa ra yêu cầu quá phận như vậy, còn muốn công pháp tu luyện từ chỗ tiểu thư nhà ta. Ngươi... Ngươi có biết xấu hổ là gì không?
Mà quản gia Nạp Lan Hạc bên cạnh thì hai mắt bắn ra tinh mang lạnh lẽo, rơi vào trên mặt Sở Mộ, phảng phất như hai đạo kiếm quang, muốn đâm thủng Sở Mộ.
Người bình thường, sẽ lập tức phải quỳ xuống. Nhưng mà Sở Mộ lại không thèm để ý, cũng bỏ qua lời nói sắc bén của Tiểu Hoàn, chỉ nhìn Nạp Lan Phong Hoa, nhàn nhạt nói:
- Nạp Lan tiểu thư, ta cũng không có ý ngấp nghé công pháp tu luyện của tiểu thư. Chỉ hi vọng nhận được một món công pháp có thể tu luyện tới Khí Hải cảnh mà thôi. Cho dù là công pháp thấp nhất cũng được. Đương nhiên ta cũng nguyện ý trả một cái giá lớn.
- Không biết Sở huynh vì sao lại muốn có được công pháp tu luyện tới Khí Hải cảnh?
Nạp Lan Phogn Hoa lúc này mới kịp phẩn ứng, có chút tò mò hỏi.
- Có một ít nguyên nhân.
Sở Mộ nói.
- Tiểu thư, rõ ràng ngươi này ăn uống chùa của chúng ta, bây giờ lại còn vọng tưởng muốn có được công pháp. Ta thấy nên đuổi hắn đi thì hơn.
Thị nữ Tiểu Hoàn không nhịn được nói, miệng một khi mở ra, lời nói tuôn ra không dứt, giống như vỡ đê.
- Được rồi.
Nạp Lan Phong Hoa khẽ cau mày, ngắt lời Tiểu Hoàn nói. Ngữ khí có chút không vui, khiến cho Tiểu Hoàn rất là uy khuất.
- Sở huynh, công pháp của Nạp Lan gia ta không thể lấy cho ngươi. Ở chỗ ta cũng không có công pháp có thể tu luyện tới Khí Hải cảnh. Bất quá chỉ có công pháp có thể tu luyện tới Hóa Khí cảnh. Không biết Sở huynh có cần dùng tới hay không?
Nạp Lan Phong Hoa nhìn Sở Mộ rồi hỏi.
Giọng nói, ánh mắt của nàng... rất là chân thành. Sở Mộ có thể đoán được Nạp Lan Phong Hoa nói không sai.
- Hóa Khí cảnh sao?
Sở Mộ hơi suy nghĩ rồi gật đầu nói.
- Cũng được, trước tiên tu luyện tới Hóa Khí cảnh, sau đó lại tìm công pháp tiếp.
Ngữ khí của Sở Mộ vô cùng nhẹ nhõm.
- Hừ, một gia hỏa không có một chút tu vi nào, ngươi cho rằng tu luyện tới Hóa Khí cảnh đơn giản giống như ăn cơm uống nước sao?
Trong lòng Tiểu Hoàn tràn ngập oán khí với Sở Mộ, lần nữa không nhịn được mà thầm nói. Thanh âm vẫn rất nhỏ, chỉ là Sở Mộ vẫn có thể nghe được.
bất quá hắn sẽ không đi giải thích, coi như hiện tại, thực lực của hắn giảm xuống rất nhiều, nhưng mà nếu như thực sự ra tay. Ngay cả Nạp Lan Hạc cũng không phải là đối thủ của hắn.
Nạp Lan Phong Hoa lấy một quyển sách từ trong oản luân không gian ra. Lại bảo Tiểu Hoàn đưa cho Sở Mộ. Tiểu Hoàn cho dù không vui cũng chỉ có dựa theo ý của tiểu thư mà làm việc. Lúc đưa cho Sở Mộ còn hừ một tiếng, hung hăng trừng mắt với Sở Mộ một phen.
Sở Mộ tùy ý liếc nhìn quyển sách.
- Đa tạ Nạp Lan tiểu thư, lời cảm tạ ta không nói nhiều.
- Sở huynh đi thong thả.
Nạp Lan Phong Hoa nói. Lúc này Sở Mộ đang quay người rời đi.
- Tiểu thư, người thực sự quá thiện lương, loại người như hắn...
Sở Mộ vừa đi, Tiểu Hoàn lại nhịn không được mà lên tiếng.
- Được rồi, chuyện này cũng không coi vào đâu.
Nạp Lan Phong Hoa ngắt lời Tiểu Hoàn, nói.
- Tiểu thư.
Nạp Lan Hạc từ đầu không có mở miệng nói chuyện, lúc này mở miệng, lập tức khiến cho Nạp Lan Phong Hoa và Tiểu Hoàn chú ý.
- Người này không đơn giản.
- Hạc bá, người nhìn ra được gì sao?
Nạp Lan Phong Hoa hỏi.
Nạp Lan Hạc lắc đầu, trong mắt có chút nghi hoặc.
- Nhìn không ra, tuổi tác người này tựa hồ chỉ hai mươi mấy tuổi. Nhưng mà tâm thái hắn thong dong, không phải là thứ mà người bình thường có thể có được. Giống như là những người từng trải qua mưa gió, sinh tử, trắc trở. Mặt khác, lai lịch của hắn chúng ta cũng không biết. Một chút tu vi không có nhưng lại khí độ phi phàm, như mây trôi nước chảy. Hiển nhiên xuất thân không tầm thường.
- Mặc khác, đối mặt với ánh mắt của ta, hắn có thể bảo trì trấn định. Định lực và tâm tính như vậy, cũng là thứ mà thanh niên khác không có được.
Nạp Lan Hạc nói.
- Tổng hợp lại những điều này. Sở Mộ này không phải là người bình thường. Tiểu thư làm vậy rất đúng.
Thị nữ Tiểu Hoàn có chút không phục, nhưng mà cũng không dám mở miệng nữa. Nạp Lan Hạc là một trong những cao thủ của Nạp Lan gia tộc. Lời hắn nói ra rất có sức thuyết phục.
- Chẳng qua ta chỉ tiện tay mà thôi.
Nạp Lan Phong Hoa mỉm cười nói.
Về phần Sở Mộ thì mang theo quyển sách Nạp Lan Phong Hoa đưa cho hắn, trở lại căn phòng nhỏ của mình. Bắt đầu đọc sách.
Đại Hoang kiếm khí quyết, nghe tên dường như không tệ. Trên thực tế, chỉ là một môn công pháp Hoàng Cấp cực phẩm bỏ đi. Có thể tu luyện tới Hóa Khí cảnh tiểu thành.
Loại công pháp cấp độ này, đối với Sở Mộ mà nói, quá đơn giản. Chỉ xem một lần đã hoàn toàn nắm giữ, hoàn toàn hiểu rõ ảo diệu bên trong. Hơn nữa chỉ tốn một chút thời gian, hơi nghiên cứu một chút. Sở Mộ đã biết rõ nên tu luyện thế nào. Hơn nữa còn dùng thời gian hai ngày cải tiến Đại Hoang Kiếm khí quyết. Khiến cho Đại Hoang kiếm khí quyết có thể tu luyện tới Hóa Khí cảnh viên mãn.
Sở Mộ phỏng đoná, tu luyện tới Hóa Khí cảnh viên mãn cũng cần một ít thời gian. Bởi vậy hắn định làm chắc chắn một chút, củng cố căn cơ cho chắc.
Mỗi ngyaf hắn đều rút ra hai thời thần tu luyện Đại Hoang kiếm khí quyết. Tu luyện kiếm thuật và khống chế lực lượng... Sau đó lại nghiên cứu phong cấm.
Hệ thống phong cấm phòng ngự và hệ thống phong cấm phản kích đều đạt tới cấp độ Đại Tông sư nhập môn. Trong thời gian ngắn muốn tiến bộ rất khó. Cho nên Sở Mộ bắt đầu nghiên cứu phong cấm công kích.
Hắn thu được truyền thừa phong cấm, dùng phong cấm hệ công kích và phòng ngự, lại thêm phản kích làm chủ. Hệ trói buộc và phụ trợ ít động tới.
Đạo của Phong cấm, trụ cột là tương thông, bởi vậy chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Sở Mộ đã nghiên cứu phong cấm công kích hệ tới trình độ nhập môn, dần dần tiến sâu hơn.
Nhoáng một cái Sở Mộ đã đi vào trong Thiên Hoang giới được một tháng, tu vi kiếm khí của hắn cũng đạt tới Kiếm Khí cảnh thập đoạn đỉnh phong. Hơn nữa kiếm khí hoang hệ vô cùng tinh thuần, trụ cột vững chắc tới mức khiến cho người ta khiếp sợ.
Nếu như bị người ta biết rõ loại tốc độ tu luyện này, hắn tuyệt đối sẽ trở thành tiêu điểm.
Bất quá tinh thần ý niệm của Sở Mộ tuyệt đối mạnh mẽ, chỉ đơn giản đã che dấu đi kiếm khí chấn động của mình. Cho dù là Nạp Lan Hạc cũng không có cách nào cảm nhận được mảy may.
Mà quản gia Nạp Lan Hạc bên cạnh thì hai mắt bắn ra tinh mang lạnh lẽo, rơi vào trên mặt Sở Mộ, phảng phất như hai đạo kiếm quang, muốn đâm thủng Sở Mộ.
Người bình thường, sẽ lập tức phải quỳ xuống. Nhưng mà Sở Mộ lại không thèm để ý, cũng bỏ qua lời nói sắc bén của Tiểu Hoàn, chỉ nhìn Nạp Lan Phong Hoa, nhàn nhạt nói:
- Nạp Lan tiểu thư, ta cũng không có ý ngấp nghé công pháp tu luyện của tiểu thư. Chỉ hi vọng nhận được một món công pháp có thể tu luyện tới Khí Hải cảnh mà thôi. Cho dù là công pháp thấp nhất cũng được. Đương nhiên ta cũng nguyện ý trả một cái giá lớn.
- Không biết Sở huynh vì sao lại muốn có được công pháp tu luyện tới Khí Hải cảnh?
Nạp Lan Phogn Hoa lúc này mới kịp phẩn ứng, có chút tò mò hỏi.
- Có một ít nguyên nhân.
Sở Mộ nói.
- Tiểu thư, rõ ràng ngươi này ăn uống chùa của chúng ta, bây giờ lại còn vọng tưởng muốn có được công pháp. Ta thấy nên đuổi hắn đi thì hơn.
Thị nữ Tiểu Hoàn không nhịn được nói, miệng một khi mở ra, lời nói tuôn ra không dứt, giống như vỡ đê.
- Được rồi.
Nạp Lan Phong Hoa khẽ cau mày, ngắt lời Tiểu Hoàn nói. Ngữ khí có chút không vui, khiến cho Tiểu Hoàn rất là uy khuất.
- Sở huynh, công pháp của Nạp Lan gia ta không thể lấy cho ngươi. Ở chỗ ta cũng không có công pháp có thể tu luyện tới Khí Hải cảnh. Bất quá chỉ có công pháp có thể tu luyện tới Hóa Khí cảnh. Không biết Sở huynh có cần dùng tới hay không?
Nạp Lan Phong Hoa nhìn Sở Mộ rồi hỏi.
Giọng nói, ánh mắt của nàng... rất là chân thành. Sở Mộ có thể đoán được Nạp Lan Phong Hoa nói không sai.
- Hóa Khí cảnh sao?
Sở Mộ hơi suy nghĩ rồi gật đầu nói.
- Cũng được, trước tiên tu luyện tới Hóa Khí cảnh, sau đó lại tìm công pháp tiếp.
Ngữ khí của Sở Mộ vô cùng nhẹ nhõm.
- Hừ, một gia hỏa không có một chút tu vi nào, ngươi cho rằng tu luyện tới Hóa Khí cảnh đơn giản giống như ăn cơm uống nước sao?
Trong lòng Tiểu Hoàn tràn ngập oán khí với Sở Mộ, lần nữa không nhịn được mà thầm nói. Thanh âm vẫn rất nhỏ, chỉ là Sở Mộ vẫn có thể nghe được.
bất quá hắn sẽ không đi giải thích, coi như hiện tại, thực lực của hắn giảm xuống rất nhiều, nhưng mà nếu như thực sự ra tay. Ngay cả Nạp Lan Hạc cũng không phải là đối thủ của hắn.
Nạp Lan Phong Hoa lấy một quyển sách từ trong oản luân không gian ra. Lại bảo Tiểu Hoàn đưa cho Sở Mộ. Tiểu Hoàn cho dù không vui cũng chỉ có dựa theo ý của tiểu thư mà làm việc. Lúc đưa cho Sở Mộ còn hừ một tiếng, hung hăng trừng mắt với Sở Mộ một phen.
Sở Mộ tùy ý liếc nhìn quyển sách.
- Đa tạ Nạp Lan tiểu thư, lời cảm tạ ta không nói nhiều.
- Sở huynh đi thong thả.
Nạp Lan Phong Hoa nói. Lúc này Sở Mộ đang quay người rời đi.
- Tiểu thư, người thực sự quá thiện lương, loại người như hắn...
Sở Mộ vừa đi, Tiểu Hoàn lại nhịn không được mà lên tiếng.
- Được rồi, chuyện này cũng không coi vào đâu.
Nạp Lan Phong Hoa ngắt lời Tiểu Hoàn, nói.
- Tiểu thư.
Nạp Lan Hạc từ đầu không có mở miệng nói chuyện, lúc này mở miệng, lập tức khiến cho Nạp Lan Phong Hoa và Tiểu Hoàn chú ý.
- Người này không đơn giản.
- Hạc bá, người nhìn ra được gì sao?
Nạp Lan Phong Hoa hỏi.
Nạp Lan Hạc lắc đầu, trong mắt có chút nghi hoặc.
- Nhìn không ra, tuổi tác người này tựa hồ chỉ hai mươi mấy tuổi. Nhưng mà tâm thái hắn thong dong, không phải là thứ mà người bình thường có thể có được. Giống như là những người từng trải qua mưa gió, sinh tử, trắc trở. Mặt khác, lai lịch của hắn chúng ta cũng không biết. Một chút tu vi không có nhưng lại khí độ phi phàm, như mây trôi nước chảy. Hiển nhiên xuất thân không tầm thường.
- Mặc khác, đối mặt với ánh mắt của ta, hắn có thể bảo trì trấn định. Định lực và tâm tính như vậy, cũng là thứ mà thanh niên khác không có được.
Nạp Lan Hạc nói.
- Tổng hợp lại những điều này. Sở Mộ này không phải là người bình thường. Tiểu thư làm vậy rất đúng.
Thị nữ Tiểu Hoàn có chút không phục, nhưng mà cũng không dám mở miệng nữa. Nạp Lan Hạc là một trong những cao thủ của Nạp Lan gia tộc. Lời hắn nói ra rất có sức thuyết phục.
- Chẳng qua ta chỉ tiện tay mà thôi.
Nạp Lan Phong Hoa mỉm cười nói.
Về phần Sở Mộ thì mang theo quyển sách Nạp Lan Phong Hoa đưa cho hắn, trở lại căn phòng nhỏ của mình. Bắt đầu đọc sách.
Đại Hoang kiếm khí quyết, nghe tên dường như không tệ. Trên thực tế, chỉ là một môn công pháp Hoàng Cấp cực phẩm bỏ đi. Có thể tu luyện tới Hóa Khí cảnh tiểu thành.
Loại công pháp cấp độ này, đối với Sở Mộ mà nói, quá đơn giản. Chỉ xem một lần đã hoàn toàn nắm giữ, hoàn toàn hiểu rõ ảo diệu bên trong. Hơn nữa chỉ tốn một chút thời gian, hơi nghiên cứu một chút. Sở Mộ đã biết rõ nên tu luyện thế nào. Hơn nữa còn dùng thời gian hai ngày cải tiến Đại Hoang Kiếm khí quyết. Khiến cho Đại Hoang kiếm khí quyết có thể tu luyện tới Hóa Khí cảnh viên mãn.
Sở Mộ phỏng đoná, tu luyện tới Hóa Khí cảnh viên mãn cũng cần một ít thời gian. Bởi vậy hắn định làm chắc chắn một chút, củng cố căn cơ cho chắc.
Mỗi ngyaf hắn đều rút ra hai thời thần tu luyện Đại Hoang kiếm khí quyết. Tu luyện kiếm thuật và khống chế lực lượng... Sau đó lại nghiên cứu phong cấm.
Hệ thống phong cấm phòng ngự và hệ thống phong cấm phản kích đều đạt tới cấp độ Đại Tông sư nhập môn. Trong thời gian ngắn muốn tiến bộ rất khó. Cho nên Sở Mộ bắt đầu nghiên cứu phong cấm công kích.
Hắn thu được truyền thừa phong cấm, dùng phong cấm hệ công kích và phòng ngự, lại thêm phản kích làm chủ. Hệ trói buộc và phụ trợ ít động tới.
Đạo của Phong cấm, trụ cột là tương thông, bởi vậy chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Sở Mộ đã nghiên cứu phong cấm công kích hệ tới trình độ nhập môn, dần dần tiến sâu hơn.
Nhoáng một cái Sở Mộ đã đi vào trong Thiên Hoang giới được một tháng, tu vi kiếm khí của hắn cũng đạt tới Kiếm Khí cảnh thập đoạn đỉnh phong. Hơn nữa kiếm khí hoang hệ vô cùng tinh thuần, trụ cột vững chắc tới mức khiến cho người ta khiếp sợ.
Nếu như bị người ta biết rõ loại tốc độ tu luyện này, hắn tuyệt đối sẽ trở thành tiêu điểm.
Bất quá tinh thần ý niệm của Sở Mộ tuyệt đối mạnh mẽ, chỉ đơn giản đã che dấu đi kiếm khí chấn động của mình. Cho dù là Nạp Lan Hạc cũng không có cách nào cảm nhận được mảy may.