Sắc mặt Định THành hầu vốn vô cùng khó coi, âm tình bất định sau khi hộ vệ mình bị giết. Nhưng mà sau khi nghe thấy lời nói của Sở Mộ, toàn thân hắn run lên, sắc mặt bỗng nhiên đại biến.
Loại lời nói này của Sở Mộ lọt vào trong tai hắn hoàn toàn là được tiện nghi còn khoe mẽ. Giết hộ vệ trong phủ hắn lại còn nói hắn không cần cảm tạ, đây là đánh vào mặt mũi trần trụi.
Một hộ vệ Thánh cấp tứ tinh đỉnh phong, đối với Định Thành hầu phủ cũng không coi vào đâu. Vốn chỉ mang tới để làm đẹp đội ngũ mà thôi. Vấn đề là sau khi hắn bị giết chết đối phương lại còn nói ra lời nói như vậy.
Nếu như nơi này là nơi khác, chỉ sợ hắn đã bộc phát, trực tiếp ra tay với Sở Mộ.
Thế nhưng mà nơi này là Nhạc Hoàng điện, hắn không dám, bởi vì hắn có điều cố kỵ.
- Được, Chân Kiếm hầu không hổ là tông chủ tông môn Kiếm tu, tạo nghệ kiếm đạo quả nhiên cao thâm mạt trắc.
Thiết Kiếm vương bỗng nhiên mở miệng tán thán.
- Lúc tuổi ta bằng ngươi, ở tầng thứ của ngươi kiếm đạo còn xa không bằng ngươi.
- Thiết Kiếm vương quá khen rồi.
Sở Mộ nói, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
- Được rồi, hiện tại mọi người cũng đã nhìn thấy bổn sự của Chân Kiếm hầu, không nên làm quá, nên có chừng mực thôi.
Long Ưng vương mở miệng nói.
- Uống rượu.
- Uống rượu.
Những người khác cũng phụ họa.
Trải qua việc vừa rồi, lại có Long Ưng vương và Thiết Kiếm vương mở miệng, mọi người cũng không đi gây chuyện với Sở Mộ nữa.
Tẩy Trần yến ở trong Nhạc Hoàng điện cuối cùng cũng xem như hoàn mỹ.
Chuyện xảy ra trong đó giống như là gợn sóng nho nhỏ trên biển, như là đẩy sóng trợ hứng mà thôi. Nhưng mà cũng làm cho mọi người càng hiểu rõ con người của Sở Mộ hơn. Biết rõ sau này nên làm như thế nào với Sở Mộ.
Đại bộ phận đều lựa chọn không cố gắng kết giao nhưng cũng không là địch. Dù sao dựa vào tình huống trước mắt mà nói, chân kiếm hầu dường như không có ý định dừng chân ở Hoàng Đô. Đã không dừng chân ở Hoàng Đô thì cũng không ảnh hưởng tới quyền thế của bọn hắn, không có xung đột lợi ích, vậy thì cần gì đi là địch cơ chứ?
Chuyện xảy ra trong tiệc Tẩy trần cũng truyền ra ngoài. Rất nhiều người trong Hoàng Đô cũng biết. Chân Kiếm hầu mới được phong quả thực có thiên phú hơn người, có thể dùng cấp độ Thánh cấp nhất tinh sơ giai chém giết Thánh cấp tứ tinh. Hơn nữa cũng không phải là dựa vào bảo vật gì.
Đến lúc này những người nghi vấn Sở Mộ dựa vào bảo vật chém giết Thánh cấp tứ tinh mới im miệng.
- Yêu nghiệt a.
- Vạn cổ yêu nghiệt.
- Một Thánh cấp nhất tinh sơ giai có thể chém giết Thánh cấp tứ tinh, nếu như hắn có thể có được tu vi Thánh cấp thất tinh, chẳng phải ngay cả Thánh cấp cửu tinh cũng có thể giết chết hay sao?
Thánh cấp thất tinh và Thánh cấp cửu tinh có sai cách thực lực khá lớn. Tuyệt đối còn hơn khoảng cách giữa Thánh cấp nhất tinh tới Thánh cấp tứ tinh.
Sau khi tiệc Tẩy Trần chấm dứt, Sở Mộ trở lại Chân Kiếm phủ, tiếp tục bình tĩnh tu luyện, xin miễn gặp mặt tất cả mọi người. Bởi vì hắn không thích loại lục đục với nhau, còn không bằng rút kiếm chiến một trận với sảng khoái.
Cách thời điểm Bách Niên bí cảnh mở ra cũng chỉ còn mấy ngày mà thôi. Người muốn bái phỏng Sở Mộ không nhiều lắm, hơn nữa đều là một ít tiểu nhân vật, bị cự tuyệt đuuơng nhiên cũng không dám làm gì, bởi vì bọn họ không có đảm lượng đó.
- Xem ra thiên phú của Chân Kiếm hầu còn trên người kia a.
- Người nọ? Ý ngươi nói chính là vị kia... TIểu vương gia?
- Chính là hắn.
Những người nói chuyện này trên mặt đều hiện lên vẻ kiêng kỵ.
Dường như vị Tiểu vương gia trong lời bọn hắn là người không thể tùy ý nghị luận vậy.
...
- Một Thánh cấp nhất tinh sơ giai giết chết Thánh cấp tứ tinh, Chân Kiếm hầu này thực sự là người thú vị.
- Thực sự là thiên tài. Bất quá người như vậy mới thích hợp dẫm nát dưới chân.
Sau khi mấy người cùng tiến vào Bách Niên bí cảnh với Sở Mộ nhận được tin tức này, mỗi người đều có suy nghĩ không đồng nhất.
...
Một ngày qua đi, ngày hôm sau cũng qua đi.
Sau khi Sở Mộ đi vào Hoàng Đô đã được bảy ngày. Ban đêm vaanxn không có người nào tới thông báo cho Sở Mộ. Xem ra Bách niên bí cảnh còn chưa có mở ra.
Ngày thứ tám qua đi, vẫn không có người tới thông báo.
Buổi chiều ngày thứ chín, Thanh Ẩn Vương tự mình tới chỗ Sở Mộ.
- Chân Kiếm hầu, Bách niên bí cảnh sắp mở ra, là lúc nên khởi hành rồi.
Thanh Ẩn Vương nói.
- Làm phiền Thanh Ẩn Vương.
Sở Mộ vội vàng nói, hắn lập tức đi cùng Thanh Ẩn Vương.
...
Cửa Bách Niên bí cảnh là ở trong hoàng cung.
Khi Sở Mộ theo Thanh Ẩn Vương tiến vào một cánh cửa, phát hiện ra có một phiến thiên địa khác. Vốn hắn cho rằng đây chỉ là một tòa cung điện, không ngờ tới lại không phải, mà là một tiểu thế giới.
Đương nhiên Sở Mộ có thể khẳng định, đây không phải tiểu thế giới gì mà vẫn là ở trong hoàng cung. Chẳng qua nó đã từng được cải tạo, một sơn cốc.
Khắp nơi đều là hoa cỏ cây cối, cảnh vật tươi tốt. Càng thú vị là có thể nhìn thấy bầu trời có vô số mây trắng. Hiển nhiên người kiến tạo tòa cunug điện này sơn cốc cũng tốn không ít tâm tư.
Thanh Ẩn Vương và Sở Mộ cũng không phải là người tới sớm nhất, sau khi bọn hắn tới đã có mười mấy người tụ tập.
Trong đó một người là Đế Hoàng Thương Lan.
- Bái kiến hoàng huynh.
Thanh Ẩn Vương hành lễ.
- Bái kiến bệ hạ.
Sở Mộ hạ kiếm lễ.
- Hoàng đệ miễn lễ, Chân Kiếm hầu miễn lễ.
Đế Hoàng Thương Lan mỉm cười nói.
- Bí cảnh sắp mở ra rồi.
Sở Mộ cũng phát hiện ra trước mắt cách vị trí của Sở Mộ đứng không xa, hư không trở nên hỗn loạn, không ngừng dao động, dường như muốn nứt ra, đây hẳn là cửa vào Bách Niên bí cảnh kia.
Lúc Sở Mộ tới, không ít ánh mắt rơi vào trên người hắn, có ánh mắt lạnh nhạt, có ánh mắt nhìn mang theo vẻ xem xét, hiếu kỳ. Tóm lại tất cả ánh mắt đều không giống nhau.
- Ngươi chính là Chân Kiếm hầu dùng tu vi Thánh cấp nhất tinh sơ giai chém giết Thánh cấp tứ tinh?
Bỗng nhiên một thanh niên thân thể cường tráng nở nụ cười nghiền ngẫm nhìn Sở Mộ nói.
- Sau khi rời khỏi Bách niên bí cảnh ta sẽ khiêu chiến ngươi. Hi vọng ngươi không nên làm rùa đen rút đầu.
- Văn Thành, người này làm tổn thương tâm thần của đường đệ ta, ngươi không nên nhúng tay vào.
Lại một người tiến lên hai bước, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Sở Mộ. ánh mắt kia giống như muốn xuyên thủng Sở Mộ.
Sở Mộ nghĩ một chút đã biết người này chính là đường huynh của Hô Duyên Chính Kiệt.
Loại lời nói này của Sở Mộ lọt vào trong tai hắn hoàn toàn là được tiện nghi còn khoe mẽ. Giết hộ vệ trong phủ hắn lại còn nói hắn không cần cảm tạ, đây là đánh vào mặt mũi trần trụi.
Một hộ vệ Thánh cấp tứ tinh đỉnh phong, đối với Định Thành hầu phủ cũng không coi vào đâu. Vốn chỉ mang tới để làm đẹp đội ngũ mà thôi. Vấn đề là sau khi hắn bị giết chết đối phương lại còn nói ra lời nói như vậy.
Nếu như nơi này là nơi khác, chỉ sợ hắn đã bộc phát, trực tiếp ra tay với Sở Mộ.
Thế nhưng mà nơi này là Nhạc Hoàng điện, hắn không dám, bởi vì hắn có điều cố kỵ.
- Được, Chân Kiếm hầu không hổ là tông chủ tông môn Kiếm tu, tạo nghệ kiếm đạo quả nhiên cao thâm mạt trắc.
Thiết Kiếm vương bỗng nhiên mở miệng tán thán.
- Lúc tuổi ta bằng ngươi, ở tầng thứ của ngươi kiếm đạo còn xa không bằng ngươi.
- Thiết Kiếm vương quá khen rồi.
Sở Mộ nói, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
- Được rồi, hiện tại mọi người cũng đã nhìn thấy bổn sự của Chân Kiếm hầu, không nên làm quá, nên có chừng mực thôi.
Long Ưng vương mở miệng nói.
- Uống rượu.
- Uống rượu.
Những người khác cũng phụ họa.
Trải qua việc vừa rồi, lại có Long Ưng vương và Thiết Kiếm vương mở miệng, mọi người cũng không đi gây chuyện với Sở Mộ nữa.
Tẩy Trần yến ở trong Nhạc Hoàng điện cuối cùng cũng xem như hoàn mỹ.
Chuyện xảy ra trong đó giống như là gợn sóng nho nhỏ trên biển, như là đẩy sóng trợ hứng mà thôi. Nhưng mà cũng làm cho mọi người càng hiểu rõ con người của Sở Mộ hơn. Biết rõ sau này nên làm như thế nào với Sở Mộ.
Đại bộ phận đều lựa chọn không cố gắng kết giao nhưng cũng không là địch. Dù sao dựa vào tình huống trước mắt mà nói, chân kiếm hầu dường như không có ý định dừng chân ở Hoàng Đô. Đã không dừng chân ở Hoàng Đô thì cũng không ảnh hưởng tới quyền thế của bọn hắn, không có xung đột lợi ích, vậy thì cần gì đi là địch cơ chứ?
Chuyện xảy ra trong tiệc Tẩy trần cũng truyền ra ngoài. Rất nhiều người trong Hoàng Đô cũng biết. Chân Kiếm hầu mới được phong quả thực có thiên phú hơn người, có thể dùng cấp độ Thánh cấp nhất tinh sơ giai chém giết Thánh cấp tứ tinh. Hơn nữa cũng không phải là dựa vào bảo vật gì.
Đến lúc này những người nghi vấn Sở Mộ dựa vào bảo vật chém giết Thánh cấp tứ tinh mới im miệng.
- Yêu nghiệt a.
- Vạn cổ yêu nghiệt.
- Một Thánh cấp nhất tinh sơ giai có thể chém giết Thánh cấp tứ tinh, nếu như hắn có thể có được tu vi Thánh cấp thất tinh, chẳng phải ngay cả Thánh cấp cửu tinh cũng có thể giết chết hay sao?
Thánh cấp thất tinh và Thánh cấp cửu tinh có sai cách thực lực khá lớn. Tuyệt đối còn hơn khoảng cách giữa Thánh cấp nhất tinh tới Thánh cấp tứ tinh.
Sau khi tiệc Tẩy Trần chấm dứt, Sở Mộ trở lại Chân Kiếm phủ, tiếp tục bình tĩnh tu luyện, xin miễn gặp mặt tất cả mọi người. Bởi vì hắn không thích loại lục đục với nhau, còn không bằng rút kiếm chiến một trận với sảng khoái.
Cách thời điểm Bách Niên bí cảnh mở ra cũng chỉ còn mấy ngày mà thôi. Người muốn bái phỏng Sở Mộ không nhiều lắm, hơn nữa đều là một ít tiểu nhân vật, bị cự tuyệt đuuơng nhiên cũng không dám làm gì, bởi vì bọn họ không có đảm lượng đó.
- Xem ra thiên phú của Chân Kiếm hầu còn trên người kia a.
- Người nọ? Ý ngươi nói chính là vị kia... TIểu vương gia?
- Chính là hắn.
Những người nói chuyện này trên mặt đều hiện lên vẻ kiêng kỵ.
Dường như vị Tiểu vương gia trong lời bọn hắn là người không thể tùy ý nghị luận vậy.
...
- Một Thánh cấp nhất tinh sơ giai giết chết Thánh cấp tứ tinh, Chân Kiếm hầu này thực sự là người thú vị.
- Thực sự là thiên tài. Bất quá người như vậy mới thích hợp dẫm nát dưới chân.
Sau khi mấy người cùng tiến vào Bách Niên bí cảnh với Sở Mộ nhận được tin tức này, mỗi người đều có suy nghĩ không đồng nhất.
...
Một ngày qua đi, ngày hôm sau cũng qua đi.
Sau khi Sở Mộ đi vào Hoàng Đô đã được bảy ngày. Ban đêm vaanxn không có người nào tới thông báo cho Sở Mộ. Xem ra Bách niên bí cảnh còn chưa có mở ra.
Ngày thứ tám qua đi, vẫn không có người tới thông báo.
Buổi chiều ngày thứ chín, Thanh Ẩn Vương tự mình tới chỗ Sở Mộ.
- Chân Kiếm hầu, Bách niên bí cảnh sắp mở ra, là lúc nên khởi hành rồi.
Thanh Ẩn Vương nói.
- Làm phiền Thanh Ẩn Vương.
Sở Mộ vội vàng nói, hắn lập tức đi cùng Thanh Ẩn Vương.
...
Cửa Bách Niên bí cảnh là ở trong hoàng cung.
Khi Sở Mộ theo Thanh Ẩn Vương tiến vào một cánh cửa, phát hiện ra có một phiến thiên địa khác. Vốn hắn cho rằng đây chỉ là một tòa cung điện, không ngờ tới lại không phải, mà là một tiểu thế giới.
Đương nhiên Sở Mộ có thể khẳng định, đây không phải tiểu thế giới gì mà vẫn là ở trong hoàng cung. Chẳng qua nó đã từng được cải tạo, một sơn cốc.
Khắp nơi đều là hoa cỏ cây cối, cảnh vật tươi tốt. Càng thú vị là có thể nhìn thấy bầu trời có vô số mây trắng. Hiển nhiên người kiến tạo tòa cunug điện này sơn cốc cũng tốn không ít tâm tư.
Thanh Ẩn Vương và Sở Mộ cũng không phải là người tới sớm nhất, sau khi bọn hắn tới đã có mười mấy người tụ tập.
Trong đó một người là Đế Hoàng Thương Lan.
- Bái kiến hoàng huynh.
Thanh Ẩn Vương hành lễ.
- Bái kiến bệ hạ.
Sở Mộ hạ kiếm lễ.
- Hoàng đệ miễn lễ, Chân Kiếm hầu miễn lễ.
Đế Hoàng Thương Lan mỉm cười nói.
- Bí cảnh sắp mở ra rồi.
Sở Mộ cũng phát hiện ra trước mắt cách vị trí của Sở Mộ đứng không xa, hư không trở nên hỗn loạn, không ngừng dao động, dường như muốn nứt ra, đây hẳn là cửa vào Bách Niên bí cảnh kia.
Lúc Sở Mộ tới, không ít ánh mắt rơi vào trên người hắn, có ánh mắt lạnh nhạt, có ánh mắt nhìn mang theo vẻ xem xét, hiếu kỳ. Tóm lại tất cả ánh mắt đều không giống nhau.
- Ngươi chính là Chân Kiếm hầu dùng tu vi Thánh cấp nhất tinh sơ giai chém giết Thánh cấp tứ tinh?
Bỗng nhiên một thanh niên thân thể cường tráng nở nụ cười nghiền ngẫm nhìn Sở Mộ nói.
- Sau khi rời khỏi Bách niên bí cảnh ta sẽ khiêu chiến ngươi. Hi vọng ngươi không nên làm rùa đen rút đầu.
- Văn Thành, người này làm tổn thương tâm thần của đường đệ ta, ngươi không nên nhúng tay vào.
Lại một người tiến lên hai bước, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Sở Mộ. ánh mắt kia giống như muốn xuyên thủng Sở Mộ.
Sở Mộ nghĩ một chút đã biết người này chính là đường huynh của Hô Duyên Chính Kiệt.