Lần trước nhìn thấy Sở Mộ đến nay, cũng bất quá mới bốn năm mươi năm mà thôi, dĩ nhiên tăng lên cấp tốc như thế, để người cực kỳ kinh ngạc.
- Từng có một ít kỳ ngộ.
Sở Mộ cười nói, cũng không có giải thích cặn kẽ, bởi vì không có tất yếu.
- Thật không hổ là tuyệt thế thiên kiêu kiệt xuất nhất của Nhân Tộc từ cổ chí kim, ngươi thật là làm cho người ta kinh ngạc.
Tuyết tộc Tộc trưởng hết sức kinh ngạc, cũng hết sức cao hứng, bởi vì Sở Mộ là đạo lữ của Tuyết Ngân Linh, hắn càng xuất sắc, đối với Tuyết tộc liền càng có lợi:
- Đúng rồi, ngươi là đến tìm Ngân Linh.
- Đúng.
Hai mắt của Sở Mộ toả sáng.
- Ta chỉ có thể nói, ngươi đến quá sớm.
Tuyết tộc Tộc trưởng nói:
- Ngân Linh từ mấy chục năm trước về Tuyết tộc bế quan, đến nay còn chưa xuất quan.
- Lâu như vậy.
Sở Mộ kinh ngạc không thôi.
- Trong lịch sử Tuyết tộc ta, từng sinh ra một vị Bán Thần Chí Tôn, cũng chính bởi vì vị Bán Thần Chí Tôn kia, Tuyết tộc ta mới có thể quật khởi, thời kỳ huy hoàng nhất, là lĩnh tụ của các tiểu tộc khác, nhưng đáng tiếc, từ khi Bán Thần Chí Tôn ngã xuống, trong Tuyết tộc phân liệt, bây giờ kém xa trước đây.
Tuyết tộc Tộc trưởng cảm khái nói:
- Trước khi vị Bán Thần Chí Tôn kia ngã xuống, ở trong Tuyết tộc lưu lại truyền thừa, chỉ cần là hậu bối Tuyết tộc thích hợp, liền có tư cách thu được truyền thừa.
- Lần này, bao quát Ngân Linh ở bên trong, tổng cộng có tám người có tư cách thu được truyền thừa, bọn họ đều ở Bán bộ Đại Đế cực hạn tiến vào trong Tiểu Thế Giới truyền thừa. Tranh cướp tài nguyên ở trong Tiểu Thế Giới, cho đến người cuối cùng, mới có thể được truyền thừa.
Tuyết tộc Tộc trưởng nói:
- Ở trong Tiểu Thế Giới truyền thừa, sẽ không có bất kỳ nguy hiểm đến tính mạng, cạnh tranh thất bại, sẽ bị truyền tống ra, đến nay Ngân Linh còn chưa đi ra, chứng tỏ nàng vẫn còn đang truyền thừa ở trong Tiểu Thế Giới.
Nghe được lời này, Sở Mộ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thủ đoạn của Bán Thần Chí Tôn cực kỳ cao thâm, sẽ không có gì bất trắc xảy ra.
- Tộc trưởng, ta có thể ở lại nơi này, đợi Ngân Linh đi ra hay không.
Sở Mộ hỏi.
- Đương nhiên hoan nghênh.
Tuyết tộc Tộc trưởng cười nói:
- Bất quá ta không dám hứa chắc Ngân Linh còn bao lâu nữa mới sẽ rời truyền thừa Tiểu Thế Giới, nhưng chỉ cần nàng được truyền thừa cuối cùng, sau khi đi ra, nói không chắc chính là cường giả Chúa Tể cảnh.
- Này không thể tốt hơn.
Sở Mộ cười nói.
Tuyết Ngân Linh tiền thân là Hư Không Kiếm Linh, trên cảnh giới, chính là cấp độ Chúa Tể cảnh. Sau khi tiếp thu Bán Thần Chí Tôn truyền thừa, đạt đến cấp độ Chúa Tể cảnh, cũng không tính cái gì.
Sở Mộ ở trong Tuyết tộc, bất quá chỗ ở của hắn, không phải Tuyết Bảo, mà là tìm một tuyết sơn, ở đỉnh tuyết sơn mở ra một động phủ, liền như vậy ở lại.
Địa phương của Tuyết tộc, một mảnh Băng Thiên Tuyết Địa, vô cùng lạnh giá, nhưng loại lạnh lẽo này với Sở Mộ mà nói không tính cái gì.
Tuyết sơn này, là tuyết sơn cao nhất trong lãnh địa của Tuyết tộc, cao hơn 6600 trượng, Sở Mộ đứng trên đỉnh núi, nhìn về phương xa, vô số hoa tuyết màu trắng dồn dập từ trên trời giáng xuống, phảng phất như vô cùng vô tận, phóng tầm mắt tới, loại cảnh sắc kia không gì sánh được.
Một thân một mình, liền có một loại cô tịch cùng lạnh lẽo, lại làm cho Sở Mộ cảm thấy rất thoải mái, hưởng thụ thế giới một người này, loại cảm giác đó, để hắn tâm ninh thần tĩnh, say mê ở trong đó không thể tự kiềm chế.
Thời gian trôi qua, khí tức của Sở Mộ nội liễm, phảng phất như đã biến thành một người gỗ, từng mảnh từng mảnh hoa tuyết bay xuống, rơi vào trên người hắn, phảng phất như tìm được địa phương an cư lạc nghiệp, yên tĩnh lại, càng ngày càng nhiều hoa tuyết hạ xuống, bao trùm lên thân thể Sở Mộ, cuối cùng, đã biến thành một người tuyết.
Người tuyết kia, đứng trên đỉnh tuyết sơn, không nhúc nhích, chỉ có một đôi mắt không có bị hoa tuyết bao trùm, thế nhưng nhìn con mắt này, lại hết sức tinh khiết, thật giống như bảo thạch hoàn mỹ, dường như điêu khắc.
Một ngày lại một ngày đi qua, một tháng lại một tháng trôi qua, một năm rồi lại một năm đi qua.
Không thể cảm thấy, Sở Mộ đến Tuyết tộc, đã qua mười năm.
Mười năm này, Tuyết Ngân Linh vẫn không có xuất hiện, mà Sở Mộ, thì lại hóa thành một người tuyết, đứng trên đỉnh tuyết sơn, Tuyết tộc Tộc trưởng vừa vặn đi ra Tuyết Bảo, ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy Sở Mộ hóa thân người tuyết.
Ngày hôm đó, hai con mắt như bảo thạch của Sở Mộ bỗng nhiên khẽ run lên, ánh sáng sắc bén như mũi kiếm, đâm thủng trời cao, rồi lại có một loại nhu hòa nói không nên lời, ánh mắt kia, phảng phất như xuyên thấu Chư Thiên vạn giới, qua lại Thời Không Luân Hồi, bắn về phía nơi sâu xa không biết.
Sở Mộ động.
Trên người chồng chất một tầng tuyết dày đặc, nhưng không có bởi vì thân thể hắn nhúc nhích mà hạ xuống, một hạt cũng không có hạ xuống, thật giống như đã cùng Sở Mộ hòa làm một thể.
Sau một tức, một luồng ánh kiếm xuất hiện giữa trời, cho dù là Tuyết tộc Tộc trưởng cũng không biết, một vệt kiếm này từ đâu mà ra, lại đi nơi nào.
Huyền diệu không gì sánh được.
Đâm ra một kiếm này, có một loại khí thế không tên, phảng phất như từ nhỏ mà lên, chính là Vấn Đạo Kiếm Thuật thức thứ nhất bắt nguồn từ bé nhỏ.
Chợt, là thức thứ hai, đón lấy, là thức thứ ba, một thức tiếp theo một thức được Sở Mộ triển khai ra.
Thức thứ mười lăm Chuyển Luân Hồi, phảng phất như hư không xoay chuyển.
Thức thứ mười sáu Diệt Thiên Địa, một kiếm chém xuống, Thiên Địa phá diệt.
Thức thứ mười bảy Liệt Hư Không, dưới một chiêu kiếm, hư không bị cắt xé, nứt ra một lỗ hổng lớn vô cùng.
Thức thứ mười tám Thí Hồn, một chiêu kiếm ra, bất luận Thần Ma chi hồn, hết thảy tru diệt.
Bỗng nhiên, kiếm của Sở Mộ dừng lại, phảng phất như một tức, lại phảng phất như ngàn năm, phảng phất như tuyên cổ, một chiêu kiếm này, lại lần nữa vung ra.
Cực kỳ nhanh chóng, vượt qua Thời Không vượt qua Luân Hồi, lại phảng phất như cực kỳ chậm, từng điểm từng điểm có thể thấy rõ ràng, sắc bén đến mức tận cùng, lại nhu hòa đến mức tận cùng.
Tuyết đọng trên người tùy theo chấn động, như hồ điệp mềm mại bay lên, xoay ở quanh thân, sau đó, phảng phất như vạn điệp bay lượn, dồn dập bao phủ trường kiếm, theo luồng ánh kiếm này, mang theo một loại ký thác, một loại khát vọng cùng một loại chờ mong, tung khắp cả hư không, Chư Thiên vạn giới, xuyên qua Luân Hồi.
Chớp mắt, Tuyết tộc Tộc trưởng liền rơi vào trong một loại trạng thái không tên, phảng phất như bị đánh trúng chỗ mềm mại nhất trong nội tâm, toàn bộ Tuyết tộc đều bị khí tức đặc biệt này bao trùm, từng cái từng cái rơi vào tưởng niệm không tên, đáy mắt, hiếm hoi còn sót lại vẻ ôn nhu.
- Từng có một ít kỳ ngộ.
Sở Mộ cười nói, cũng không có giải thích cặn kẽ, bởi vì không có tất yếu.
- Thật không hổ là tuyệt thế thiên kiêu kiệt xuất nhất của Nhân Tộc từ cổ chí kim, ngươi thật là làm cho người ta kinh ngạc.
Tuyết tộc Tộc trưởng hết sức kinh ngạc, cũng hết sức cao hứng, bởi vì Sở Mộ là đạo lữ của Tuyết Ngân Linh, hắn càng xuất sắc, đối với Tuyết tộc liền càng có lợi:
- Đúng rồi, ngươi là đến tìm Ngân Linh.
- Đúng.
Hai mắt của Sở Mộ toả sáng.
- Ta chỉ có thể nói, ngươi đến quá sớm.
Tuyết tộc Tộc trưởng nói:
- Ngân Linh từ mấy chục năm trước về Tuyết tộc bế quan, đến nay còn chưa xuất quan.
- Lâu như vậy.
Sở Mộ kinh ngạc không thôi.
- Trong lịch sử Tuyết tộc ta, từng sinh ra một vị Bán Thần Chí Tôn, cũng chính bởi vì vị Bán Thần Chí Tôn kia, Tuyết tộc ta mới có thể quật khởi, thời kỳ huy hoàng nhất, là lĩnh tụ của các tiểu tộc khác, nhưng đáng tiếc, từ khi Bán Thần Chí Tôn ngã xuống, trong Tuyết tộc phân liệt, bây giờ kém xa trước đây.
Tuyết tộc Tộc trưởng cảm khái nói:
- Trước khi vị Bán Thần Chí Tôn kia ngã xuống, ở trong Tuyết tộc lưu lại truyền thừa, chỉ cần là hậu bối Tuyết tộc thích hợp, liền có tư cách thu được truyền thừa.
- Lần này, bao quát Ngân Linh ở bên trong, tổng cộng có tám người có tư cách thu được truyền thừa, bọn họ đều ở Bán bộ Đại Đế cực hạn tiến vào trong Tiểu Thế Giới truyền thừa. Tranh cướp tài nguyên ở trong Tiểu Thế Giới, cho đến người cuối cùng, mới có thể được truyền thừa.
Tuyết tộc Tộc trưởng nói:
- Ở trong Tiểu Thế Giới truyền thừa, sẽ không có bất kỳ nguy hiểm đến tính mạng, cạnh tranh thất bại, sẽ bị truyền tống ra, đến nay Ngân Linh còn chưa đi ra, chứng tỏ nàng vẫn còn đang truyền thừa ở trong Tiểu Thế Giới.
Nghe được lời này, Sở Mộ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thủ đoạn của Bán Thần Chí Tôn cực kỳ cao thâm, sẽ không có gì bất trắc xảy ra.
- Tộc trưởng, ta có thể ở lại nơi này, đợi Ngân Linh đi ra hay không.
Sở Mộ hỏi.
- Đương nhiên hoan nghênh.
Tuyết tộc Tộc trưởng cười nói:
- Bất quá ta không dám hứa chắc Ngân Linh còn bao lâu nữa mới sẽ rời truyền thừa Tiểu Thế Giới, nhưng chỉ cần nàng được truyền thừa cuối cùng, sau khi đi ra, nói không chắc chính là cường giả Chúa Tể cảnh.
- Này không thể tốt hơn.
Sở Mộ cười nói.
Tuyết Ngân Linh tiền thân là Hư Không Kiếm Linh, trên cảnh giới, chính là cấp độ Chúa Tể cảnh. Sau khi tiếp thu Bán Thần Chí Tôn truyền thừa, đạt đến cấp độ Chúa Tể cảnh, cũng không tính cái gì.
Sở Mộ ở trong Tuyết tộc, bất quá chỗ ở của hắn, không phải Tuyết Bảo, mà là tìm một tuyết sơn, ở đỉnh tuyết sơn mở ra một động phủ, liền như vậy ở lại.
Địa phương của Tuyết tộc, một mảnh Băng Thiên Tuyết Địa, vô cùng lạnh giá, nhưng loại lạnh lẽo này với Sở Mộ mà nói không tính cái gì.
Tuyết sơn này, là tuyết sơn cao nhất trong lãnh địa của Tuyết tộc, cao hơn 6600 trượng, Sở Mộ đứng trên đỉnh núi, nhìn về phương xa, vô số hoa tuyết màu trắng dồn dập từ trên trời giáng xuống, phảng phất như vô cùng vô tận, phóng tầm mắt tới, loại cảnh sắc kia không gì sánh được.
Một thân một mình, liền có một loại cô tịch cùng lạnh lẽo, lại làm cho Sở Mộ cảm thấy rất thoải mái, hưởng thụ thế giới một người này, loại cảm giác đó, để hắn tâm ninh thần tĩnh, say mê ở trong đó không thể tự kiềm chế.
Thời gian trôi qua, khí tức của Sở Mộ nội liễm, phảng phất như đã biến thành một người gỗ, từng mảnh từng mảnh hoa tuyết bay xuống, rơi vào trên người hắn, phảng phất như tìm được địa phương an cư lạc nghiệp, yên tĩnh lại, càng ngày càng nhiều hoa tuyết hạ xuống, bao trùm lên thân thể Sở Mộ, cuối cùng, đã biến thành một người tuyết.
Người tuyết kia, đứng trên đỉnh tuyết sơn, không nhúc nhích, chỉ có một đôi mắt không có bị hoa tuyết bao trùm, thế nhưng nhìn con mắt này, lại hết sức tinh khiết, thật giống như bảo thạch hoàn mỹ, dường như điêu khắc.
Một ngày lại một ngày đi qua, một tháng lại một tháng trôi qua, một năm rồi lại một năm đi qua.
Không thể cảm thấy, Sở Mộ đến Tuyết tộc, đã qua mười năm.
Mười năm này, Tuyết Ngân Linh vẫn không có xuất hiện, mà Sở Mộ, thì lại hóa thành một người tuyết, đứng trên đỉnh tuyết sơn, Tuyết tộc Tộc trưởng vừa vặn đi ra Tuyết Bảo, ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy Sở Mộ hóa thân người tuyết.
Ngày hôm đó, hai con mắt như bảo thạch của Sở Mộ bỗng nhiên khẽ run lên, ánh sáng sắc bén như mũi kiếm, đâm thủng trời cao, rồi lại có một loại nhu hòa nói không nên lời, ánh mắt kia, phảng phất như xuyên thấu Chư Thiên vạn giới, qua lại Thời Không Luân Hồi, bắn về phía nơi sâu xa không biết.
Sở Mộ động.
Trên người chồng chất một tầng tuyết dày đặc, nhưng không có bởi vì thân thể hắn nhúc nhích mà hạ xuống, một hạt cũng không có hạ xuống, thật giống như đã cùng Sở Mộ hòa làm một thể.
Sau một tức, một luồng ánh kiếm xuất hiện giữa trời, cho dù là Tuyết tộc Tộc trưởng cũng không biết, một vệt kiếm này từ đâu mà ra, lại đi nơi nào.
Huyền diệu không gì sánh được.
Đâm ra một kiếm này, có một loại khí thế không tên, phảng phất như từ nhỏ mà lên, chính là Vấn Đạo Kiếm Thuật thức thứ nhất bắt nguồn từ bé nhỏ.
Chợt, là thức thứ hai, đón lấy, là thức thứ ba, một thức tiếp theo một thức được Sở Mộ triển khai ra.
Thức thứ mười lăm Chuyển Luân Hồi, phảng phất như hư không xoay chuyển.
Thức thứ mười sáu Diệt Thiên Địa, một kiếm chém xuống, Thiên Địa phá diệt.
Thức thứ mười bảy Liệt Hư Không, dưới một chiêu kiếm, hư không bị cắt xé, nứt ra một lỗ hổng lớn vô cùng.
Thức thứ mười tám Thí Hồn, một chiêu kiếm ra, bất luận Thần Ma chi hồn, hết thảy tru diệt.
Bỗng nhiên, kiếm của Sở Mộ dừng lại, phảng phất như một tức, lại phảng phất như ngàn năm, phảng phất như tuyên cổ, một chiêu kiếm này, lại lần nữa vung ra.
Cực kỳ nhanh chóng, vượt qua Thời Không vượt qua Luân Hồi, lại phảng phất như cực kỳ chậm, từng điểm từng điểm có thể thấy rõ ràng, sắc bén đến mức tận cùng, lại nhu hòa đến mức tận cùng.
Tuyết đọng trên người tùy theo chấn động, như hồ điệp mềm mại bay lên, xoay ở quanh thân, sau đó, phảng phất như vạn điệp bay lượn, dồn dập bao phủ trường kiếm, theo luồng ánh kiếm này, mang theo một loại ký thác, một loại khát vọng cùng một loại chờ mong, tung khắp cả hư không, Chư Thiên vạn giới, xuyên qua Luân Hồi.
Chớp mắt, Tuyết tộc Tộc trưởng liền rơi vào trong một loại trạng thái không tên, phảng phất như bị đánh trúng chỗ mềm mại nhất trong nội tâm, toàn bộ Tuyết tộc đều bị khí tức đặc biệt này bao trùm, từng cái từng cái rơi vào tưởng niệm không tên, đáy mắt, hiếm hoi còn sót lại vẻ ôn nhu.