Chỉ một chiêu này, kiếm pháp Nhân cấp đê giai, liền đánh bại hai Kiếm Vương tứ tinh. Sở Mộ đồng thời tu luyện kiếm pháp Kinh Đào và Cuồng Phong Khoái Kiếm, cũng bị một chút ảnh hưởng, có phần tinh tiến, đạt được trình độ một hơi thở mười bảy kiếm.
Tay trái chộp vào hư không. Một thanh thánh kiếm rơi vào trong tay. Hắn cầm ngược kiếm.
Không tiếp tục để ý tới hai Kiếm Vương tứ tinh đã bị thương, rơi vào cách đó hơn mười thước, Sở Mộ nắm chặt thánh kiếm trong tay, bàn chân bước ra, mang theo lửa giận ngập tràn. Hắn tiến vào bên trong sơn động rộng rãi.
Ngay từ đầu, Vương Hoài Lâm và Sở Mộ không có giao tình gì. Nhưng theo thời gian tiếp xúc liền có giao tình. Vương Hoài Lâm còn giảng giải cho Sở Mộ không ít kiến thức của Cổ Thần Giới. Còn muốn dạy Cuồng Phong Khoái Kiếm cho Sở Mộ. Mặc dù chỉ là kiếm pháp Nhân cấp đê giai, lại làm cho Sở Mộ thật sự đi cửa lớn của vào kiếm pháp, bước ra một bước quan trọng ở trên kiếm đạo.
Nghiêm khác mà tính, Vương Hoài Lâm có ân đối với Sở Mộ.
Còn nữa, Vương Hoài Lâm người này thành thật, đáng để kết giao. Sở Mộ cũng xem đối phương là bằng hữu. Bằng không hắn sẽ không gọi Vương Hoài Lâm là Vương đại ca. Đó là một cách gọi mang theo sự tôn kính.
Dưới tình huống như vậy, Vương Hoài Lâm bị thương nặng, Sở Mộ làm sao không tức giận cho được!
Tức giận, liền muốn rút kiếm!
Vì bằng hữu tức giận, vì bằng hữu rút kiếm!
Khí thế đáng sợ, dường như một ngọn lửa vô hình, thiêu đốt ở trên người Sở Mộ. Hai tròng mắt hắn có tinh quang rực sáng, giống như kiếm quang rét lạnh, xuyên thủng hư không.
Lúc này, tất cả đám người của Chu Hoa Bằng đều đợi ở bên trong sơn động này. Sở Mộ vừa tiến vào liền bị phát hiện. Bốn Kiếm Vương tứ tinh khác xông tới bao quanh. Bọn họ không nói hai lời, toàn thân tản ra sát khí sắc bén, trực tiếp rút kiếm. Kiếm quang phá không lao tới.
Bốn thanh kiếm, bốn chiêu kiếm pháp, bốn đạo kiếm quang, từ bốn phương hướng tuyệt sát.
Sở Mộ hoàn toàn không có chút sợ hãi nào, vung thánh kiếm trong tay lên. Cuồng Phong Khoái Kiếm lại một lần nữa thi triển ra, liên tục bạo phát. Lần lượt có hai chiêu gầm thét đánh về phía bốn Kiếm Vương tứ tinh.
Kiếm nguyên và khí lực của Sở Mộ vượt qua đối phương rất nhiều. Hắn còn nắm giữ kiếm ý bất diệt. Cường độ kiếm ý đã vượt lên trên đối phương. Dưới ưu thế rõ ràng, hai kiếm khiến bốn Kiếm Vương tứ tinh này đều bay ngược ra, miệng phun ra máu tươi, va chạm vào phía trên vách động, sắc mặt tái nhợt vẻ mặt kinh hãi.
Chu Hoa Bằng ngồi ở chủ vị, cùng hai Kiếm Vương ngũ tinh bên cạnh thần sắc đại biến. Một Kiếm Vương tam tinh, không ngờ chỉ ra hai chiêu, đánh bại bốn Kiếm Vương tứ tinh. Còn là ở dưới tình huống bốn Kiếm Vương tứ tinh liên thủ. Cục diện này, thật sự quá mức chấn động.
Trong lúc nhất thời, hai mắt Chu Hoa Bằng tỏa ra ánh sáng.
Bốp bốp bốp.
Những tiếng vỗ tay vang lên.
Chu Hoa Bằng vừa vỗ tay, vẻ mặt tươi cười từ trên ghế đá đứng lên. Hắn bước từng bước một đi về phía Sở Mộ. Hai Kiếm Vương ngũ tinh theo sát bên cạnh. tinh quang bắn ra bốn phía. Mắt bọn họ nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, tay phải cầm chuôi kiếm, có thể rút kiếm ra bất cứ lúc nào.
- Ngươi là một thiên tài. Đối với thiên tài, ta rất thưởng thức.
Chu Hoa Bằng lại nói. Hắn chắp hai tay sau lưng, bộ dạng cao thâm khó dò. Hắn cho rằng lấy thực lực của mình, ăn chắc được Sở Mộ. Bởi vậy, hắn không đặt Sở Mộ lên độ cao tương đồng với mình.
- Rất đáng tiếc, ta không thưởng thức ngươi.
Sở Mộ lạnh lùng nói.
- Ngươi là một thiên tài. Ta không đành lòng hủy diệt ngươi. Cho nên, ngươi hãy gia nhập dưới trướng ta. Lấy thực lực của ngươi, đủ để trở thành chiến tướng đứng đầu ở dưới sự chỉ huy của ta. Chúng ta có thể thu hoạch Nguyên Đan hạ phẩm, có thể tu luyện thật tốt.
Chu Hoa Bằng hình như không nghe được lời Sở Mộ nói, tự mình nói chuyện. Sắc mặt hai Kiếm Vương ngũ tinh bên cạnh hắn đã trở nên rất khó coi:
- Đương nhiên, ngươi cũng phải làm ra một ít cống hiến. Ví dụ như, lấy công pháp ngươi tu luyện ra, để cho ta xem.
Chu Hoa Bằng hoàn toàn không che lấp mục đích của chính mình.
- Rất đáng tiếc. Ta chỉ muốn đánh cho ngươi tàn phế.
Sở Mộ hờ hững đáp lại một câu, toàn thân lửa giận càng thêm mạnh mẽ.
- Đã như vậy, ta chỉ đành phải đánh cho ngươi phục trước, sau đó sẽ trở lại nói tường tận với ngươi.
Chu Hoa Bằng thản nhiên mỉm cười, hai tay ngăn cản, ra hiệu cho hai Kiếm Vương ngũ tinh ở hai bên trái phải lui lại.
Sơn động cũng đủ lớn, hoàn toàn có thể đại chiến một trận.
Những tiếng ầm ầm vang lên. Khí thế khủng khiếp bỗng nhiên từ trên người Chu Hoa Bằng bạo phát ra, giống như núi lửa yên lặng trăm năm, trong một hơi thở dung nham đã phun mạnh ra ngoài, kinh thiên động địa.
Không khí trở nên nóng bỏng. Thần sắc hai Kiếm Vương ngũ tinh thoáng đổi. Bước chân lui về phía sau nhanh hơn. Thần sắc Sở Mộ lạnh lùng, nắm chặt thánh kiếm trong tay, thể hiện chiêu thức đầu tiên trong kiếm pháp Kinh Đào.
Quát khẽ một tiếng, Chu Hoa Bằng rút thánh kiếm ra khỏi vỏ. Khí tức nóng bỏng khủng khiếp ầm ầm tập kích ra. Trong lúc đó, Sở Mộ mơ hồ dường như thấy được liệt hỏa thiêu đốt khắp bầu trời, muốn thiêu đốt tất cả trở thành tro bụi.
Một kiếm, uy lực chí cường như vậy. Kiếm pháp Liệt Hỏa Dung Sơn, cho dù là một ngọn núi, cũng sẽ bị liệt hỏa khủng khiếp kia thiêu đốt thành tro bụi.
Trên gương mặt Sở Mộ hiện lên một sự nghiêm túc. Chu Hoa Bằng với thực lực Kiếm Vương ngũ tinh đỉnh phong, quả thực nắm giữ thực lực đáng sợ. Chỉ cần một kiếm kia, nếu không có tu luyện kiếm pháp Kinh Đào, Sở Mộ tự cảm thấy mình không có sức lực đối đầu.
Xuất kiếm, chiêu thứ nhất, Đại Phong Nổi Sóng.
Gió to thổi tới, sóng biển dâng trào, ầm ầm chấn động, trong nháy mắt liền va chạm vào kiếm pháp Liệt Hỏa Dung Sơn của Chu Hoa Bằng.
Kiếm pháp Kinh Đào, quy tắc phong cùng quy tắc nước. Liệt Hỏa Dung Sơn, quy tắc lửa cùng quy tắc đất.
Kiếm chiêu va chạm. Kiếm ý va chạm. Quy tắc va chạm. Kiếm nguyên va chạm. Chấn động đáng sợ chợt nổ tung, trùng kích ra bốn phương tám hướng. Cả sơn động chấn động, phát ra những tiếng ầm ầm ầm ầm không ngừng, giống như sắp đổ nát.
Hai Kiếm Vương ngũ tinh đã sớm rời đi thật xa. Vẻ mặt bọn họ kinh hãi, khó có thể tưởng tượng. Một Kiếm Vương tam tinh, không ngờ có thể đối đầu cùng Chu Hoa Bằng, một Kiếm Vương ngũ tinh đỉnh phong.
Chiêu thứ nhất vừa ra, mở màn cho một cuộc chiến đấu kịch liệt.
Chu Hoa Bằng thi triển ra chiêu thứ hai của kiếm pháp Liệt Hỏa Dung Sơn. Thế lửa càng hung bạo mạnh mẽ. Mặt đất càng mơ hồ truyền đến một lực lượng, thực sự muốn lay động Sở Mộ.
Tay trái chộp vào hư không. Một thanh thánh kiếm rơi vào trong tay. Hắn cầm ngược kiếm.
Không tiếp tục để ý tới hai Kiếm Vương tứ tinh đã bị thương, rơi vào cách đó hơn mười thước, Sở Mộ nắm chặt thánh kiếm trong tay, bàn chân bước ra, mang theo lửa giận ngập tràn. Hắn tiến vào bên trong sơn động rộng rãi.
Ngay từ đầu, Vương Hoài Lâm và Sở Mộ không có giao tình gì. Nhưng theo thời gian tiếp xúc liền có giao tình. Vương Hoài Lâm còn giảng giải cho Sở Mộ không ít kiến thức của Cổ Thần Giới. Còn muốn dạy Cuồng Phong Khoái Kiếm cho Sở Mộ. Mặc dù chỉ là kiếm pháp Nhân cấp đê giai, lại làm cho Sở Mộ thật sự đi cửa lớn của vào kiếm pháp, bước ra một bước quan trọng ở trên kiếm đạo.
Nghiêm khác mà tính, Vương Hoài Lâm có ân đối với Sở Mộ.
Còn nữa, Vương Hoài Lâm người này thành thật, đáng để kết giao. Sở Mộ cũng xem đối phương là bằng hữu. Bằng không hắn sẽ không gọi Vương Hoài Lâm là Vương đại ca. Đó là một cách gọi mang theo sự tôn kính.
Dưới tình huống như vậy, Vương Hoài Lâm bị thương nặng, Sở Mộ làm sao không tức giận cho được!
Tức giận, liền muốn rút kiếm!
Vì bằng hữu tức giận, vì bằng hữu rút kiếm!
Khí thế đáng sợ, dường như một ngọn lửa vô hình, thiêu đốt ở trên người Sở Mộ. Hai tròng mắt hắn có tinh quang rực sáng, giống như kiếm quang rét lạnh, xuyên thủng hư không.
Lúc này, tất cả đám người của Chu Hoa Bằng đều đợi ở bên trong sơn động này. Sở Mộ vừa tiến vào liền bị phát hiện. Bốn Kiếm Vương tứ tinh khác xông tới bao quanh. Bọn họ không nói hai lời, toàn thân tản ra sát khí sắc bén, trực tiếp rút kiếm. Kiếm quang phá không lao tới.
Bốn thanh kiếm, bốn chiêu kiếm pháp, bốn đạo kiếm quang, từ bốn phương hướng tuyệt sát.
Sở Mộ hoàn toàn không có chút sợ hãi nào, vung thánh kiếm trong tay lên. Cuồng Phong Khoái Kiếm lại một lần nữa thi triển ra, liên tục bạo phát. Lần lượt có hai chiêu gầm thét đánh về phía bốn Kiếm Vương tứ tinh.
Kiếm nguyên và khí lực của Sở Mộ vượt qua đối phương rất nhiều. Hắn còn nắm giữ kiếm ý bất diệt. Cường độ kiếm ý đã vượt lên trên đối phương. Dưới ưu thế rõ ràng, hai kiếm khiến bốn Kiếm Vương tứ tinh này đều bay ngược ra, miệng phun ra máu tươi, va chạm vào phía trên vách động, sắc mặt tái nhợt vẻ mặt kinh hãi.
Chu Hoa Bằng ngồi ở chủ vị, cùng hai Kiếm Vương ngũ tinh bên cạnh thần sắc đại biến. Một Kiếm Vương tam tinh, không ngờ chỉ ra hai chiêu, đánh bại bốn Kiếm Vương tứ tinh. Còn là ở dưới tình huống bốn Kiếm Vương tứ tinh liên thủ. Cục diện này, thật sự quá mức chấn động.
Trong lúc nhất thời, hai mắt Chu Hoa Bằng tỏa ra ánh sáng.
Bốp bốp bốp.
Những tiếng vỗ tay vang lên.
Chu Hoa Bằng vừa vỗ tay, vẻ mặt tươi cười từ trên ghế đá đứng lên. Hắn bước từng bước một đi về phía Sở Mộ. Hai Kiếm Vương ngũ tinh theo sát bên cạnh. tinh quang bắn ra bốn phía. Mắt bọn họ nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, tay phải cầm chuôi kiếm, có thể rút kiếm ra bất cứ lúc nào.
- Ngươi là một thiên tài. Đối với thiên tài, ta rất thưởng thức.
Chu Hoa Bằng lại nói. Hắn chắp hai tay sau lưng, bộ dạng cao thâm khó dò. Hắn cho rằng lấy thực lực của mình, ăn chắc được Sở Mộ. Bởi vậy, hắn không đặt Sở Mộ lên độ cao tương đồng với mình.
- Rất đáng tiếc, ta không thưởng thức ngươi.
Sở Mộ lạnh lùng nói.
- Ngươi là một thiên tài. Ta không đành lòng hủy diệt ngươi. Cho nên, ngươi hãy gia nhập dưới trướng ta. Lấy thực lực của ngươi, đủ để trở thành chiến tướng đứng đầu ở dưới sự chỉ huy của ta. Chúng ta có thể thu hoạch Nguyên Đan hạ phẩm, có thể tu luyện thật tốt.
Chu Hoa Bằng hình như không nghe được lời Sở Mộ nói, tự mình nói chuyện. Sắc mặt hai Kiếm Vương ngũ tinh bên cạnh hắn đã trở nên rất khó coi:
- Đương nhiên, ngươi cũng phải làm ra một ít cống hiến. Ví dụ như, lấy công pháp ngươi tu luyện ra, để cho ta xem.
Chu Hoa Bằng hoàn toàn không che lấp mục đích của chính mình.
- Rất đáng tiếc. Ta chỉ muốn đánh cho ngươi tàn phế.
Sở Mộ hờ hững đáp lại một câu, toàn thân lửa giận càng thêm mạnh mẽ.
- Đã như vậy, ta chỉ đành phải đánh cho ngươi phục trước, sau đó sẽ trở lại nói tường tận với ngươi.
Chu Hoa Bằng thản nhiên mỉm cười, hai tay ngăn cản, ra hiệu cho hai Kiếm Vương ngũ tinh ở hai bên trái phải lui lại.
Sơn động cũng đủ lớn, hoàn toàn có thể đại chiến một trận.
Những tiếng ầm ầm vang lên. Khí thế khủng khiếp bỗng nhiên từ trên người Chu Hoa Bằng bạo phát ra, giống như núi lửa yên lặng trăm năm, trong một hơi thở dung nham đã phun mạnh ra ngoài, kinh thiên động địa.
Không khí trở nên nóng bỏng. Thần sắc hai Kiếm Vương ngũ tinh thoáng đổi. Bước chân lui về phía sau nhanh hơn. Thần sắc Sở Mộ lạnh lùng, nắm chặt thánh kiếm trong tay, thể hiện chiêu thức đầu tiên trong kiếm pháp Kinh Đào.
Quát khẽ một tiếng, Chu Hoa Bằng rút thánh kiếm ra khỏi vỏ. Khí tức nóng bỏng khủng khiếp ầm ầm tập kích ra. Trong lúc đó, Sở Mộ mơ hồ dường như thấy được liệt hỏa thiêu đốt khắp bầu trời, muốn thiêu đốt tất cả trở thành tro bụi.
Một kiếm, uy lực chí cường như vậy. Kiếm pháp Liệt Hỏa Dung Sơn, cho dù là một ngọn núi, cũng sẽ bị liệt hỏa khủng khiếp kia thiêu đốt thành tro bụi.
Trên gương mặt Sở Mộ hiện lên một sự nghiêm túc. Chu Hoa Bằng với thực lực Kiếm Vương ngũ tinh đỉnh phong, quả thực nắm giữ thực lực đáng sợ. Chỉ cần một kiếm kia, nếu không có tu luyện kiếm pháp Kinh Đào, Sở Mộ tự cảm thấy mình không có sức lực đối đầu.
Xuất kiếm, chiêu thứ nhất, Đại Phong Nổi Sóng.
Gió to thổi tới, sóng biển dâng trào, ầm ầm chấn động, trong nháy mắt liền va chạm vào kiếm pháp Liệt Hỏa Dung Sơn của Chu Hoa Bằng.
Kiếm pháp Kinh Đào, quy tắc phong cùng quy tắc nước. Liệt Hỏa Dung Sơn, quy tắc lửa cùng quy tắc đất.
Kiếm chiêu va chạm. Kiếm ý va chạm. Quy tắc va chạm. Kiếm nguyên va chạm. Chấn động đáng sợ chợt nổ tung, trùng kích ra bốn phương tám hướng. Cả sơn động chấn động, phát ra những tiếng ầm ầm ầm ầm không ngừng, giống như sắp đổ nát.
Hai Kiếm Vương ngũ tinh đã sớm rời đi thật xa. Vẻ mặt bọn họ kinh hãi, khó có thể tưởng tượng. Một Kiếm Vương tam tinh, không ngờ có thể đối đầu cùng Chu Hoa Bằng, một Kiếm Vương ngũ tinh đỉnh phong.
Chiêu thứ nhất vừa ra, mở màn cho một cuộc chiến đấu kịch liệt.
Chu Hoa Bằng thi triển ra chiêu thứ hai của kiếm pháp Liệt Hỏa Dung Sơn. Thế lửa càng hung bạo mạnh mẽ. Mặt đất càng mơ hồ truyền đến một lực lượng, thực sự muốn lay động Sở Mộ.