- Ta thua.
Mạc Phàm nói.
- Thua sao?
Trung niên này nhíu mày, rồi lại chợt giãn ra.
- Thua thì thua, không có người nào thắng bại hoặc thua mãi. Duẫn huynh, Tiểu Phàm đã thua, vậy dựa theo ước định, ta sẽ dẫn hắn rời đi.
- Không, Tam thúc, con không muốn đi.
Mạc Phàm nói.
- Vì sao?
Tam thúc trong miệng Mạc Phàm hỏi. Duẫn Phong cũng nhìn chằm chằm vào Mạc Phàm, thầm suy nghĩ. Chẳng lẽ Mạc Phàm định làm trái với ý định trước đó?
Nếu như vậy hắn sẽ không đồng ý. Coi như hắn và phụ thân của Mạc Phàm có giao tình không tệ cũng không được.
- Con nghĩ rồi, con muốn gia nhập chiến đội số tám, trở thành một đội viên.
Mạc Phàm nói, ngữ khí rất là kiên định. Hắn bại dưới kiếm của Thượng Quan Hoa, mục tiêu của hắn là đánh bại Thượng Quan Hoa.
Mạc Phàm nói vậy khiến cho tam thúc hắn và Duẫn Phong khẽ giật mình, cũng không rõ ràng cho lắm. Chợt Duẫn Phong kịp phản ứng, hắn đã mơ hồ đoán ra được một chút.
Tam thúc của Mạc phàm cũng không phải là Kiếm giả tầm thường, hơi suy nghĩ một chút đã hiểu rõ trong đầu Mạc Phàm nghĩ gì. Bởi vì hắn biết rõ tích cách của Mạc Phàm. Một khi quyết định rất khó thay đổi. Mà hắn cũng không có thay đổi, có cản trở cũng là chuyện tốt.
- Duẫn huynh, đứa nhỏ Mạc Phàm này thiên phú không tồi, tâm tính cũng không kém, chỉ có một điểm tệ là quá mức háo thắng. Thuận buồm xuôi gió, ít khi bị ngăn cản, gặp trắc trở. Không bằng để nó ở lại đây, làm một đội viên bình thường vậy.
Tam thúc của Mạc Phàm truyền âm, không để cho Mạc Phàm nghe thấy lời hắn nói.
- Được.
Duẫn Phong suy nghĩ một chút lập tức đồng ý. So với làm đội trưởng, làm một đội viên bình thường bất quá chỉ là việc rất nhỏ.
Duẫn Phong đồng ý, Mạc Phàm đương nhiên được ở lại.
..
- Đội trưởng mới cái rắm, hung hăng càn quấy tới mấy còn không phải xám xịt chạy mất sao?
Lâm Khải nói, hắn là người hiếu chiến nổi danh trong chiến đội số tám.
- Vẫn là Thượng Quan Hoa đội phó lợi hại.
Thượng Quan Hoa cười cười, hắn có thể chiến thắng Mạc Phàm kia cũng không dễ dàng, nếu như kinh nghiệm chiến đấu của Mạc Phàm không sai biệt lắm với hắn, như vậy người chiến thắng trận này khó mà nói trước được.
- Kỳ thực câu nói kia của hắn với Sở Mộ, mới khiến cho ta kinh ngạc nhất.
Một Kiếm Vương bát tinh cười nói, những người khác cũng liên tục cười nói.
- được rồi, chuyện đã qua rồi. Thực lực cụ thể của Sở Mộ thế nào chỉ có chính chúng ta mới hiểu rõ, không cần phải tuyên truyền. Những người khác xem thường hắn cũng không phải là chuyện kỳ quái gì.
Thượng Quan Hoa nói.
Có bị xem thường hay không kỳ thực Sở Mộ cũng không có bao nhiêu ý kiến. Bất quá chỉ là trò khôi hài nho nhỏ mà thôi, đã qua rồi thì cũng cho qua.
Nhưng mà lúc này cửa khu của chiến đội số tám lại mở ra, lại có một người bước tới.
- Là ngươi?
- Đây không phải là đội trưởng mới sao? Sao ngươi lại tới đây?
Lập tức có người hỏi, kỳ thực bọn hắn không biết ước định của Duẫn Phong và đối phương. Đánh bại Mạc Phàm cũng chỉ là một đòn ra oai phủ đầu mà thôi.
Chỉ là không nghĩ tới, vừa mới bị đánh bại không bao lâu, rời đi rồi lại một lần nữa trở lại, da mặt dường như rất dày, đương nhiên tâm chí cũng rất kiên đinh.
Bất quá sắc mặt xem ra không tốt chút nào. Nhất là sau khi nghe câu hỏi chẳng khác nào trêu chọc của các đội viên, sắc mặt Mạc Phàm càng thêm khó coi.
hít sâu một hơi, tự nhủ mục đích mình lưu lại. Quả thực theo như lời Tam thúc hắn nói, thuận buồn xuôi gió, ít bị ngăn cản, bị người khác khích bác khó tránh khỏi sẽ giận dữ, cũng may hắn còn có chút lý trí.
- Ta không phải là đội trưởng, mà là một đội viên bình thường.
Mạc Phàm hít sâu một hơi, đè uống lửa giận trong lòng, nói.
Mạc Phàm vừa mới nói xong, mọi người khẽ giật mình, có chút không rõ ràng lắm, rốt cuộc lại có chuyện gì nữa?
- Chuyện cụ thể các ngươi không cần phải biết. Nói ngắn gọn, từ nay về sau Mạc Phàm ta là một thành viên của chiến đội số tám.
Thanh âm của Duẫn Phong vang lên, cũng từ bên ngoài đi tới.
- Mặt khác, bởi vì đội trưởng tiền nhiệm đột phá tới Niết Bàn cảnh. Vị trí đội trưởng chiến đội số tám để trống. Cho nên ta tới tuyên bố đội trưởng mới của chiến đội số tám.
Vừa mới nói xong, Thượng Quan Hoa và Hoa Diệp hít thở có chút dồn dập, tuy rằng rất yếu ớt, nhưng mà cũng đại biểu cho sự kích động trong lòng bọn hắn.
Những người khác cũng liên tục nhìn Duẫn Phong, chơ đợi hắn tuyên bố kết quả.
- Đội trưởng mới là...
Giống như cố ý làm cho mọi người chú ý tới mình, Duẫn Phong dừng lại một lát, nhìn thấy vẻ chờ mong trên mặt mọi người, lúc này hắn mới tiếp tục nói:
- Thượng Quan Hoa.
- Chúc mừng ngươi, Thượng Quan đội trưởng.
Duẫn Phong cười nói với Thượng Quan Hoa.
- Hi vọng dưới sự dẫn dắt của ngươi, chiến đội số tám ngày càng mạnh mẽ.
- Vâng, bộ trưởng.
Tim Thượng Quan Hoa đập nhanh hơn, thân thể thẳng tắp, mạnh mẽ đáp lại.
Ánh mắt Hoa Diệp tối sầm lại, có chút thất vọng, nhưng mà cũng nhanh chóng điều chỉnh tam tính. Hắn có làm đội trưởng hay không cũng chỉ có năm phần cơ hội, cũng không dám ôm hi vọng quá lớn. Lên làm tự nhiên sẽ thật cao hứng, làm không được cũng không có cách nào, chỉ có thể bình tâm tiếp nhận sự thực này.
- Thượng Quan Hoa đảm nhiệm chức vị đội trưởng, hắn vốn là từ đội phó đi lên, cho nên chức vị đội phó sẽ trống. Các ngươi thương nghị xem ai đảm nhiệm chức vị đội phó đây?
Duẫn Phogn nói.
- Sau khi thương lượng xong, Thượng Quan đội trưởng sẽ tới Chiến bộ nói cho ta biết.
- Sở Mộ, ba năm qua biểu hiện của ngươi rất không tồi.
Duẫn Phong nói với Sở Mộ, sau khi nói xong liền quay người rời đi.
- Chúc mừng. Thượng Quan Hoa đội trưởng, lần này ngươi phải mời khách.
- Chúc mừng, chức mừng, phải chiêu đãi bằng mỹ tửu, mỹ thực nha.
Các đội viên chiến đội số tám vây quanh Thượng Quan Hoa, ồn ào nói.
- Mời khách không thành vấn đề, đây là chuyện phải làm. Bất quá còn có một chuyện quan trọng phải hoàn thành trước. Về sau mới có thể chúc mừng được.
Thượng Quan Hoa cười nói.
- Chuyện gì?
Lâm Khải nhanh mồm nhanh miệng hỏi.
- A Khải, đầu óc ngươi không dùng được rồi. Vừa rồi bộ trưởng vừa mới nói xong mà.
- Ồ? Tuyển chọn đội phó sao? Không thành vấn đề, ta chọn Sở Mộ.
Lâm Khải nói.
- Cứ bỏ phiếu lựa chọn đi.
Thượng Quan Hoa nói, cuối cùng phiếu ai nhiều nhất sẽ chọn người đó làm đội phó. Dù sao nhiều phiếu nhất là người có uy vọng cao nhất.
Trừ Mạc Phàm ra, đội viên khác lục tục bỏ phiếu cho người bọn họ lựa chọn. cuối cùng người được nhiều phiếu nhất có ba người, trong đó có Sở Mộ.
Mạc Phàm nói.
- Thua sao?
Trung niên này nhíu mày, rồi lại chợt giãn ra.
- Thua thì thua, không có người nào thắng bại hoặc thua mãi. Duẫn huynh, Tiểu Phàm đã thua, vậy dựa theo ước định, ta sẽ dẫn hắn rời đi.
- Không, Tam thúc, con không muốn đi.
Mạc Phàm nói.
- Vì sao?
Tam thúc trong miệng Mạc Phàm hỏi. Duẫn Phong cũng nhìn chằm chằm vào Mạc Phàm, thầm suy nghĩ. Chẳng lẽ Mạc Phàm định làm trái với ý định trước đó?
Nếu như vậy hắn sẽ không đồng ý. Coi như hắn và phụ thân của Mạc Phàm có giao tình không tệ cũng không được.
- Con nghĩ rồi, con muốn gia nhập chiến đội số tám, trở thành một đội viên.
Mạc Phàm nói, ngữ khí rất là kiên định. Hắn bại dưới kiếm của Thượng Quan Hoa, mục tiêu của hắn là đánh bại Thượng Quan Hoa.
Mạc Phàm nói vậy khiến cho tam thúc hắn và Duẫn Phong khẽ giật mình, cũng không rõ ràng cho lắm. Chợt Duẫn Phong kịp phản ứng, hắn đã mơ hồ đoán ra được một chút.
Tam thúc của Mạc phàm cũng không phải là Kiếm giả tầm thường, hơi suy nghĩ một chút đã hiểu rõ trong đầu Mạc Phàm nghĩ gì. Bởi vì hắn biết rõ tích cách của Mạc Phàm. Một khi quyết định rất khó thay đổi. Mà hắn cũng không có thay đổi, có cản trở cũng là chuyện tốt.
- Duẫn huynh, đứa nhỏ Mạc Phàm này thiên phú không tồi, tâm tính cũng không kém, chỉ có một điểm tệ là quá mức háo thắng. Thuận buồm xuôi gió, ít khi bị ngăn cản, gặp trắc trở. Không bằng để nó ở lại đây, làm một đội viên bình thường vậy.
Tam thúc của Mạc Phàm truyền âm, không để cho Mạc Phàm nghe thấy lời hắn nói.
- Được.
Duẫn Phong suy nghĩ một chút lập tức đồng ý. So với làm đội trưởng, làm một đội viên bình thường bất quá chỉ là việc rất nhỏ.
Duẫn Phong đồng ý, Mạc Phàm đương nhiên được ở lại.
..
- Đội trưởng mới cái rắm, hung hăng càn quấy tới mấy còn không phải xám xịt chạy mất sao?
Lâm Khải nói, hắn là người hiếu chiến nổi danh trong chiến đội số tám.
- Vẫn là Thượng Quan Hoa đội phó lợi hại.
Thượng Quan Hoa cười cười, hắn có thể chiến thắng Mạc Phàm kia cũng không dễ dàng, nếu như kinh nghiệm chiến đấu của Mạc Phàm không sai biệt lắm với hắn, như vậy người chiến thắng trận này khó mà nói trước được.
- Kỳ thực câu nói kia của hắn với Sở Mộ, mới khiến cho ta kinh ngạc nhất.
Một Kiếm Vương bát tinh cười nói, những người khác cũng liên tục cười nói.
- được rồi, chuyện đã qua rồi. Thực lực cụ thể của Sở Mộ thế nào chỉ có chính chúng ta mới hiểu rõ, không cần phải tuyên truyền. Những người khác xem thường hắn cũng không phải là chuyện kỳ quái gì.
Thượng Quan Hoa nói.
Có bị xem thường hay không kỳ thực Sở Mộ cũng không có bao nhiêu ý kiến. Bất quá chỉ là trò khôi hài nho nhỏ mà thôi, đã qua rồi thì cũng cho qua.
Nhưng mà lúc này cửa khu của chiến đội số tám lại mở ra, lại có một người bước tới.
- Là ngươi?
- Đây không phải là đội trưởng mới sao? Sao ngươi lại tới đây?
Lập tức có người hỏi, kỳ thực bọn hắn không biết ước định của Duẫn Phong và đối phương. Đánh bại Mạc Phàm cũng chỉ là một đòn ra oai phủ đầu mà thôi.
Chỉ là không nghĩ tới, vừa mới bị đánh bại không bao lâu, rời đi rồi lại một lần nữa trở lại, da mặt dường như rất dày, đương nhiên tâm chí cũng rất kiên đinh.
Bất quá sắc mặt xem ra không tốt chút nào. Nhất là sau khi nghe câu hỏi chẳng khác nào trêu chọc của các đội viên, sắc mặt Mạc Phàm càng thêm khó coi.
hít sâu một hơi, tự nhủ mục đích mình lưu lại. Quả thực theo như lời Tam thúc hắn nói, thuận buồn xuôi gió, ít bị ngăn cản, bị người khác khích bác khó tránh khỏi sẽ giận dữ, cũng may hắn còn có chút lý trí.
- Ta không phải là đội trưởng, mà là một đội viên bình thường.
Mạc Phàm hít sâu một hơi, đè uống lửa giận trong lòng, nói.
Mạc Phàm vừa mới nói xong, mọi người khẽ giật mình, có chút không rõ ràng lắm, rốt cuộc lại có chuyện gì nữa?
- Chuyện cụ thể các ngươi không cần phải biết. Nói ngắn gọn, từ nay về sau Mạc Phàm ta là một thành viên của chiến đội số tám.
Thanh âm của Duẫn Phong vang lên, cũng từ bên ngoài đi tới.
- Mặt khác, bởi vì đội trưởng tiền nhiệm đột phá tới Niết Bàn cảnh. Vị trí đội trưởng chiến đội số tám để trống. Cho nên ta tới tuyên bố đội trưởng mới của chiến đội số tám.
Vừa mới nói xong, Thượng Quan Hoa và Hoa Diệp hít thở có chút dồn dập, tuy rằng rất yếu ớt, nhưng mà cũng đại biểu cho sự kích động trong lòng bọn hắn.
Những người khác cũng liên tục nhìn Duẫn Phong, chơ đợi hắn tuyên bố kết quả.
- Đội trưởng mới là...
Giống như cố ý làm cho mọi người chú ý tới mình, Duẫn Phong dừng lại một lát, nhìn thấy vẻ chờ mong trên mặt mọi người, lúc này hắn mới tiếp tục nói:
- Thượng Quan Hoa.
- Chúc mừng ngươi, Thượng Quan đội trưởng.
Duẫn Phong cười nói với Thượng Quan Hoa.
- Hi vọng dưới sự dẫn dắt của ngươi, chiến đội số tám ngày càng mạnh mẽ.
- Vâng, bộ trưởng.
Tim Thượng Quan Hoa đập nhanh hơn, thân thể thẳng tắp, mạnh mẽ đáp lại.
Ánh mắt Hoa Diệp tối sầm lại, có chút thất vọng, nhưng mà cũng nhanh chóng điều chỉnh tam tính. Hắn có làm đội trưởng hay không cũng chỉ có năm phần cơ hội, cũng không dám ôm hi vọng quá lớn. Lên làm tự nhiên sẽ thật cao hứng, làm không được cũng không có cách nào, chỉ có thể bình tâm tiếp nhận sự thực này.
- Thượng Quan Hoa đảm nhiệm chức vị đội trưởng, hắn vốn là từ đội phó đi lên, cho nên chức vị đội phó sẽ trống. Các ngươi thương nghị xem ai đảm nhiệm chức vị đội phó đây?
Duẫn Phogn nói.
- Sau khi thương lượng xong, Thượng Quan đội trưởng sẽ tới Chiến bộ nói cho ta biết.
- Sở Mộ, ba năm qua biểu hiện của ngươi rất không tồi.
Duẫn Phong nói với Sở Mộ, sau khi nói xong liền quay người rời đi.
- Chúc mừng. Thượng Quan Hoa đội trưởng, lần này ngươi phải mời khách.
- Chúc mừng, chức mừng, phải chiêu đãi bằng mỹ tửu, mỹ thực nha.
Các đội viên chiến đội số tám vây quanh Thượng Quan Hoa, ồn ào nói.
- Mời khách không thành vấn đề, đây là chuyện phải làm. Bất quá còn có một chuyện quan trọng phải hoàn thành trước. Về sau mới có thể chúc mừng được.
Thượng Quan Hoa cười nói.
- Chuyện gì?
Lâm Khải nhanh mồm nhanh miệng hỏi.
- A Khải, đầu óc ngươi không dùng được rồi. Vừa rồi bộ trưởng vừa mới nói xong mà.
- Ồ? Tuyển chọn đội phó sao? Không thành vấn đề, ta chọn Sở Mộ.
Lâm Khải nói.
- Cứ bỏ phiếu lựa chọn đi.
Thượng Quan Hoa nói, cuối cùng phiếu ai nhiều nhất sẽ chọn người đó làm đội phó. Dù sao nhiều phiếu nhất là người có uy vọng cao nhất.
Trừ Mạc Phàm ra, đội viên khác lục tục bỏ phiếu cho người bọn họ lựa chọn. cuối cùng người được nhiều phiếu nhất có ba người, trong đó có Sở Mộ.