Chinh chiến, không phải là chuyện một hai người, mà là quần thể chiến đấu. Bởi vậy càng là chiến đấu quy mô lớn, Hải tộc càng có lợi. Chuyện này có liên quan trực tiếp tới văn minh của bọn họ, bởi vì Hải tộc thường thường dùng hình thức quân đội quản lý chiến sĩ bổn tộc.
Dưới loại tình huống này, mười chiến sĩ Sa tộc liên thủ, đủ để ngăn cản mấy chục Nhân tộc tu vi không sai biệt lắm.
Từng kiếm rơi xuống, Đế Sa Ngọc lại chém giết một cường giả Thánh cấp Nhân tộc.
Kiếm pháp của Đế Sa Ngọc vô cùng hung tàn, mỗi một kiếm giống như đều nhìn thấy một đầu cá mập dữ tợn, hung tàn cuồng bạo phóng tới. Lại mang theo sát khí nồng đậm trùng kích, làm cho tâm thần người ta thất thủ.
Chỉ chớp mắt đã có năm cường giả Thánh cấp Nhân tộc chết dưới kiếm của Đế Sa Ngọc. Những cường giả Thánh cấp Sa tộc khác không có giết chết đối thủ của mình. Bọn hắn chỉ phụ trợ cho Đế Sa Ngọc mà thôi.
- Thực lực thật là đáng sợ.
- Đế Sa Ngọc của Đế Sa tộc quả nhiên là yêu nghiệt.
Người Ngũ Linh tộc phía xa biến sắc. Bọn hắn không có ra tay là bởi vì song phương giao chiến đối với bọn hắn mà nói, đều là dị tộc.
Còn nữa, Ngũ Linh tộc suy thoái, không chịu được rung chuyển gì, trừ phi có thể thoáng cái giết chết được hết người Nhân tộc và Đế Sa tộc, như vậy mới tránh khỏi hậu hoạn. Nếu không, một khi có tin tức tiết lộ ra ngoài, đợi tới lúc rời khỏi Vạn Cổ thánh thành, Ngũ Linh tộc có khả năng sẽ gặp phải một phen sóng gió.
Cho nên coi như muốn ra tay thì cũng phải đợi tới lúc hai tộc chiến đấu sắp kết thúc. Song phương đều xuất hiện tổn thất lớn, một lần hành động tiêu diệt hết.
Nhưng dựa vào tình huống trước mắt mà nói, dường như rất khó. Dưới sự phối hợp ăn ý của Đế Sa tộc, Nhân tộc hoàn toàn đang ở trong hoàn cảnh xấu.
Từng cường giả Thánh cấp Nhân tộc bị giết chết. Những người còn lại không nhìn thấy hi vọng, trong lòng sinh ra tuyệt vọng.
Vẻ mặt Đế Sa Ngọc lạnh lùng, xem tính mạng Nhân tộc như cỏ rác, tùy ý thu hoạch. Tiếng cười của hơn mười cường giả Đế Sa tộc Thánh cấp gần đó vô cùng chói tai, vẻ mặt dữ tợn không thôi.
Mười mấy người bọn hắn liên thủ, phân hóa từng đạo công kích. Từng đạo công kích bị bọn hắn dùng phương thức liên thủ, dùng phương thức đặc thù của chiến trận phân ra thành hơn mười cỗ, uy lực suy yếu trên phạm vi lớn. Căn bản không có cách nào uy hiếp tới bất luận một ai trong bọn hwans.
Khí lực của Đế Sa tộc lại vô cùng mạnh mẽ, có thể thừa nhận được công kích mạnh mẽ hơn.
Sau khi Đế Sa Ngọc không còn nỗi lo, kiếm ở trong tay, hắn hoàn toàn có thể buông tay buông chân, thỏa thích chiến đấu, xuất kiếm, thỏa thích chém giết.
Dưới thân kiếm của hắn, từng tinh mạng bị thu hoạch.
Đảo mắt đã có hơn chục cường giả Thánh cấp Nhân tộc chết dưới kiếm Đế Sa Ngọc.
- Đế Sa Ngọc này quá hung tàn, đi mau.
Liên tục bị giết chết mười người, rốt cuộc có người tình ngộ lại. Cho dù cơ duyên có tốt tới đâu thì cũng phải có mạng mới có thể hưởng thụ. Không còn mạng, có dành được cơ duyên cũng không dùng được.
Thực lực là tất cả, nói cho cùng, tất cả đều là vì thực lực.
Nếu thực lực đủ cường đại thì không cần phải sợ điều gì cả.
Sau khi tỉnh lại, lập tức có cường giả Thánh cấp Nhân tộc lùi về phía sau. Có người lui, áp lực Đế Sa tộc tự nhiên giảm đi. Đế Sa Ngọc giết người càng thêm thoải mái.
Đảo mắt đã có hơn hai mươi cường giả Thánh cấp Nhân tộc bị giết chết. Thánh cấp Sa tộc vẫn chưa chết một ai, chỉ bị thương nhẹ, không có bao nhiêu ảnh hưởng.
Những Nhân tộc khác cũng nhanh chóng rút lui, chạy ra xa. Người không kịp đào tẩu thì bị chém giết tại chỗ.
Mất đi mục tiêu, tự nhiên Đế Sa Ngọc phải dừng lại. Liên tục chém giết hai mươi cường giả Thánh cấp nhân tộc, trên trường kiếm răng cưa của Đế Sa Ngọc quanh quẩn khí huyết sát nồng đậm. Sát khí quanh thân bành trướng, vô cùng đáng sợ. Ánh mắt nhìn về phía người Ngũ Linh tộc mang theo sát khí và sát cơ, làm cho sắc mặt người Ngũ Linh tộc liên tục thay đổi, vô thức lùi về phía sau vài bước.
- Cút.
Đế Sa Ngọc lạnh lùng quát một tiếng, sát cơ lập tức tăng vọt.
Sắc mặt người Ngũ Linh tộc rất là khó coi, nhưng mà cũng không dám đối địch với Đế Sa Ngọc. Nhất là sau khi chứng kiến sự mạnh mẽ của Đế Sa Ngọc, hai mươi người bọn hắn cũng không mạnh hơn đám người Nhân tộc trước đó bao nhiêu.
Người Ngũ Linh tộc lùi về phía sau. Chỗ thạch lâu lúc này chỉ còn lại mười mấy người Đế Sa Ngọc.
- Cơ duyên cuối cùng cũng rơi vào tay ta.
Đế Sa Ngọc quay đầu nhìn về phía thạch lâu, khóe miệng nở nụ cười lạnh.
Lúc hắn đang muốn hưởng thụ thành quả thắng lợi thì bỗng nhiên có một đạo thân ảnh cực nhanh từ đằng xa chạy tới, khiến cho người Ngũ Linh tộc và Nhân tộc thoát đi chú ý, cũng khiến cho đám người Đế Sa Ngọc chú ý. Ánh mắt Đế Sa Ngọc mang theo sự lạnh lẽo kinh người rơi vào trên thân người kia.
- Còn có lực lượng phòng hộ, nói rõ bên trong tất có bảo vật.
Sở Mộ đang bay nhanh tới nhìn thấy thạch lâu và quang mang bao phủ bên ngoài thạch lâu, trên mặt lập tức hiện lên vẻ vui mừng.
Từ lúc tiến vào Vạn Cổ thánh thành cho tới bây giờ, đã quá nửa tháng, trừ nhận được kết tinh sát linh và vài cọng linh dược cùng với bản thân tiến bộ ra, Sở Mộ cũng không có nhận được chỗ tốt rõ ràng nào khác.
Nói cho cùng, mục đích tiến vào Vạn Cổ thánh thành là vì bảo vật và truyền thừa còn sót lại bên trong.
Bỗng nhiên, hàn ý xâm nhập, một đạo kiếm quang răng cưa giống như có thể cưa đứt núi cao chém về phía Sở Mộ, không chút lưu tình nào.
Người xuất kiếm đúng là Đế Sa Ngọc. Được copy 𝙩ại + 𝙏𝙍Ù𝘔 𝙏𝙍U𝒀ỆN﹒𝑽N +
Một kiếm chém qua, đường như chém đôi không gian phía trước, thân thể Sở Mộ cũng bị bổ trúng, từ từ tách làm đôi. Mà khóe miệng Đế Sa Ngọc cũng nở nụ cười vui vẻ. Chỉ là rất nhanh nụ cười này đã cứng lại, bởi vì một kiếm kia không có bổ trúng người, mà chỉ là một đạo tàn ảnh mà thôi.
Trong nháy mắt Sở Mộ chạy tới, hắn đã nhìn rõ bốn phía.
Hơn mười người Đế Sa tộc, mỗi một người đều tản mát ra khí tức hung hãn. Mỗi một người đều là cường giả Thánh cấp. Nhìn phương vị bọn hắn đứng, mơ hồ có huyền diệu, dường như là một loại chiến trận nào đó.
Trong nháy mắt Sở Mộ đã đoán được hơn mười cường giả Thánh cấp của Đế sa tộc này không dễ trêu vào. Nếu như bị bọn chúng quấn lấy, tuyệt đối là một rắc rối. Đã như vậy thì đánh đi, trước tiên cướp lấy bảo vật trong thạch lâu rồi nói sau.
Thi triển Kiếm khí lưu ảnh, tránh đi một kiếm tất sát của Đế Sa Ngọc, tốc độ của Sở Mộ lại lần nữa bộc phát, tăng lên một bậc, nhanh chóng tới gần thạch lâu.
Dưới loại tình huống này, mười chiến sĩ Sa tộc liên thủ, đủ để ngăn cản mấy chục Nhân tộc tu vi không sai biệt lắm.
Từng kiếm rơi xuống, Đế Sa Ngọc lại chém giết một cường giả Thánh cấp Nhân tộc.
Kiếm pháp của Đế Sa Ngọc vô cùng hung tàn, mỗi một kiếm giống như đều nhìn thấy một đầu cá mập dữ tợn, hung tàn cuồng bạo phóng tới. Lại mang theo sát khí nồng đậm trùng kích, làm cho tâm thần người ta thất thủ.
Chỉ chớp mắt đã có năm cường giả Thánh cấp Nhân tộc chết dưới kiếm của Đế Sa Ngọc. Những cường giả Thánh cấp Sa tộc khác không có giết chết đối thủ của mình. Bọn hắn chỉ phụ trợ cho Đế Sa Ngọc mà thôi.
- Thực lực thật là đáng sợ.
- Đế Sa Ngọc của Đế Sa tộc quả nhiên là yêu nghiệt.
Người Ngũ Linh tộc phía xa biến sắc. Bọn hắn không có ra tay là bởi vì song phương giao chiến đối với bọn hắn mà nói, đều là dị tộc.
Còn nữa, Ngũ Linh tộc suy thoái, không chịu được rung chuyển gì, trừ phi có thể thoáng cái giết chết được hết người Nhân tộc và Đế Sa tộc, như vậy mới tránh khỏi hậu hoạn. Nếu không, một khi có tin tức tiết lộ ra ngoài, đợi tới lúc rời khỏi Vạn Cổ thánh thành, Ngũ Linh tộc có khả năng sẽ gặp phải một phen sóng gió.
Cho nên coi như muốn ra tay thì cũng phải đợi tới lúc hai tộc chiến đấu sắp kết thúc. Song phương đều xuất hiện tổn thất lớn, một lần hành động tiêu diệt hết.
Nhưng dựa vào tình huống trước mắt mà nói, dường như rất khó. Dưới sự phối hợp ăn ý của Đế Sa tộc, Nhân tộc hoàn toàn đang ở trong hoàn cảnh xấu.
Từng cường giả Thánh cấp Nhân tộc bị giết chết. Những người còn lại không nhìn thấy hi vọng, trong lòng sinh ra tuyệt vọng.
Vẻ mặt Đế Sa Ngọc lạnh lùng, xem tính mạng Nhân tộc như cỏ rác, tùy ý thu hoạch. Tiếng cười của hơn mười cường giả Đế Sa tộc Thánh cấp gần đó vô cùng chói tai, vẻ mặt dữ tợn không thôi.
Mười mấy người bọn hắn liên thủ, phân hóa từng đạo công kích. Từng đạo công kích bị bọn hắn dùng phương thức liên thủ, dùng phương thức đặc thù của chiến trận phân ra thành hơn mười cỗ, uy lực suy yếu trên phạm vi lớn. Căn bản không có cách nào uy hiếp tới bất luận một ai trong bọn hwans.
Khí lực của Đế Sa tộc lại vô cùng mạnh mẽ, có thể thừa nhận được công kích mạnh mẽ hơn.
Sau khi Đế Sa Ngọc không còn nỗi lo, kiếm ở trong tay, hắn hoàn toàn có thể buông tay buông chân, thỏa thích chiến đấu, xuất kiếm, thỏa thích chém giết.
Dưới thân kiếm của hắn, từng tinh mạng bị thu hoạch.
Đảo mắt đã có hơn chục cường giả Thánh cấp Nhân tộc chết dưới kiếm Đế Sa Ngọc.
- Đế Sa Ngọc này quá hung tàn, đi mau.
Liên tục bị giết chết mười người, rốt cuộc có người tình ngộ lại. Cho dù cơ duyên có tốt tới đâu thì cũng phải có mạng mới có thể hưởng thụ. Không còn mạng, có dành được cơ duyên cũng không dùng được.
Thực lực là tất cả, nói cho cùng, tất cả đều là vì thực lực.
Nếu thực lực đủ cường đại thì không cần phải sợ điều gì cả.
Sau khi tỉnh lại, lập tức có cường giả Thánh cấp Nhân tộc lùi về phía sau. Có người lui, áp lực Đế Sa tộc tự nhiên giảm đi. Đế Sa Ngọc giết người càng thêm thoải mái.
Đảo mắt đã có hơn hai mươi cường giả Thánh cấp Nhân tộc bị giết chết. Thánh cấp Sa tộc vẫn chưa chết một ai, chỉ bị thương nhẹ, không có bao nhiêu ảnh hưởng.
Những Nhân tộc khác cũng nhanh chóng rút lui, chạy ra xa. Người không kịp đào tẩu thì bị chém giết tại chỗ.
Mất đi mục tiêu, tự nhiên Đế Sa Ngọc phải dừng lại. Liên tục chém giết hai mươi cường giả Thánh cấp nhân tộc, trên trường kiếm răng cưa của Đế Sa Ngọc quanh quẩn khí huyết sát nồng đậm. Sát khí quanh thân bành trướng, vô cùng đáng sợ. Ánh mắt nhìn về phía người Ngũ Linh tộc mang theo sát khí và sát cơ, làm cho sắc mặt người Ngũ Linh tộc liên tục thay đổi, vô thức lùi về phía sau vài bước.
- Cút.
Đế Sa Ngọc lạnh lùng quát một tiếng, sát cơ lập tức tăng vọt.
Sắc mặt người Ngũ Linh tộc rất là khó coi, nhưng mà cũng không dám đối địch với Đế Sa Ngọc. Nhất là sau khi chứng kiến sự mạnh mẽ của Đế Sa Ngọc, hai mươi người bọn hắn cũng không mạnh hơn đám người Nhân tộc trước đó bao nhiêu.
Người Ngũ Linh tộc lùi về phía sau. Chỗ thạch lâu lúc này chỉ còn lại mười mấy người Đế Sa Ngọc.
- Cơ duyên cuối cùng cũng rơi vào tay ta.
Đế Sa Ngọc quay đầu nhìn về phía thạch lâu, khóe miệng nở nụ cười lạnh.
Lúc hắn đang muốn hưởng thụ thành quả thắng lợi thì bỗng nhiên có một đạo thân ảnh cực nhanh từ đằng xa chạy tới, khiến cho người Ngũ Linh tộc và Nhân tộc thoát đi chú ý, cũng khiến cho đám người Đế Sa Ngọc chú ý. Ánh mắt Đế Sa Ngọc mang theo sự lạnh lẽo kinh người rơi vào trên thân người kia.
- Còn có lực lượng phòng hộ, nói rõ bên trong tất có bảo vật.
Sở Mộ đang bay nhanh tới nhìn thấy thạch lâu và quang mang bao phủ bên ngoài thạch lâu, trên mặt lập tức hiện lên vẻ vui mừng.
Từ lúc tiến vào Vạn Cổ thánh thành cho tới bây giờ, đã quá nửa tháng, trừ nhận được kết tinh sát linh và vài cọng linh dược cùng với bản thân tiến bộ ra, Sở Mộ cũng không có nhận được chỗ tốt rõ ràng nào khác.
Nói cho cùng, mục đích tiến vào Vạn Cổ thánh thành là vì bảo vật và truyền thừa còn sót lại bên trong.
Bỗng nhiên, hàn ý xâm nhập, một đạo kiếm quang răng cưa giống như có thể cưa đứt núi cao chém về phía Sở Mộ, không chút lưu tình nào.
Người xuất kiếm đúng là Đế Sa Ngọc. Được copy 𝙩ại + 𝙏𝙍Ù𝘔 𝙏𝙍U𝒀ỆN﹒𝑽N +
Một kiếm chém qua, đường như chém đôi không gian phía trước, thân thể Sở Mộ cũng bị bổ trúng, từ từ tách làm đôi. Mà khóe miệng Đế Sa Ngọc cũng nở nụ cười vui vẻ. Chỉ là rất nhanh nụ cười này đã cứng lại, bởi vì một kiếm kia không có bổ trúng người, mà chỉ là một đạo tàn ảnh mà thôi.
Trong nháy mắt Sở Mộ chạy tới, hắn đã nhìn rõ bốn phía.
Hơn mười người Đế Sa tộc, mỗi một người đều tản mát ra khí tức hung hãn. Mỗi một người đều là cường giả Thánh cấp. Nhìn phương vị bọn hắn đứng, mơ hồ có huyền diệu, dường như là một loại chiến trận nào đó.
Trong nháy mắt Sở Mộ đã đoán được hơn mười cường giả Thánh cấp của Đế sa tộc này không dễ trêu vào. Nếu như bị bọn chúng quấn lấy, tuyệt đối là một rắc rối. Đã như vậy thì đánh đi, trước tiên cướp lấy bảo vật trong thạch lâu rồi nói sau.
Thi triển Kiếm khí lưu ảnh, tránh đi một kiếm tất sát của Đế Sa Ngọc, tốc độ của Sở Mộ lại lần nữa bộc phát, tăng lên một bậc, nhanh chóng tới gần thạch lâu.