Ba người Thiết Long Tông này ở đây tìm hơn nửa năm mới được đến hai trái Thăng Long quả, toàn bộ quy Sở Mộ, mà bọn hắn ngay cả mạng nhỏ cũng mất.
Đến tận đây, Sở Mộ liền có được sáu trái Thăng Long quả.
Thăng Long quả kéo dài bao lâu, Sở Mộ còn không rõ ràng lắm, bởi vì hắn còn không có sử dụng qua, bất quá, có thể đạt được thêm nữa, nhất định là chuyện tốt.
Ba người Thiết Long Tông ra tay muốn giết Sở Mộ, cuối cùng lại bị Sở Mộ giết chết, hủy thi diệt tích, Sở Mộ cũng không có để ý, chỉ là hắn không biết, ở phía xa, vừa vặn có một người tìm kiếm Thăng Long quả, đẩy ra lá cây của Thăng Long đằng, thấy được một màn này.
Khoảng cách quá xa, người này lại hết sức cẩn thận, hoàn toàn thu liễm khí tức bản thân, cho nên Sở Mộ không có phát hiện.
Đệ tử của Thiết Long Tông, Huyền Chiến môn cùng Bách Binh Phái tiến vào trong Tiểu Thế Giới này, mỗi một phương tối thiểu đều có mấy ngàn, diện tích của Tiểu Thế Giới cũng không nhỏ, thiếu mất ba người, căn bản sẽ không khiến ai chú ý.
...
- Vương sư huynh, ta vừa mới nhìn thấy một sự kiện.
Huyền Chiến môn Lý Trạch tìm đến một vị sư huynh của Huyền Chiến môn, lập tức mở miệng nói.
- Chuyện gì nói mau, đừng lầm bà lầm bầm.
Vương sư huynh không chút khách khí, hắn bởi vì một trái Thăng Long quả bị người của Thiết Long Tông cướp đi mà căm tức không thôi, lúc này đến trêu chọc hắn, hoàn toàn là tự tìm phiền phức cho mình.
Lý Trạch hiển nhiên còn chưa ý thức được điểm này.
- Đại sự a, Vương sư huynh.
Lý Trạch vội vàng nói:
- Vừa rồi ta đi tìm Thăng Long quả, ngươi đoán ta nhìn thấy gì.
- Nếu không nói, ta đánh chết ngươi.
Vương sư huynh mắt lộ ra hung quang, đằng đằng sát khí.
Lý Trạch vô ý thức lui về phía sau hai bước, này Vương sư huynh ở Huyền Chiến môn nổi danh tính tình như lửa, sự tình một lời không hợp liền đánh đập tàn nhẫn là thường xuyên phát sinh, nhưng bởi vì thiên phú của hắn không tệ, bản thân lại là một nửa bước Đại Đế, bởi vậy trong hàng đệ tử còn có chút địa vị, chỉ cần không ra sai lầm lớn gì, trưởng lão trong môn cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.
Lý Trạch mới ý thức tới không đúng, trong nội tâm hối hận không thôi, nhưng lúc này đã mở miệng, nếu không nói, kết cục nhất định sẽ rất không xong.
- Vương sư huynh trước không nên tức giận, là như thế này, ta vừa mới nhìn thấy ba người Thiết Long Tông ra tay đối phó người của Sở Môn.
Lý Trạch vội vàng giải thích:
- Ba người Thiết Long Tông, một cái là nửa bước Đại Đế, hai cái là Cực Thánh Tôn, mà người của Sở Môn lại chỉ có một, là Tuyệt Thế cảnh Ngũ luyện mà thôi, nhưng kết quả lại là người của Sở Môn giết chết toàn bộ ba người Thiết Long Tông.
Vương sư huynh mới đầu nghe được có quan hệ tới Thiết Long Tông, thì có chút nhẫn nại, nghe được tu vi của ba người Thiết Long Tông cùng người của Sở Môn, thì hoàn toàn không có hứng thú, nhưng Lý Trạch nhanh mồm nhanh miệng nói hết, Vương sư huynh triệt để sửng sốt, chợt, một bàn tay vỗ lên ót Lý Trạch.
- Ngươi cho rằng ta ngốc có phải hay không, Tuyệt Thế cảnh Ngũ luyện phản giết hai Cực Thánh Tôn, một nửa bước Đại Đế.
Vương sư huynh cả giận nói.
- Thật sự, ta thề, tuyệt đối là thật sự.
Lý Trạch bụm lấy cái ót giải thích:
- Chỉ có hai loại suy đoán, một là người của Sở Môn ẩn tàng tu vi, hai hắn là một đỉnh cấp thiên kiêu, nhưng chính yếu nhất chính là, ta nhìn thấy hắn từ trong không gian giới chỉ của người Thiết Long Tông, lấy được hai trái Thăng Long quả.
- Vương sư huynh, ngươi xem chúng ta tân tân khổ khổ tìm kiếm hơn nửa năm, cũng không thể tìm được một trái Thăng Long quả, mà người nọ lại chí ít có hai trái thậm chí ba trái Thăng Long quả...
Thoại ngữ của Lý Trạch tràn đầy sức hấp dẫn.
- Lăn, đỉnh cấp thiên kiêu của Sở Môn, có thể chém giết nửa bước Đại Đế của Thiết Long Tông, thực lực tuyệt đối rất cường đại, ngươi vậy mà vọng tưởng đối phó hắn, thật sự là chán sống.
Vương sư huynh một bàn tay phiến qua, đồng thời cả giận nói:
- Muốn chết ngươi đi đi, đừng kéo ta.
Lý Trạch thoáng cái bị đánh mộng, hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, Vương sư huynh tánh khí táo bạo vậy mà sẽ nói lời như thế, chẳng lẽ là bởi vì sợ hãi, không dám trêu chọc Sở Môn thiên kiêu?
Cẩn thận ngẫm lại, cũng phải a, một Tuyệt Thế cảnh Ngũ luyện liền có được thực lực nửa bước Đại Đế, không phải dễ dàng giết chết như vậy, một khi giết không chết, chờ đợi bọn hắn sẽ là phiền toái vô cùng vô tận.
- Dạ dạ đúng, là ta cân nhắc không chu toàn.
Lý Trạch vừa nói vừa lui, đoạn tuyệt tâm tư từ trong tay Sở Mộ cướp lấy Thăng Long quả.
Lý Trạch vừa lui, khuôn mặt tục tằng của Vương sư huynh trở nên nghiêm túc, hai con ngươi nguyên bản che kín lửa giận lại hiện lên một tia cơ trí.
- Ít nhất hai trái thậm chí ba trái Thăng Long quả, ta nhất định phải đạt được.
Vương sư huynh nắm chặt nắm đấm, âm thầm nói:
- Như thế, Sở Môn thiên kiêu này nhất định phải diệt trừ, ít nhất, phải ở dưới tình huống người khác không biết diệt trừ hắn, hoặc là mượn tay người khác diệt trừ.
Ai có thể biết, Vương sư huynh gần đây dùng tục tằng nổi tiếng, lại có tâm tư tinh tế tỉ mỉ như vậy.
...
- Cút!
Quát khẽ một tiếng, kiếm quang phá không, phảng phất như sóng biển mãnh liệt, dưới trùng kích, vài đạo thân ảnh lập tức bị đánh bay, thân ảnh kia bị đánh bay, đồng thời nội tạng nghiền nát, Nguyên Thần tán diệt, một kiếm mất mạng.
Theo tìm kiếm Thăng Long quả, xung đột không thể tránh khỏi dần dần tăng nhiều.
Không ra tay thì thôi, vừa ra tay, Sở Mộ tất không lưu tình.
Vừa mới xuất kiếm diệt sát địch nhân, khí tức quen thuộc nhanh chóng tiếp cận.
- Mộ sư huynh.
Thanh âm của Sở Trọng cũng đồng thời truyền vào trong tai Sở Mộ, hắn đang bị đuổi giết, mà kẻ đuổi giết là người Bách Binh Phái.
Nguyên nhân cũng bởi vì, người Bách Binh Phái phát hiện Sở Trọng, vừa vặn bọn hắn lại biết rõ trước có ba sư huynh đệ của Bách Binh Phái đuổi giết Sở Trọng. Lúc này Sở Trọng còn sống, như vậy ba sư huynh đệ của Bách Binh Phái rất có thể bị giết chết rồi.
Vì vậy, bọn hắn liền đập vào cờ hiệu báo thù ra tay đối phó Sở Trọng, Sở Trọng đánh chết hai cái, không địch lại những người khác, liền chạy đến chỗ Sở Mộ.
Sở Trọng đến, đồng thời cũng nhanh chóng nói rõ sự tình.
Có bốn kẻ đuổi giết, đều là thực lực cực hạn của Cực Thánh Tôn, cấp độ tương đương Sở Trọng. Một đối bốn, Sở Trọng tự nhiên không phải đối thủ, chỉ là, Sở Mộ xuất kiếm, kiếm quang phân hóa thành bốn đạo, lập tức xỏ xuyên qua mi tâm của bốn người kia, triệt để chém giết.
Đến tận đây, Sở Mộ liền có được sáu trái Thăng Long quả.
Thăng Long quả kéo dài bao lâu, Sở Mộ còn không rõ ràng lắm, bởi vì hắn còn không có sử dụng qua, bất quá, có thể đạt được thêm nữa, nhất định là chuyện tốt.
Ba người Thiết Long Tông ra tay muốn giết Sở Mộ, cuối cùng lại bị Sở Mộ giết chết, hủy thi diệt tích, Sở Mộ cũng không có để ý, chỉ là hắn không biết, ở phía xa, vừa vặn có một người tìm kiếm Thăng Long quả, đẩy ra lá cây của Thăng Long đằng, thấy được một màn này.
Khoảng cách quá xa, người này lại hết sức cẩn thận, hoàn toàn thu liễm khí tức bản thân, cho nên Sở Mộ không có phát hiện.
Đệ tử của Thiết Long Tông, Huyền Chiến môn cùng Bách Binh Phái tiến vào trong Tiểu Thế Giới này, mỗi một phương tối thiểu đều có mấy ngàn, diện tích của Tiểu Thế Giới cũng không nhỏ, thiếu mất ba người, căn bản sẽ không khiến ai chú ý.
...
- Vương sư huynh, ta vừa mới nhìn thấy một sự kiện.
Huyền Chiến môn Lý Trạch tìm đến một vị sư huynh của Huyền Chiến môn, lập tức mở miệng nói.
- Chuyện gì nói mau, đừng lầm bà lầm bầm.
Vương sư huynh không chút khách khí, hắn bởi vì một trái Thăng Long quả bị người của Thiết Long Tông cướp đi mà căm tức không thôi, lúc này đến trêu chọc hắn, hoàn toàn là tự tìm phiền phức cho mình.
Lý Trạch hiển nhiên còn chưa ý thức được điểm này.
- Đại sự a, Vương sư huynh.
Lý Trạch vội vàng nói:
- Vừa rồi ta đi tìm Thăng Long quả, ngươi đoán ta nhìn thấy gì.
- Nếu không nói, ta đánh chết ngươi.
Vương sư huynh mắt lộ ra hung quang, đằng đằng sát khí.
Lý Trạch vô ý thức lui về phía sau hai bước, này Vương sư huynh ở Huyền Chiến môn nổi danh tính tình như lửa, sự tình một lời không hợp liền đánh đập tàn nhẫn là thường xuyên phát sinh, nhưng bởi vì thiên phú của hắn không tệ, bản thân lại là một nửa bước Đại Đế, bởi vậy trong hàng đệ tử còn có chút địa vị, chỉ cần không ra sai lầm lớn gì, trưởng lão trong môn cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.
Lý Trạch mới ý thức tới không đúng, trong nội tâm hối hận không thôi, nhưng lúc này đã mở miệng, nếu không nói, kết cục nhất định sẽ rất không xong.
- Vương sư huynh trước không nên tức giận, là như thế này, ta vừa mới nhìn thấy ba người Thiết Long Tông ra tay đối phó người của Sở Môn.
Lý Trạch vội vàng giải thích:
- Ba người Thiết Long Tông, một cái là nửa bước Đại Đế, hai cái là Cực Thánh Tôn, mà người của Sở Môn lại chỉ có một, là Tuyệt Thế cảnh Ngũ luyện mà thôi, nhưng kết quả lại là người của Sở Môn giết chết toàn bộ ba người Thiết Long Tông.
Vương sư huynh mới đầu nghe được có quan hệ tới Thiết Long Tông, thì có chút nhẫn nại, nghe được tu vi của ba người Thiết Long Tông cùng người của Sở Môn, thì hoàn toàn không có hứng thú, nhưng Lý Trạch nhanh mồm nhanh miệng nói hết, Vương sư huynh triệt để sửng sốt, chợt, một bàn tay vỗ lên ót Lý Trạch.
- Ngươi cho rằng ta ngốc có phải hay không, Tuyệt Thế cảnh Ngũ luyện phản giết hai Cực Thánh Tôn, một nửa bước Đại Đế.
Vương sư huynh cả giận nói.
- Thật sự, ta thề, tuyệt đối là thật sự.
Lý Trạch bụm lấy cái ót giải thích:
- Chỉ có hai loại suy đoán, một là người của Sở Môn ẩn tàng tu vi, hai hắn là một đỉnh cấp thiên kiêu, nhưng chính yếu nhất chính là, ta nhìn thấy hắn từ trong không gian giới chỉ của người Thiết Long Tông, lấy được hai trái Thăng Long quả.
- Vương sư huynh, ngươi xem chúng ta tân tân khổ khổ tìm kiếm hơn nửa năm, cũng không thể tìm được một trái Thăng Long quả, mà người nọ lại chí ít có hai trái thậm chí ba trái Thăng Long quả...
Thoại ngữ của Lý Trạch tràn đầy sức hấp dẫn.
- Lăn, đỉnh cấp thiên kiêu của Sở Môn, có thể chém giết nửa bước Đại Đế của Thiết Long Tông, thực lực tuyệt đối rất cường đại, ngươi vậy mà vọng tưởng đối phó hắn, thật sự là chán sống.
Vương sư huynh một bàn tay phiến qua, đồng thời cả giận nói:
- Muốn chết ngươi đi đi, đừng kéo ta.
Lý Trạch thoáng cái bị đánh mộng, hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, Vương sư huynh tánh khí táo bạo vậy mà sẽ nói lời như thế, chẳng lẽ là bởi vì sợ hãi, không dám trêu chọc Sở Môn thiên kiêu?
Cẩn thận ngẫm lại, cũng phải a, một Tuyệt Thế cảnh Ngũ luyện liền có được thực lực nửa bước Đại Đế, không phải dễ dàng giết chết như vậy, một khi giết không chết, chờ đợi bọn hắn sẽ là phiền toái vô cùng vô tận.
- Dạ dạ đúng, là ta cân nhắc không chu toàn.
Lý Trạch vừa nói vừa lui, đoạn tuyệt tâm tư từ trong tay Sở Mộ cướp lấy Thăng Long quả.
Lý Trạch vừa lui, khuôn mặt tục tằng của Vương sư huynh trở nên nghiêm túc, hai con ngươi nguyên bản che kín lửa giận lại hiện lên một tia cơ trí.
- Ít nhất hai trái thậm chí ba trái Thăng Long quả, ta nhất định phải đạt được.
Vương sư huynh nắm chặt nắm đấm, âm thầm nói:
- Như thế, Sở Môn thiên kiêu này nhất định phải diệt trừ, ít nhất, phải ở dưới tình huống người khác không biết diệt trừ hắn, hoặc là mượn tay người khác diệt trừ.
Ai có thể biết, Vương sư huynh gần đây dùng tục tằng nổi tiếng, lại có tâm tư tinh tế tỉ mỉ như vậy.
...
- Cút!
Quát khẽ một tiếng, kiếm quang phá không, phảng phất như sóng biển mãnh liệt, dưới trùng kích, vài đạo thân ảnh lập tức bị đánh bay, thân ảnh kia bị đánh bay, đồng thời nội tạng nghiền nát, Nguyên Thần tán diệt, một kiếm mất mạng.
Theo tìm kiếm Thăng Long quả, xung đột không thể tránh khỏi dần dần tăng nhiều.
Không ra tay thì thôi, vừa ra tay, Sở Mộ tất không lưu tình.
Vừa mới xuất kiếm diệt sát địch nhân, khí tức quen thuộc nhanh chóng tiếp cận.
- Mộ sư huynh.
Thanh âm của Sở Trọng cũng đồng thời truyền vào trong tai Sở Mộ, hắn đang bị đuổi giết, mà kẻ đuổi giết là người Bách Binh Phái.
Nguyên nhân cũng bởi vì, người Bách Binh Phái phát hiện Sở Trọng, vừa vặn bọn hắn lại biết rõ trước có ba sư huynh đệ của Bách Binh Phái đuổi giết Sở Trọng. Lúc này Sở Trọng còn sống, như vậy ba sư huynh đệ của Bách Binh Phái rất có thể bị giết chết rồi.
Vì vậy, bọn hắn liền đập vào cờ hiệu báo thù ra tay đối phó Sở Trọng, Sở Trọng đánh chết hai cái, không địch lại những người khác, liền chạy đến chỗ Sở Mộ.
Sở Trọng đến, đồng thời cũng nhanh chóng nói rõ sự tình.
Có bốn kẻ đuổi giết, đều là thực lực cực hạn của Cực Thánh Tôn, cấp độ tương đương Sở Trọng. Một đối bốn, Sở Trọng tự nhiên không phải đối thủ, chỉ là, Sở Mộ xuất kiếm, kiếm quang phân hóa thành bốn đạo, lập tức xỏ xuyên qua mi tâm của bốn người kia, triệt để chém giết.