Phong Ba Kiếm Hào trợn to mắt, con ngươi co rút. Phong Ba Kiếm Hào rút kiếm, kiếm kéo theo tiếng thủy triều rít gào, không khí đằng trước bị đè ép như sóng biển mênh mông dâng tràn tầng tầng ập hướng Sở Mộ, làm hắn hơi chậm lại.
Phong Ba Kiếm Hào thụt lùi né nhát kiếm Sở Mộ đâm tới nhưng gã phát hiện kiếm quang lại tới gần, mục tiêu vẫn là cổ họng của gã, cảm giác đau càng mãnh liệt hơn.
Phong Ba Kiếm Hào biến sắc mặt buộc phải lùi nữa, gã thi triển Phong Ba Bộ như thủy triều dâng cao rồi lùi về.
Nhưng kiếm quang của Sở Mộ bám sát không tha tựa như giòi trên xương chân, làm Phong Ba Kiếm Hào phải lùi nữa, lùi mãi đến mép đấu kiếm đài.
Khi Phong Ba Kiếm Hào dừng bước nhìn đằng trước thì gò má nóng ran, bởi vì gã phát hiện Sở Mộ đứng yên tại chỗ, kiếm còn cắm trong vỏ như chưa từng rút ra.
Tất cả tựa như ảo giác.
Phong Ba Kiếm Hào dám chắc đó không phải ảo giác, gã không rõ sao Sở Mộ làm được điều này, vì tốc độ của hắn quá nhanh sao?
Đúng là tốc độ của Sở Mộ siêu nhanh nhưng không thể nào mau đến trình độ đó được, làm Phong Ba Kiếm Hào như bị mê hoặc không kịp phản ứng.
Tức là trong đó có thứ gì Phong Ba Kiếm Hào không biết, không xem hiểu.
Không chỉ Phong Ba Kiếm Hào không hiểu, quần chúng cũng mơ hồ. Bọn họ chỉ thấy Sở Mộ nhích người, kiếm ra khỏi vỏ chỉ hướng Phong Ba Kiếm Hào rồi gã liên tục thụt lùi.
Tựa như ảo giác, chớp mắt Sở Mộ không nhúc nhích, vẫn đứng yên tại chỗ, kiếm không ra khỏi vỏ nhưng Phong Ba Kiếm Hào đã lùi tới mép đấu kiếm đài.
Chuyện gì đây?
Trung niên kiếm vệ Nguyên Cực cảnh dụi mắt, gã cũng nghĩ mình thấy ảo giác.
Nhưng trung niên kiếm vệ sớm lĩnh ngộ áo nghĩa, ánh mắt cao hơn, sắc bén hơn, kiến thức rộng hơn, gã hiểu rằng Sở Mộ thật sự đã rút kiếm đẩy lùi thiếu gia.
Vì sao có dấu hiệu dường như Sở Mộ không hề nhúc nhích thì hoàn toàn vì ý cảnh.
Đúng vậy, Chấn Thiên Kiếm Hào Sở Mộ này chắc chắn nắm giữ biến dị ý cảnh hiếm hoi đặc biệt, ý cảnh giống như ảo giác, khiến người sinh ra ảo giác khó phân rõ thật giả. Nhưng nó không phải huyễn chi ý cảnh mà là ý cảnh biến dị cao cấp hơn nữa.
Trung niên kiếm vệ âm thầm suy tư:
- Chẳng lẽ là Chân Hư ý cảnh?
Trung niên kiếm vệ đoán đúng, mới rồi Sở Mộ thi triển ý cảnh biến dị đặc biệt hiếm hoi, nhưng không phải Chân Hư ý cảnh, loại ý cảnh này gọi là Hư Thực ý cảnh.
Chân giả hư thực, nghe ý thì giống nhau nhưng tên ý cảnh thì cách biệt một bậc.
Vân chi ý cảnh là ý cảnh thường quy, Huyễn chi ý cảnh là ý cảnh biến dị của Vân chi ý cảnh, uy năng hơn Vân chi ý cảnh một phần. Chân Giả ý cảnh cũng là ý cảnh biến dị từ Vân chi ý cảnh, hơn Huyễn chi ý cảnh một bậc, uy năng hơn Vân chi ý cảnh hai phần. Hư Thực ý cảnh cũng là ý cảnh biến dị từ Vân chi ý cảnh, cao hơn Chân Giả ý cảnh một bậc, hơn Vân chi ý cảnh ba phần.
Hư Thực ý cảnh là ý cảnh biến dị cao đẳng nhất, giống như Tê Liệt ý cảnh.
Vân chi ý cảnh sinh ra biến dị, cuối cùng thành Hư Thực ý cảnh, đây là Sở Mộ khó đoán trước, cũng là một trong các thành quả bế quan một tháng ở Đông Thánh Điện của hắn.
Nội tình Đông Thánh Điện sâu hơn Đông Thánh phân điện gấp trăm lần, bế quan một tháng mà như tĩnh tu hai năm trong Đông Thánh phân điện. Thậm chí vì lực lượng khí vận của Sở Mộ tăng lên và các loại nguyên nhân khác nên hiệu quả càng tốt.
Sở Mộ mới bế quan ba ngày trong Đông Thánh Điện thì Vân chi ý cảnh bắt đầu biến dị, mãi đến đêm qua Vân chi ý cảnh hoàn thành biến dị, tốc độ nhanh hơn lúc trước Tê Liệt ý cảnh biến dị.
Khi đó tu vi của Sở Mộ là Hóa Khí cảnh, bây giờ là Khí Hải cảnh, tu vi tăng lên, linh hồn thay đổi nên tốc độ càng nhanh.
Mười phần Vân chi ý cảnh sau khi hoàn thành biến dị thì trở thành bảy phần Hư Thực ý cảnh, uy năng tương đương với mười phần Vân chi ý cảnh nhưng có cảm giác chân thật mà Vân chi ý cảnh không có.
Bảy phần Hư Thực ý cảnh, Sở Mộ không cho rằng nó mạnh cỡ nào, không đủ để chiến đấu. Phong Ba Kiếm Hào nói nhường Sở Mộ ba kiếm, nên hắn lấy ra thực nghiệm thử.
Không ngờ hiệu quả khá tốt, phối hợp tốc độ ra kiếm khủng bố của Sở Mộ và Phi Hồng Huyễn Không Bộ đệ tam giai thì hiệu quả siêu tốt.
Sở Mộ cười nói:
- Ba kiếm đã qua, tiếp theo ta sẽ không nương tay.
Phong Ba Kiếm Hào sắc mặt âm trầm nói:
- Rất tốt.
Phong Ba Kiếm Hào cảm thấy mình bị Sở Mộ đùa, khiến gã rất bực mình. Đặc biệt trong Đông Kiếm Vực, Phong Ba Kiếm Hào đã liên tục đánh bại hơn một trăm vị Kiếm Hào, không ai có thể buộc gã dùng nhát kiếm thứ hai, càng không khiến người nào khiến gã thi triển ra kiếm kỹ được.
Nhưng mới rồi ba kiếm của Sở Mộ khiến Phong Ba Kiếm Hào cảm nhận chút uy hiếp, phải liên tục thụt lùi, gã cảm giác mình như tên hề.
Ầm!
Khí thế cuồng bạo phóng lên cao, cát bụi cuồn cuộn trên đấu kiếm đài, tiếng rít gào ập đến bốn phương tám hướng, khí thế bàng bạc mênh mông ngân hà bao la đổ ngược. Trong phút chốc mọi người như thấy sóng biển dâng trào mãnh liệt.
Phong Ba Kiếm Hào rút kiếm ra, kiếm khí thủy hệ cực kỳ mãnh liệt không ngừng dao động, nguyên thanh kiếm khí cực phẩm khí lạnh lẫm liệt, nó không lạnh như băng mà lạnh như nước.
Khi Phong Ba Kiếm Hào sắp ra kiếm Sở Mộ bỗng lên tiếng:
- Chờ đã!
- Như thế nào? Muốn nhận thua rồi sao?
Giọng Phong Ba Kiếm Hào lạnh lẽo, đáy mắt chứa tức giận:
- Ta sẽ không cho ngươi cơ hội nhận thua!
Sở Mộ ung dung nói:
- Ngươi lại nói mạnh miệng.
Vẻ mặt hờ hững của Sở Mộ chọc giận Phong Ba Kiếm Hào hơn.
- Ta đang muốn nói chỗ này không tiện, hay chúng ta lên Thông Minh hà chiến đi.
Thực lực của Phong Ba Kiếm Hào là hàng thật, không thì đã chẳng thể đánh bại đám người Lục Nguyên mà không cần thi triển kiếm kỹ nào, trận pháp như thế mạnh còn hơn Sở Mộ một năm trước.
Dứt lời Sở Mộ bay lên trời, lưng mọc đôi cánh kiếm khí vỗ đập lao ra vài trăm thước bay hướng Thông Minh hà.
Phong Ba Kiếm Hào lập tức lao lên cao, thi triển bí pháp bay đuổi theo.
- Đi, mau theo sau!
Kiếm Giả vây xem đều rục rịch, biết bí pháp bay thì sử dụng bí pháp, không có bí pháp bay thì thi triển thân pháp nhanh chóng chạy tới bờ sông Thông Minh hà.
Trung niên kiếm vệ nói:
- Dương tiểu thư, chúng ta cũng đi thôi.
Trung niên kiếm vệ không tạo thế gì mà trực tiếp bay lên, Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh đã có năng lực bay, không cần nhờ vào bí pháp bay.
Chốc lát sau bọn họ chạy tới bên trên Thông Minh hà.
Phong Ba Kiếm Hào thụt lùi né nhát kiếm Sở Mộ đâm tới nhưng gã phát hiện kiếm quang lại tới gần, mục tiêu vẫn là cổ họng của gã, cảm giác đau càng mãnh liệt hơn.
Phong Ba Kiếm Hào biến sắc mặt buộc phải lùi nữa, gã thi triển Phong Ba Bộ như thủy triều dâng cao rồi lùi về.
Nhưng kiếm quang của Sở Mộ bám sát không tha tựa như giòi trên xương chân, làm Phong Ba Kiếm Hào phải lùi nữa, lùi mãi đến mép đấu kiếm đài.
Khi Phong Ba Kiếm Hào dừng bước nhìn đằng trước thì gò má nóng ran, bởi vì gã phát hiện Sở Mộ đứng yên tại chỗ, kiếm còn cắm trong vỏ như chưa từng rút ra.
Tất cả tựa như ảo giác.
Phong Ba Kiếm Hào dám chắc đó không phải ảo giác, gã không rõ sao Sở Mộ làm được điều này, vì tốc độ của hắn quá nhanh sao?
Đúng là tốc độ của Sở Mộ siêu nhanh nhưng không thể nào mau đến trình độ đó được, làm Phong Ba Kiếm Hào như bị mê hoặc không kịp phản ứng.
Tức là trong đó có thứ gì Phong Ba Kiếm Hào không biết, không xem hiểu.
Không chỉ Phong Ba Kiếm Hào không hiểu, quần chúng cũng mơ hồ. Bọn họ chỉ thấy Sở Mộ nhích người, kiếm ra khỏi vỏ chỉ hướng Phong Ba Kiếm Hào rồi gã liên tục thụt lùi.
Tựa như ảo giác, chớp mắt Sở Mộ không nhúc nhích, vẫn đứng yên tại chỗ, kiếm không ra khỏi vỏ nhưng Phong Ba Kiếm Hào đã lùi tới mép đấu kiếm đài.
Chuyện gì đây?
Trung niên kiếm vệ Nguyên Cực cảnh dụi mắt, gã cũng nghĩ mình thấy ảo giác.
Nhưng trung niên kiếm vệ sớm lĩnh ngộ áo nghĩa, ánh mắt cao hơn, sắc bén hơn, kiến thức rộng hơn, gã hiểu rằng Sở Mộ thật sự đã rút kiếm đẩy lùi thiếu gia.
Vì sao có dấu hiệu dường như Sở Mộ không hề nhúc nhích thì hoàn toàn vì ý cảnh.
Đúng vậy, Chấn Thiên Kiếm Hào Sở Mộ này chắc chắn nắm giữ biến dị ý cảnh hiếm hoi đặc biệt, ý cảnh giống như ảo giác, khiến người sinh ra ảo giác khó phân rõ thật giả. Nhưng nó không phải huyễn chi ý cảnh mà là ý cảnh biến dị cao cấp hơn nữa.
Trung niên kiếm vệ âm thầm suy tư:
- Chẳng lẽ là Chân Hư ý cảnh?
Trung niên kiếm vệ đoán đúng, mới rồi Sở Mộ thi triển ý cảnh biến dị đặc biệt hiếm hoi, nhưng không phải Chân Hư ý cảnh, loại ý cảnh này gọi là Hư Thực ý cảnh.
Chân giả hư thực, nghe ý thì giống nhau nhưng tên ý cảnh thì cách biệt một bậc.
Vân chi ý cảnh là ý cảnh thường quy, Huyễn chi ý cảnh là ý cảnh biến dị của Vân chi ý cảnh, uy năng hơn Vân chi ý cảnh một phần. Chân Giả ý cảnh cũng là ý cảnh biến dị từ Vân chi ý cảnh, hơn Huyễn chi ý cảnh một bậc, uy năng hơn Vân chi ý cảnh hai phần. Hư Thực ý cảnh cũng là ý cảnh biến dị từ Vân chi ý cảnh, cao hơn Chân Giả ý cảnh một bậc, hơn Vân chi ý cảnh ba phần.
Hư Thực ý cảnh là ý cảnh biến dị cao đẳng nhất, giống như Tê Liệt ý cảnh.
Vân chi ý cảnh sinh ra biến dị, cuối cùng thành Hư Thực ý cảnh, đây là Sở Mộ khó đoán trước, cũng là một trong các thành quả bế quan một tháng ở Đông Thánh Điện của hắn.
Nội tình Đông Thánh Điện sâu hơn Đông Thánh phân điện gấp trăm lần, bế quan một tháng mà như tĩnh tu hai năm trong Đông Thánh phân điện. Thậm chí vì lực lượng khí vận của Sở Mộ tăng lên và các loại nguyên nhân khác nên hiệu quả càng tốt.
Sở Mộ mới bế quan ba ngày trong Đông Thánh Điện thì Vân chi ý cảnh bắt đầu biến dị, mãi đến đêm qua Vân chi ý cảnh hoàn thành biến dị, tốc độ nhanh hơn lúc trước Tê Liệt ý cảnh biến dị.
Khi đó tu vi của Sở Mộ là Hóa Khí cảnh, bây giờ là Khí Hải cảnh, tu vi tăng lên, linh hồn thay đổi nên tốc độ càng nhanh.
Mười phần Vân chi ý cảnh sau khi hoàn thành biến dị thì trở thành bảy phần Hư Thực ý cảnh, uy năng tương đương với mười phần Vân chi ý cảnh nhưng có cảm giác chân thật mà Vân chi ý cảnh không có.
Bảy phần Hư Thực ý cảnh, Sở Mộ không cho rằng nó mạnh cỡ nào, không đủ để chiến đấu. Phong Ba Kiếm Hào nói nhường Sở Mộ ba kiếm, nên hắn lấy ra thực nghiệm thử.
Không ngờ hiệu quả khá tốt, phối hợp tốc độ ra kiếm khủng bố của Sở Mộ và Phi Hồng Huyễn Không Bộ đệ tam giai thì hiệu quả siêu tốt.
Sở Mộ cười nói:
- Ba kiếm đã qua, tiếp theo ta sẽ không nương tay.
Phong Ba Kiếm Hào sắc mặt âm trầm nói:
- Rất tốt.
Phong Ba Kiếm Hào cảm thấy mình bị Sở Mộ đùa, khiến gã rất bực mình. Đặc biệt trong Đông Kiếm Vực, Phong Ba Kiếm Hào đã liên tục đánh bại hơn một trăm vị Kiếm Hào, không ai có thể buộc gã dùng nhát kiếm thứ hai, càng không khiến người nào khiến gã thi triển ra kiếm kỹ được.
Nhưng mới rồi ba kiếm của Sở Mộ khiến Phong Ba Kiếm Hào cảm nhận chút uy hiếp, phải liên tục thụt lùi, gã cảm giác mình như tên hề.
Ầm!
Khí thế cuồng bạo phóng lên cao, cát bụi cuồn cuộn trên đấu kiếm đài, tiếng rít gào ập đến bốn phương tám hướng, khí thế bàng bạc mênh mông ngân hà bao la đổ ngược. Trong phút chốc mọi người như thấy sóng biển dâng trào mãnh liệt.
Phong Ba Kiếm Hào rút kiếm ra, kiếm khí thủy hệ cực kỳ mãnh liệt không ngừng dao động, nguyên thanh kiếm khí cực phẩm khí lạnh lẫm liệt, nó không lạnh như băng mà lạnh như nước.
Khi Phong Ba Kiếm Hào sắp ra kiếm Sở Mộ bỗng lên tiếng:
- Chờ đã!
- Như thế nào? Muốn nhận thua rồi sao?
Giọng Phong Ba Kiếm Hào lạnh lẽo, đáy mắt chứa tức giận:
- Ta sẽ không cho ngươi cơ hội nhận thua!
Sở Mộ ung dung nói:
- Ngươi lại nói mạnh miệng.
Vẻ mặt hờ hững của Sở Mộ chọc giận Phong Ba Kiếm Hào hơn.
- Ta đang muốn nói chỗ này không tiện, hay chúng ta lên Thông Minh hà chiến đi.
Thực lực của Phong Ba Kiếm Hào là hàng thật, không thì đã chẳng thể đánh bại đám người Lục Nguyên mà không cần thi triển kiếm kỹ nào, trận pháp như thế mạnh còn hơn Sở Mộ một năm trước.
Dứt lời Sở Mộ bay lên trời, lưng mọc đôi cánh kiếm khí vỗ đập lao ra vài trăm thước bay hướng Thông Minh hà.
Phong Ba Kiếm Hào lập tức lao lên cao, thi triển bí pháp bay đuổi theo.
- Đi, mau theo sau!
Kiếm Giả vây xem đều rục rịch, biết bí pháp bay thì sử dụng bí pháp, không có bí pháp bay thì thi triển thân pháp nhanh chóng chạy tới bờ sông Thông Minh hà.
Trung niên kiếm vệ nói:
- Dương tiểu thư, chúng ta cũng đi thôi.
Trung niên kiếm vệ không tạo thế gì mà trực tiếp bay lên, Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh đã có năng lực bay, không cần nhờ vào bí pháp bay.
Chốc lát sau bọn họ chạy tới bên trên Thông Minh hà.