Nhưng dám chơi dám chịu, ít nhất phải làm trước mặt các cường giả Chúa Tể cảnh. Tuyết Kiếm Ngạo lủi thủi rời đi.
Tộc trưởng Đông Tuyết tộc lạnh lùng nói:
- Tuyết Chủ, cáo từ.
Câu này chất chứa bất mãn mãnh liệt, giây sau tộc trưởng Đông Tuyết tộc nhìn hướng Sở Mộ, ánh mắt sắc bén ẩn chứa sát ý. Nếu có thể thì tộc trưởng Đông Tuyết tộc sẽ bất chấp thân phận giết Sở Mộ, nhưng gã không dám, vì hắn là tuyệt thế thiên kiêu của nhân tộc. Đó là tuyệt thế thiên kiêu đỉnh cao nhất, còn xếp hạng sáu trong đại tái Đại Liên Minh.
Trừ phi tộc trưởng Đông Tuyết tộc vừa giết Sở Mộ vừa diệt hết mọi người có mặt, bảo đảm tin tức không bị lộ ra, nếu không trùm nhân tộc tra được thì gã chết chắc, không chừng Đông Tuyết tộc cũng bị diệt tộc.
Tộc trưởng Đông Tuyết tộc đành giấu đi sát ý, không dám ra tay tránh cho gợi lên hậu quả ác liệt.
Về việc Tuyết Ngân Linh dẫn theo nhân tộc nam giới về còn nói rõ đó là đạo lữ của nàng khiến Tuyết Chủ rất ngạc nhiên. Nhưng Tuyết Chủ không hỏi nhiều, đồng ý yêu cầu của Tuyết Ngân Linh mở Tuyết Kiếm thánh địa ra.
Tuyết Kiếm thánh địa là thành đại đỉnh cao nhất trong tông tộc Tuyết tộc, là duy nhất, cũng là một trong các thánh địa đỉnh cao nhất nguyên Tuyết tộc. Muốn vào trong Tuyết Kiếm thánh địa rất khó khăn, quyền lợi mở ra nằm trong tay Tuyết Chủ.
Sau khi Tuyết Kiếm thánh địa mở ra Tuyết Ngân Linh dẫn Sở Mộ đi vào.
Trong Tuyết Kiếm thánh địa một mảnh trắng xóa, thế giới băng tuyết. Trong thế giới này, trên mặt đất tuyết mênh mông có các ngọn núi tuyết đứng sững như không có cuối.
Núi tuyết có cao có thấp, có thô có mảnh, có nguy nga có lởm chởm, có liên miên vạn dặm.
- Những núi tuyết này là các tiền bối Tuyết tộc để lại truyền thừa kiếm đạo, leo lên núi tuyết sẽ được truyền thừa của họ.
Tuyết Ngân Linh nói:
- Nhưng ngươi không phải Tuyết tộc, vì vậy sẽ không được truyền thừa. Nhưng ngươi sáng tạo Chư Thiên kiếm đạo chỉ cần hấp thu tinh túy của kiếm đạo khác, dung nhập vào đó và hoàn thiện nên không cần nhận truyền thừa. Đi lên mỗi ngọn núi tuyết là sẽ cảm ngộ được hành trình kiếm đạo của tiền bối Tuyết tộc.
Sở Mộ gật đầu nói:
- Ừm!
Sở Mộ cất bước đi hướng một ngọn núi tuyết.
Bắt đầu từ chân núi từng bước đi lên, Tuyết Ngân Linh nhìn bóng lưng Sở Mộ, nhìn hắn từng bước leo lên núi tuyết. Tuyết Ngân Linh cũng chọn một ngọn núi tuyết từ từ đi lên.
Khoảnh khắc leo núi tuyết Sở Mộ liền có cảm giác kỳ lạ, như có một bóng người mơ hồ tay cầm kiếm nhiều lần chiến đấu, trong chiến đấu lần lượt bày ra từng kiếm pháp kiếm đạo của mình, từ thô ráp đến tinh thông rồi hoàn thiện.
Kiếm đạo đứng ở góc độ người xem quan sát hành trình kiếm đạo của tiền bối Tuyết tộc.
Từ khi nào Sở Mộ chợt nhận ra đã đến đỉnh núi tuyết, những lịch trình nhìn thấy đã biến mất không dấu vết.
Sở Mộ đứng trên đỉnh núi tuyết đầu tiên là nhắm mắt lại cẩn thận nhớ những gì vừa thấy, sau đó mở mắt ra đưa mắt nhìn. Tuyết Kiếm thánh địa là một tiểu thế giới, cực kỳ bao la, có vô số núi tuyết san sát.
Sở Mộ nhảy vọt lên từ đỉnh núi tuyết trượt xuống, nhanh nhẹn tựa chim. Chốc lát sau Sở Mộ đến chân núi, nhấc chân từng bước một không nhanh không chậm, tốc độ đều đều đi hướng ngọn núi tuyết khác.
Mỗi núi tuyết đại biểu cho một kiếm đạo của tiền bối Tuyết tộc, đó là ghi chép cả đời của họ.
Dù là Tuyết tộc nhân muốn vào Tuyết Kiếm thánh địa cũng phải có đầy đủ tư cách, trước mắt nguyên tông tộc đẳng cấp dưới Đại Đế chưa đến trăm người được phép vào.
Sở Mộ là người ngoài tộc, về mặt lý luận hắn không thể vào Tuyết Kiếm thánh địa. Đừng nói Tuyết Kiếm thánh địa, Sở Mộ muốn vào thánh địa khác cũng rất khó khăn, nếu không có thánh nữ Tuyết tộc như Tuyết Ngân Linh thì hắn phải trả giá cực lớn để được vào, ví dụ tộc huân.
Mấy chuyện này nếu Tuyết Ngân Linh không nói ra thì Sở Mộ không biết.
Sở Mộ leo lên một ngọn núi tuyết, bàng quan một lịch trình, đây là một loại rèn luyện, tích lũy.
Sở Mộ, Tuyết Ngân Linh trèo lên một ngọn núi tuyết, bên ngoài thì náo nhiệt lật nóc.
- Thánh nữ dẫn một nam nhân trở về!
- Hơn nữa nam nhân kia không phải bản tộc mà là người ngoài tộc!
- Là nhân tộc, ta biết đó là nhân tộc ở Thiên Kiêu doanh Thái Cổ kiếm thành!
- Nghe nói thánh nữ chính miệng thừa nhận nhân tộc nam giới kia là đạo lữ của thánh nữ!
Nghe câu này biết bao con tim tan nát.
Tuyết Ngân Linh thánh nữ Tuyết tộc có địa vị rất cao trong Tuyết tộc, chỉ đứng sau Tuyết Chủ, nàng là Tuyết Chủ tương lai. Tuyết Ngân Linh rất đẹp, tràn ngập linh tính, hơn nữa thiên phú cực kỳ kinh người, mọi thứ khiến Tuyết Ngân Linh trở thành nữ thần trong lòng nam giới Tuyết tộc.
Biết bao Tuyết tộc trẻ tuổi mến mộ nàng phát cuồng, mơ tưởng có ngày trở thành đạo lữ của Tuyết Ngân Linh. Nhưng ảo tưởng đã bị đánh nát.
Nếu đạo lữ của Tuyết Ngân Linh là người trong tộc có lẽ bọn họ sẽ dễ chịu một chút, nhưng thật thì đó là người ngoài tộc, khiến bọn họ cực kỳ bất mãn, khó chịu. Họ la ó muốn cho nhân tộc kia biết mùi, dạy hắn bài học nhớ đời.
- Dạy bài học? Theo ta thấy là bị ăn đòn thì đúng hơn.
Có thanh niên Tuyết tộc lạnh lùng cười:
- Các ngươi biết lai lịch của nhân tộc đó là gì không?
Bọn họ tò mò hỏi:
- Lai lịch gì?
- Biết đại tái trăm năm một lần của Đại Liên Minh không? Nhân tộc kia xếp hạng sáu trong đại tái Đại Liên Minh, thứ hạng cao còn hơn thánh nữ của chúng ta một bậc, là tuyệt thế thiên kiêu đỉnh cao nhất, thực lực mạnh mẽ. Đỉnh Nửa Bước Đại Đế bình thường không đánh lại hắn, lấy gì đi dạy hắn bài học?
Bọn họ nghe xong tái mặt, thật không ngờ thánh nữ của họ chọn đạo lữ có lai lịch như thế, khủng khiếp quá.
Đúng vậy, lấy gì đi dạy hắn bài học?
Có Tuyết tộc nhân nói:
- Nếu Lãnh Sương đại ca ở thì tốt rồi, với thực lực của Lãnh Sương đại ca nhất định sẽ cho hắn bài học.
Mọi người mắt sáng rực.
- Đúng rồi, Lãnh Sương đại ca có thực lực siêu phàm, mạnh số một trong thế hệ trẻ tộc chúng ta. Nếu Lãnh Sương đại ca ra tay chắc chắn sẽ cho nhân tộc bài học khắc sâu.
- Nên dạy dỗ lại, cho hắn biết thánh nữ của chúng ta không dễ muốn làm đạo lữ liền làm.
- Nói nhiều vô dụng, Lãnh Sương đại ca không ở.
Một câu làm đám thanh niên Tuyết tộc bàn tán sôi nổi như quả banh xì khói, khí thế teo lại.
Hết cách, bọn họ biết mình không đánh lại nhân tộc kia, trừ Tuyết Lãnh Sương ra. Nhưng đệ nhất cao thủ trẻ tuổi tông tộc Tuyết tộc này hiện không có trong tộc, vì vậy nói nhiều chỉ là tưởng tượng của họ.
Tộc trưởng Đông Tuyết tộc lạnh lùng nói:
- Tuyết Chủ, cáo từ.
Câu này chất chứa bất mãn mãnh liệt, giây sau tộc trưởng Đông Tuyết tộc nhìn hướng Sở Mộ, ánh mắt sắc bén ẩn chứa sát ý. Nếu có thể thì tộc trưởng Đông Tuyết tộc sẽ bất chấp thân phận giết Sở Mộ, nhưng gã không dám, vì hắn là tuyệt thế thiên kiêu của nhân tộc. Đó là tuyệt thế thiên kiêu đỉnh cao nhất, còn xếp hạng sáu trong đại tái Đại Liên Minh.
Trừ phi tộc trưởng Đông Tuyết tộc vừa giết Sở Mộ vừa diệt hết mọi người có mặt, bảo đảm tin tức không bị lộ ra, nếu không trùm nhân tộc tra được thì gã chết chắc, không chừng Đông Tuyết tộc cũng bị diệt tộc.
Tộc trưởng Đông Tuyết tộc đành giấu đi sát ý, không dám ra tay tránh cho gợi lên hậu quả ác liệt.
Về việc Tuyết Ngân Linh dẫn theo nhân tộc nam giới về còn nói rõ đó là đạo lữ của nàng khiến Tuyết Chủ rất ngạc nhiên. Nhưng Tuyết Chủ không hỏi nhiều, đồng ý yêu cầu của Tuyết Ngân Linh mở Tuyết Kiếm thánh địa ra.
Tuyết Kiếm thánh địa là thành đại đỉnh cao nhất trong tông tộc Tuyết tộc, là duy nhất, cũng là một trong các thánh địa đỉnh cao nhất nguyên Tuyết tộc. Muốn vào trong Tuyết Kiếm thánh địa rất khó khăn, quyền lợi mở ra nằm trong tay Tuyết Chủ.
Sau khi Tuyết Kiếm thánh địa mở ra Tuyết Ngân Linh dẫn Sở Mộ đi vào.
Trong Tuyết Kiếm thánh địa một mảnh trắng xóa, thế giới băng tuyết. Trong thế giới này, trên mặt đất tuyết mênh mông có các ngọn núi tuyết đứng sững như không có cuối.
Núi tuyết có cao có thấp, có thô có mảnh, có nguy nga có lởm chởm, có liên miên vạn dặm.
- Những núi tuyết này là các tiền bối Tuyết tộc để lại truyền thừa kiếm đạo, leo lên núi tuyết sẽ được truyền thừa của họ.
Tuyết Ngân Linh nói:
- Nhưng ngươi không phải Tuyết tộc, vì vậy sẽ không được truyền thừa. Nhưng ngươi sáng tạo Chư Thiên kiếm đạo chỉ cần hấp thu tinh túy của kiếm đạo khác, dung nhập vào đó và hoàn thiện nên không cần nhận truyền thừa. Đi lên mỗi ngọn núi tuyết là sẽ cảm ngộ được hành trình kiếm đạo của tiền bối Tuyết tộc.
Sở Mộ gật đầu nói:
- Ừm!
Sở Mộ cất bước đi hướng một ngọn núi tuyết.
Bắt đầu từ chân núi từng bước đi lên, Tuyết Ngân Linh nhìn bóng lưng Sở Mộ, nhìn hắn từng bước leo lên núi tuyết. Tuyết Ngân Linh cũng chọn một ngọn núi tuyết từ từ đi lên.
Khoảnh khắc leo núi tuyết Sở Mộ liền có cảm giác kỳ lạ, như có một bóng người mơ hồ tay cầm kiếm nhiều lần chiến đấu, trong chiến đấu lần lượt bày ra từng kiếm pháp kiếm đạo của mình, từ thô ráp đến tinh thông rồi hoàn thiện.
Kiếm đạo đứng ở góc độ người xem quan sát hành trình kiếm đạo của tiền bối Tuyết tộc.
Từ khi nào Sở Mộ chợt nhận ra đã đến đỉnh núi tuyết, những lịch trình nhìn thấy đã biến mất không dấu vết.
Sở Mộ đứng trên đỉnh núi tuyết đầu tiên là nhắm mắt lại cẩn thận nhớ những gì vừa thấy, sau đó mở mắt ra đưa mắt nhìn. Tuyết Kiếm thánh địa là một tiểu thế giới, cực kỳ bao la, có vô số núi tuyết san sát.
Sở Mộ nhảy vọt lên từ đỉnh núi tuyết trượt xuống, nhanh nhẹn tựa chim. Chốc lát sau Sở Mộ đến chân núi, nhấc chân từng bước một không nhanh không chậm, tốc độ đều đều đi hướng ngọn núi tuyết khác.
Mỗi núi tuyết đại biểu cho một kiếm đạo của tiền bối Tuyết tộc, đó là ghi chép cả đời của họ.
Dù là Tuyết tộc nhân muốn vào Tuyết Kiếm thánh địa cũng phải có đầy đủ tư cách, trước mắt nguyên tông tộc đẳng cấp dưới Đại Đế chưa đến trăm người được phép vào.
Sở Mộ là người ngoài tộc, về mặt lý luận hắn không thể vào Tuyết Kiếm thánh địa. Đừng nói Tuyết Kiếm thánh địa, Sở Mộ muốn vào thánh địa khác cũng rất khó khăn, nếu không có thánh nữ Tuyết tộc như Tuyết Ngân Linh thì hắn phải trả giá cực lớn để được vào, ví dụ tộc huân.
Mấy chuyện này nếu Tuyết Ngân Linh không nói ra thì Sở Mộ không biết.
Sở Mộ leo lên một ngọn núi tuyết, bàng quan một lịch trình, đây là một loại rèn luyện, tích lũy.
Sở Mộ, Tuyết Ngân Linh trèo lên một ngọn núi tuyết, bên ngoài thì náo nhiệt lật nóc.
- Thánh nữ dẫn một nam nhân trở về!
- Hơn nữa nam nhân kia không phải bản tộc mà là người ngoài tộc!
- Là nhân tộc, ta biết đó là nhân tộc ở Thiên Kiêu doanh Thái Cổ kiếm thành!
- Nghe nói thánh nữ chính miệng thừa nhận nhân tộc nam giới kia là đạo lữ của thánh nữ!
Nghe câu này biết bao con tim tan nát.
Tuyết Ngân Linh thánh nữ Tuyết tộc có địa vị rất cao trong Tuyết tộc, chỉ đứng sau Tuyết Chủ, nàng là Tuyết Chủ tương lai. Tuyết Ngân Linh rất đẹp, tràn ngập linh tính, hơn nữa thiên phú cực kỳ kinh người, mọi thứ khiến Tuyết Ngân Linh trở thành nữ thần trong lòng nam giới Tuyết tộc.
Biết bao Tuyết tộc trẻ tuổi mến mộ nàng phát cuồng, mơ tưởng có ngày trở thành đạo lữ của Tuyết Ngân Linh. Nhưng ảo tưởng đã bị đánh nát.
Nếu đạo lữ của Tuyết Ngân Linh là người trong tộc có lẽ bọn họ sẽ dễ chịu một chút, nhưng thật thì đó là người ngoài tộc, khiến bọn họ cực kỳ bất mãn, khó chịu. Họ la ó muốn cho nhân tộc kia biết mùi, dạy hắn bài học nhớ đời.
- Dạy bài học? Theo ta thấy là bị ăn đòn thì đúng hơn.
Có thanh niên Tuyết tộc lạnh lùng cười:
- Các ngươi biết lai lịch của nhân tộc đó là gì không?
Bọn họ tò mò hỏi:
- Lai lịch gì?
- Biết đại tái trăm năm một lần của Đại Liên Minh không? Nhân tộc kia xếp hạng sáu trong đại tái Đại Liên Minh, thứ hạng cao còn hơn thánh nữ của chúng ta một bậc, là tuyệt thế thiên kiêu đỉnh cao nhất, thực lực mạnh mẽ. Đỉnh Nửa Bước Đại Đế bình thường không đánh lại hắn, lấy gì đi dạy hắn bài học?
Bọn họ nghe xong tái mặt, thật không ngờ thánh nữ của họ chọn đạo lữ có lai lịch như thế, khủng khiếp quá.
Đúng vậy, lấy gì đi dạy hắn bài học?
Có Tuyết tộc nhân nói:
- Nếu Lãnh Sương đại ca ở thì tốt rồi, với thực lực của Lãnh Sương đại ca nhất định sẽ cho hắn bài học.
Mọi người mắt sáng rực.
- Đúng rồi, Lãnh Sương đại ca có thực lực siêu phàm, mạnh số một trong thế hệ trẻ tộc chúng ta. Nếu Lãnh Sương đại ca ra tay chắc chắn sẽ cho nhân tộc bài học khắc sâu.
- Nên dạy dỗ lại, cho hắn biết thánh nữ của chúng ta không dễ muốn làm đạo lữ liền làm.
- Nói nhiều vô dụng, Lãnh Sương đại ca không ở.
Một câu làm đám thanh niên Tuyết tộc bàn tán sôi nổi như quả banh xì khói, khí thế teo lại.
Hết cách, bọn họ biết mình không đánh lại nhân tộc kia, trừ Tuyết Lãnh Sương ra. Nhưng đệ nhất cao thủ trẻ tuổi tông tộc Tuyết tộc này hiện không có trong tộc, vì vậy nói nhiều chỉ là tưởng tượng của họ.