Với lực lượng ngàn cân cộng thêm sức bật chém ra một kiếm, thanh thế đó rất đáng sợ. Đặc biệt thêm vào hiểu biết kiếm thuật của bản thân khiến uy lực càng nâng cao một bước.
Đối diện kiếm của Long Thiên Sơn, Kiếm Giả họ Lý sắc mặt như thường, bước ra một bước, kiếm như cực quang đâm nhanh đến khó tin.
Các Kiếm Giả trợn to mắt nhìn hai người đánh nhau.
Dù bản thân không đi lên đánh nhưng xem người khác luận bàn cũng là một loại thu hoạch.
Hai Kiếm Giả phong cách kiếm thuật khác nhau. Kiếm thuật của Long Thiên Sơn thiên hướng thế, mỗi kiếm có thanh thế to lớn kéo theo dao động không khí xung quanh rất mãnh liệt. Kiếm thuật của Kiếm Giả họ Lý là từng kiếm siêu nhanh.
Long Thiên Sơn rống to:
- Thua cho ta!
Hai tay Long Thiên Sơn cầm kiếm chém xuống như chặt đứt núi cao, Kiếm Giả họ Lý bị bất ngờ, làm gã liên tục thụt lùi suýt không nắm chắc làm kiếm bay khỏi tay, may mà gã kịp phản ứng tránh cho mất mặt.
Kiếm Giả họ Lý cười tiêu sái:
- Kiếm thuật của Long huynh thật là khí thế phi phàm.
Kiếm Giả họ Lý hành kiếm lễ rồi quay về chỗ ngồi.
Long Thiên Sơn cười lớn:
- Đã nhường!
Long Thiên Sơn nhìn quanh:
- Còn vị nào muốn đi lên chỉ giáo không?
Có một Kiếm Giả ba mươi mấy tuổi đứng dậy đi tới:
- Long huynh có kiếm thuật rất tốt, Vương mỗ ngứa tay xin chỉ dạy đôi chút!
Người đó chỉ kiếm vào Long Thiên Sơn, mặt ngừng cười, ánh mắt sắc bén bắn ra tia sáng, thanh kiếm bị kích phát trở nên sắc bén vô cùng.
Long Thiên Sơn rống to:
- Đỡ kiếm!
Long Thiên Sơn chém nhát kiếm thanh thế kinh khủng.
Kiếm Giả họ Vương trầm giọng quát:
- Đến hay!
Kiếm Giả họ Vương chém kiếm ra, sát khí lẫm nhiên. Phong cách kiếm thuật của Kiếm Giả họ Vương đơn giản trực tiếp, mỗi đường kiếm chọn chỗ hiểm, sát khí rõ ràng trực tiếp.
Kiếm thuật của Long Thiên Sơn đại khai đại hợp, tràn ngập lực lượng và khí thế, không khí xung quanh như bị lôi kéo hợp cùng kiếm, khiến mỗi kiếm thanh thế to lớn, uy lực càng mành, hình thành áp chế vô hình với bốn phía.
Sở Mộ tập trung nhìn, tuy kiếm thuật của Long Thiên Sơn hay Kiếm Giả họ Vương đều không bằng hắn nhưng có đặc sắc, tinh hoa riêng.
Kiếm thuật của Kiếm Giả họ Vương đơn giản, trực tiếp mà cực kỳ sắc bén, lúc này bị kiếm thuật của Long Thiên Sơn ức chế đơn giản vì Long Thiên Sơn nắm giữ kiếm thuật trên cơ Kiếm Giả họ Vương.
Đánh nhau mấy chục kiếm, Long Thiên Sơn giả bộ sơ hở, Kiếm Giả họ Vương sốt ruột cầu thắng bị tóm đuôi, bị một kiếm đánh bại.
Long Thiên Sơn nói:
- Đã nhường.
Nhưng vẻ mặt Long Thiên Sơn không khiêm tốn chút nào, liên tục đánh bại hai người khiến gã khá vênh váo.
- Còn vị kiếm hữu nào muốn đi lên chỉ giáo không?
Lặng im hơn mười giây, không ai đi lên. Thân Đồ Vô Địch cười tủm tỉm, không định ra tay.
Thân Đồ Vô Địch là người chủ sự nên sao có thể dễ dàng lên sân được.
Long Thiên Sơn huơ kiếm to phát ra tiếng rít mãnh liệt như đang cười nhạo:
- Chúng ta chỉ luận bàn kiếm thuật, chẳng lẽ các vị xem nặng thắng thua vậy sao?
Một nam Kiếm Giả gần ba mươi tuổi, khí vũ hiên ngang bước ra, di hình hoán ảnh xuất hiện trước mặt Long Thiên Sơn, hành kiếm lễ đơn giản:
- Nếu vậy thi để Lâm Quang Diệu ta đấu với Long huynh đi.
Long Thiên Sơn không đáp kiếm lễ, thuận miệng nói:
- Mời Lâm huynh.
Một tay Long Thiên Sơn vạch kiếm hoa kéo theo không khí vọt tới.
Tiếng gió rít nổ vang, kiếm hoa nở rộ xông hướng Lâm Quang Diệu.
Lâm Quang Diệu phản ứng siêu mau, lắc người nhanh như tia chớp rút kiếm đâm thẳng.
Vèo vèo vèo!
Trong khoảnh khắc Lâm Quang Diệu đâm ra mấy chục kiếm đánh tan kiếm hoa.
Trong phút chốc kiếm của Lâm Quang Diệu hóa thành luồng sáng đâm hướng Long Thiên Sơn, có tiếng nổ khe khẽ, ánh sáng bắn tung như hóa thành các sao băng, mấy chục sao băng rậm tạp đều lao hướng Long Thiên Sơn.
Kiếm của Lâm Quang Diệu nhanh hơn Kiếm Giả họ Lý lúc trước.
Long Thiên Sơn biến sắc mặt, tốc độ kiếm của Lâm Quang Diệu quá mau làm gã cảm nhận sự uy hiếp.
Tay trái Long Thiên Sơn lập tức cầm chuôi kiếm, từ một tay đổi sang hai tay cầm kiếm, bắp tay phồng lên tràn ngập lực lượng. Kiếm quét qua, tiếng nổ vang lên, không khí nổ liên hoàn đì đùng như vạn con ngựa chạy chồm.
Một kiếm như càn quét thiên quân vạn mã, khí thế bá đạo tuyệt luân kinh người. Tất cả ánh sáng Lâm Quang Diệu đâm ra đều bị nổ nát, kiếm kéo theo dòng khí mãnh liệt như ngưng tụ thành mũi kiếm chém vào Lâm Quang Diệu.
Lâm Quang Diệu biến sắc mặt lập tức thụt lùi, bước chân giao thác mang theo tiếng gió nhẹ, kiếm liên tục đâm ra đánh tan kiếm phong mạnh mẽ của Long Thiên Sơn.
Kiếm của Long Thiên Sơn có uy lực siêu mạnh, những người có mặt cảm nhận gió mãnh liệt ập đến thổi mái tóc dài của họ bay lên.
Lâm Quang Diệu xông lên lướt nhanh qua, phát huy đầy đủ ưu thế của mình, gã quay quanh Long Thiên Sơn không ngừng chém kiếm ra, kiếm thuật nhanh mà sắc bén, mỗi kiếm như một sao băng rơi.
Bản thân Long Thiên Sơn không giỏi tốc độ nên đứng yên như ngọn núi cắm rễ dưới đất, khí độ nguy nga cực kỳ bất phàm. Long Thiên Sơn vẫn hai tay cầm kiếm, đại khai đại hợp, lực lượng tràn đầy, khí thế kinh người. Nơi lướt qua từng sao băng nổ nát.
Đột nhiên hai tay Long Thiên Sơn huơ kiếm vòng quanh toàn thân dấy lên bão mũi kiếm đáng sợ. Lâm Quang Diệu đâm một kiếm chưa kịp lùi lập tức bị chém trúng, kiếm bay rời tay. Lâm Quang Diệu liên tục thụt lùi mấy bước, cổ tay đau thấu óc.
Kiếm bay ra bắn hướng Sở Mộ, hắn nhẹ nhàng chộp thanh kiếm, tiện tay vung cắm vào vỏ kiếm của Lâm Quang Diệu, chiêu này làm mắt người sáng rực.
Long Thiên Sơn đánh bại Kiếm Giả thứ ba nên tinh thần phấn chấn, cảm giác mình đã vô địch thiên hạ, quát to:
- Đã nhường, còn vị nào lên chỉ giáo không?
Lần này không ai chịu lên, vì Long Thiên Sơn liên tục đánh bại ba người, đang nổi bật, khí thế khiếp người, là giai đoạn đỉnh cao nhất, cộng thêm gã lộ ra kiếm thuật đúng là mạnh.
Long Thiên Sơn bỗng nhìn Sở Mộ chằm chằm:
- Các hạ là Kiếm Giả thiên tài họ Sở của Lý gia đúng không? Hay là lên luận bàn với Long mỗ một chút?
Sở Mộ nhìn ánh mắt của Long Thiên Sơn liền hiểu ngay đại thiếu gia Long gia định xử mình.
Chợt vang tiếng cười to:
- Ha ha ha! Thịnh hội như vậy sao có thể thiếu Tất mỗ được?
Thân Đồ Vô Địch nhướng mày nhìn hai Kiếm Giả tự mình đi tới, nói:
- Tất Lộ, không ngờ là ngươi.
- Thân Đồ huynh, đã lâu không gặp.
Kiếm Giả đi bên trái khuôn mặt khoảng ba mươi tuổi cười tủm tỉm tự nhiên nói:
- Ta mới từ quận Bạch Thủy đến, nghe nói đại hội luận kiếm quận Kim Sa lần này do Thân Đồ huynh tổ chức, luận bàn kiếm thuật, nghiên cứu và thảo luận tâm đắc, vậy mà Thân Đồ huynh không phát thiệp mời cho ta, bậy quá.
Đối diện kiếm của Long Thiên Sơn, Kiếm Giả họ Lý sắc mặt như thường, bước ra một bước, kiếm như cực quang đâm nhanh đến khó tin.
Các Kiếm Giả trợn to mắt nhìn hai người đánh nhau.
Dù bản thân không đi lên đánh nhưng xem người khác luận bàn cũng là một loại thu hoạch.
Hai Kiếm Giả phong cách kiếm thuật khác nhau. Kiếm thuật của Long Thiên Sơn thiên hướng thế, mỗi kiếm có thanh thế to lớn kéo theo dao động không khí xung quanh rất mãnh liệt. Kiếm thuật của Kiếm Giả họ Lý là từng kiếm siêu nhanh.
Long Thiên Sơn rống to:
- Thua cho ta!
Hai tay Long Thiên Sơn cầm kiếm chém xuống như chặt đứt núi cao, Kiếm Giả họ Lý bị bất ngờ, làm gã liên tục thụt lùi suýt không nắm chắc làm kiếm bay khỏi tay, may mà gã kịp phản ứng tránh cho mất mặt.
Kiếm Giả họ Lý cười tiêu sái:
- Kiếm thuật của Long huynh thật là khí thế phi phàm.
Kiếm Giả họ Lý hành kiếm lễ rồi quay về chỗ ngồi.
Long Thiên Sơn cười lớn:
- Đã nhường!
Long Thiên Sơn nhìn quanh:
- Còn vị nào muốn đi lên chỉ giáo không?
Có một Kiếm Giả ba mươi mấy tuổi đứng dậy đi tới:
- Long huynh có kiếm thuật rất tốt, Vương mỗ ngứa tay xin chỉ dạy đôi chút!
Người đó chỉ kiếm vào Long Thiên Sơn, mặt ngừng cười, ánh mắt sắc bén bắn ra tia sáng, thanh kiếm bị kích phát trở nên sắc bén vô cùng.
Long Thiên Sơn rống to:
- Đỡ kiếm!
Long Thiên Sơn chém nhát kiếm thanh thế kinh khủng.
Kiếm Giả họ Vương trầm giọng quát:
- Đến hay!
Kiếm Giả họ Vương chém kiếm ra, sát khí lẫm nhiên. Phong cách kiếm thuật của Kiếm Giả họ Vương đơn giản trực tiếp, mỗi đường kiếm chọn chỗ hiểm, sát khí rõ ràng trực tiếp.
Kiếm thuật của Long Thiên Sơn đại khai đại hợp, tràn ngập lực lượng và khí thế, không khí xung quanh như bị lôi kéo hợp cùng kiếm, khiến mỗi kiếm thanh thế to lớn, uy lực càng mành, hình thành áp chế vô hình với bốn phía.
Sở Mộ tập trung nhìn, tuy kiếm thuật của Long Thiên Sơn hay Kiếm Giả họ Vương đều không bằng hắn nhưng có đặc sắc, tinh hoa riêng.
Kiếm thuật của Kiếm Giả họ Vương đơn giản, trực tiếp mà cực kỳ sắc bén, lúc này bị kiếm thuật của Long Thiên Sơn ức chế đơn giản vì Long Thiên Sơn nắm giữ kiếm thuật trên cơ Kiếm Giả họ Vương.
Đánh nhau mấy chục kiếm, Long Thiên Sơn giả bộ sơ hở, Kiếm Giả họ Vương sốt ruột cầu thắng bị tóm đuôi, bị một kiếm đánh bại.
Long Thiên Sơn nói:
- Đã nhường.
Nhưng vẻ mặt Long Thiên Sơn không khiêm tốn chút nào, liên tục đánh bại hai người khiến gã khá vênh váo.
- Còn vị kiếm hữu nào muốn đi lên chỉ giáo không?
Lặng im hơn mười giây, không ai đi lên. Thân Đồ Vô Địch cười tủm tỉm, không định ra tay.
Thân Đồ Vô Địch là người chủ sự nên sao có thể dễ dàng lên sân được.
Long Thiên Sơn huơ kiếm to phát ra tiếng rít mãnh liệt như đang cười nhạo:
- Chúng ta chỉ luận bàn kiếm thuật, chẳng lẽ các vị xem nặng thắng thua vậy sao?
Một nam Kiếm Giả gần ba mươi tuổi, khí vũ hiên ngang bước ra, di hình hoán ảnh xuất hiện trước mặt Long Thiên Sơn, hành kiếm lễ đơn giản:
- Nếu vậy thi để Lâm Quang Diệu ta đấu với Long huynh đi.
Long Thiên Sơn không đáp kiếm lễ, thuận miệng nói:
- Mời Lâm huynh.
Một tay Long Thiên Sơn vạch kiếm hoa kéo theo không khí vọt tới.
Tiếng gió rít nổ vang, kiếm hoa nở rộ xông hướng Lâm Quang Diệu.
Lâm Quang Diệu phản ứng siêu mau, lắc người nhanh như tia chớp rút kiếm đâm thẳng.
Vèo vèo vèo!
Trong khoảnh khắc Lâm Quang Diệu đâm ra mấy chục kiếm đánh tan kiếm hoa.
Trong phút chốc kiếm của Lâm Quang Diệu hóa thành luồng sáng đâm hướng Long Thiên Sơn, có tiếng nổ khe khẽ, ánh sáng bắn tung như hóa thành các sao băng, mấy chục sao băng rậm tạp đều lao hướng Long Thiên Sơn.
Kiếm của Lâm Quang Diệu nhanh hơn Kiếm Giả họ Lý lúc trước.
Long Thiên Sơn biến sắc mặt, tốc độ kiếm của Lâm Quang Diệu quá mau làm gã cảm nhận sự uy hiếp.
Tay trái Long Thiên Sơn lập tức cầm chuôi kiếm, từ một tay đổi sang hai tay cầm kiếm, bắp tay phồng lên tràn ngập lực lượng. Kiếm quét qua, tiếng nổ vang lên, không khí nổ liên hoàn đì đùng như vạn con ngựa chạy chồm.
Một kiếm như càn quét thiên quân vạn mã, khí thế bá đạo tuyệt luân kinh người. Tất cả ánh sáng Lâm Quang Diệu đâm ra đều bị nổ nát, kiếm kéo theo dòng khí mãnh liệt như ngưng tụ thành mũi kiếm chém vào Lâm Quang Diệu.
Lâm Quang Diệu biến sắc mặt lập tức thụt lùi, bước chân giao thác mang theo tiếng gió nhẹ, kiếm liên tục đâm ra đánh tan kiếm phong mạnh mẽ của Long Thiên Sơn.
Kiếm của Long Thiên Sơn có uy lực siêu mạnh, những người có mặt cảm nhận gió mãnh liệt ập đến thổi mái tóc dài của họ bay lên.
Lâm Quang Diệu xông lên lướt nhanh qua, phát huy đầy đủ ưu thế của mình, gã quay quanh Long Thiên Sơn không ngừng chém kiếm ra, kiếm thuật nhanh mà sắc bén, mỗi kiếm như một sao băng rơi.
Bản thân Long Thiên Sơn không giỏi tốc độ nên đứng yên như ngọn núi cắm rễ dưới đất, khí độ nguy nga cực kỳ bất phàm. Long Thiên Sơn vẫn hai tay cầm kiếm, đại khai đại hợp, lực lượng tràn đầy, khí thế kinh người. Nơi lướt qua từng sao băng nổ nát.
Đột nhiên hai tay Long Thiên Sơn huơ kiếm vòng quanh toàn thân dấy lên bão mũi kiếm đáng sợ. Lâm Quang Diệu đâm một kiếm chưa kịp lùi lập tức bị chém trúng, kiếm bay rời tay. Lâm Quang Diệu liên tục thụt lùi mấy bước, cổ tay đau thấu óc.
Kiếm bay ra bắn hướng Sở Mộ, hắn nhẹ nhàng chộp thanh kiếm, tiện tay vung cắm vào vỏ kiếm của Lâm Quang Diệu, chiêu này làm mắt người sáng rực.
Long Thiên Sơn đánh bại Kiếm Giả thứ ba nên tinh thần phấn chấn, cảm giác mình đã vô địch thiên hạ, quát to:
- Đã nhường, còn vị nào lên chỉ giáo không?
Lần này không ai chịu lên, vì Long Thiên Sơn liên tục đánh bại ba người, đang nổi bật, khí thế khiếp người, là giai đoạn đỉnh cao nhất, cộng thêm gã lộ ra kiếm thuật đúng là mạnh.
Long Thiên Sơn bỗng nhìn Sở Mộ chằm chằm:
- Các hạ là Kiếm Giả thiên tài họ Sở của Lý gia đúng không? Hay là lên luận bàn với Long mỗ một chút?
Sở Mộ nhìn ánh mắt của Long Thiên Sơn liền hiểu ngay đại thiếu gia Long gia định xử mình.
Chợt vang tiếng cười to:
- Ha ha ha! Thịnh hội như vậy sao có thể thiếu Tất mỗ được?
Thân Đồ Vô Địch nhướng mày nhìn hai Kiếm Giả tự mình đi tới, nói:
- Tất Lộ, không ngờ là ngươi.
- Thân Đồ huynh, đã lâu không gặp.
Kiếm Giả đi bên trái khuôn mặt khoảng ba mươi tuổi cười tủm tỉm tự nhiên nói:
- Ta mới từ quận Bạch Thủy đến, nghe nói đại hội luận kiếm quận Kim Sa lần này do Thân Đồ huynh tổ chức, luận bàn kiếm thuật, nghiên cứu và thảo luận tâm đắc, vậy mà Thân Đồ huynh không phát thiệp mời cho ta, bậy quá.