Ứng Kiếm Nhất tỉnh táo lại, mục tiêu tự nhiên là cướp đoạt hai quả cầu trong lòng bàn tay của pho tượng. Tuy rằng không biết bên trong là gì, nhưng mà có lẽ sẽ không kém.
Thân thể Sở Mộ khẽ động, chém ra một đạo kiếm khí thẳng về phía Ứng Kiếm Nhất, đồng thời thân thể bắn thẳng tới pho tượng. Địa Nguyên kiếm chém ra một kiếm.
Lực lượng phong cấm ngoài pho tượng quả thực cường đại, nhưng mà cũng không phải là vô địch. Trước đó đã bị kiếm khí của Sở Mộ và Ứng Kiếm Nhất công kích nhiều lần, suy yếu đi không ít. Mà bây giờ lại bị trực tiếp công kích, suy yếu nhanh hơn.
Sở Mộ phát hiện, khi hắn chém trúng phong cấm ngoài pho tượng. Phong cấm lập tức phản chấn ra một cỗ lực lượng mạnh mẽ, đẩy kiếm hắn lại. Khiến cho hắn không thể không lui về phía sau, tình huống giống vậy cũng xảy ra bên Ứng Kiếm Nhất.
Hai người có thực lực tương đương. Trên hai tay pho tượng cũng có hai quả cầu. Nhìn tình huống trước mắt, hai người có khả năng mỗi người chiếm được một quả cầu.
Hiện tại xem ai phá được phong cấm trước, lấy được quả cầu.
Bọn họ cũng biết một khi lấy được quả cầu, ở chỗ sâu trong mật thất sẽ xuất hiện một cánh cửa. Đây là cổng truyền tống trong Thiên Hoang địa cung, đến lúc đó có thể dùng cánh cửa này rời khỏi đây.
Lại lần nữa chém ra một kiếm, Chấn thạch ba động kiếm phát động, dùng lực lượng chấn động đối phó với lực phản chấn trên phong cấm.
Kiếm Sở Mộ lần nữa bị bắn ra, trên phong cấm có gợn sóng khuếch tán ra, lực lượng lần nữa suy yếu.
Phong cấm này tuy rằng là chỉnh thể, nhưng mà Sở Mộ và Ứng Kiếm Nhất, mỗi người công kích một nơi không giống nhau. Lại thêm trước đó bị công kích, tuy rằng phong cấm suy yếu, nhưng muốn nó biến mất cũng phải cần một ít thời gian.
Đối với Kiếm giả như Sở Mộ và Ứng Kiếm Nhấ tmà nói, một chút thời gian kia đủ để bọn hắn làm không ít chuyện. Ví dụ như nắm được quả cầu, sau đó lại cướp đoạt quả cầu khác.
Ứng Kiếm Nhất không hề giữ lại mà thi triển ra Đệ nhất sát trong Thất sát kiếm thuật. Lực lượng đáng sợ của Thất sát kiếm thuật lần nữa bộc phát ra, trực tiếp đánh vào trên phong cấm.
Lực lượng công kích càng cường đại, phong cấm bị suy yếu càng nhiều, nhưng lực phản chấn cũng càng cường đại. Ứng Kiếm Nhất sau khi đánh lên phong cấm, lại dùng phương pháp của mình hóa giải lực lượng phản chấn.
Trong đầu Sở Mộ hiện lên một vòng linh quang, nghĩ lại thời điểm lĩnh ngộ tầng thứ hai Chấn Thạch kính.
Chấn thạch ba động kiếm lần nữa được phát động, một kiếm chém vào tên phong cấm. Một tiếng phanh vang lên, một cỗ lực lượng phản chấn cường đại truyền lại. Kiếm của Sở Mộ bị phản chấn bắn ngược lên, trong tích tắc điều chỉnh tần suất, đồng hóa lực lượng phản chấn, lại lần nữa chém ra một kiếm.
Một kiếm này có uy lực của Chấn Thạch kính, cũng có uy lực phản chấn của phong cấm. Cả hai hòa vào làm một, lập tức có tiếng ầm ầm truyền ra. Ngay sau đó, phong cấm lập lòe bất định, phanh một tiếng giống như bọt khí vỡ tan.
Phong cấm bị phá.
Kiếm của Sở Mộ khẽ vung về phía một quả cầu trên tay pho tượng, sau đó trực tiếp thu vào oản luân không gian. Đồng Tâm kiếm điểm nhẹ vào pho tượng, thân thể xoay trên không trung, phóng về phía quả cầu còn lại.
Vẻ mặt Ứng Kiếm Nhất biến đổi, cả người hóa thành mũi tên bắn tới. Kiếm khí trong tay huy vũ, Thất Sát kiếm khí xé rách không trung bắn thẳng về phía Sở Mộ, ý đồ ngăn cản.
Trong nháy mắt Sở Mộ phá vỡ phong cấm, cũng đúng là lúc Ứng Kiếm Nhất bị lực lượng phản chấn của phong cấm đánh bay ngược lại. Cho nên thoáng cái hắn rớt về phía sau một chút.
Lập tức một quả cầu bị Sở Mộ thu vào trong oản luân không gian. Hơn nữa Sở Mộ còn chuyển mục tiêu sang một quả cầu khác. Trong lòng Ứng Kiếm Nhất sốt ruột, vô luận thế nào cũng không thể để quả cầu thứ hai rơi vào trong tay Sở Mộ.
Không có cách nào giết chết Sở Mộ, trên phương diện nào đó tính là hắn đã thua. Mà bị Sở Mộ đánh nát phong cấm đầu tiên cũng coi như hắn thua. Nếu như ngay cả quả cầu thứ hai cũng rơi vào trong tay Sở Mộ, như vậy lần giao phong này giữa hắn và Sở Mộ, hắn đã thua triệt để.
Thiên Nguyên kiếm khí chém ra, va chạm với Thất sát kiếm khí, Sở Mộ tăng tốc phóng với quả cầu còn lại. Khoảnh cách rất gần, gần trong gang tấc.
Ứng Kiếm Nhất quát lên một tiếng chói tai. Thất Sát kiếm khí giống như cơn lốc cuốn tới. Sở Mộ không ngờ lại không tránh không né, tùy ý để cho Thất sát kiếm khí đánh lên trên thân thể. Kiếm khí hộ thể bị xé nát, vô hình kiếm khí hộ thể cũng bị xé nát. Uy lực Thất Sát kiếm khí hạ thấp, Sở Mộ kích phát ra phòng hộ của nội giáp hạ phẩm, ngăn cản Thất Sát kiếm khí ý đồ làm loạn.
Một tay nắm lấy quả cầu, thậm chí còn không kịp thu vào trong oản luân không gian thì kiếm của Ứng Kiếm Nhất đã xuất hiện trước mắt. Đệ nhất sát trong Thất Sát kiếm thuật, sát ý khủng bố xâm nhập, khiến cho da Sở Mộ truyền ra cảm giác tê liệt.
Một kiếm chém ra, Chấn thạch ba động kiếm vội vàng phát động, song kiếm va chạm. Thân thể Sở Mộ bay ngược về phía sau, cùng lúc đó trong mật thất xuất hiện một cánh cửa ánh sáng.
Sở Mộ nhanh chóng thu hồi quả cầu vào trong oản luân không gian, bất chấp toàn thân khí huyết cuồn cuộn, bắn ra một đạo kiếm khí, mượn nhờ uy lực khí lưu trước đó, điều chỉnh góc độ, nhanh chóng phóng tới cánh cửa ánh sáng kia.
Hắn biết rõ lúc này Ứng Kiếm Nhất kia có chút điên cuồng, muốn liều lĩnh chém giết hắn. Dưới tình huống không có nắm chắc chém giết đối thủ, Sở Mộ không muốn chiến đấu với đối thủ như vậy, trừ phi hắn không còn đường lui.
Nháy mắt, Sở Mộ xông vào trong cánh cửa ánh sáng. Ứng Kiếm Nhất thi triển đệ nhất sát trong Thất Sát kiếm thuật cũng xông vào trong cánh cửa ánh sáng rồi biến mất. Rất nhanh cả cánh cửa ánh sáng này cũng biến mất.
..
Trong một thính đường cực lớn, ánh sáng có chút lờ mờ. Mà ở trung tâm thính đường có một cái cây cao hơn mười thước.
Cây này rất kỳ lạ, toàn thân màu vàng đất, vỏ cây có vô số vết nứt giống như mai rùa, vô số cành cây phân bố bốn phía. Nhìn qua giống như là cái dù che mưa, bên trên có treo ba bộ thi thể quái dị. Phía dưới còn có một đạo thân ảnh quái dị.
Cả cái cây tản mát ra khí tức hoang khí tinh thuần chấn động. Mà trên cái cành cao nhất, ở giữa cây có ba khỏa trái cây màu vàng đất to như nắm tay. Vỏ trái cây vô cùng thô ráp, giống như mặt đất khô hạn vậy, cũng có vết nứt.
- Thiên Hoang quả...
Không chỉ có Sở Mộ, cũng có Kiếm giả khác liên tục nhìn chằm chằm vào khỏa trái cây này. Tuy rằng không quá khẳng định, nhưng mà bọn hắn đều có suy đoán. Ba khỏa trái cây kia nhất định là Thiên Hoang quả.
Thánh quả thần kỳ có thể tăng phẩm cấp thiên phú tu luyện lên, tuy rằng là dưới tứ phẩm, nhưng tuyệt đại đa số Kiếm giả thiên tài ở đây thiên phú tu luyện đều chừng từ tứ phẩm tới lục phẩm. Không thể nghi ngờ, thánh quả thần kỳ như vậy đối với bọn hắn có lực hấp dẫn lớn lao, phục dụng xong sẽ tăng lên phẩm cấp tu luyện, đồng nghĩa với việc con đường tương lai càng thêm rộng mở.
Thân thể Sở Mộ khẽ động, chém ra một đạo kiếm khí thẳng về phía Ứng Kiếm Nhất, đồng thời thân thể bắn thẳng tới pho tượng. Địa Nguyên kiếm chém ra một kiếm.
Lực lượng phong cấm ngoài pho tượng quả thực cường đại, nhưng mà cũng không phải là vô địch. Trước đó đã bị kiếm khí của Sở Mộ và Ứng Kiếm Nhất công kích nhiều lần, suy yếu đi không ít. Mà bây giờ lại bị trực tiếp công kích, suy yếu nhanh hơn.
Sở Mộ phát hiện, khi hắn chém trúng phong cấm ngoài pho tượng. Phong cấm lập tức phản chấn ra một cỗ lực lượng mạnh mẽ, đẩy kiếm hắn lại. Khiến cho hắn không thể không lui về phía sau, tình huống giống vậy cũng xảy ra bên Ứng Kiếm Nhất.
Hai người có thực lực tương đương. Trên hai tay pho tượng cũng có hai quả cầu. Nhìn tình huống trước mắt, hai người có khả năng mỗi người chiếm được một quả cầu.
Hiện tại xem ai phá được phong cấm trước, lấy được quả cầu.
Bọn họ cũng biết một khi lấy được quả cầu, ở chỗ sâu trong mật thất sẽ xuất hiện một cánh cửa. Đây là cổng truyền tống trong Thiên Hoang địa cung, đến lúc đó có thể dùng cánh cửa này rời khỏi đây.
Lại lần nữa chém ra một kiếm, Chấn thạch ba động kiếm phát động, dùng lực lượng chấn động đối phó với lực phản chấn trên phong cấm.
Kiếm Sở Mộ lần nữa bị bắn ra, trên phong cấm có gợn sóng khuếch tán ra, lực lượng lần nữa suy yếu.
Phong cấm này tuy rằng là chỉnh thể, nhưng mà Sở Mộ và Ứng Kiếm Nhất, mỗi người công kích một nơi không giống nhau. Lại thêm trước đó bị công kích, tuy rằng phong cấm suy yếu, nhưng muốn nó biến mất cũng phải cần một ít thời gian.
Đối với Kiếm giả như Sở Mộ và Ứng Kiếm Nhấ tmà nói, một chút thời gian kia đủ để bọn hắn làm không ít chuyện. Ví dụ như nắm được quả cầu, sau đó lại cướp đoạt quả cầu khác.
Ứng Kiếm Nhất không hề giữ lại mà thi triển ra Đệ nhất sát trong Thất sát kiếm thuật. Lực lượng đáng sợ của Thất sát kiếm thuật lần nữa bộc phát ra, trực tiếp đánh vào trên phong cấm.
Lực lượng công kích càng cường đại, phong cấm bị suy yếu càng nhiều, nhưng lực phản chấn cũng càng cường đại. Ứng Kiếm Nhất sau khi đánh lên phong cấm, lại dùng phương pháp của mình hóa giải lực lượng phản chấn.
Trong đầu Sở Mộ hiện lên một vòng linh quang, nghĩ lại thời điểm lĩnh ngộ tầng thứ hai Chấn Thạch kính.
Chấn thạch ba động kiếm lần nữa được phát động, một kiếm chém vào tên phong cấm. Một tiếng phanh vang lên, một cỗ lực lượng phản chấn cường đại truyền lại. Kiếm của Sở Mộ bị phản chấn bắn ngược lên, trong tích tắc điều chỉnh tần suất, đồng hóa lực lượng phản chấn, lại lần nữa chém ra một kiếm.
Một kiếm này có uy lực của Chấn Thạch kính, cũng có uy lực phản chấn của phong cấm. Cả hai hòa vào làm một, lập tức có tiếng ầm ầm truyền ra. Ngay sau đó, phong cấm lập lòe bất định, phanh một tiếng giống như bọt khí vỡ tan.
Phong cấm bị phá.
Kiếm của Sở Mộ khẽ vung về phía một quả cầu trên tay pho tượng, sau đó trực tiếp thu vào oản luân không gian. Đồng Tâm kiếm điểm nhẹ vào pho tượng, thân thể xoay trên không trung, phóng về phía quả cầu còn lại.
Vẻ mặt Ứng Kiếm Nhất biến đổi, cả người hóa thành mũi tên bắn tới. Kiếm khí trong tay huy vũ, Thất Sát kiếm khí xé rách không trung bắn thẳng về phía Sở Mộ, ý đồ ngăn cản.
Trong nháy mắt Sở Mộ phá vỡ phong cấm, cũng đúng là lúc Ứng Kiếm Nhất bị lực lượng phản chấn của phong cấm đánh bay ngược lại. Cho nên thoáng cái hắn rớt về phía sau một chút.
Lập tức một quả cầu bị Sở Mộ thu vào trong oản luân không gian. Hơn nữa Sở Mộ còn chuyển mục tiêu sang một quả cầu khác. Trong lòng Ứng Kiếm Nhất sốt ruột, vô luận thế nào cũng không thể để quả cầu thứ hai rơi vào trong tay Sở Mộ.
Không có cách nào giết chết Sở Mộ, trên phương diện nào đó tính là hắn đã thua. Mà bị Sở Mộ đánh nát phong cấm đầu tiên cũng coi như hắn thua. Nếu như ngay cả quả cầu thứ hai cũng rơi vào trong tay Sở Mộ, như vậy lần giao phong này giữa hắn và Sở Mộ, hắn đã thua triệt để.
Thiên Nguyên kiếm khí chém ra, va chạm với Thất sát kiếm khí, Sở Mộ tăng tốc phóng với quả cầu còn lại. Khoảnh cách rất gần, gần trong gang tấc.
Ứng Kiếm Nhất quát lên một tiếng chói tai. Thất Sát kiếm khí giống như cơn lốc cuốn tới. Sở Mộ không ngờ lại không tránh không né, tùy ý để cho Thất sát kiếm khí đánh lên trên thân thể. Kiếm khí hộ thể bị xé nát, vô hình kiếm khí hộ thể cũng bị xé nát. Uy lực Thất Sát kiếm khí hạ thấp, Sở Mộ kích phát ra phòng hộ của nội giáp hạ phẩm, ngăn cản Thất Sát kiếm khí ý đồ làm loạn.
Một tay nắm lấy quả cầu, thậm chí còn không kịp thu vào trong oản luân không gian thì kiếm của Ứng Kiếm Nhất đã xuất hiện trước mắt. Đệ nhất sát trong Thất Sát kiếm thuật, sát ý khủng bố xâm nhập, khiến cho da Sở Mộ truyền ra cảm giác tê liệt.
Một kiếm chém ra, Chấn thạch ba động kiếm vội vàng phát động, song kiếm va chạm. Thân thể Sở Mộ bay ngược về phía sau, cùng lúc đó trong mật thất xuất hiện một cánh cửa ánh sáng.
Sở Mộ nhanh chóng thu hồi quả cầu vào trong oản luân không gian, bất chấp toàn thân khí huyết cuồn cuộn, bắn ra một đạo kiếm khí, mượn nhờ uy lực khí lưu trước đó, điều chỉnh góc độ, nhanh chóng phóng tới cánh cửa ánh sáng kia.
Hắn biết rõ lúc này Ứng Kiếm Nhất kia có chút điên cuồng, muốn liều lĩnh chém giết hắn. Dưới tình huống không có nắm chắc chém giết đối thủ, Sở Mộ không muốn chiến đấu với đối thủ như vậy, trừ phi hắn không còn đường lui.
Nháy mắt, Sở Mộ xông vào trong cánh cửa ánh sáng. Ứng Kiếm Nhất thi triển đệ nhất sát trong Thất Sát kiếm thuật cũng xông vào trong cánh cửa ánh sáng rồi biến mất. Rất nhanh cả cánh cửa ánh sáng này cũng biến mất.
..
Trong một thính đường cực lớn, ánh sáng có chút lờ mờ. Mà ở trung tâm thính đường có một cái cây cao hơn mười thước.
Cây này rất kỳ lạ, toàn thân màu vàng đất, vỏ cây có vô số vết nứt giống như mai rùa, vô số cành cây phân bố bốn phía. Nhìn qua giống như là cái dù che mưa, bên trên có treo ba bộ thi thể quái dị. Phía dưới còn có một đạo thân ảnh quái dị.
Cả cái cây tản mát ra khí tức hoang khí tinh thuần chấn động. Mà trên cái cành cao nhất, ở giữa cây có ba khỏa trái cây màu vàng đất to như nắm tay. Vỏ trái cây vô cùng thô ráp, giống như mặt đất khô hạn vậy, cũng có vết nứt.
- Thiên Hoang quả...
Không chỉ có Sở Mộ, cũng có Kiếm giả khác liên tục nhìn chằm chằm vào khỏa trái cây này. Tuy rằng không quá khẳng định, nhưng mà bọn hắn đều có suy đoán. Ba khỏa trái cây kia nhất định là Thiên Hoang quả.
Thánh quả thần kỳ có thể tăng phẩm cấp thiên phú tu luyện lên, tuy rằng là dưới tứ phẩm, nhưng tuyệt đại đa số Kiếm giả thiên tài ở đây thiên phú tu luyện đều chừng từ tứ phẩm tới lục phẩm. Không thể nghi ngờ, thánh quả thần kỳ như vậy đối với bọn hắn có lực hấp dẫn lớn lao, phục dụng xong sẽ tăng lên phẩm cấp tu luyện, đồng nghĩa với việc con đường tương lai càng thêm rộng mở.