Tốc độ siêu nhanh vụt qua không trung, xuyên qua biển mây, cực kỳ nhanh.
Sở Mộ vừa ngự kiếm bay đi vừa suy nghĩ về lĩnh ngộ trong vùng đất sát hạch, từ cuộc chiến với Quý Du, hắn nắm giữ lôi chi quy tắc càng sâu hơn nhưng chưa đến trình độ cao sâu như Quý Du.
Nhưng Sở Mộ vững tin nếu cho hắn chút thời gian thì chắc chắn có thể tăng lên một bậc, đến trình độ càng cao sâu, uy năng càng mạnh hơn nữa.
Sở Mộ liên tục bay một tháng không ngừng nghỉ, sắp tiêu hao hết kiếm nguyên. Sở Mộ móc thượng phẩm Nguyên Tinh ra nghiền nát hấp thu bổ sung, cuối cùng trông thấy sơn môn Phi Thiên các. Sở Mộ lấy kiếm lệnh thân phận đệ tử của Phi Thiên các ra, lệnh bài tỏa ánh sáng bao bọc hắn đưa vào trong sơn môn Phi Thiên các như biến mất trong hư không.
Nguyên khí thiên địa đậm đặc ập vào mặt làm Sở Mộ cảm thấy thân thiết, nơi này là tiểu thế giới của Phi Thiên các.
Sở Mộ từ giữa không trung rơi xuống lối đi bộ.
Vào tiểu thế giới Phi Thiên các đầu tiên phải đi qua tiền viện, có pho tượng tổ sư sáng lập Phi Thiên các đứng sừng sững. Ai đi vào đều phải đáp xuống đi bộ để biểu thị lòng tôn kính với tổ sư khai các, dù là các lão, các chủ Phi Thiên các cũng phải tuân theo quy định.
Sở Mộ nhớ rõ năm xưa sát hạch vào Phi Thiên các là tham ngộ pho tượng tổ sư khai các của Phi Thiên các, trong thời gian quy định tham ngộ ra kiếm thuật tiểu phi thiên mới xem như vượt kiểm tra, có tư cách trở thành đệ tử của Phi Thiên các.
Khi ấy Sở Mộ thể hiện ngộ tính không gì sánh bằng làm nhóm các lão Phi Thiên các cực kỳ chú trọng.
Sở Mộ đi bộ đến tiền viện, nhìn một pho tượng đứng sững dưới đất, cảnh sát hạch ngày xưa hiện ra rõ ràng trước mắt hắn.
Sở Mộ bất giác lại nhìn hướng pho tượng tổ sư Phi Thiên các, tập trung tinh thần nhìn.
Sở Mộ vừa đi vừa nhìn tượng tổ sư khai các Phi Thiên các, hắn bỗng có cảm giác kỳ lạ, dường như bên trong pho tượng ẩn chứa bí mật gì.
Sở Mộ nhớ lại năm xưa sư huynh dẫn hắn đi Thần Hoang kiếm thai có nói là trong tượng tổ sư khai các Phi Thiên các trừ một môn kiếm thuật tiểu phi thiên ra còn ẩn giấu bí mật lớn, nhưng chưa từng có ai tham ngộ ra, vì vậy người ta cho rằng tin đồn ẩn chứa bí mật lớn chỉ là nói đùa.
Nhưng hôm nay Sở Mộ nhìn tượng tổ sư khai các, không hiểu sao có cảm giác kỳ lạ, như thể bên trong thật sự ẩn chứa bí mật rất lớn.
Bất giác dừng bước chân, Sở Mộ đứng ngay trước tượng tổ sư khai các, mắt nhìn chằm chằm vào pho tượng không chớp mắt, chăm chú chưa từng có.
Thế giới quanh người Sở Mộ dường như vỡ vụn thành từng mảnh, từng miếng biến mất trước mắt hắn, chỉ có pho tượng dường như càng lúc càng to ra, tràn ngập trong thiên địa, chiếm trọn đôi mắt hắn, che lấp tất cả thứ khác, nó là toàn bộ thế giới của hắn.
Chỉ còn lại pho tượng, những thứ khác đều biến mất.
Pho tượng bỗng rung rung, tro bụi trên người rơi nhanh xuống, như thể tượng là con người, một người sống nhưng không hiểu sao bị phong ấn tại đây, bây giờ tự tỉnh lại rời khỏi phong ấn.
Bụi bặm rơi nhanh, tiếng răng rắc vang lên. Pho tượng như bị gõ mạnh nứt ra cái khe hẹp, theo thời gian trôi qua cái khe nhanh chóng bò từ trước ra sau, càng lúc càng lớn.
Như có cái bùa to gõ vào vết nứt, tiếng răng rắc vang lên, càng nhiều khe nứt lấy khe nứt đầu tiên làm trung tâm khuếch tán bốn phương tám hướng. Như nhánh chính của cái cây to, từ nhánh chính vươn ra vô số nhánh con trải rộng bốn phía, lan tràn như dây leo phát triển.
Sở Mộ nhìn chăm chú, bất giác dường như chỉ khoảnh khắc pho tượng to lớn đầy vết nứt, trông thật yếu ớt tùy thời tan vỡ sụp đổ.
Pho tượng không vỡ nát sụp xuống mà là bong ra từng mảng, khe nứt là quỹ tích, từng khối loang lổ rơi rụng, rơi xuống thành hư vô.
Chỗ khe hở rớt ra lộ một góc trường bào màu đen, tuyên cổ trường tồn, vĩnh hằng không thay đổi.
Ngày càng nhiều cái khe bong ra, pho tượng dâng lên khí thế khuếch tán ra, đó là sự sống, tuy mỏng manh nhưng cứng cỏi ngoan cường, tựa như mầm non chui lên từ mặt đất tro tàn, tranh chấp với trời, tuyệt đối không khuất phục.
Sự sống dần đậm hơn, dồi dào hơn, ngày càng nhiều khe nứt bong ra, trường bào đen sống động như thật, làn da y như người thật.
Khi khe nứt bong ra lộ một đôi mắt, Sở Mộ thấy đôi mắt đen thui sâu thẳm, sáng như vì sao trên trời, sâu thẳm tựa vũ trụ bao la ẩn chứa thiên địa, muôn vàn biến đổi của tất cả vì sao trong vũ trụ. Dường như nhìn một cái chất chứa vạn cổ xưa nay, như nhìn một cái xem thấu huyền bí của thiên địa vạn vật, như nhìn một cái thấu suốt tang thương chuyện đời biến đổi.
Không thể hình dung đôi mắt đó, không thể hình dung hơi thở đó toát ra từ ‘người’ sắp sống lại.
Trong phút chốc Sở Mộ giật mình, bị chấn nhiếp không thể nhúc nhích, linh hồn cũng bị đóng băng.
Hư vô hắc ám vô tận, vũ trụ mênh mông sâu thẳm, một bóng người mặc trường bào màu đen, chắp hai tay sau lưng, vạt áo bay bay ngạo nghễ đứng, đầu đội trời chân đạp đất, như thể y đã tồn tại từ thuở tuyên cổ thiên địa khai tịch vũ trụ sơ sinh.
Nhìn bóng dáng của người này, đầu óc Sở Mộ trống rỗng. Sở Mộ không biết thực lực của người này thế nào, chỉ xem khí thế đã cho hắn cảm giác bàng bạc vô cùng vô tận, như bầu trời bao la vô ngần.
Đúng vậy, trường bào màu đen kia tự như bầu trời, tẩy hết sắc xanh da trời, màn trời chiếu đất, không chỗ không ở.
Sau lưng y có thanh kiếm cổ, dường như hợp nhất với lưng y.
Đứng trong vũ trụ hư không, dưới chân đạp mảnh hư vô, sau lưng có dãy sao rực rỡ, bắt sao đuổi trăng, mênh mông huyền diệu, tràn ngập trong đó, làm Sở Mộ vừa giật mình vừa chìm đắm vào.
Đột nhiên người mặc trường bào màu đen tiêu sái phiêu dật hơi cúi đầu nhìn Sở Mộ, trên khuôn mặt mơ hồ lộ ra ý cười, môi mỏng hé mở, thanh âm trong trẻo mênh mông phát ra:
- Ngươi có từng tập thuật ngự kiếm?
Tựa như tiếng thì thầm khe khẽ lại như đang hỏi Sở Mộ, thanh âm chất chứa trong suốt như trời xanh vô tận uốn lượn, như cuộn tranh đẹp nhất trải dài trong vũ trụ bao la.
Đối diện người này Sở Mộ phát ra tôn kính từ tận đáy lòng:
- Đúng vậy!
Vì y là tổ sư khai các của Phi Thiên các, vì hơi thở trong trẻo mênh mông của y, vì khí thế làm Sở Mộ ngước nhìn.
Tựa như toàn thiên địa, toàn vũ trụ nằm trong lòng bàn tay y.
Lại thanh âm trong trẻo mơ hồ gần như nỉ non phát ra từ miệng người mặc trường bào màu đen:
- Hãy xem kỹ!
Thanh âm xuyên qua hư không vũ trụ sâu thẳm vô tận truyền vào lỗ tai Sở Mộ, nghe rõ ràng như đang thì thầm bên tai.
Sở Mộ vừa ngự kiếm bay đi vừa suy nghĩ về lĩnh ngộ trong vùng đất sát hạch, từ cuộc chiến với Quý Du, hắn nắm giữ lôi chi quy tắc càng sâu hơn nhưng chưa đến trình độ cao sâu như Quý Du.
Nhưng Sở Mộ vững tin nếu cho hắn chút thời gian thì chắc chắn có thể tăng lên một bậc, đến trình độ càng cao sâu, uy năng càng mạnh hơn nữa.
Sở Mộ liên tục bay một tháng không ngừng nghỉ, sắp tiêu hao hết kiếm nguyên. Sở Mộ móc thượng phẩm Nguyên Tinh ra nghiền nát hấp thu bổ sung, cuối cùng trông thấy sơn môn Phi Thiên các. Sở Mộ lấy kiếm lệnh thân phận đệ tử của Phi Thiên các ra, lệnh bài tỏa ánh sáng bao bọc hắn đưa vào trong sơn môn Phi Thiên các như biến mất trong hư không.
Nguyên khí thiên địa đậm đặc ập vào mặt làm Sở Mộ cảm thấy thân thiết, nơi này là tiểu thế giới của Phi Thiên các.
Sở Mộ từ giữa không trung rơi xuống lối đi bộ.
Vào tiểu thế giới Phi Thiên các đầu tiên phải đi qua tiền viện, có pho tượng tổ sư sáng lập Phi Thiên các đứng sừng sững. Ai đi vào đều phải đáp xuống đi bộ để biểu thị lòng tôn kính với tổ sư khai các, dù là các lão, các chủ Phi Thiên các cũng phải tuân theo quy định.
Sở Mộ nhớ rõ năm xưa sát hạch vào Phi Thiên các là tham ngộ pho tượng tổ sư khai các của Phi Thiên các, trong thời gian quy định tham ngộ ra kiếm thuật tiểu phi thiên mới xem như vượt kiểm tra, có tư cách trở thành đệ tử của Phi Thiên các.
Khi ấy Sở Mộ thể hiện ngộ tính không gì sánh bằng làm nhóm các lão Phi Thiên các cực kỳ chú trọng.
Sở Mộ đi bộ đến tiền viện, nhìn một pho tượng đứng sững dưới đất, cảnh sát hạch ngày xưa hiện ra rõ ràng trước mắt hắn.
Sở Mộ bất giác lại nhìn hướng pho tượng tổ sư Phi Thiên các, tập trung tinh thần nhìn.
Sở Mộ vừa đi vừa nhìn tượng tổ sư khai các Phi Thiên các, hắn bỗng có cảm giác kỳ lạ, dường như bên trong pho tượng ẩn chứa bí mật gì.
Sở Mộ nhớ lại năm xưa sư huynh dẫn hắn đi Thần Hoang kiếm thai có nói là trong tượng tổ sư khai các Phi Thiên các trừ một môn kiếm thuật tiểu phi thiên ra còn ẩn giấu bí mật lớn, nhưng chưa từng có ai tham ngộ ra, vì vậy người ta cho rằng tin đồn ẩn chứa bí mật lớn chỉ là nói đùa.
Nhưng hôm nay Sở Mộ nhìn tượng tổ sư khai các, không hiểu sao có cảm giác kỳ lạ, như thể bên trong thật sự ẩn chứa bí mật rất lớn.
Bất giác dừng bước chân, Sở Mộ đứng ngay trước tượng tổ sư khai các, mắt nhìn chằm chằm vào pho tượng không chớp mắt, chăm chú chưa từng có.
Thế giới quanh người Sở Mộ dường như vỡ vụn thành từng mảnh, từng miếng biến mất trước mắt hắn, chỉ có pho tượng dường như càng lúc càng to ra, tràn ngập trong thiên địa, chiếm trọn đôi mắt hắn, che lấp tất cả thứ khác, nó là toàn bộ thế giới của hắn.
Chỉ còn lại pho tượng, những thứ khác đều biến mất.
Pho tượng bỗng rung rung, tro bụi trên người rơi nhanh xuống, như thể tượng là con người, một người sống nhưng không hiểu sao bị phong ấn tại đây, bây giờ tự tỉnh lại rời khỏi phong ấn.
Bụi bặm rơi nhanh, tiếng răng rắc vang lên. Pho tượng như bị gõ mạnh nứt ra cái khe hẹp, theo thời gian trôi qua cái khe nhanh chóng bò từ trước ra sau, càng lúc càng lớn.
Như có cái bùa to gõ vào vết nứt, tiếng răng rắc vang lên, càng nhiều khe nứt lấy khe nứt đầu tiên làm trung tâm khuếch tán bốn phương tám hướng. Như nhánh chính của cái cây to, từ nhánh chính vươn ra vô số nhánh con trải rộng bốn phía, lan tràn như dây leo phát triển.
Sở Mộ nhìn chăm chú, bất giác dường như chỉ khoảnh khắc pho tượng to lớn đầy vết nứt, trông thật yếu ớt tùy thời tan vỡ sụp đổ.
Pho tượng không vỡ nát sụp xuống mà là bong ra từng mảng, khe nứt là quỹ tích, từng khối loang lổ rơi rụng, rơi xuống thành hư vô.
Chỗ khe hở rớt ra lộ một góc trường bào màu đen, tuyên cổ trường tồn, vĩnh hằng không thay đổi.
Ngày càng nhiều cái khe bong ra, pho tượng dâng lên khí thế khuếch tán ra, đó là sự sống, tuy mỏng manh nhưng cứng cỏi ngoan cường, tựa như mầm non chui lên từ mặt đất tro tàn, tranh chấp với trời, tuyệt đối không khuất phục.
Sự sống dần đậm hơn, dồi dào hơn, ngày càng nhiều khe nứt bong ra, trường bào đen sống động như thật, làn da y như người thật.
Khi khe nứt bong ra lộ một đôi mắt, Sở Mộ thấy đôi mắt đen thui sâu thẳm, sáng như vì sao trên trời, sâu thẳm tựa vũ trụ bao la ẩn chứa thiên địa, muôn vàn biến đổi của tất cả vì sao trong vũ trụ. Dường như nhìn một cái chất chứa vạn cổ xưa nay, như nhìn một cái xem thấu huyền bí của thiên địa vạn vật, như nhìn một cái thấu suốt tang thương chuyện đời biến đổi.
Không thể hình dung đôi mắt đó, không thể hình dung hơi thở đó toát ra từ ‘người’ sắp sống lại.
Trong phút chốc Sở Mộ giật mình, bị chấn nhiếp không thể nhúc nhích, linh hồn cũng bị đóng băng.
Hư vô hắc ám vô tận, vũ trụ mênh mông sâu thẳm, một bóng người mặc trường bào màu đen, chắp hai tay sau lưng, vạt áo bay bay ngạo nghễ đứng, đầu đội trời chân đạp đất, như thể y đã tồn tại từ thuở tuyên cổ thiên địa khai tịch vũ trụ sơ sinh.
Nhìn bóng dáng của người này, đầu óc Sở Mộ trống rỗng. Sở Mộ không biết thực lực của người này thế nào, chỉ xem khí thế đã cho hắn cảm giác bàng bạc vô cùng vô tận, như bầu trời bao la vô ngần.
Đúng vậy, trường bào màu đen kia tự như bầu trời, tẩy hết sắc xanh da trời, màn trời chiếu đất, không chỗ không ở.
Sau lưng y có thanh kiếm cổ, dường như hợp nhất với lưng y.
Đứng trong vũ trụ hư không, dưới chân đạp mảnh hư vô, sau lưng có dãy sao rực rỡ, bắt sao đuổi trăng, mênh mông huyền diệu, tràn ngập trong đó, làm Sở Mộ vừa giật mình vừa chìm đắm vào.
Đột nhiên người mặc trường bào màu đen tiêu sái phiêu dật hơi cúi đầu nhìn Sở Mộ, trên khuôn mặt mơ hồ lộ ra ý cười, môi mỏng hé mở, thanh âm trong trẻo mênh mông phát ra:
- Ngươi có từng tập thuật ngự kiếm?
Tựa như tiếng thì thầm khe khẽ lại như đang hỏi Sở Mộ, thanh âm chất chứa trong suốt như trời xanh vô tận uốn lượn, như cuộn tranh đẹp nhất trải dài trong vũ trụ bao la.
Đối diện người này Sở Mộ phát ra tôn kính từ tận đáy lòng:
- Đúng vậy!
Vì y là tổ sư khai các của Phi Thiên các, vì hơi thở trong trẻo mênh mông của y, vì khí thế làm Sở Mộ ngước nhìn.
Tựa như toàn thiên địa, toàn vũ trụ nằm trong lòng bàn tay y.
Lại thanh âm trong trẻo mơ hồ gần như nỉ non phát ra từ miệng người mặc trường bào màu đen:
- Hãy xem kỹ!
Thanh âm xuyên qua hư không vũ trụ sâu thẳm vô tận truyền vào lỗ tai Sở Mộ, nghe rõ ràng như đang thì thầm bên tai.