Lam Vũ tiếp tục nói, bắt đầu dùng tới đại pháp lừa dối.
- Ngươi rốt cuộc có mục đích gì, nói thẳng đi.
Sở Mộ thản nhiên nói, hoàn toàn không có chút dấu hiệu nào sẽ mở ra phong cấm. Hắn không ngốc. Đối phương là Thánh cấp trung giai, đồng thời ngay từ đầu đã xuống tay với mình. Rõ ràng không có thiện ý. Mình mở ra phong cấm, chẳng khác nào dẫn sói vào nhà.
- Tiểu hữu, hơn một tháng trước, ở trong một môn phái tên là Bạch Long Môn, ngươi có phải nhận được một viên trân châu màu lam đậm, lớn như vậy...
Lam Vũ miêu tả hình dáng bên ngoài của Thâm Lam Thần Châu một hồi:
- Vật kia, nếu như ngươi nhận được, ta nguyện ý bỏ ra một trăm vạn Nguyên Đan thượng phẩm mua nó.
- Ngươi quá ngây thơ rồi.
Trong đáy mắt Sở Mộ hiện lên một tia xem thường. Hắn không để ý tới đối phương, xoay người đi vào trong Không Minh Động, lưu lại Lam Vũ vừa ngạc nhiên vừa tức giận.
Giận điên lên, toàn thân Lam Vũ run rẩy. Một ánh mắt cuối cùng của Sở Mộ tràn ngập sự xem thường, tràn ngập sự châm chọc, dường như đang cười nhạo trí tuệ của hắn.
Hắn đường đường là một vị cường giả Thánh cấp ngũ tinh, lại bị một kẻ chỉ là tu vi Niết Bàn bát trọng thiên khinh bỉ, miệt thị. Bảo hắn làm sao tiếp nhận được điều này, làm thế nào tâm tình có thể bình tĩnh cho được.
Chủ yếu nhất là, mình áp chế xung động của nội tâm, nặn ra dáng vẻ tươi cười hiền lành hữu hảo, tốt bao nhiêu lời lẽ, dùng cái lợi dụ dỗ đối phương, đổi lấy chỉ là đối xử lãnh đạm, là khinh bỉ và xem thường. Cuối cùng lại không có được viên Thâm Lam Thần Châu kia.
Hai tay nắm chặt, hàm răng cắn chặt, toàn thân đều đang run rẩy. Lửa giận trong lòng tăng vọt, giống như núi lửa nham thạch nóng chảy bùng phát, gần như muốn xông thẳng tới chân trời, hủy diệt tất cả.
- Đồ đáng chết, con kiến hôi. Ta cũng không tin, ngươi sẽ ở mãi chỗ này không rời đi. Ngươi chờ đấy cho ta.
Lam Vũ cả giận nói. Hắn cũng không rời khỏi đó, ngược lại tìm một chỗ tùy ý ở trên Không Minh Sơn, làm nơi tu luyện tạm thời, theo dõi Sở Mộ.
Nhưng Không Minh Sơn là nơi động phủ của Sở Mộ. Hắn có quyền lợi trục xuất Lam Vũ. Chỉ có điều như trục xuất Lam Vũ ra bên ngoài, Lam Vũ hơn phân nửa là muốn ra tay. Đây cũng là một trong những dự định của Lam Vũ.
Nếu Sở Mộ vừa xuất hiện, hắn lập tức lấy thế lôi đình ra tay, bắt Sở Mộ lại, lấy đi Thâm Lam Thần Châu. Thâm Lam Thần Châu có thể mang đến lợi ích cho hắn, đáng để hắn dùng tính mạng của mình đi mạo hiểm.
...
Làm chủ nhân của Không Minh Sơn, ở trình độ nhất định Sở Mộ có thể theo dõi tất cả mọi thứ xảy ra ở trên Không Minh Sơn. Cho nên hắn biết, Lam Vũ đang đợi ở một chỗ nào đó ngay trên Không Minh Sơn, chờ đợi mình xuất hiện bất cứ lúc nào.
- Chỉ số thông minh khó có thể giữ được.
Sở Mộ khẽ thở dài, vẻ mặt tiếc hận.
Trước Lam Vũ không ngừng dùng cái lợi dụ dỗ Sở Mộ. Theo Sở Mộ, làm như vậy tương đối thấp kém. Cuối cùng lại còn miêu tả ra dáng vẻ của Thâm Lam Thần Châu. Hắn cho rằng mình không hiểu được đó là vật gì, có ý đồ lừa dối che giấu, lấy đi Thâm Lam Thần Châu.
Chỉ là một trăm vạn Nguyên Đan thượng phẩm, ha hả.
Thật coi người khác là người ngu sao?
Hắn lại không biết, hắn mới là người ngu. Mà bây giờ lại còn đợi ở trên Không Minh Sơn, lại là hành vi của một kẻ ngu si.
Sở Mộ lấy ra một tấm lệnh bài, liên lạc với một thành viên cao tầng của tiểu thế giới Thiên Tài. Đó là một vị cường giả Thánh cấp cao giai.
Làm một vị yêu nghiệt của tiểu thế giới Thiên Tài, cao tầng của tiểu thế giới Thiên Tài lại vô cùng coi trọng hắn. Bởi vì Sở Mộ làm cho danh tiếng của tiểu thế giới Thiên Tài lại tăng lên một cấp bậc, đạt được một độ cao mới.
Bởi vậy, không ít cao tầng của tiểu thế giới Thiên Tài đều muốn giao lệnh bài liên hệ của mình cho Sở Mộ. Chỉ cần là ở bên trong tiểu thế giới Thiên Tài, Sở Mộ có thể liên lạc với bọn họ bất cứ lúc nào.
Khởi động lệnh bài, liên lạc với một vị Thánh cấp cao giai. Sở Mộ nói rõ một chút, có một người cường giả Thánh cấp trung giai đến từ Hoàng Đình, lẩn vào tiểu thế giới Thiên Tài, cho là hắn nhận được Thâm Lam Thần Châu, muốn lấy được từ trong tay của hắn. Sau khi bị cự tuyệt, người này hiện tại đang canh giữ ở bên ngoài Không Minh Động, chờ đợi hắn xuất hiện.
Mà trực tiếp nói ra chuyện Thâm Lam Thần Châu này, Sở Mộ cũng đã tự suy nghĩ một phen, nhiều lần cân nhắc mới đưa ra quyết định.
Nếu như che dấu, chẳng may người của Hoàng Đình kia ôm tâm tư ta không chiếm được ngươi cũng không có được, nói ra Thâm Lam Thần Châu, đối với mình sẽ rất bất lợi. Nhưng nếu như mình nói ra trước, nói rõ nguyên nhân đối phương gây phiền phức cho mình, ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy, hắn không có Thâm Lam Thần Châu, mà là đối phương cố ý tìm phiền toái.
Thâm Lam Thần Châu. Đó là cái gì? Đó chính là trọng bảo của toàn bộ thế giới Thâm Lam, vô số cường giả mơ ước. Ai nhận được một viên, đều ước gì che dấu, hoàn toàn không có thể nào nói ra, để cho người khác biết được.
Sở Mộ lại trực tiếp nói ra rất thản nhiên. Điều này đã nói rõ một điểm, thật ra hắn không có được Thâm Lam Thần Châu gì cả. Chỉ có điều đối phương coi đây là lý do, muốn tìm hắn gây phiền phức.
Còn nữa, chiếc nhẫn không gian rất khó lấy cắt đứt được khí tức Thâm Lam Thần Châu. Nếu như có thủ đoạn cảm ứng đặc biệt, sẽ bị người ta biết.
Vô số cường giả vẫn không có cách nào nhận được trọng bảo. Hắn chỉ là một Niết Bàn bát trọng thiên, có thể tùy tiện nhận được sao?
Quả nhiên, Sở Mộ liên lạc với cường giả Thánh cấp cao giai này. Người này căn bản không có nghi ngờ Sở Mộ thật sự nhận được Thâm Lam Thần Châu. Hơn nữa hắn cũng biết tổ chức Hoàng Đình này. Bởi vậy, hắn trực tiếp nhất định là chấp sự Hoàng Đình kia theo dõi Sở Mộ, không có thiện ý.
Tiếp theo, chuyện rất đơn giản, tên cường giả Thánh cấp cao giai này trực tiếp xuất động, giá lâm tới Không Minh Sơn.
- Ngươi thực sự thật to gan, không ngờ lẩn vào tiểu thế giới Thiên Tài, ý đồ ngầm hạ độc thủ đối với thiên tài của tiểu thế giới Thiên Tài.
Cường giả Thánh cấp cao giai xuất hiện ở trước mặt Lam Vũ, lạnh lùng nói.
Dù sao đối phương cũng là người của Hoàng Đình. Thế lực Hoàng Đình này rất thần bí, không dễ trêu chọc. Nếu không, hắn đã trực tiếp ra tay giết chết.
Chỉ có điều, tội chết có thể tránh, tội sống khó tha.
Thánh cấp cao giai trực tiếp ra tay, đánh Lam Vũ thành trọng thương. Nhìn thương thế kia, trừ phi có đan dược chữa thương gì đó vô cùng tốt, bằng không, trong thời gian một năm, đừng hòng mơ tưởng khỏi hẳn.
- Ngươi rốt cuộc có mục đích gì, nói thẳng đi.
Sở Mộ thản nhiên nói, hoàn toàn không có chút dấu hiệu nào sẽ mở ra phong cấm. Hắn không ngốc. Đối phương là Thánh cấp trung giai, đồng thời ngay từ đầu đã xuống tay với mình. Rõ ràng không có thiện ý. Mình mở ra phong cấm, chẳng khác nào dẫn sói vào nhà.
- Tiểu hữu, hơn một tháng trước, ở trong một môn phái tên là Bạch Long Môn, ngươi có phải nhận được một viên trân châu màu lam đậm, lớn như vậy...
Lam Vũ miêu tả hình dáng bên ngoài của Thâm Lam Thần Châu một hồi:
- Vật kia, nếu như ngươi nhận được, ta nguyện ý bỏ ra một trăm vạn Nguyên Đan thượng phẩm mua nó.
- Ngươi quá ngây thơ rồi.
Trong đáy mắt Sở Mộ hiện lên một tia xem thường. Hắn không để ý tới đối phương, xoay người đi vào trong Không Minh Động, lưu lại Lam Vũ vừa ngạc nhiên vừa tức giận.
Giận điên lên, toàn thân Lam Vũ run rẩy. Một ánh mắt cuối cùng của Sở Mộ tràn ngập sự xem thường, tràn ngập sự châm chọc, dường như đang cười nhạo trí tuệ của hắn.
Hắn đường đường là một vị cường giả Thánh cấp ngũ tinh, lại bị một kẻ chỉ là tu vi Niết Bàn bát trọng thiên khinh bỉ, miệt thị. Bảo hắn làm sao tiếp nhận được điều này, làm thế nào tâm tình có thể bình tĩnh cho được.
Chủ yếu nhất là, mình áp chế xung động của nội tâm, nặn ra dáng vẻ tươi cười hiền lành hữu hảo, tốt bao nhiêu lời lẽ, dùng cái lợi dụ dỗ đối phương, đổi lấy chỉ là đối xử lãnh đạm, là khinh bỉ và xem thường. Cuối cùng lại không có được viên Thâm Lam Thần Châu kia.
Hai tay nắm chặt, hàm răng cắn chặt, toàn thân đều đang run rẩy. Lửa giận trong lòng tăng vọt, giống như núi lửa nham thạch nóng chảy bùng phát, gần như muốn xông thẳng tới chân trời, hủy diệt tất cả.
- Đồ đáng chết, con kiến hôi. Ta cũng không tin, ngươi sẽ ở mãi chỗ này không rời đi. Ngươi chờ đấy cho ta.
Lam Vũ cả giận nói. Hắn cũng không rời khỏi đó, ngược lại tìm một chỗ tùy ý ở trên Không Minh Sơn, làm nơi tu luyện tạm thời, theo dõi Sở Mộ.
Nhưng Không Minh Sơn là nơi động phủ của Sở Mộ. Hắn có quyền lợi trục xuất Lam Vũ. Chỉ có điều như trục xuất Lam Vũ ra bên ngoài, Lam Vũ hơn phân nửa là muốn ra tay. Đây cũng là một trong những dự định của Lam Vũ.
Nếu Sở Mộ vừa xuất hiện, hắn lập tức lấy thế lôi đình ra tay, bắt Sở Mộ lại, lấy đi Thâm Lam Thần Châu. Thâm Lam Thần Châu có thể mang đến lợi ích cho hắn, đáng để hắn dùng tính mạng của mình đi mạo hiểm.
...
Làm chủ nhân của Không Minh Sơn, ở trình độ nhất định Sở Mộ có thể theo dõi tất cả mọi thứ xảy ra ở trên Không Minh Sơn. Cho nên hắn biết, Lam Vũ đang đợi ở một chỗ nào đó ngay trên Không Minh Sơn, chờ đợi mình xuất hiện bất cứ lúc nào.
- Chỉ số thông minh khó có thể giữ được.
Sở Mộ khẽ thở dài, vẻ mặt tiếc hận.
Trước Lam Vũ không ngừng dùng cái lợi dụ dỗ Sở Mộ. Theo Sở Mộ, làm như vậy tương đối thấp kém. Cuối cùng lại còn miêu tả ra dáng vẻ của Thâm Lam Thần Châu. Hắn cho rằng mình không hiểu được đó là vật gì, có ý đồ lừa dối che giấu, lấy đi Thâm Lam Thần Châu.
Chỉ là một trăm vạn Nguyên Đan thượng phẩm, ha hả.
Thật coi người khác là người ngu sao?
Hắn lại không biết, hắn mới là người ngu. Mà bây giờ lại còn đợi ở trên Không Minh Sơn, lại là hành vi của một kẻ ngu si.
Sở Mộ lấy ra một tấm lệnh bài, liên lạc với một thành viên cao tầng của tiểu thế giới Thiên Tài. Đó là một vị cường giả Thánh cấp cao giai.
Làm một vị yêu nghiệt của tiểu thế giới Thiên Tài, cao tầng của tiểu thế giới Thiên Tài lại vô cùng coi trọng hắn. Bởi vì Sở Mộ làm cho danh tiếng của tiểu thế giới Thiên Tài lại tăng lên một cấp bậc, đạt được một độ cao mới.
Bởi vậy, không ít cao tầng của tiểu thế giới Thiên Tài đều muốn giao lệnh bài liên hệ của mình cho Sở Mộ. Chỉ cần là ở bên trong tiểu thế giới Thiên Tài, Sở Mộ có thể liên lạc với bọn họ bất cứ lúc nào.
Khởi động lệnh bài, liên lạc với một vị Thánh cấp cao giai. Sở Mộ nói rõ một chút, có một người cường giả Thánh cấp trung giai đến từ Hoàng Đình, lẩn vào tiểu thế giới Thiên Tài, cho là hắn nhận được Thâm Lam Thần Châu, muốn lấy được từ trong tay của hắn. Sau khi bị cự tuyệt, người này hiện tại đang canh giữ ở bên ngoài Không Minh Động, chờ đợi hắn xuất hiện.
Mà trực tiếp nói ra chuyện Thâm Lam Thần Châu này, Sở Mộ cũng đã tự suy nghĩ một phen, nhiều lần cân nhắc mới đưa ra quyết định.
Nếu như che dấu, chẳng may người của Hoàng Đình kia ôm tâm tư ta không chiếm được ngươi cũng không có được, nói ra Thâm Lam Thần Châu, đối với mình sẽ rất bất lợi. Nhưng nếu như mình nói ra trước, nói rõ nguyên nhân đối phương gây phiền phức cho mình, ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy, hắn không có Thâm Lam Thần Châu, mà là đối phương cố ý tìm phiền toái.
Thâm Lam Thần Châu. Đó là cái gì? Đó chính là trọng bảo của toàn bộ thế giới Thâm Lam, vô số cường giả mơ ước. Ai nhận được một viên, đều ước gì che dấu, hoàn toàn không có thể nào nói ra, để cho người khác biết được.
Sở Mộ lại trực tiếp nói ra rất thản nhiên. Điều này đã nói rõ một điểm, thật ra hắn không có được Thâm Lam Thần Châu gì cả. Chỉ có điều đối phương coi đây là lý do, muốn tìm hắn gây phiền phức.
Còn nữa, chiếc nhẫn không gian rất khó lấy cắt đứt được khí tức Thâm Lam Thần Châu. Nếu như có thủ đoạn cảm ứng đặc biệt, sẽ bị người ta biết.
Vô số cường giả vẫn không có cách nào nhận được trọng bảo. Hắn chỉ là một Niết Bàn bát trọng thiên, có thể tùy tiện nhận được sao?
Quả nhiên, Sở Mộ liên lạc với cường giả Thánh cấp cao giai này. Người này căn bản không có nghi ngờ Sở Mộ thật sự nhận được Thâm Lam Thần Châu. Hơn nữa hắn cũng biết tổ chức Hoàng Đình này. Bởi vậy, hắn trực tiếp nhất định là chấp sự Hoàng Đình kia theo dõi Sở Mộ, không có thiện ý.
Tiếp theo, chuyện rất đơn giản, tên cường giả Thánh cấp cao giai này trực tiếp xuất động, giá lâm tới Không Minh Sơn.
- Ngươi thực sự thật to gan, không ngờ lẩn vào tiểu thế giới Thiên Tài, ý đồ ngầm hạ độc thủ đối với thiên tài của tiểu thế giới Thiên Tài.
Cường giả Thánh cấp cao giai xuất hiện ở trước mặt Lam Vũ, lạnh lùng nói.
Dù sao đối phương cũng là người của Hoàng Đình. Thế lực Hoàng Đình này rất thần bí, không dễ trêu chọc. Nếu không, hắn đã trực tiếp ra tay giết chết.
Chỉ có điều, tội chết có thể tránh, tội sống khó tha.
Thánh cấp cao giai trực tiếp ra tay, đánh Lam Vũ thành trọng thương. Nhìn thương thế kia, trừ phi có đan dược chữa thương gì đó vô cùng tốt, bằng không, trong thời gian một năm, đừng hòng mơ tưởng khỏi hẳn.