Với tư cách sư huynh thủ tịch Trùng Thiên Viện, Chung Mộc Thần rất ít xuất hiện, phần lớn thời gian đều bế quan tu luyện, tăng thực lực bản thân, cho nên muốn nhìn thấy mặt hắn một lần rất khó khăn. tâậm chí có nhiều đệ tử gia nhập Trùng Thiên Viện một năm nhưng chưa từng gặp Chung Mộc Thần lần nào.
Về phần Lý Kỳ Viêm và Niếp Hành Không hai người, mặc dù không có Chung Mộc Thần khó như vậy dùng nhìn thấy, nhưng có đôi khi vài nguyệt mới có thể chứng kiến một lần, cho nên, Lý Kỳ Viêm cùng Chung Mộc Thần đồng thời xuất hiện bách chiến lâu, khó tránh khỏi có một ít
Lực chú ý của mọi người bị hấp dẫn, lập tức bạo động, lại có hơn trăm người nhìn sang.
Thực lực Niếp Hành Không rất mạnh, Sở Mộ có thể quần nhau với hắn mà không lâm vào hạ phong, kiếm ý áo nghĩa của hắn rèn luyện cao hơn Niếp Hành Không, cho nên dù cùng cấp độ hắn vẫn kém hơn Niếp Hành Không.
Luận thiên phú chiến đấu Niếp Hành Không không bằng mình nhưng thời gian tu hành của hắn dài hơn mình, hoàn cảnh tu luyện tốt hơn mình không biết bao nhiêu, nắm giữ áo nghĩa và kiếm kỹ cũng cao hơn mình.
Nếu không phải rèn luyện kiếm ý áo nghĩa cao hơn Niếp Hành Không, thiên phú chiến đấu của Sở Mộ mạnh hơn Niếp Hành Không, năng lực học tập cũng cao hơn Niếp Hành Không, đủ loại điều kiện tổng hợp lại hắn chỉ có thể đánh không phân thắng bại với Niếp Hành Không, thậm chí còn lâm vào hạ phong.
Càng đánh Niếp Hành Không càng hưng phấn, trừ Lý Kỳ Viêm và Chung Mộc Thần ra, trong Trùng Thiên Viện lại có thêm một đối thủ đánh ngang tay với hắn.
Kiếm kỹ công kích, kiếm kỹ phòng ngự, kiếm kỹ thân pháp không ngừng luân chuyển, kiếm thuật và kiếm kỹ vận dụng luân phiên, thay đổi thất thường làm người ta sợ hãi.
- Mấy tháng không gặp, thực lực Niếp sư đệ lại có tăng lên.
Lý Kỳ Viêm nói.
- Sư đệ mới của chúng ta cũng không tầm thường.
Chung Mộc Thần cười nói, hắn hỏi thăm đệ tử bên cạnh, sở dĩ hắn tới Bách Chiến Lâu là vì vừa tu luyện xuất quan, tâm huyết dâng trào cho nên có xúc động đi Bách Chiến Lâu chiến đấu.
Bởi vì có xúc động, bởi vì vừa xuất quan cho nên đi chung quanh giải sầu, vừa vặn gặp được Lý Kỳ Viêm vừa xuất quan, Lý Kỳ Viêm nhìn thấy Chung Mộc Thần nên có ý định khiêu chiến hắn, trải qua bế quan tu luyện, bọn họ đi tới Bách Chiến Lâu.
Không nghĩ tới vừa tới Bách Chiến Lâu lại nhìn thấy chiến đấu đặc sắc như vậy.
- Thủ tịch sư huynh, Sở sư đệ là một trong những đệ tử mới gia nhập Phi Thiên Các, vừa được phân phối tới Trùng Thiên Viện, tình huống của hắn đặc thù.
Hạ Vân Phi quen thuộc tình huống của Sở Mộ nên lúc này giải thích:
- Lúc khảo hạch nhập các, Sở sư đệ sử dụng thời gian không tới nửa khắc phá ghi chép của Tần Thiên Dật sư huynh.
- Cái gì?
Nội tâm hai người Chung Mộc Thần và Lý Kỳ Viêm giật mình, sắc mặt biến hóa.
Bọn họ cũng trải qua khảo hạch nhập các cho nên hiểu rõ độ khó khi tìm hiểu Tiểu Phi Thiên Kiếm Thuật lớn cỡ nào, thậm chí có người có thể trong nửa khắc đồng hồ tìm hiểu Tiểu Phi Thiên Kiếm Thuật, đánh vỡ ghi chép của Tần Thiên Dật sư huynh lưu lại, có nghe nhầm không?
Bọn họ cũng suy nghĩ qua, có một ngày Phi Thiên Các sẽ có đệ tử kinh tài tuyệt diễm đánh vỡ ghi chép của Tần Thiên Dật sư huynh lưu lại, nhưng thật không ngờ nhanh như vậy, hoàn toàn không cho bọn họ chút cơ hội chuẩn bị nào.
- Hạ sư đệ, ngộ tính Sở sư đệ cao như thế, ta thấy kiếm ý và áo nghĩa của hắn không thấp, tại sao lại phân phối đến Trùng Thiên Viện chúng ta?
Chung Mộc Thần hỏi, đệ tử cũ không nhiều lắm, hắn phải hỏi Hạ Vân Phi.
Lý Kỳ Viêm khó hiểu.
- Sở sư đệ phá ghi chép của Tần Thiên Dật sư huynh, ngộ tính của hắn còn mạnh hơn Tần Thiên Dật sư huynh, hơn nữa còn rèn luyện kiếm ý và áo tới tám chuyển cực hạn, hắn lĩnh ngộ áo nghĩa phá ghi chép cao nhất trong Phi Thiên Các.
Hạ Vân Phi nói ra.
- Phá ghi chép...
Chung Mộc Thần và Lý Kỳ Viêm nhìn nhau.
- Chẳng lẽ vượt qua bảy loại?
- Đúng, Sở sư đệ lĩnh ngộ tám loại áo nghĩa, hơn nữa mỗi loại đều rèn luyện tới tám chuyển cực hạn.
Hạ Vân Phi dùng ngữ khí khẳng định nói với bọn họ, Chung Mộc Thần và Lý Kỳ Viêm khiếp sợ, Hạ Vân Phi cười khổ:
- Đáng tiếc trời ghét anh tài, có lẽ do thiên phú Sở sư đệ quá xuất chúng, thiên phú tu hành của hắn hơi thấp một chút...
Hạ Vân Phi chưa nói xong, Lý Kỳ Viêm nói trước:
- Tứ phẩm cấp thấp?
Bởi vì thiên phú trong Trùng Thiên Viện thấp nhất là tứ phẩm trung giai, tứ phẩm cấp thấp đã là thấp nhất hắn nghĩ tới.
- Nếu là tứ phẩm cấp thấp thì tốt, là ngũ phẩm cấp thấp.
Hạ Vân Phi thở dài.
Chung Mộc Thần và Lý Kỳ Viêm kinh ngạc ngây người.
Bọn họ cho rằng mình nghe lầm.
Ngũ phẩm cấp thấp?
Thậm chí còn không tiến vào tứ phẩm, đây không phải nói tu vi của hắn sẽ dừng bước tại Thần Ngưng Cảnh cực hạn?
- Trân bảo tăng thiên phú hiếm thấy, nhưng trân bảo tăng thiên phú từ ngũ phẩm lên tứ phẩm dễ tìm, hi vọng Sở sư đệ có thể tìm được.
Sắc mặt Chung Mộc Thần khôi phục bình thường, hắn than thở không thôi, hắn thở dài vì thiên tài kinh tài tuyệt diễm chỉ có thể dừng bước tại Thần Ngưng Cảnh.
Mặc dù nói có trân bảo tăng thiên phú nhưng chúng quá ít, làm sao đạt được? Lúc nào đạt được? Đều là một vấn đề lớn.
Lý Kỳ Viêm cũng thở dài, không nói gì nhưng ánh mắt đầy tiếc hận, hắn cũng có suy nghĩ giống Chung Mộc Thần.
Giống như một kiện tác phẩm nghệ thuật lại đột nhiên phát hiện trong đó có khuyết điểm nhỏ bé, nội tâm tiếc hận như thủy triều.
Bọn họ tiếc hận Sở Mộ không biết, hắn hết sức chiến đấu với Niếp Hành Không, vừa chiến đấu vừa hấp thu kinh nghiệm, hắn không khác gì tấm bọt biển hấp thu tri thức.
Chung Mộc Thần lại phát hiện Sở Mộ có đặc điểm kinh người, chính là học tập, trừ Sở Mộ ra, nhãn lực của hắn cao nhất nơi này, cho nên nhìn ra biến hóa rất nhỏ khi Sở Mộ đấu với Niếp Hành Không, Niếp Hành Không không có tăng lên nhưng Sở Mộ không ngừng điều chỉnh, mỗi một lần điều chỉnh đều rất nhỏ, mỗi lần điều chỉnh làm kiếm thuật của hắn tăng lên thật nhỏ.
Thiên phú như vậy, Chung Mộc Thần cảm thấy hâm mộ.
- Ngộ tính có thể so với Tần Thiên Dật sư huynh, tám loại áo nghĩa tám chuyển cực hạn, năng lực hấp thu kinh nghiệm chiến đấu kinh người, đủ loại biến hóa sẽ tạo ra cường giả kinh thiên, đáng tiếc thiên phú tu luyện chỉ đạt ngũ phẩm cấp thấp.
Chung Mộc Thần khiếp sợ và tiếc hận càng lớn.
Nhãn lực của Lý Kỳ Viêm không bằng Chung Mộc Thần, hắn không nhìn ra Sở Mộ biến hóa, Niếp Hành Không là người trong cuộc lại biết rõ, hắn đang đấu với Sở Mộ, Sở Mộ không ngừng điều chỉnh cho nên áp lực của hắn tăng lên dần dần.
Về phần Lý Kỳ Viêm và Niếp Hành Không hai người, mặc dù không có Chung Mộc Thần khó như vậy dùng nhìn thấy, nhưng có đôi khi vài nguyệt mới có thể chứng kiến một lần, cho nên, Lý Kỳ Viêm cùng Chung Mộc Thần đồng thời xuất hiện bách chiến lâu, khó tránh khỏi có một ít
Lực chú ý của mọi người bị hấp dẫn, lập tức bạo động, lại có hơn trăm người nhìn sang.
Thực lực Niếp Hành Không rất mạnh, Sở Mộ có thể quần nhau với hắn mà không lâm vào hạ phong, kiếm ý áo nghĩa của hắn rèn luyện cao hơn Niếp Hành Không, cho nên dù cùng cấp độ hắn vẫn kém hơn Niếp Hành Không.
Luận thiên phú chiến đấu Niếp Hành Không không bằng mình nhưng thời gian tu hành của hắn dài hơn mình, hoàn cảnh tu luyện tốt hơn mình không biết bao nhiêu, nắm giữ áo nghĩa và kiếm kỹ cũng cao hơn mình.
Nếu không phải rèn luyện kiếm ý áo nghĩa cao hơn Niếp Hành Không, thiên phú chiến đấu của Sở Mộ mạnh hơn Niếp Hành Không, năng lực học tập cũng cao hơn Niếp Hành Không, đủ loại điều kiện tổng hợp lại hắn chỉ có thể đánh không phân thắng bại với Niếp Hành Không, thậm chí còn lâm vào hạ phong.
Càng đánh Niếp Hành Không càng hưng phấn, trừ Lý Kỳ Viêm và Chung Mộc Thần ra, trong Trùng Thiên Viện lại có thêm một đối thủ đánh ngang tay với hắn.
Kiếm kỹ công kích, kiếm kỹ phòng ngự, kiếm kỹ thân pháp không ngừng luân chuyển, kiếm thuật và kiếm kỹ vận dụng luân phiên, thay đổi thất thường làm người ta sợ hãi.
- Mấy tháng không gặp, thực lực Niếp sư đệ lại có tăng lên.
Lý Kỳ Viêm nói.
- Sư đệ mới của chúng ta cũng không tầm thường.
Chung Mộc Thần cười nói, hắn hỏi thăm đệ tử bên cạnh, sở dĩ hắn tới Bách Chiến Lâu là vì vừa tu luyện xuất quan, tâm huyết dâng trào cho nên có xúc động đi Bách Chiến Lâu chiến đấu.
Bởi vì có xúc động, bởi vì vừa xuất quan cho nên đi chung quanh giải sầu, vừa vặn gặp được Lý Kỳ Viêm vừa xuất quan, Lý Kỳ Viêm nhìn thấy Chung Mộc Thần nên có ý định khiêu chiến hắn, trải qua bế quan tu luyện, bọn họ đi tới Bách Chiến Lâu.
Không nghĩ tới vừa tới Bách Chiến Lâu lại nhìn thấy chiến đấu đặc sắc như vậy.
- Thủ tịch sư huynh, Sở sư đệ là một trong những đệ tử mới gia nhập Phi Thiên Các, vừa được phân phối tới Trùng Thiên Viện, tình huống của hắn đặc thù.
Hạ Vân Phi quen thuộc tình huống của Sở Mộ nên lúc này giải thích:
- Lúc khảo hạch nhập các, Sở sư đệ sử dụng thời gian không tới nửa khắc phá ghi chép của Tần Thiên Dật sư huynh.
- Cái gì?
Nội tâm hai người Chung Mộc Thần và Lý Kỳ Viêm giật mình, sắc mặt biến hóa.
Bọn họ cũng trải qua khảo hạch nhập các cho nên hiểu rõ độ khó khi tìm hiểu Tiểu Phi Thiên Kiếm Thuật lớn cỡ nào, thậm chí có người có thể trong nửa khắc đồng hồ tìm hiểu Tiểu Phi Thiên Kiếm Thuật, đánh vỡ ghi chép của Tần Thiên Dật sư huynh lưu lại, có nghe nhầm không?
Bọn họ cũng suy nghĩ qua, có một ngày Phi Thiên Các sẽ có đệ tử kinh tài tuyệt diễm đánh vỡ ghi chép của Tần Thiên Dật sư huynh lưu lại, nhưng thật không ngờ nhanh như vậy, hoàn toàn không cho bọn họ chút cơ hội chuẩn bị nào.
- Hạ sư đệ, ngộ tính Sở sư đệ cao như thế, ta thấy kiếm ý và áo nghĩa của hắn không thấp, tại sao lại phân phối đến Trùng Thiên Viện chúng ta?
Chung Mộc Thần hỏi, đệ tử cũ không nhiều lắm, hắn phải hỏi Hạ Vân Phi.
Lý Kỳ Viêm khó hiểu.
- Sở sư đệ phá ghi chép của Tần Thiên Dật sư huynh, ngộ tính của hắn còn mạnh hơn Tần Thiên Dật sư huynh, hơn nữa còn rèn luyện kiếm ý và áo tới tám chuyển cực hạn, hắn lĩnh ngộ áo nghĩa phá ghi chép cao nhất trong Phi Thiên Các.
Hạ Vân Phi nói ra.
- Phá ghi chép...
Chung Mộc Thần và Lý Kỳ Viêm nhìn nhau.
- Chẳng lẽ vượt qua bảy loại?
- Đúng, Sở sư đệ lĩnh ngộ tám loại áo nghĩa, hơn nữa mỗi loại đều rèn luyện tới tám chuyển cực hạn.
Hạ Vân Phi dùng ngữ khí khẳng định nói với bọn họ, Chung Mộc Thần và Lý Kỳ Viêm khiếp sợ, Hạ Vân Phi cười khổ:
- Đáng tiếc trời ghét anh tài, có lẽ do thiên phú Sở sư đệ quá xuất chúng, thiên phú tu hành của hắn hơi thấp một chút...
Hạ Vân Phi chưa nói xong, Lý Kỳ Viêm nói trước:
- Tứ phẩm cấp thấp?
Bởi vì thiên phú trong Trùng Thiên Viện thấp nhất là tứ phẩm trung giai, tứ phẩm cấp thấp đã là thấp nhất hắn nghĩ tới.
- Nếu là tứ phẩm cấp thấp thì tốt, là ngũ phẩm cấp thấp.
Hạ Vân Phi thở dài.
Chung Mộc Thần và Lý Kỳ Viêm kinh ngạc ngây người.
Bọn họ cho rằng mình nghe lầm.
Ngũ phẩm cấp thấp?
Thậm chí còn không tiến vào tứ phẩm, đây không phải nói tu vi của hắn sẽ dừng bước tại Thần Ngưng Cảnh cực hạn?
- Trân bảo tăng thiên phú hiếm thấy, nhưng trân bảo tăng thiên phú từ ngũ phẩm lên tứ phẩm dễ tìm, hi vọng Sở sư đệ có thể tìm được.
Sắc mặt Chung Mộc Thần khôi phục bình thường, hắn than thở không thôi, hắn thở dài vì thiên tài kinh tài tuyệt diễm chỉ có thể dừng bước tại Thần Ngưng Cảnh.
Mặc dù nói có trân bảo tăng thiên phú nhưng chúng quá ít, làm sao đạt được? Lúc nào đạt được? Đều là một vấn đề lớn.
Lý Kỳ Viêm cũng thở dài, không nói gì nhưng ánh mắt đầy tiếc hận, hắn cũng có suy nghĩ giống Chung Mộc Thần.
Giống như một kiện tác phẩm nghệ thuật lại đột nhiên phát hiện trong đó có khuyết điểm nhỏ bé, nội tâm tiếc hận như thủy triều.
Bọn họ tiếc hận Sở Mộ không biết, hắn hết sức chiến đấu với Niếp Hành Không, vừa chiến đấu vừa hấp thu kinh nghiệm, hắn không khác gì tấm bọt biển hấp thu tri thức.
Chung Mộc Thần lại phát hiện Sở Mộ có đặc điểm kinh người, chính là học tập, trừ Sở Mộ ra, nhãn lực của hắn cao nhất nơi này, cho nên nhìn ra biến hóa rất nhỏ khi Sở Mộ đấu với Niếp Hành Không, Niếp Hành Không không có tăng lên nhưng Sở Mộ không ngừng điều chỉnh, mỗi một lần điều chỉnh đều rất nhỏ, mỗi lần điều chỉnh làm kiếm thuật của hắn tăng lên thật nhỏ.
Thiên phú như vậy, Chung Mộc Thần cảm thấy hâm mộ.
- Ngộ tính có thể so với Tần Thiên Dật sư huynh, tám loại áo nghĩa tám chuyển cực hạn, năng lực hấp thu kinh nghiệm chiến đấu kinh người, đủ loại biến hóa sẽ tạo ra cường giả kinh thiên, đáng tiếc thiên phú tu luyện chỉ đạt ngũ phẩm cấp thấp.
Chung Mộc Thần khiếp sợ và tiếc hận càng lớn.
Nhãn lực của Lý Kỳ Viêm không bằng Chung Mộc Thần, hắn không nhìn ra Sở Mộ biến hóa, Niếp Hành Không là người trong cuộc lại biết rõ, hắn đang đấu với Sở Mộ, Sở Mộ không ngừng điều chỉnh cho nên áp lực của hắn tăng lên dần dần.