Thần Võ Đạo Bia siêu lớn, siêu rộng, rất huyền diệu, bao nhiêu người cùng tham ngộ cũng không ảnh hưởng tầm mắt, không bị quấy rầy chút nào.
Sở Mộ thuộc nhóm người tham ngộ nhanh nhất, số người này ít nhất, cộng lại chỉ khoảng mấy chục người, tạm thời chưa biết ai cao ai thấp.
Sở Mộ không ngừng tham ngộ, các loại huyền diệu kiếm đạo ùa vào đầu hắn bị hấp thu đi.
Mười một thước!
Mười hai thước!
Mười ba thước!
Qua một lúc Sở Mộ tham ngộ đến chỗ hai mươi thước, lúc này trong mấy chục người có vài người rơi xuống.
Càng lên cao ảo diệu ẩn chứa trong dấu hằn càng sâu sắc, độ khó tham ngộ cũng lớn hơn, nên càng về sau càng thử thách ngộ tính, thiên phú khác của cá nhân.
Tu luyện giả ngộ tính xuất sắc mới đầu dẫn đầu một chút, khác biệt với người.
Sở Mộ nằm trong số này, về ngộ tính từ xưa đến nay hiếm ai sánh bằng hắn, rất khó tìm được.
Sở Mộ dần vượt qua người khác xếp hạng nhất.
Loại tham ngộ này có xếp hạng nhất cũng chẳng được ích gì, nhưng nó thể hiện ngộ tính của tu luyện giả. Có người hâm mộ thậm chí ghen ghét, các Thần tộc thì tràn đầy sát ý. Bọn họ đang suy xét có nên liều mạng giết nhân tộc này không.
Đã có Thần tộc hành động.
Một Thần tộc ở gần Sở Mộ từ bỏ tham ngộ, nháy mắt bộc phát ra toàn bộ lực lượng, kiếm xé gió chém tới. Kiếm quang nóng cháy như tia nắng kèm theo sát ý không gì sánh bằng chém vào Sở Mộ.
Đánh lén đột ngột, thực lực của Thần tộc là đỉnh Đại Đế tam bộ nên Sở Mộ không có sức chống cự được.
Sở Mộ mới chỉ cảm nhận sát ý ập đến thì bỗng một lực lượng buông xuống giam cầm Thần tộc đã tấn công, kiếm quang gã chém ra cũng bị đông lại.
Giây sau kiếm quang lặng lẽ tan rã, Thần tộc thành bột phấn. Mọi người cảm thấy cảnh tượng này siêu khủng bố.
Đến đây thì Thần tộc khác dù lòng mang sát ý mãnh liệt đến mấy cũng không dám xuống tay với Sở Mộ, vì bọn họ biết tại đây nội quy là nội quy, đừng ôm may mắn. Dù trả giá bằng mạng sống trừ khử một đối thủ tương lai đáng sợ cho Thần tộc cũng đành bất lực, không có lỗ hổng để chui.
Sát ý sôi trào mà bất lực làm bọn họ muốn phát cuồng.
Sở Mộ không còn lo lắng gì nữa, hắn dốc hết sức tham ngộ Thần Võ Đạo Bia, hiểu sâu hơn ảo diệu kiếm đạo. Sở Mộ hấp thu các loại tham ngộ dung nhập vào Chư Thiên kiếm đạo của mình, tiến thêm một bước hoàn thiện Chư Thiên kiếm đạo.
Lên lên lên nữa.
Ba mươi thước!
Bốn mươi thước!
Năm mươi thước!
Đến đây thì Sở Mộ đã hoàn toàn bỏ xa, hạng hai cách hắn tám thước.
Lên độ cao sáu mươi thước thì hạng hai và Sở Mộ cách nhau mười thước.
Độ cao bảy mươi thước!
Độ cao tám mươi thước!
Độ cao chín mươi thước!
Đến độ cao chín mươi thước Sở Mộ chợt nhận ra Thần Võ Đạo Bia không phải không có giới hạn, hạn mức cao nhất của nó là một trăm thước.
Nhưng Thần Võ Đạo Bia vô cùng huyền diệu, từ dưới cùng bay lên sẽ cảm thấy không có giới hạn độ cao, như thể thoạt trông nó không rộng nhưng thật ra rất lớn, bao nhiêu người đứng trước nó đều không chật chội.
Thủ đoạn của Bán Thần Chí Tôn không tầm thường.
Dấu hằn trên Thần Võ Đạo Bia là vị Bán Thần Chí Tôn không biết danh hiệu để lại, ảo diệu võ đạo đẳng cấp Đại Đế cảnh. Với độ cao Bán Thần Chí Tôn để lại lĩnh ngộ đẳng cấp Đại Đế cảnh tất nhiên hơn hẳn Đại Đế cảnh bình thường.
Một số tu luyện giả Đại Đế cảnh chỉ có thể tham ngộ tầm mười thước, hai mươi thước, thời gian thì sắp kết thúc.
Sở Mộ không bị ảnh hưởng, vẫn lo tập trung tham ngộ, hắn không chú ý thời gian sắp hết.
Càng đi lên ảo diệu vết kiếm càng sâu sắc. Mỗi vết kiếm trước đó Sở Mộ có thể dễ dàng tham ngộ ra ảo diệu ẩn chứa trong đó, nhưng bây giờ thì không được, khó khăn quá lớn.
Đặc biệt đến độ cao chín mươi thước là một bậc khác, thuộc về cực hạn Đại Đế tam bộ, còn là cực hạn Đại Đế tam bộ của cảm ngộ Bán Thần Chí Tôn. Dù cho cường giả cực hạn Đại Đế tam bộ tham ngộ cũng rất khó khăn.
Sở Mộ lại vọt lên cao nữa.
Đây là vị trí chín mươi ba thước.
Mới tham ngộ Sở Mộ đã cảm giác tư duy tạm dừng, hết thảy đông lại. Vết kiếm trước mắt như trở nên xa xôi vô hạn.
Giây sau vết kiếm mơ hồ, biến mất.
Đã đến thời gian.
Mọi người phát hiện nhân tộc ở cao trên đầu bọn họ biến mất rồi.
Không cần nghĩ nhiều cũng biết tham ngộ của người này hết thời gian, rời khỏi tầng thứ sáu bị truyền tống đến tầng thứ bảy.
Sở Mộ không phải người thứ nhất vào tầng thứ bảy.
Khi Sở Mộ xuất hiện trong tầng thứ bảy thấy những người khác đều vào trước hắn, bọn họ tham ngộ Thần Võ Đạo Bia ở tầng sáu sớm hơn hắn.
Nhớ đến Thần Võ Đạo Bia, Sở Mộ biết thu hoạch lần này rất tốt. Tham ngộ Thần Võ Đạo Bia một lần càng hoàn thiện kiếm đạo, ít nhất bằng hắn tích lũy mấy chục năm, trăm năm bên ngoài.
Loại tích lũy này trong thời gian ngắn khó nhìn ra thành quả gì nhưng vô cùng quan trọng.
Sở Mộ vào tầng thứ bảy, một tấm bia đá dâng lên trước mặt hắn. Bia đá cao mười thước, bề ngoài như kiếm.
Trước mặt người khác cũng có một tấm bia đá, vẻ ngoài khác nhau dường như liên quan đến võ đạo cá nhân tu luyện. Điều này càng bày ra sức mạnh của chủ nhân di tích của Thần, không chỉ thể hiện sự cường đại về thực lực.
Có thể xem tầng thứ bảy và tầng sáu là một thể, một loại thử thách. Nội dung thử thách là dung nhập tham ngộ trong tầng sáu vào bản thân, để lại tham ngộ của mình vào bia đá tầng thứ bảy, tùy theo trình độ để lại mà nhận được giải thưởng khác nhau.
Chưa nói rõ thưởng cái gì.
Vì được thưởng tốt hơn người vào tầng thứ bảy đều đang cố gắng, họ ngồi xếp bằng dưới bia đá tiêu hóa lần lần ảo diệu vết hằn tham ngộ ở tầng sáu biến thành của mình.
Sở Mộ khoanh chân ngồi xuống, tham ngộ Thần Võ Đạo Bia ở tầng sáu hắn đã bay lên cao chín mươi ba thước, bỏ lại hạng hai mấy chục thước, đây là lạch trời gần như không vượt qua được.
Sở Mộ thấy hơi tiếc nuối vì không đủ thời gian, nếu cho hắn thêm chút thời gian thì hắn tự tin sẽ tham ngộ hết ảo diệu vết hằn trên Thần Võ Đạo Bia.
Giờ đã vào tầng thứ bảy thì Sở Mộ gác tiếc nuối trong lòng sang bên, tập trung hồi ngộ.
Khi tham ngộ tầng thứ sáu, Sở Mộ không nắm giữ tất cả ảo diệu vết hằn trăm phần trăm, còn phải hồi ngộ lại nên mất chút thời gian.
Có lẽ là một ngày, có lẽ là mười ngày, tóm lại Sở Mộ cảm giác thời gian qua khá lâu. Sở Mộ tỉnh táo lại từ hồi ngộ, mở mắt ra, tia sáng bắn ra rơi xuống bia đá trước mặt như muốn xuyên thủng tấm bia.
Sở Mộ thuộc nhóm người tham ngộ nhanh nhất, số người này ít nhất, cộng lại chỉ khoảng mấy chục người, tạm thời chưa biết ai cao ai thấp.
Sở Mộ không ngừng tham ngộ, các loại huyền diệu kiếm đạo ùa vào đầu hắn bị hấp thu đi.
Mười một thước!
Mười hai thước!
Mười ba thước!
Qua một lúc Sở Mộ tham ngộ đến chỗ hai mươi thước, lúc này trong mấy chục người có vài người rơi xuống.
Càng lên cao ảo diệu ẩn chứa trong dấu hằn càng sâu sắc, độ khó tham ngộ cũng lớn hơn, nên càng về sau càng thử thách ngộ tính, thiên phú khác của cá nhân.
Tu luyện giả ngộ tính xuất sắc mới đầu dẫn đầu một chút, khác biệt với người.
Sở Mộ nằm trong số này, về ngộ tính từ xưa đến nay hiếm ai sánh bằng hắn, rất khó tìm được.
Sở Mộ dần vượt qua người khác xếp hạng nhất.
Loại tham ngộ này có xếp hạng nhất cũng chẳng được ích gì, nhưng nó thể hiện ngộ tính của tu luyện giả. Có người hâm mộ thậm chí ghen ghét, các Thần tộc thì tràn đầy sát ý. Bọn họ đang suy xét có nên liều mạng giết nhân tộc này không.
Đã có Thần tộc hành động.
Một Thần tộc ở gần Sở Mộ từ bỏ tham ngộ, nháy mắt bộc phát ra toàn bộ lực lượng, kiếm xé gió chém tới. Kiếm quang nóng cháy như tia nắng kèm theo sát ý không gì sánh bằng chém vào Sở Mộ.
Đánh lén đột ngột, thực lực của Thần tộc là đỉnh Đại Đế tam bộ nên Sở Mộ không có sức chống cự được.
Sở Mộ mới chỉ cảm nhận sát ý ập đến thì bỗng một lực lượng buông xuống giam cầm Thần tộc đã tấn công, kiếm quang gã chém ra cũng bị đông lại.
Giây sau kiếm quang lặng lẽ tan rã, Thần tộc thành bột phấn. Mọi người cảm thấy cảnh tượng này siêu khủng bố.
Đến đây thì Thần tộc khác dù lòng mang sát ý mãnh liệt đến mấy cũng không dám xuống tay với Sở Mộ, vì bọn họ biết tại đây nội quy là nội quy, đừng ôm may mắn. Dù trả giá bằng mạng sống trừ khử một đối thủ tương lai đáng sợ cho Thần tộc cũng đành bất lực, không có lỗ hổng để chui.
Sát ý sôi trào mà bất lực làm bọn họ muốn phát cuồng.
Sở Mộ không còn lo lắng gì nữa, hắn dốc hết sức tham ngộ Thần Võ Đạo Bia, hiểu sâu hơn ảo diệu kiếm đạo. Sở Mộ hấp thu các loại tham ngộ dung nhập vào Chư Thiên kiếm đạo của mình, tiến thêm một bước hoàn thiện Chư Thiên kiếm đạo.
Lên lên lên nữa.
Ba mươi thước!
Bốn mươi thước!
Năm mươi thước!
Đến đây thì Sở Mộ đã hoàn toàn bỏ xa, hạng hai cách hắn tám thước.
Lên độ cao sáu mươi thước thì hạng hai và Sở Mộ cách nhau mười thước.
Độ cao bảy mươi thước!
Độ cao tám mươi thước!
Độ cao chín mươi thước!
Đến độ cao chín mươi thước Sở Mộ chợt nhận ra Thần Võ Đạo Bia không phải không có giới hạn, hạn mức cao nhất của nó là một trăm thước.
Nhưng Thần Võ Đạo Bia vô cùng huyền diệu, từ dưới cùng bay lên sẽ cảm thấy không có giới hạn độ cao, như thể thoạt trông nó không rộng nhưng thật ra rất lớn, bao nhiêu người đứng trước nó đều không chật chội.
Thủ đoạn của Bán Thần Chí Tôn không tầm thường.
Dấu hằn trên Thần Võ Đạo Bia là vị Bán Thần Chí Tôn không biết danh hiệu để lại, ảo diệu võ đạo đẳng cấp Đại Đế cảnh. Với độ cao Bán Thần Chí Tôn để lại lĩnh ngộ đẳng cấp Đại Đế cảnh tất nhiên hơn hẳn Đại Đế cảnh bình thường.
Một số tu luyện giả Đại Đế cảnh chỉ có thể tham ngộ tầm mười thước, hai mươi thước, thời gian thì sắp kết thúc.
Sở Mộ không bị ảnh hưởng, vẫn lo tập trung tham ngộ, hắn không chú ý thời gian sắp hết.
Càng đi lên ảo diệu vết kiếm càng sâu sắc. Mỗi vết kiếm trước đó Sở Mộ có thể dễ dàng tham ngộ ra ảo diệu ẩn chứa trong đó, nhưng bây giờ thì không được, khó khăn quá lớn.
Đặc biệt đến độ cao chín mươi thước là một bậc khác, thuộc về cực hạn Đại Đế tam bộ, còn là cực hạn Đại Đế tam bộ của cảm ngộ Bán Thần Chí Tôn. Dù cho cường giả cực hạn Đại Đế tam bộ tham ngộ cũng rất khó khăn.
Sở Mộ lại vọt lên cao nữa.
Đây là vị trí chín mươi ba thước.
Mới tham ngộ Sở Mộ đã cảm giác tư duy tạm dừng, hết thảy đông lại. Vết kiếm trước mắt như trở nên xa xôi vô hạn.
Giây sau vết kiếm mơ hồ, biến mất.
Đã đến thời gian.
Mọi người phát hiện nhân tộc ở cao trên đầu bọn họ biến mất rồi.
Không cần nghĩ nhiều cũng biết tham ngộ của người này hết thời gian, rời khỏi tầng thứ sáu bị truyền tống đến tầng thứ bảy.
Sở Mộ không phải người thứ nhất vào tầng thứ bảy.
Khi Sở Mộ xuất hiện trong tầng thứ bảy thấy những người khác đều vào trước hắn, bọn họ tham ngộ Thần Võ Đạo Bia ở tầng sáu sớm hơn hắn.
Nhớ đến Thần Võ Đạo Bia, Sở Mộ biết thu hoạch lần này rất tốt. Tham ngộ Thần Võ Đạo Bia một lần càng hoàn thiện kiếm đạo, ít nhất bằng hắn tích lũy mấy chục năm, trăm năm bên ngoài.
Loại tích lũy này trong thời gian ngắn khó nhìn ra thành quả gì nhưng vô cùng quan trọng.
Sở Mộ vào tầng thứ bảy, một tấm bia đá dâng lên trước mặt hắn. Bia đá cao mười thước, bề ngoài như kiếm.
Trước mặt người khác cũng có một tấm bia đá, vẻ ngoài khác nhau dường như liên quan đến võ đạo cá nhân tu luyện. Điều này càng bày ra sức mạnh của chủ nhân di tích của Thần, không chỉ thể hiện sự cường đại về thực lực.
Có thể xem tầng thứ bảy và tầng sáu là một thể, một loại thử thách. Nội dung thử thách là dung nhập tham ngộ trong tầng sáu vào bản thân, để lại tham ngộ của mình vào bia đá tầng thứ bảy, tùy theo trình độ để lại mà nhận được giải thưởng khác nhau.
Chưa nói rõ thưởng cái gì.
Vì được thưởng tốt hơn người vào tầng thứ bảy đều đang cố gắng, họ ngồi xếp bằng dưới bia đá tiêu hóa lần lần ảo diệu vết hằn tham ngộ ở tầng sáu biến thành của mình.
Sở Mộ khoanh chân ngồi xuống, tham ngộ Thần Võ Đạo Bia ở tầng sáu hắn đã bay lên cao chín mươi ba thước, bỏ lại hạng hai mấy chục thước, đây là lạch trời gần như không vượt qua được.
Sở Mộ thấy hơi tiếc nuối vì không đủ thời gian, nếu cho hắn thêm chút thời gian thì hắn tự tin sẽ tham ngộ hết ảo diệu vết hằn trên Thần Võ Đạo Bia.
Giờ đã vào tầng thứ bảy thì Sở Mộ gác tiếc nuối trong lòng sang bên, tập trung hồi ngộ.
Khi tham ngộ tầng thứ sáu, Sở Mộ không nắm giữ tất cả ảo diệu vết hằn trăm phần trăm, còn phải hồi ngộ lại nên mất chút thời gian.
Có lẽ là một ngày, có lẽ là mười ngày, tóm lại Sở Mộ cảm giác thời gian qua khá lâu. Sở Mộ tỉnh táo lại từ hồi ngộ, mở mắt ra, tia sáng bắn ra rơi xuống bia đá trước mặt như muốn xuyên thủng tấm bia.