Lăng Kiếm Nhất nói:
- Nhưng ta nghĩ với ngươi không phải chuyện khó khăn gì, lực lượng bản thân sẽ bị bức tường ngăn cản, kiên trì mười giây mới có thể lưu tên của mình lên đó.
Lăng Kiếm Nhất cũng nói kinh nghiệm của mình, cũng có rất nhiều người lưu tên nói ra kinh nghiệm của bản thân.
- Đa tạ!
Sở Mộ lên tiếng, trên đường tới đây, các thiên tài ngoại môn cũng giải thích cặn kẽ với hắn rồi.
- Hi vọng ngươi có thể lưu tên chính thức.
Lăng Kiếm Nhất nói.
Rất nhiều người đều cảm thấy kinh ngạc và không rõ, thiên tài tuyệt thế đỉnh cấp của nội môn nhất, tại sao Lăng Kiếm Nhất có tu vi Niết Bàn cửu trọng thiên hậu kỳ lại khách khí với Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ như thế.
Lúc này bọn họ cũng biết được thân phận của Sở Mộ.
- Cái gì! Hắn chính là thiên tài yêu nghiệt của ngoại môn kia sao?
- Không sai, chính là hắn, các ngươi biết không, lúc trước hắn khiêu chiến Vạn Tuyệt Phong đấy.
- Vạn Tuyệt Phong, có đạt tới sáu đoạn không?
- Ta thấy rất khó, khiêu chiến Vạn Tuyệt Phong không quan hệ với thiên phú bản thân, hắn có tu vi Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ, chỉ sợ khó leo lên sáu ngàn trượng.
- Hắc hắc. Các ngươi có nghĩ hắn sẽ không leo tới sáu ngàn trượng không?
- Ta nói mà...
Bỗng nhiên có người rống to lển:
- Hắn leo lên chín ngàn sáu trăm trượng.
- Thì ra là chín ngàn sáu trăm trượng ah, ta còn tưởng rằng thực qua sáu ngàn trượng...
Hắn nói câu này liền cảm thấy không đúng, lại dư vị một chút sau đó rống to lên:
- Chín ngàn sáu trăm trượng, điều đó không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
Chín ngàn sáu trăm trượng!
Tất cả người nghe được đều ngây ngốc, Lăng Kiếm Nhất cũng như thế, bởi vì trước khi tới bức tường lưu danh hắn đã đi qua Vạn Tuyệt Phong, biết rõ chín ngàn sáu trăm trượng là khái niệm gì.
Đệ tử ngoại môn đi cùng Sở Mộ tới đây liền dương dương đắc ý.
Chung quanh ầm ĩ biến mất. Sở Mộ đứng trước bức tường, hắn nhìn thấy hình ảnh của mình trên đó. ngôn tình tổng tài
Hắn hít thở đều đều sau đó biến mất, khí tức của hắn dung nhập vào trong trời đất, mọi có cảm giác Sở Mộ đã biến mất.
Dùng sức xoa xoa mắt mình, lại nhìn chằm chằm vào đó, hắn đâu có biến mất.
- Chẳng lẽ hắn có thể lưu tên của mình sao?
Rất nhiều người đều nghĩ như thế.
Thời gian trôi qua trong tích tắc.
Một đạo kiếm quang lóe sáng ngang qua bầu trời, nó như kiếm quang xuất hiện từ trong hư vô.
Không có kiếm ý kinh người gì đó, không có khí thế đáng sợ, tất cả đều bình thường, hoàn toàn hội tụ vào trong kiếm và hóa thành kiếm quang.
Độ cao của kiếm ý vĩnh hằng đã ngưng tụ tất cả lực lượng vào trong mũi kiếm.
Lực lượng biến hóa, nắm giữ tự nhiên.
Mũi kiếm vạch phá bức tường cứng rắn, bỏ qua lực lượng trùng trùng điệp điệp và lưu tên của mình.
Ánh mắt của mọi người tập trung vào mũi kiếm của Sở Mộ, bọn họ nhìn thấy nét chữ giống như hòa vào tự nhiên, dường như bọn họ có thu hoạch gì đó nhưng lại giống như không có gì.
Hai hàng lông mi của Lăng Kiếm Nhất như dính chặt vào nhau, hắn dường như có thu hoạch nhưng lại có cảm giác như công dã tràng, thập phần khó chịu, hắn sắp thổ huyết.
Cảm giác trải qua thời gian rất dài, dài tới mức quên đi mọi thứ, thực tế lại chỉ trong tích tắc, Sở Mộ thu kiếm vào vỏ.
Trên bức tường đen kịt xuất hiện hai chữ.
- Hào quang thật chói mắt.
- Còn hơn Lăng Kiếm Nhất rất nhiều, xem ra có thể chèo chống tới lúc lưu danh trên bức tường.
- Đúng là kinh người, không hổ là yêu nghiệt vạn cổ khó tìm.
Lăng Kiếm Nhất nhìn chằm chằm vào hai chữ trên bức tường.
Sở Mộ!
Hai chữ này có kết cấu còn phức tạp hơn tên của hắn nhiều, hào quang màu bạc phía trên sáng lóng lánh thập phần chói mắt, hắn có cảm giác mình viết chữ chỉ là đom đớm nhỏ mà thôi.
Bắt đầu có người tại tính toán thời gian.
Một giây!
Hai giây!
Ba giây
Thời gian trôi qua từng giây, đã qua bảy giây nhưng hào quang trên bức tường không yếu bớt chút nào.
Tám giây!
Chín giây!
- Xem ra mười giây không phải vấn đề, không biết nó có thể kiên trì bao nhiêu giây sau mười giây?
Hai siêu cấp cường giả Kiếm Thánh cao giai ẩn trên hư không nói chuyện với nhau.
- Sau mười giây, mỗi khi kiên trì một giây lại khó hơn trước rất nhiều, nhìn độ sáng của hai chữ kia, ta đoán kiên trì mười hai giây không thành vấn đề, mười ba giây cũng có khả năng.
...
- Mười giây!
Tiếng hoan hô vang lên.
Mười giây là tiêu chuẩn lưu danh, từ xưa đến nay, những thiên tài Niết Bàn Cảnh lưu danh trong tiểu thế giới chưa tới một ngàn người, sở Mộ trở thành người thứ chín trăm chín mươi chín.
Tên của hắn khắc lên vách tường là một loại vinh quang.
Trên bức tường có một cái tên xuất hiện, có tên màu bạc, nếu như cái tên màu bạc lại vượt qua màu vàng, đại biểu thiên tài Niết Bàn Cảnh đã lưu tên thời gian còn vượt qua Vạn Cổ Cảnh, loại tình huống này tương đối ít, tuyệt đại đa số cái tên màu bạc đều dưới màu vàng.
Mười một giây!
Hào quang màu bạc vẫn tỏa sáng không có dấu hiệu yếu bớt.
- Ta thu hồi lời vừa rồi, không chỉ mười hai giây, mười lăm giây cũng không thành vấn đề.
Cường giả Thánh cấp cao giai kia nói ra.
- Nếu có thể kiên trì mười lăm giây, hắn sẽ vượt qua đa số Vạn Cổ Cảnh.
Mười hai giây!
Hào quang màu bạc vẫn như trước.
Mười ba giây!
Hào quang màu bạc vẫn chói mắt.
Mười bốn giây... Mười lăm giây... Hào quang màu bạc sáng ngời.
- Xảy ra chuyện gì?
- Lại kiên trì mười lăm giây nhưng không có dấu hiệu biến mất, chẳng lẻ muốn kiên trì hai mươi giây?
Hai mươi giây đã vượt qua đại đa số Vạn Cổ Cảnh!
Hai mươi giây qua đi, hai chữ Sở Mộ vẫn tỏa ra hào quang màu bạc chói mắt, dường như nó không bị lực lượng trên vách tường ăn mòn.
- Tại sao có thể như vậy?
Hai siêu cấp cường giả Thánh giả cao giai vẫn không hiểu nguyên nhân tại sao.
Bọn họ thả thần hồn bao trùm vách tường, bao phủ hai chữ Sở Mộ.
- Đây là kiếm ý gì?
- Ta cảm giác được mùi vị bất hủ, chẳng lẽ là kiếm ý bất diệt?
- Không, loại cảm giác này còn hơn cả kiếm ý bất diệt, nó có mùi vị vĩnh hằng.
- Rốt cuộc là lực lượng gì?
Hai cường giả Thánh cấp cao giai có kiến thức rộng rãi, lúc này có vắt hết óc cũng không nghĩ ra.
Kiếm ý vĩnh hằng là lực lượng của Sở Mộ, chỉ có một, không có chi nhánh, ít nhất hiện tại là như vậy.
Lực lượng kiếm ý vĩnh hằng có thể thốn ngự tất cả lực lượng, phối hợp tất cả lực lượng đối kháng lực lượng của vách tường.
- Ba mươi giây...
Tất cả mọi người ngây người.
Ba mươi giây đấy, từ xưa đến nay, người có thể lưu tên suốt ba mươi giây là cực kỳ hiếm thấy, sẽ không vượt qua mười người.
- Nhưng ta nghĩ với ngươi không phải chuyện khó khăn gì, lực lượng bản thân sẽ bị bức tường ngăn cản, kiên trì mười giây mới có thể lưu tên của mình lên đó.
Lăng Kiếm Nhất cũng nói kinh nghiệm của mình, cũng có rất nhiều người lưu tên nói ra kinh nghiệm của bản thân.
- Đa tạ!
Sở Mộ lên tiếng, trên đường tới đây, các thiên tài ngoại môn cũng giải thích cặn kẽ với hắn rồi.
- Hi vọng ngươi có thể lưu tên chính thức.
Lăng Kiếm Nhất nói.
Rất nhiều người đều cảm thấy kinh ngạc và không rõ, thiên tài tuyệt thế đỉnh cấp của nội môn nhất, tại sao Lăng Kiếm Nhất có tu vi Niết Bàn cửu trọng thiên hậu kỳ lại khách khí với Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ như thế.
Lúc này bọn họ cũng biết được thân phận của Sở Mộ.
- Cái gì! Hắn chính là thiên tài yêu nghiệt của ngoại môn kia sao?
- Không sai, chính là hắn, các ngươi biết không, lúc trước hắn khiêu chiến Vạn Tuyệt Phong đấy.
- Vạn Tuyệt Phong, có đạt tới sáu đoạn không?
- Ta thấy rất khó, khiêu chiến Vạn Tuyệt Phong không quan hệ với thiên phú bản thân, hắn có tu vi Niết Bàn bát trọng thiên sơ kỳ, chỉ sợ khó leo lên sáu ngàn trượng.
- Hắc hắc. Các ngươi có nghĩ hắn sẽ không leo tới sáu ngàn trượng không?
- Ta nói mà...
Bỗng nhiên có người rống to lển:
- Hắn leo lên chín ngàn sáu trăm trượng.
- Thì ra là chín ngàn sáu trăm trượng ah, ta còn tưởng rằng thực qua sáu ngàn trượng...
Hắn nói câu này liền cảm thấy không đúng, lại dư vị một chút sau đó rống to lên:
- Chín ngàn sáu trăm trượng, điều đó không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
Chín ngàn sáu trăm trượng!
Tất cả người nghe được đều ngây ngốc, Lăng Kiếm Nhất cũng như thế, bởi vì trước khi tới bức tường lưu danh hắn đã đi qua Vạn Tuyệt Phong, biết rõ chín ngàn sáu trăm trượng là khái niệm gì.
Đệ tử ngoại môn đi cùng Sở Mộ tới đây liền dương dương đắc ý.
Chung quanh ầm ĩ biến mất. Sở Mộ đứng trước bức tường, hắn nhìn thấy hình ảnh của mình trên đó. ngôn tình tổng tài
Hắn hít thở đều đều sau đó biến mất, khí tức của hắn dung nhập vào trong trời đất, mọi có cảm giác Sở Mộ đã biến mất.
Dùng sức xoa xoa mắt mình, lại nhìn chằm chằm vào đó, hắn đâu có biến mất.
- Chẳng lẽ hắn có thể lưu tên của mình sao?
Rất nhiều người đều nghĩ như thế.
Thời gian trôi qua trong tích tắc.
Một đạo kiếm quang lóe sáng ngang qua bầu trời, nó như kiếm quang xuất hiện từ trong hư vô.
Không có kiếm ý kinh người gì đó, không có khí thế đáng sợ, tất cả đều bình thường, hoàn toàn hội tụ vào trong kiếm và hóa thành kiếm quang.
Độ cao của kiếm ý vĩnh hằng đã ngưng tụ tất cả lực lượng vào trong mũi kiếm.
Lực lượng biến hóa, nắm giữ tự nhiên.
Mũi kiếm vạch phá bức tường cứng rắn, bỏ qua lực lượng trùng trùng điệp điệp và lưu tên của mình.
Ánh mắt của mọi người tập trung vào mũi kiếm của Sở Mộ, bọn họ nhìn thấy nét chữ giống như hòa vào tự nhiên, dường như bọn họ có thu hoạch gì đó nhưng lại giống như không có gì.
Hai hàng lông mi của Lăng Kiếm Nhất như dính chặt vào nhau, hắn dường như có thu hoạch nhưng lại có cảm giác như công dã tràng, thập phần khó chịu, hắn sắp thổ huyết.
Cảm giác trải qua thời gian rất dài, dài tới mức quên đi mọi thứ, thực tế lại chỉ trong tích tắc, Sở Mộ thu kiếm vào vỏ.
Trên bức tường đen kịt xuất hiện hai chữ.
- Hào quang thật chói mắt.
- Còn hơn Lăng Kiếm Nhất rất nhiều, xem ra có thể chèo chống tới lúc lưu danh trên bức tường.
- Đúng là kinh người, không hổ là yêu nghiệt vạn cổ khó tìm.
Lăng Kiếm Nhất nhìn chằm chằm vào hai chữ trên bức tường.
Sở Mộ!
Hai chữ này có kết cấu còn phức tạp hơn tên của hắn nhiều, hào quang màu bạc phía trên sáng lóng lánh thập phần chói mắt, hắn có cảm giác mình viết chữ chỉ là đom đớm nhỏ mà thôi.
Bắt đầu có người tại tính toán thời gian.
Một giây!
Hai giây!
Ba giây
Thời gian trôi qua từng giây, đã qua bảy giây nhưng hào quang trên bức tường không yếu bớt chút nào.
Tám giây!
Chín giây!
- Xem ra mười giây không phải vấn đề, không biết nó có thể kiên trì bao nhiêu giây sau mười giây?
Hai siêu cấp cường giả Kiếm Thánh cao giai ẩn trên hư không nói chuyện với nhau.
- Sau mười giây, mỗi khi kiên trì một giây lại khó hơn trước rất nhiều, nhìn độ sáng của hai chữ kia, ta đoán kiên trì mười hai giây không thành vấn đề, mười ba giây cũng có khả năng.
...
- Mười giây!
Tiếng hoan hô vang lên.
Mười giây là tiêu chuẩn lưu danh, từ xưa đến nay, những thiên tài Niết Bàn Cảnh lưu danh trong tiểu thế giới chưa tới một ngàn người, sở Mộ trở thành người thứ chín trăm chín mươi chín.
Tên của hắn khắc lên vách tường là một loại vinh quang.
Trên bức tường có một cái tên xuất hiện, có tên màu bạc, nếu như cái tên màu bạc lại vượt qua màu vàng, đại biểu thiên tài Niết Bàn Cảnh đã lưu tên thời gian còn vượt qua Vạn Cổ Cảnh, loại tình huống này tương đối ít, tuyệt đại đa số cái tên màu bạc đều dưới màu vàng.
Mười một giây!
Hào quang màu bạc vẫn tỏa sáng không có dấu hiệu yếu bớt.
- Ta thu hồi lời vừa rồi, không chỉ mười hai giây, mười lăm giây cũng không thành vấn đề.
Cường giả Thánh cấp cao giai kia nói ra.
- Nếu có thể kiên trì mười lăm giây, hắn sẽ vượt qua đa số Vạn Cổ Cảnh.
Mười hai giây!
Hào quang màu bạc vẫn như trước.
Mười ba giây!
Hào quang màu bạc vẫn chói mắt.
Mười bốn giây... Mười lăm giây... Hào quang màu bạc sáng ngời.
- Xảy ra chuyện gì?
- Lại kiên trì mười lăm giây nhưng không có dấu hiệu biến mất, chẳng lẻ muốn kiên trì hai mươi giây?
Hai mươi giây đã vượt qua đại đa số Vạn Cổ Cảnh!
Hai mươi giây qua đi, hai chữ Sở Mộ vẫn tỏa ra hào quang màu bạc chói mắt, dường như nó không bị lực lượng trên vách tường ăn mòn.
- Tại sao có thể như vậy?
Hai siêu cấp cường giả Thánh giả cao giai vẫn không hiểu nguyên nhân tại sao.
Bọn họ thả thần hồn bao trùm vách tường, bao phủ hai chữ Sở Mộ.
- Đây là kiếm ý gì?
- Ta cảm giác được mùi vị bất hủ, chẳng lẽ là kiếm ý bất diệt?
- Không, loại cảm giác này còn hơn cả kiếm ý bất diệt, nó có mùi vị vĩnh hằng.
- Rốt cuộc là lực lượng gì?
Hai cường giả Thánh cấp cao giai có kiến thức rộng rãi, lúc này có vắt hết óc cũng không nghĩ ra.
Kiếm ý vĩnh hằng là lực lượng của Sở Mộ, chỉ có một, không có chi nhánh, ít nhất hiện tại là như vậy.
Lực lượng kiếm ý vĩnh hằng có thể thốn ngự tất cả lực lượng, phối hợp tất cả lực lượng đối kháng lực lượng của vách tường.
- Ba mươi giây...
Tất cả mọi người ngây người.
Ba mươi giây đấy, từ xưa đến nay, người có thể lưu tên suốt ba mươi giây là cực kỳ hiếm thấy, sẽ không vượt qua mười người.