Dường như có sấm sét nổ vang. Thiên lôi cuồn cuộn. Người thanh niên họ Diệp hóa thành một đạo lôi quang, phóng lên cao, tốc độ nhanh tới mức kinh người. Lực bạo phát không gì có thể so sánh nổi.
Trong nháy mắt, thanh niên họ Diệp liền vọt tới độ cao năm mươi mấy trượng. Ở đây giống như một lạch trời, khó có thể đột phá được. Hắn cũng có không cách nào tiếp tục bay lên nữa, chỉ có thể xuất kiếm.
Không sai. Thanh niên họ Diệp này cũng là một vị kiếm tu.
Nhân tộc trong Bản Nguyên Nguyên Giới, quần thể kiếm tu là khổng lồ nhất. Truyền thừa kiếm tu cũng là nhiều nhất.
Cho nên, phần lớn thiên tài Nhân tộc trong Nguyên Giới Bản Nguyên đều luyện kiếm.
Thanh niên họ Diệp xuất kiếm. Kiếm của hắn không giống với kiếm của Minh Kính, có một loại khí phách, lại có một loại khí thế sấm sét hủy diệt.
Kiếm ra kinh thiên. Kiếm quang giống như sấm sét nổ vang lập lòe, trong nháy mắt chiếu sáng bốn phương tám hướng, khiến người ta khó có thể nhìn thẳng.
Rất nhanh, ba chữ xuất hiện ở trong mắt của mọi người.
Diệp Kinh Vân!
Một cái tên nghe rất có khí thế.
Thanh niên họ Diệp hạ xuống. Ba chữ Diệp Kinh Vân tản ra ánh sáng kinh người. Ánh sáng so với Minh Kính, hình như còn muốn tăng lên một phần.
Ngay sau đó, cái tên Diệp Kinh Vân này cũng rơi vào giữa tám mươi trượng đến tám mươi chín trượng. Nhưng rốt cuộc sẽ rơi vào vị trí này, lại vẫn còn chưa biết được.
Ba chữ, một cái tên, ánh sáng lập lòe, chậm rãi hạ xuống.
Tầm mắt của mỗi người đều bị hấp dẫn, hoàn toàn không dịch chuyển ra được. Khóe mắt Sở Mộ thoáng nhìn về phía Minh Kính đang nắm chặt bàn tay. Nắm tay tái nhợt.
Theo Minh Kính, ây chính là một khắc quyết định thắng bại.
Tuy rằng một nghìn bí văn Sát Lục cấp Thanh Đồng không ít, nhưng hắn vẫn lấy ra được. Chủ yếu là một khi thua, sau này sẽ luôn bị Diệp Kinh Vân chèn ép. Minh Kính tuyệt đối không cho phép điều này xảy ra. Giữa hắn cùng với Diệp Kinh Vân có mối thù bất tử bất diệt. Chỉ tiếc là thực lực bây giờ còn chưa đủ để giết chết Diệp Kinh Vân, hắn mới cố nén không động tay.
Loại kẻ thù này đang ở trước mắt, nhưng không thể không cố kìm chế kích động ra tay. Đây chính là một loại dày vò, một loại hành hạ. Bởi vì điều này, hắn mới ép mình biểu hiện ra dáng vẻ luôn cười hì hì không tim không phổi, mới khiến mình biến thành nói nhảm. Hắn sử dụng phương thức này để tạm thời quên đi thù hận trong lòng. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Diệp Kinh Vân, tâm tình của hắn đều sẽ có chấn động lớn, thiếu chút nữa không khống chế được.
Diệp Kinh Vân cũng hiểu rõ điểm này. Bởi vậy, lúc nào hắn cũng hết lần này tới lần khác đả kích Minh Kính. Hắn biết rõ ràng, thực lực của mình sẽ không thua kém Minh Kính chút nào. Nhưng muốn giết chết Minh Kính cũng rất khó khăn. Cho nên hắn không ra tay. Hai bên đều đang chờ đợi. Bọn họ đang chờ đợi một cơ hội thích hợp. Khi đó, chính là thời khắc phân chia sinh tử.
Ba chữ Diệp Kinh Vân cuối cùng hạ xuống. Thân thể Minh Kính thoáng lắc lư, sắc mặt trở nên tái nhợt. Bản thân Diệp Kinh Vân lại phát ra một tiếng cười đắc ý.
Tên ở vị trí thứ mười bốn!
Đúng vậy, ba chữ Diệp Kinh Vân xuất hiện ở vị trí tên thứ mười bốn, ép cái tên Minh Kính này xuống.
Nếu như trạng thái của Minh Kính hoàn toàn không bị ảnh hưởng, có lẽ giữa hắn và Diệp Kinh Vân sẽ là một trận tranh phong. Đáng tiếc, tâm tình của hắn lại bị Diệp Kinh Vân ảnh hưởng, trở nên không ổn định như vậy, dẫn đến phát huy có chút thất thường, ảnh hưởng một chút, dẫn đến hậu quả chính là rõ ràng như thế.
- Minh Kính, ngươi thua.
Diệp Kinh Vân xoay người đi về phía Minh Kính, nói. Hắn hoàn toàn không để Sở Mộ vào trong mắt.
Theo Diệp Kinh Vân, đẳng cấp thiên tài giống như bọn họ đã xem như là rất ít. Không dễ dàng gặp được một người như vậy, chứ đừng nói là người còn thiên tài hơn so với bọn họ.
- Đừng nóng vội. Còn có ta.
Bước chân Sở Mộ đi về phía trước, từng bước một tiến về phía Kiếm Nhai.
- Vậy ta xem thử.
Diệp Kinh Vân cười nói, đáy mắt hiện lên một tia xem thường. Minh Kính liếc mắt nhìn Sở Mộ, trầm mặc. Móng ngón tay của hắn lại đâm sâu vào trong lòng bàn tay.
- Chỉ dựa vào ngươi cũng dám so sánh với Diệp sư huynh sao?
Nữ tử đi theo Diệp Kinh Vân nhìn Sở Mộ châm chọc khiêu khích. Sở Mộ lại giống như không nghe được, hoàn toàn không để ý chút nào.
Tầm mắt của mọi người đều rơi vào trên người Sở Mộ. Bởi vì bọn họ đều có nghe được lời Diệp Kinh Vân và Minh Kính nói.
Bước chân Sở Mộ giống như từ từ nhanh hơn. Rất nhanh hắn liền đi tới phía dưới Kiếm Nhai. Cầu Chân Công đã sớm được vận chuyển. Lực Đại Chân tràn ngập toàn thân. Một phần mười vạn kiếm đạo bản nguyên cũng mạnh mẽ thêm vào.
Hai chân hắn phát lực. Lực lượng bạo phát, công kích xuống mặt đất. Trong nháy mắt thân thể giống như hỏa tiễn phóng lên cao. Tốc độ cực nhanh. Trong chớp mắt, liền vọt tới vị trí hơn năm mươi trượng.
- Thật nhanh!
- Người này có tu vi không cao, nhưng bạo phát tốc độ không ngờ lại nhanh như vậy. Quá kinh người.
Sắc mặt Diệp Kinh Vân và Minh Kính đều đại biến. Nhưng tâm tình bọn họ lại hoàn toàn không giống nhau.
Ở vị trí hơn năm mươi trượng, Sở Mộ cảm giác được áp lực càng lúc càng lớn, không ngừng từ trên không trung trùng kích trấn áp xuống, muốn đánh rơi thân thể của hắn xuống mặt đất. Nhưng Sở Mộ lại một lần nữa bạo phát lực lượng, lại trùng kích đi lên. Mãi đến đi lao thẳng tới hơn bảy mươi trượng. Nhưng như vậy còn chưa đủ.
Sở Mộ lần thứ ba bạo phát, trực tiếp vọt tới hơn tám mươi trượng. Bất chợt, hai chân hắn liên tục giẫm lên hư không, giống như dưới chân có cầu thang.
Cái thang lên trời!
Hắn từng bước một nhanh chóng đi lên, trực tiếp vượt qua tám mươi lăm trượng. Độ cao này đã vượt qua Minh Kính và Diệp Kinh Vân.
Diệp Kinh Vân nắm chặt bàn tay phải thành quyền. Trong hai mắt của Minh Kính lại hiện lên một tia kích động.
- Cao như vậy!
- Nếu như lưu danh không tệ, nói không chừng còn có thể xếp vào trong vị trí trước mười.
- Xông đến cao, không nhất định có thể lưu lại tên của mình.
Nữ tử đi cùng với Diệp Kinh Vân lại cười khẩy nói.
Trước kia, loại tình hình lao lên rất cao như vậy cũng không phải là không có xuất hiện qua. Nhưng phần lớn mọi người bởi vì sử dụng lực lượng trùng kích lên cao, dẫn đến lực lượng phân phối không đủ, không có cách nào thành công lưu danh, thất bại trong gang tấc.
Chỉ có điều, tám mươi lăm trượng cũng không phải là độ cao cuối cùng của Sở Mộ, thân hình của hắn vẫn còn tiếp tục đi lên cao hơn.
Tám mươi sáu trượng!
Tám mươi bảy trượng!
Trong nháy mắt, thanh niên họ Diệp liền vọt tới độ cao năm mươi mấy trượng. Ở đây giống như một lạch trời, khó có thể đột phá được. Hắn cũng có không cách nào tiếp tục bay lên nữa, chỉ có thể xuất kiếm.
Không sai. Thanh niên họ Diệp này cũng là một vị kiếm tu.
Nhân tộc trong Bản Nguyên Nguyên Giới, quần thể kiếm tu là khổng lồ nhất. Truyền thừa kiếm tu cũng là nhiều nhất.
Cho nên, phần lớn thiên tài Nhân tộc trong Nguyên Giới Bản Nguyên đều luyện kiếm.
Thanh niên họ Diệp xuất kiếm. Kiếm của hắn không giống với kiếm của Minh Kính, có một loại khí phách, lại có một loại khí thế sấm sét hủy diệt.
Kiếm ra kinh thiên. Kiếm quang giống như sấm sét nổ vang lập lòe, trong nháy mắt chiếu sáng bốn phương tám hướng, khiến người ta khó có thể nhìn thẳng.
Rất nhanh, ba chữ xuất hiện ở trong mắt của mọi người.
Diệp Kinh Vân!
Một cái tên nghe rất có khí thế.
Thanh niên họ Diệp hạ xuống. Ba chữ Diệp Kinh Vân tản ra ánh sáng kinh người. Ánh sáng so với Minh Kính, hình như còn muốn tăng lên một phần.
Ngay sau đó, cái tên Diệp Kinh Vân này cũng rơi vào giữa tám mươi trượng đến tám mươi chín trượng. Nhưng rốt cuộc sẽ rơi vào vị trí này, lại vẫn còn chưa biết được.
Ba chữ, một cái tên, ánh sáng lập lòe, chậm rãi hạ xuống.
Tầm mắt của mỗi người đều bị hấp dẫn, hoàn toàn không dịch chuyển ra được. Khóe mắt Sở Mộ thoáng nhìn về phía Minh Kính đang nắm chặt bàn tay. Nắm tay tái nhợt.
Theo Minh Kính, ây chính là một khắc quyết định thắng bại.
Tuy rằng một nghìn bí văn Sát Lục cấp Thanh Đồng không ít, nhưng hắn vẫn lấy ra được. Chủ yếu là một khi thua, sau này sẽ luôn bị Diệp Kinh Vân chèn ép. Minh Kính tuyệt đối không cho phép điều này xảy ra. Giữa hắn cùng với Diệp Kinh Vân có mối thù bất tử bất diệt. Chỉ tiếc là thực lực bây giờ còn chưa đủ để giết chết Diệp Kinh Vân, hắn mới cố nén không động tay.
Loại kẻ thù này đang ở trước mắt, nhưng không thể không cố kìm chế kích động ra tay. Đây chính là một loại dày vò, một loại hành hạ. Bởi vì điều này, hắn mới ép mình biểu hiện ra dáng vẻ luôn cười hì hì không tim không phổi, mới khiến mình biến thành nói nhảm. Hắn sử dụng phương thức này để tạm thời quên đi thù hận trong lòng. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Diệp Kinh Vân, tâm tình của hắn đều sẽ có chấn động lớn, thiếu chút nữa không khống chế được.
Diệp Kinh Vân cũng hiểu rõ điểm này. Bởi vậy, lúc nào hắn cũng hết lần này tới lần khác đả kích Minh Kính. Hắn biết rõ ràng, thực lực của mình sẽ không thua kém Minh Kính chút nào. Nhưng muốn giết chết Minh Kính cũng rất khó khăn. Cho nên hắn không ra tay. Hai bên đều đang chờ đợi. Bọn họ đang chờ đợi một cơ hội thích hợp. Khi đó, chính là thời khắc phân chia sinh tử.
Ba chữ Diệp Kinh Vân cuối cùng hạ xuống. Thân thể Minh Kính thoáng lắc lư, sắc mặt trở nên tái nhợt. Bản thân Diệp Kinh Vân lại phát ra một tiếng cười đắc ý.
Tên ở vị trí thứ mười bốn!
Đúng vậy, ba chữ Diệp Kinh Vân xuất hiện ở vị trí tên thứ mười bốn, ép cái tên Minh Kính này xuống.
Nếu như trạng thái của Minh Kính hoàn toàn không bị ảnh hưởng, có lẽ giữa hắn và Diệp Kinh Vân sẽ là một trận tranh phong. Đáng tiếc, tâm tình của hắn lại bị Diệp Kinh Vân ảnh hưởng, trở nên không ổn định như vậy, dẫn đến phát huy có chút thất thường, ảnh hưởng một chút, dẫn đến hậu quả chính là rõ ràng như thế.
- Minh Kính, ngươi thua.
Diệp Kinh Vân xoay người đi về phía Minh Kính, nói. Hắn hoàn toàn không để Sở Mộ vào trong mắt.
Theo Diệp Kinh Vân, đẳng cấp thiên tài giống như bọn họ đã xem như là rất ít. Không dễ dàng gặp được một người như vậy, chứ đừng nói là người còn thiên tài hơn so với bọn họ.
- Đừng nóng vội. Còn có ta.
Bước chân Sở Mộ đi về phía trước, từng bước một tiến về phía Kiếm Nhai.
- Vậy ta xem thử.
Diệp Kinh Vân cười nói, đáy mắt hiện lên một tia xem thường. Minh Kính liếc mắt nhìn Sở Mộ, trầm mặc. Móng ngón tay của hắn lại đâm sâu vào trong lòng bàn tay.
- Chỉ dựa vào ngươi cũng dám so sánh với Diệp sư huynh sao?
Nữ tử đi theo Diệp Kinh Vân nhìn Sở Mộ châm chọc khiêu khích. Sở Mộ lại giống như không nghe được, hoàn toàn không để ý chút nào.
Tầm mắt của mọi người đều rơi vào trên người Sở Mộ. Bởi vì bọn họ đều có nghe được lời Diệp Kinh Vân và Minh Kính nói.
Bước chân Sở Mộ giống như từ từ nhanh hơn. Rất nhanh hắn liền đi tới phía dưới Kiếm Nhai. Cầu Chân Công đã sớm được vận chuyển. Lực Đại Chân tràn ngập toàn thân. Một phần mười vạn kiếm đạo bản nguyên cũng mạnh mẽ thêm vào.
Hai chân hắn phát lực. Lực lượng bạo phát, công kích xuống mặt đất. Trong nháy mắt thân thể giống như hỏa tiễn phóng lên cao. Tốc độ cực nhanh. Trong chớp mắt, liền vọt tới vị trí hơn năm mươi trượng.
- Thật nhanh!
- Người này có tu vi không cao, nhưng bạo phát tốc độ không ngờ lại nhanh như vậy. Quá kinh người.
Sắc mặt Diệp Kinh Vân và Minh Kính đều đại biến. Nhưng tâm tình bọn họ lại hoàn toàn không giống nhau.
Ở vị trí hơn năm mươi trượng, Sở Mộ cảm giác được áp lực càng lúc càng lớn, không ngừng từ trên không trung trùng kích trấn áp xuống, muốn đánh rơi thân thể của hắn xuống mặt đất. Nhưng Sở Mộ lại một lần nữa bạo phát lực lượng, lại trùng kích đi lên. Mãi đến đi lao thẳng tới hơn bảy mươi trượng. Nhưng như vậy còn chưa đủ.
Sở Mộ lần thứ ba bạo phát, trực tiếp vọt tới hơn tám mươi trượng. Bất chợt, hai chân hắn liên tục giẫm lên hư không, giống như dưới chân có cầu thang.
Cái thang lên trời!
Hắn từng bước một nhanh chóng đi lên, trực tiếp vượt qua tám mươi lăm trượng. Độ cao này đã vượt qua Minh Kính và Diệp Kinh Vân.
Diệp Kinh Vân nắm chặt bàn tay phải thành quyền. Trong hai mắt của Minh Kính lại hiện lên một tia kích động.
- Cao như vậy!
- Nếu như lưu danh không tệ, nói không chừng còn có thể xếp vào trong vị trí trước mười.
- Xông đến cao, không nhất định có thể lưu lại tên của mình.
Nữ tử đi cùng với Diệp Kinh Vân lại cười khẩy nói.
Trước kia, loại tình hình lao lên rất cao như vậy cũng không phải là không có xuất hiện qua. Nhưng phần lớn mọi người bởi vì sử dụng lực lượng trùng kích lên cao, dẫn đến lực lượng phân phối không đủ, không có cách nào thành công lưu danh, thất bại trong gang tấc.
Chỉ có điều, tám mươi lăm trượng cũng không phải là độ cao cuối cùng của Sở Mộ, thân hình của hắn vẫn còn tiếp tục đi lên cao hơn.
Tám mươi sáu trượng!
Tám mươi bảy trượng!