Sở Mộ bỗng cảm giác có luồng kiếm quang xẹt qua, chưa kịp phản ứng lại thì trước mắt tối đen, rời khỏi Kiếm Tông Linh Ấn.
Trong mật thất.
Khuôn mặt của Sở Mộ đầy ngạc nhiên:
- Đã chết?
Sở Mộ không thể tin hắn còn chưa thấy Bạch Linh có ra tay không đã bị giết.
Có kinh nghiệm cửa thứ ba nên Sở Mộ suy nghĩ kỹ lại, nhưng vẫn không nghĩ ra được tại sao. Sở Mộ vắt óc nghĩ mãi, lại vào Kiếm Tông Linh Ấn.
Sở Mộ cảnh giác nói:
- Tiền bối, ta đến đây, xin ra tay.
Bạch Linh chậm rãi nói:
- Vậy ngươi chú ý, ta sẽ ra tay.
Sở Mộ như thấy một luồng kiếm quang, trước mắt lại tối đen.
Thật khó tin, vô cùng khó tin, tất cả như Bạch Linh có năng lực quyết định sống chết của con người, một lời thốt ra là đối phương chết ngay.
Sở Mộ không tin tà lại đi vào, kết quả vẫn giống vậy. Mơ hồ thấy một luồng sáng trắng tinh không chút sắc bén, sau đó Sở Mộ chết.
Một lần đi vào, một lần chết đi, lần này đến lần khác, trong nháy mắt Sở Mộ liên tục vào mười ba lần, chết mười ba lần trong tay Bạch Linh.
Sở Mộ lại chết một lần đi ra, hắn cười khổ. Liên tục chết mười ba lần, mỗi lần đều chỉ trong khoảnh khắc, đến bây giờ Sở Mộ không rõ có chuyện gì. Điều duy nhất có thể khẳng định là khác với cửa thứ ba, Bạch Linh có thực lực tuyệt đối vượt qua đẳng cấp của Sở Mộ rất nhiều, là cảnh giới hắn chỉ có thể nhìn bóng lưng.
Sở Mộ thì thào:
- Hèn gì mấy chục đời chủ nhân không ai nhìn thấu huyền bí trong đó được.
Lòng Sở Mộ hơi nóng nảy, hắn ngẫm nghĩ, lại đi vào Kiếm Tông Linh Ấn nhưng không phải chiến đấu mà chỉ để trò chuyện với Bạch Linh.
Có nhiều người thử thách nhưng Bạch Linh đặc biệt nhất, là Sở Mộ tiếp xúc sớm nhất, là người trò chuyện với hắn, người đồng ý giao lưu cùng hắn, khác với bốn người thử thách khác.
Sở Mộ có thể giao lưu với Bạch Linh tìm hiểu nguyên nhân.
Sở Mộ mới bước vào liền hỏi thẳng:
- Tiền bối, vừa rồi là chuyện gì?
Nói chuyện với cường giả như Bạch Linh quanh co lòng vòng không phải cách hay, chẳng bằng trực tiếp.
Bạch Linh thẳng thắn nói:
- Nói đơn giản là ngươi quá yếu.
Bạch Linh đổi đề tài:
- Nhưng so với mấy chục vị trước thì kiếm pháp của ngươi là cao sâu nhất, người kiếm hợp nhất đến đỉnh.
Dù đã khẳng định nhưng Sở Mộ vẫn không kiềm được hỏi:
- Hay là cảnh giới kiếm pháp của tiền bối đã vượt qua người kiếm hợp nhất?
Bạch Linh không trả lời còn hỏi ngược lại:
- Kiếm pháp của ngươi cao siêu có chỗ đặc biệt, nhưng ngươi có biết kiếm pháp của ngươi thiếu cái gì không? Hoặc nên nói là ngươi bị thiếu cái gì?
Câu hỏi của Bạch Linh như lực lượng quỷ dị khiến Sở Mộ đăm chiêu:
- Ta thiếu cái gì?
Nhưng Sở Mộ nghĩ mãi không ra.
Hết cách, Sở Mộ rất thông minh, ngộ tính có thể nói là yêu nghiệt nhưng tuổi của hắn không lớn, các loại trải đời phong phú hơn bạn cùng lứa nhưng không thể so sánh với cường giả như Bạch Linh.
Trải đời là một phần quan trọng nhất của sinh mệnh trí tuệ. Người có đủ sự trải đời thì kiến thức hay giải quyết vụ việc đều cao thâm già dặn hơn. Người trí tuệ có công minh mấy thì khi không có đầy đủ kiến thức và sự trải đời tựa như không có ích gì, như hoa trong gương, trăng trong nước, không thể phát huy tác dụng thật sự.
Sở Mộ không nghĩ ra là lẽ thường.
Bạch Linh ung dung không nói, để mặc Sở Mộ chìm trong suy tư.
Thời gian bất giác trôi, không biết qua bao lâu Sở Mộ tỉnh táo lại.
Sở Mộ mơ hồ cảm giác mình nắm bắt được cái gì rồi lại không nắm được, cảm giác này khiến hắn vô cùng buồn bực.
Sở Mộ nhìn đằng trước, không biết Bạch Linh đi từ bao giờ, chỉ còn một mình hắn ở đây.
Sở Mộ thở dài rời khỏi Kiếm Tông Linh Ấn, không suy nghĩ nhiều nữa, rời khỏi mật thất tu luyện ra bên ngoài đi dạo giải buồn, thay đổi tâm tình.
Sở Mộ đi một vòng hướng tới chỗ Chú Kiếm cốc.
Có lẽ xem rèn kiếm sẽ được cảm ngộ khác.
Các đệ tử Chú Kiếm cốc rèn kiếm trình độ không cao, so với Sở Mộ như trời và đất nhưng hắn xem rất thích thú. Dường như vì tông chủ đến nên các đệ tử Chú Kiếm cốc rèn kiếm càng dốc sức hơn, tranh nhau biểu hiện để lại ấn tượng sâu cho tông chủ. Đây là Sở Mộ dùng năng lực của mình hoàn toàn chinh phục bọn họ, khiến họ khâm phục từ tận đáy lòng.
Đám đệ tử hăng máu làm Sở Mộ buồn cười, chỉ điểm cho họ một phen, khiến bọn họ càng phục sát đất.
Sau đó Sở Mộ rời khỏi Chú Kiếm cốc đi tới Bảo Đan các.
Giống như đệ tử ở Chú Kiếm cốc, đệ tử Bảo Đan các thấy Sở Mộ đến thì cực kỳ kích động tranh nhau biểu hiện. Sở Mộ sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia, cũng lên tiếng chỉ điểm các đệ tử Bảo Đan các. Được cop𝘺 tại == 𝗧г 𝑼m𝗧г𝘶𝘺ệ𝗇.𝚅𝗇 ==
Sở Mộ rời khỏi Bảo Đan các đi dạo tới luyện kiếm trường, nhìn đám đệ tử tinh anh luyện kiếm. Sở Mộ xem một lúc, chỉ điểm mọi người làm các đệ tử tinh anh cảm giác mở rộng tầm mắt, tạo nghệ kiếm pháp tiến bộ nhiều.
Hình tượng Sở Mộ càng in sâu trong lòng các đệ tử.
Sở Mộ đi dạo giải buồn xong quay về mật thất tu luyện, bức bối trong ngực biến mất. Sở Mộ bình tâm lại suy nghĩ, lần này là sắp xếp lại, chải vuốt lại đời mình, con đường mình đi.
Dần chìm sâu vào.
Thời gian qua nhanh, bất giác sắp bắt đầu đại tái tông môn.
Làm tông chủ, Sở Mộ phải có mặt.
Đại tái tông môn lần này có thể nói là lần đầu tiên tổ chức lại từ sau khi Chân kiếm tông bị tổn thất nặng nề, có ý nghĩa nhất định, phải làm cho tốt.
Trước khi đại tái tông môn bắt đầu Sở Mộ luôn suy nghĩ hắn thiếu cái gì, cảm giác sắp rẽ mây mù thấy trăng sáng. Nhưng mây mù quá dày đặc, trong một chốc không dạt ra được, cách một lớp mây nhưng vẫn mơ hồ thấy ánh trăng.
Cảm giác mơ hồ làm Sở Mộ không rõ ràng.
Lại vào Kiếm Tông Linh Ấn nhưng không thấy Bạch Linh, y không chủ động xuất hiện thì Sở Mộ cũng hết cách.
Mỗi ngày tham ngộ, luyện kiếm, tu luyện, Sở Mộ tiến bộ thực lực từng chút một.
Đại tái tông môn bắt đầu.
Tông chủ đến sân, Vân Phong, Vân Hà trưởng lão cũng đến. Dương gia Dương Chân là trưởng lão khách khanh cũng có mặt.
Đại tái tông môn lần này tổng cộng chia ba giai đoạn: Đệ tử chính thức, đệ tử tinh anh, đệ tử hạch tâm.
Đệ tử chính thức đông nhất, đệ tử tinh anh nhiều thứ hai, đệ tử hạch tâm ít nhất mới có hai mươi mấy người.
Vì khích lệ các đệ tử nên ba giai đoạn đại tại tông môn lần này sắp xếp so đấu cùng một chỗ.
Vân Hà làm trọng tài của đệ tử chính thức, Vân Phong là trọng tài đệ tử tinh anh, Dương Chân là trọng tài đệ tử hạch tâm. Sở Mộ ngồi ở ngôi cao nhìn xuống.
Trong mật thất.
Khuôn mặt của Sở Mộ đầy ngạc nhiên:
- Đã chết?
Sở Mộ không thể tin hắn còn chưa thấy Bạch Linh có ra tay không đã bị giết.
Có kinh nghiệm cửa thứ ba nên Sở Mộ suy nghĩ kỹ lại, nhưng vẫn không nghĩ ra được tại sao. Sở Mộ vắt óc nghĩ mãi, lại vào Kiếm Tông Linh Ấn.
Sở Mộ cảnh giác nói:
- Tiền bối, ta đến đây, xin ra tay.
Bạch Linh chậm rãi nói:
- Vậy ngươi chú ý, ta sẽ ra tay.
Sở Mộ như thấy một luồng kiếm quang, trước mắt lại tối đen.
Thật khó tin, vô cùng khó tin, tất cả như Bạch Linh có năng lực quyết định sống chết của con người, một lời thốt ra là đối phương chết ngay.
Sở Mộ không tin tà lại đi vào, kết quả vẫn giống vậy. Mơ hồ thấy một luồng sáng trắng tinh không chút sắc bén, sau đó Sở Mộ chết.
Một lần đi vào, một lần chết đi, lần này đến lần khác, trong nháy mắt Sở Mộ liên tục vào mười ba lần, chết mười ba lần trong tay Bạch Linh.
Sở Mộ lại chết một lần đi ra, hắn cười khổ. Liên tục chết mười ba lần, mỗi lần đều chỉ trong khoảnh khắc, đến bây giờ Sở Mộ không rõ có chuyện gì. Điều duy nhất có thể khẳng định là khác với cửa thứ ba, Bạch Linh có thực lực tuyệt đối vượt qua đẳng cấp của Sở Mộ rất nhiều, là cảnh giới hắn chỉ có thể nhìn bóng lưng.
Sở Mộ thì thào:
- Hèn gì mấy chục đời chủ nhân không ai nhìn thấu huyền bí trong đó được.
Lòng Sở Mộ hơi nóng nảy, hắn ngẫm nghĩ, lại đi vào Kiếm Tông Linh Ấn nhưng không phải chiến đấu mà chỉ để trò chuyện với Bạch Linh.
Có nhiều người thử thách nhưng Bạch Linh đặc biệt nhất, là Sở Mộ tiếp xúc sớm nhất, là người trò chuyện với hắn, người đồng ý giao lưu cùng hắn, khác với bốn người thử thách khác.
Sở Mộ có thể giao lưu với Bạch Linh tìm hiểu nguyên nhân.
Sở Mộ mới bước vào liền hỏi thẳng:
- Tiền bối, vừa rồi là chuyện gì?
Nói chuyện với cường giả như Bạch Linh quanh co lòng vòng không phải cách hay, chẳng bằng trực tiếp.
Bạch Linh thẳng thắn nói:
- Nói đơn giản là ngươi quá yếu.
Bạch Linh đổi đề tài:
- Nhưng so với mấy chục vị trước thì kiếm pháp của ngươi là cao sâu nhất, người kiếm hợp nhất đến đỉnh.
Dù đã khẳng định nhưng Sở Mộ vẫn không kiềm được hỏi:
- Hay là cảnh giới kiếm pháp của tiền bối đã vượt qua người kiếm hợp nhất?
Bạch Linh không trả lời còn hỏi ngược lại:
- Kiếm pháp của ngươi cao siêu có chỗ đặc biệt, nhưng ngươi có biết kiếm pháp của ngươi thiếu cái gì không? Hoặc nên nói là ngươi bị thiếu cái gì?
Câu hỏi của Bạch Linh như lực lượng quỷ dị khiến Sở Mộ đăm chiêu:
- Ta thiếu cái gì?
Nhưng Sở Mộ nghĩ mãi không ra.
Hết cách, Sở Mộ rất thông minh, ngộ tính có thể nói là yêu nghiệt nhưng tuổi của hắn không lớn, các loại trải đời phong phú hơn bạn cùng lứa nhưng không thể so sánh với cường giả như Bạch Linh.
Trải đời là một phần quan trọng nhất của sinh mệnh trí tuệ. Người có đủ sự trải đời thì kiến thức hay giải quyết vụ việc đều cao thâm già dặn hơn. Người trí tuệ có công minh mấy thì khi không có đầy đủ kiến thức và sự trải đời tựa như không có ích gì, như hoa trong gương, trăng trong nước, không thể phát huy tác dụng thật sự.
Sở Mộ không nghĩ ra là lẽ thường.
Bạch Linh ung dung không nói, để mặc Sở Mộ chìm trong suy tư.
Thời gian bất giác trôi, không biết qua bao lâu Sở Mộ tỉnh táo lại.
Sở Mộ mơ hồ cảm giác mình nắm bắt được cái gì rồi lại không nắm được, cảm giác này khiến hắn vô cùng buồn bực.
Sở Mộ nhìn đằng trước, không biết Bạch Linh đi từ bao giờ, chỉ còn một mình hắn ở đây.
Sở Mộ thở dài rời khỏi Kiếm Tông Linh Ấn, không suy nghĩ nhiều nữa, rời khỏi mật thất tu luyện ra bên ngoài đi dạo giải buồn, thay đổi tâm tình.
Sở Mộ đi một vòng hướng tới chỗ Chú Kiếm cốc.
Có lẽ xem rèn kiếm sẽ được cảm ngộ khác.
Các đệ tử Chú Kiếm cốc rèn kiếm trình độ không cao, so với Sở Mộ như trời và đất nhưng hắn xem rất thích thú. Dường như vì tông chủ đến nên các đệ tử Chú Kiếm cốc rèn kiếm càng dốc sức hơn, tranh nhau biểu hiện để lại ấn tượng sâu cho tông chủ. Đây là Sở Mộ dùng năng lực của mình hoàn toàn chinh phục bọn họ, khiến họ khâm phục từ tận đáy lòng.
Đám đệ tử hăng máu làm Sở Mộ buồn cười, chỉ điểm cho họ một phen, khiến bọn họ càng phục sát đất.
Sau đó Sở Mộ rời khỏi Chú Kiếm cốc đi tới Bảo Đan các.
Giống như đệ tử ở Chú Kiếm cốc, đệ tử Bảo Đan các thấy Sở Mộ đến thì cực kỳ kích động tranh nhau biểu hiện. Sở Mộ sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia, cũng lên tiếng chỉ điểm các đệ tử Bảo Đan các. Được cop𝘺 tại == 𝗧г 𝑼m𝗧г𝘶𝘺ệ𝗇.𝚅𝗇 ==
Sở Mộ rời khỏi Bảo Đan các đi dạo tới luyện kiếm trường, nhìn đám đệ tử tinh anh luyện kiếm. Sở Mộ xem một lúc, chỉ điểm mọi người làm các đệ tử tinh anh cảm giác mở rộng tầm mắt, tạo nghệ kiếm pháp tiến bộ nhiều.
Hình tượng Sở Mộ càng in sâu trong lòng các đệ tử.
Sở Mộ đi dạo giải buồn xong quay về mật thất tu luyện, bức bối trong ngực biến mất. Sở Mộ bình tâm lại suy nghĩ, lần này là sắp xếp lại, chải vuốt lại đời mình, con đường mình đi.
Dần chìm sâu vào.
Thời gian qua nhanh, bất giác sắp bắt đầu đại tái tông môn.
Làm tông chủ, Sở Mộ phải có mặt.
Đại tái tông môn lần này có thể nói là lần đầu tiên tổ chức lại từ sau khi Chân kiếm tông bị tổn thất nặng nề, có ý nghĩa nhất định, phải làm cho tốt.
Trước khi đại tái tông môn bắt đầu Sở Mộ luôn suy nghĩ hắn thiếu cái gì, cảm giác sắp rẽ mây mù thấy trăng sáng. Nhưng mây mù quá dày đặc, trong một chốc không dạt ra được, cách một lớp mây nhưng vẫn mơ hồ thấy ánh trăng.
Cảm giác mơ hồ làm Sở Mộ không rõ ràng.
Lại vào Kiếm Tông Linh Ấn nhưng không thấy Bạch Linh, y không chủ động xuất hiện thì Sở Mộ cũng hết cách.
Mỗi ngày tham ngộ, luyện kiếm, tu luyện, Sở Mộ tiến bộ thực lực từng chút một.
Đại tái tông môn bắt đầu.
Tông chủ đến sân, Vân Phong, Vân Hà trưởng lão cũng đến. Dương gia Dương Chân là trưởng lão khách khanh cũng có mặt.
Đại tái tông môn lần này tổng cộng chia ba giai đoạn: Đệ tử chính thức, đệ tử tinh anh, đệ tử hạch tâm.
Đệ tử chính thức đông nhất, đệ tử tinh anh nhiều thứ hai, đệ tử hạch tâm ít nhất mới có hai mươi mấy người.
Vì khích lệ các đệ tử nên ba giai đoạn đại tại tông môn lần này sắp xếp so đấu cùng một chỗ.
Vân Hà làm trọng tài của đệ tử chính thức, Vân Phong là trọng tài đệ tử tinh anh, Dương Chân là trọng tài đệ tử hạch tâm. Sở Mộ ngồi ở ngôi cao nhìn xuống.