Nhưng nếu không phải Cảnh Đức Lôi chẳng chú trọng Sở Mộ thì hắn đã không bắt lấy cơ hội được. Nếu Sở Mộ không có Kiếm Đồng, Thần Hoang kiếm quyết, Phần Huyết Biến đại thành, thân thể mạnh hơn Cảnh Đức Lôi gấp mấy lần, có Chấn Địa kình và kiếm ý bất diệt uy năng đáng sợ, có thuật ngự kiếm tu luyện đến đại thành thì dù hắn bắt được cơ hội cũng không thể đánh bại Cảnh Đức Lôi.
Cho nên chiến thắng không phải may mắn, còn nhờ vào lực lượng từ các mặt, nắm chắc thời cơ chiến đấu, ý thức chiến đấu hơn người vân vân.
Niềm vui thắng một ngàn vạn Nguyên Tinh thượng phẩm rất nhanh qua đi, Sở Mộ trở về Kiếm Lâu ven hồ lần thứ hai bế quan.
Một năm ước hẹn với Lục Chiến chỉ còn tám tháng, Sở Mộ có một viên Thì Chi Sa cao cấp để dùng, tính ra hắn có gần một năm tu luyện.
- Không biết có thể luyện Phi Thiên thuật ngự kiếm thành công trong thời gian này không?
Sở Mộ mang theo khát khao bài trừ mọi tạp niệm tập trung chìm vào Phi Thiên thuật ngự kiếm.
Lúc trước đã tham ngộ phân tích rõ ràng hai cửa đại nạn trong quá trình tu luyện Phi Thiên thuật ngự kiếm, bây giờ Sở Mộ đã vượt ải khó thứ nhất, tu luyện thuật ngự kiếm đến đại thành, ý niệm điều khiển tùy tâm tùy thích.
Phi Thiên thuật ngự kiếm là kiếm bí căn cứ vào thuật ngự kiếm, nó càng huyền ảo hơn.
Phi Thiên thuật ngự kiếm huyền ảo hơn thuật ngự kiếm vì bên trong có Phi Thiên tinh nghĩa, chừng nào nắm giữ được Phi Thiên tinh nghĩa mới luyện thành Phi Thiên thuật ngự kiếm được. Phi Thiên tinh nghĩa chỉ có thể biết chứ không nói ra được, Sở Mộ đã tham ngộ ra, tiếp theo là tu luyện, nhiều lần tu luyện mãi cho đến khi nắm giữ nó.
Thời gian trôi nhanh, sự tích Kiếm Vương nhất tinh Sở Mộ đánh bại Cảnh Đức Lôi Kiếm Vương tam tinh đã truyền khấp Phá Thiên viện. Sở Mộ nổi tiếng như cồn, nhiều Kiếm Vương của Phá Thiên viện nhớ kỹ hắn.
Từng tháng trôi qua, trong Kiếm Lâu có một luồng kiếm quang không ngừng bay lượn, tốc độ nhanh hơn thuật ngự kiếm đại thành gấp đôi. Truyện Sủng
***
Trên bầu trời Tây Hổ địa vực mây trôi ngàn vạn dặm như tấm màn sân khấu to lớn che trời lấp đất.
Trong phút chốc một luồng kiếm quang bắn ra từ muôn vàn mây trắng, tốc độ nhanh đến khó tin, chỉ chớp mắt đã biến mất phương xa, khiến người kinh ngạc. Kiếm Vương trung giai thì nhanh đến cỡ đó là cùng.
Nhưng chủ nhân luồng kiếm quang kia chỉ là Kiếm Vương nhất tinh.
Thực lực Kiếm Vương nhất tinh mà có tốc độ ngang ngửa Kiếm Vương trung giai, nếu bị nhìn thấy chắc chắn sẽ khiến người cực kỳ giật mình.
Kiếm quang siêu nhanh bắn ra xa trăm ngàn dặm, giây lát sau tốc độ giảm xuống, thân hình lộ ra. Là một người mặc trường bào màu ánh trăng, vạt áo bay bay như thần tiên.
- Tốc độ của Phi Thiên thuật ngự kiếm quả nhiên rất nhanh, mau hơn thuật ngự kiếm gấp đôi.
Sở Mộ thầm nghĩ:
- Nhưng Phi Thiên thuật ngự kiếm tiêu hao kiếm nguyên, lực lượng thần niệm gấp hai lần thuật ngự kiếm.
Tốc độ càng nhanh tức là tiêu hao càng lớn, chuyện này rất bình thường, Sở Mộ cũng không có gì bất mãn. Điều duy nhất khiến Sở Mộ bực là kiếm nguyên cứ bị thiếu hụt.
Trong Phi Thiên các suốt một năm qua Sở Mộ hầu như tu luyện thuật ngự kiếm, Phi Thiên thuật ngự kiếm, Thiên Hoang kiếm nguyên gần như không tăng tiến.
Chuyện này cũng bất đắc dĩ.
Thời gian có hạn, nếu lo hết thì bây giờ Sở Mộ không cách nào luyện Phi Thiên thuật ngự kiếm thành công, tu vi cũng vẫn không thể đột phá đến Tạo Hóa nhị trọng thiên.
Tạo Hóa nhất trọng thiên và nhị trọng thiên chênh lệch gấp mười lần, rất khó tiến bộ gấp mười. Nếu không có kỳ ngộ thường phải mất nhiều thời gian lắng đọng.
Trong tình huống bình thường một Kiếm Giả thiên phú tu luyện tam phẩm muốn từ Tạo Hóa nhất trọng thiên tu luyện đến nhị trọng thiên mất từ năm năm đến mười năm. Từ Tạo Hóa nhị trọng thiên đến tam trọng thiên càng tốn thời gian dài hơn, mười mấy năm thậm chí hai mươi năm.
Như Cảnh Đức Lôi thiên phú không tệ nhưng từ Kiếm Vương nhất tinh lên tam tinh mất hai, ba chục năm.
Thiên phú tu luyện của Sở Mộ là tứ phẩm đê giai, nghĩa là hắn hấp thu nguyên khí hay chuyển hóa nguyên khí thành kiếm nguyên đều rất chậm, muốn đột phá trói buộc sẽ gặp khó khăn lớn hơn. Hết cách, đây là thiên phú tu luyện đã định trước.
Vậy nên trong tình huống bình thường, Sở Mộ phỏng chừng muốn từ đỉnh Tạo Hóa nhất trọng thiên đột phá nhị trọng thiên thì phải kiên trì không ngừng tu luyện Thiên Hoang kiếm điển từ năm năm trở lên mới được.
Lần này Sở Mộ định đi cái gọi là bí cảnh vì mong sẽ tìm được báu vật tăng tốc độ tu vi, khiến tu vi của mình nhanh chóng đột phá đến Tạo Hóa nhị trọng thiên, khi đó lượng kiếm nguyên sẽ tăng gấp mấy lần, chất kiếm nguyên cũng lên gấp mấy lần, ít nhất không như bây giờ thi triển Phi Thiên thuật ngự kiếm một lần tiêu hao nhiều kiếm nguyên.
Lực lượng thần niệm rất mạnh, đẳng cấp Tạo Hóa nhất trọng thiên đủ sánh bằng một số Kiếm Vương trung giai, tốc độ phục hồi cũng rất nhanh.
Sở Mộ lấy nhiều Nguyên Tinh thượng phẩm ra, nghiền nát hấp thu phục hồi kiếm nguyên tiêu hao. Sở Mộ dùng tốc độ ngự không bay bình thường hướng tới Kiếm Thần điện.
Khá nhiều Kiếm Vương giống như Sở Mộ từ khác nơi đổ về Kiếm Thần điện, mục đích giống nhau.
***
Lục Chiến bước nhanh đến, cười tủm tỉm nói:
- Sở huynh cuối cùng cũng đến.
Sở Mộ cười hỏi:
- Khi nào chúng ta xuất phát?
Lục Chiến nói:
- Chỉ còn thiếu huynh. Đi thôi, ta mang huynh đi tập hợp rồi cùng lên đường.
Sở Mộ tò mò hỏi:
- Chúng ta đi bí cảnh gọi là gì? Trừ ngươi và ta ra còn có ai?
Sở Mộ không trông chờ chỉ có hắn và Lục Chiến, vì sau khi bí cảnh mở ra tất nhiên sẽ có nhiều Kiếm Giả vào trong cạnh tranh cướp giật, nên nhiều Kiếm Giả tụ thành nhóm.
- Chúng ta đi bí cảnh có tên là Chân Nguyên bí cảnh, một bí cảnh tồn tại từ thời thượng cổ, mỗi trăm năm mở ra một lần, mỗi lần sẽ có nhiều Kiếm Vương đi vào.
Lục Chiến giải đáp:
- Trừ hai chúng ta còn có năm người, chờ đến nơi ta sẽ lần lượt giới thiệu cho.
Không lâu sau Lục Chiến dẫn Sở Mộ hội hợp với mấy người khác.
Hai nam hai nữ cộng thêm Sở Mộ, Lục Chiến là bốn nam hai nữ.
Hai nam thì một người là Kiếm Giả trung niên có vẻ chân chất thành thật, sau lưng cõng kiếm to dày nặng, bàn tay rộng lớn, thân thể vạm vỡ đầy sức mạnh. Khi thấy Sở Mộ, Lục Chiến thì Kiếm Giả trung niên cười chào.
Một nam nhân khác khá trẻ, da trắng trẻo, đôi mắt hẹp dài lóe tia sáng lạnh, nhìn là biết không dễ chọc. Khi nhìn Lục Chiến thì Kiếm Giả này chỉ gật nhẹ đầu, thấy Sở Mộ làm gã nhíu chặt mày, vẻ mặt bất mãn.
Hai nữ Kiếm Vương một người da trắng như ngà voi, khuôn mặt bình thường, nhưng tục ngữ nói một trắng che trăm xấu, dù nhan sắc của nàng bình thường nhưng ưa nhìn.
Cho nên chiến thắng không phải may mắn, còn nhờ vào lực lượng từ các mặt, nắm chắc thời cơ chiến đấu, ý thức chiến đấu hơn người vân vân.
Niềm vui thắng một ngàn vạn Nguyên Tinh thượng phẩm rất nhanh qua đi, Sở Mộ trở về Kiếm Lâu ven hồ lần thứ hai bế quan.
Một năm ước hẹn với Lục Chiến chỉ còn tám tháng, Sở Mộ có một viên Thì Chi Sa cao cấp để dùng, tính ra hắn có gần một năm tu luyện.
- Không biết có thể luyện Phi Thiên thuật ngự kiếm thành công trong thời gian này không?
Sở Mộ mang theo khát khao bài trừ mọi tạp niệm tập trung chìm vào Phi Thiên thuật ngự kiếm.
Lúc trước đã tham ngộ phân tích rõ ràng hai cửa đại nạn trong quá trình tu luyện Phi Thiên thuật ngự kiếm, bây giờ Sở Mộ đã vượt ải khó thứ nhất, tu luyện thuật ngự kiếm đến đại thành, ý niệm điều khiển tùy tâm tùy thích.
Phi Thiên thuật ngự kiếm là kiếm bí căn cứ vào thuật ngự kiếm, nó càng huyền ảo hơn.
Phi Thiên thuật ngự kiếm huyền ảo hơn thuật ngự kiếm vì bên trong có Phi Thiên tinh nghĩa, chừng nào nắm giữ được Phi Thiên tinh nghĩa mới luyện thành Phi Thiên thuật ngự kiếm được. Phi Thiên tinh nghĩa chỉ có thể biết chứ không nói ra được, Sở Mộ đã tham ngộ ra, tiếp theo là tu luyện, nhiều lần tu luyện mãi cho đến khi nắm giữ nó.
Thời gian trôi nhanh, sự tích Kiếm Vương nhất tinh Sở Mộ đánh bại Cảnh Đức Lôi Kiếm Vương tam tinh đã truyền khấp Phá Thiên viện. Sở Mộ nổi tiếng như cồn, nhiều Kiếm Vương của Phá Thiên viện nhớ kỹ hắn.
Từng tháng trôi qua, trong Kiếm Lâu có một luồng kiếm quang không ngừng bay lượn, tốc độ nhanh hơn thuật ngự kiếm đại thành gấp đôi. Truyện Sủng
***
Trên bầu trời Tây Hổ địa vực mây trôi ngàn vạn dặm như tấm màn sân khấu to lớn che trời lấp đất.
Trong phút chốc một luồng kiếm quang bắn ra từ muôn vàn mây trắng, tốc độ nhanh đến khó tin, chỉ chớp mắt đã biến mất phương xa, khiến người kinh ngạc. Kiếm Vương trung giai thì nhanh đến cỡ đó là cùng.
Nhưng chủ nhân luồng kiếm quang kia chỉ là Kiếm Vương nhất tinh.
Thực lực Kiếm Vương nhất tinh mà có tốc độ ngang ngửa Kiếm Vương trung giai, nếu bị nhìn thấy chắc chắn sẽ khiến người cực kỳ giật mình.
Kiếm quang siêu nhanh bắn ra xa trăm ngàn dặm, giây lát sau tốc độ giảm xuống, thân hình lộ ra. Là một người mặc trường bào màu ánh trăng, vạt áo bay bay như thần tiên.
- Tốc độ của Phi Thiên thuật ngự kiếm quả nhiên rất nhanh, mau hơn thuật ngự kiếm gấp đôi.
Sở Mộ thầm nghĩ:
- Nhưng Phi Thiên thuật ngự kiếm tiêu hao kiếm nguyên, lực lượng thần niệm gấp hai lần thuật ngự kiếm.
Tốc độ càng nhanh tức là tiêu hao càng lớn, chuyện này rất bình thường, Sở Mộ cũng không có gì bất mãn. Điều duy nhất khiến Sở Mộ bực là kiếm nguyên cứ bị thiếu hụt.
Trong Phi Thiên các suốt một năm qua Sở Mộ hầu như tu luyện thuật ngự kiếm, Phi Thiên thuật ngự kiếm, Thiên Hoang kiếm nguyên gần như không tăng tiến.
Chuyện này cũng bất đắc dĩ.
Thời gian có hạn, nếu lo hết thì bây giờ Sở Mộ không cách nào luyện Phi Thiên thuật ngự kiếm thành công, tu vi cũng vẫn không thể đột phá đến Tạo Hóa nhị trọng thiên.
Tạo Hóa nhất trọng thiên và nhị trọng thiên chênh lệch gấp mười lần, rất khó tiến bộ gấp mười. Nếu không có kỳ ngộ thường phải mất nhiều thời gian lắng đọng.
Trong tình huống bình thường một Kiếm Giả thiên phú tu luyện tam phẩm muốn từ Tạo Hóa nhất trọng thiên tu luyện đến nhị trọng thiên mất từ năm năm đến mười năm. Từ Tạo Hóa nhị trọng thiên đến tam trọng thiên càng tốn thời gian dài hơn, mười mấy năm thậm chí hai mươi năm.
Như Cảnh Đức Lôi thiên phú không tệ nhưng từ Kiếm Vương nhất tinh lên tam tinh mất hai, ba chục năm.
Thiên phú tu luyện của Sở Mộ là tứ phẩm đê giai, nghĩa là hắn hấp thu nguyên khí hay chuyển hóa nguyên khí thành kiếm nguyên đều rất chậm, muốn đột phá trói buộc sẽ gặp khó khăn lớn hơn. Hết cách, đây là thiên phú tu luyện đã định trước.
Vậy nên trong tình huống bình thường, Sở Mộ phỏng chừng muốn từ đỉnh Tạo Hóa nhất trọng thiên đột phá nhị trọng thiên thì phải kiên trì không ngừng tu luyện Thiên Hoang kiếm điển từ năm năm trở lên mới được.
Lần này Sở Mộ định đi cái gọi là bí cảnh vì mong sẽ tìm được báu vật tăng tốc độ tu vi, khiến tu vi của mình nhanh chóng đột phá đến Tạo Hóa nhị trọng thiên, khi đó lượng kiếm nguyên sẽ tăng gấp mấy lần, chất kiếm nguyên cũng lên gấp mấy lần, ít nhất không như bây giờ thi triển Phi Thiên thuật ngự kiếm một lần tiêu hao nhiều kiếm nguyên.
Lực lượng thần niệm rất mạnh, đẳng cấp Tạo Hóa nhất trọng thiên đủ sánh bằng một số Kiếm Vương trung giai, tốc độ phục hồi cũng rất nhanh.
Sở Mộ lấy nhiều Nguyên Tinh thượng phẩm ra, nghiền nát hấp thu phục hồi kiếm nguyên tiêu hao. Sở Mộ dùng tốc độ ngự không bay bình thường hướng tới Kiếm Thần điện.
Khá nhiều Kiếm Vương giống như Sở Mộ từ khác nơi đổ về Kiếm Thần điện, mục đích giống nhau.
***
Lục Chiến bước nhanh đến, cười tủm tỉm nói:
- Sở huynh cuối cùng cũng đến.
Sở Mộ cười hỏi:
- Khi nào chúng ta xuất phát?
Lục Chiến nói:
- Chỉ còn thiếu huynh. Đi thôi, ta mang huynh đi tập hợp rồi cùng lên đường.
Sở Mộ tò mò hỏi:
- Chúng ta đi bí cảnh gọi là gì? Trừ ngươi và ta ra còn có ai?
Sở Mộ không trông chờ chỉ có hắn và Lục Chiến, vì sau khi bí cảnh mở ra tất nhiên sẽ có nhiều Kiếm Giả vào trong cạnh tranh cướp giật, nên nhiều Kiếm Giả tụ thành nhóm.
- Chúng ta đi bí cảnh có tên là Chân Nguyên bí cảnh, một bí cảnh tồn tại từ thời thượng cổ, mỗi trăm năm mở ra một lần, mỗi lần sẽ có nhiều Kiếm Vương đi vào.
Lục Chiến giải đáp:
- Trừ hai chúng ta còn có năm người, chờ đến nơi ta sẽ lần lượt giới thiệu cho.
Không lâu sau Lục Chiến dẫn Sở Mộ hội hợp với mấy người khác.
Hai nam hai nữ cộng thêm Sở Mộ, Lục Chiến là bốn nam hai nữ.
Hai nam thì một người là Kiếm Giả trung niên có vẻ chân chất thành thật, sau lưng cõng kiếm to dày nặng, bàn tay rộng lớn, thân thể vạm vỡ đầy sức mạnh. Khi thấy Sở Mộ, Lục Chiến thì Kiếm Giả trung niên cười chào.
Một nam nhân khác khá trẻ, da trắng trẻo, đôi mắt hẹp dài lóe tia sáng lạnh, nhìn là biết không dễ chọc. Khi nhìn Lục Chiến thì Kiếm Giả này chỉ gật nhẹ đầu, thấy Sở Mộ làm gã nhíu chặt mày, vẻ mặt bất mãn.
Hai nữ Kiếm Vương một người da trắng như ngà voi, khuôn mặt bình thường, nhưng tục ngữ nói một trắng che trăm xấu, dù nhan sắc của nàng bình thường nhưng ưa nhìn.