Thân thể lóe lên, một đạo thân ảnh xuất hiện trước mắt Nhạc Thành, hai ngón tay kẹp lấy kiếm của Lôi Hạo.
Sắc mặt Nhạc Thành tái nhượt, đặt mông ngồi trên đấu kiếm đài thở hổn hển không ngớt, nghĩ mà sợ không thôi. Hai mắt không ngừng co rút lại, ngực phập phồng.
- Lôi Hạo thắng.
Trọng tài buông tay tuyên bố, mà Lôi Hạo lại lạnh lùng nhìn Nhạc Thành, quay người nhảy xuống đấu kiếm đài.
Sở Mộ phát hiện, trọng tài sở dĩ có thể kẹp lấy kiếm của Lôi OHajo là bởi vì hắn có thể vận dụng tiên thiên kiếm khí, cũng có thể nói là phong cấm chỉ có tác dụng với những học viên như bọn họ, hoặc là nói hữu hiệu với Kiếm giả Hóa Khí cảnh và dưới Hóa Khí cảnh.
- Thật đáng sợ, ta còn tưởng rằng Nhạc Thành sẽ bị một kiếm của Lôi Hạo giết chết chứ?
- Tim ta cũng như ngừng đập a.
- Nhạc Thành kia cũng đáng đời, rõ ràng là một tiểu nhân âm hiểm, không ngờ lại còn ra vẻ hào sảng.
- Trận thứ mười một vòng thứ tư, Chung Lập Dương đấu với Sở Mộ.
Trọng tài đứng trên đấu kiếm đài, lần nữa tuyên bố.
- Tên tuổi hắc mã thứ ba quả thực không tệ, ta cũng thừa nhận kiếm thuật của ngươi rất có tiềm lực, nhưng mà muốn chống lại ta quả thực còn cần thời gian.
Chung Lập Dương tay cầm Khai Phong kiếm khí chỉ xuống mặt đất, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ rồi lạnh lùng nói, tư thế như là vương giả từ trên cao nhìn xuống vậy.
Sở Mộ nghe vậy mỉm cười không nói gì, kiếm thuật của Chung Lập Dương quả thực không tệ, nhưng mà cũng phải xem so sánh với ai, nếu như người đối diện là hắn, vậy cũng không tính là thứ gì.
Trước mặt kiếm thuật tông sư, trình độ kiếm thuật không đạt tới kiếm thuật tông sư, tất cả bất quá chỉ là con sâu cái kiến mà thôi, đó là sự thực không có cách nào thay đổi.
Ánh mắt Chung Lập Dương lạnh lẽo, thái độ của Sở Mộ khiến cho hắn bất mãn.
- Ngươi đã không chủ động nhận thua, vậy thì đừng trách ta không khách khí.
Một tiếng quát chói tai vang lên, phía dưới lập tức vang lên tiếng nghị luận.
- Thảm rồi, thớt hắc mã Sở Mộ này coi như lần này dững lại ở đây.
- Đúng vậy a. Chung Lập Dương sư huynh ba năm trước trong bổn viện đã đứng thứ mười lúc thi đấu kiếm thuật, trải qua ba năm tu luyện, kiếm thuật của Chung Sư huynh nhất định so với trước đó còn sâu hơn a.
- Nếu như không đụng phải Chung Lập Dương sư huynh, thớt hắc mã như Sở Mộ này nói không chừng có thể một đường tiến tới cuối cùng. Thậm chí còn đạt được top mười trong tổ chúng ta, có được tư cách tham dự vòng chung kết kiếm thuật vi vương a.
- Không có gì là nếu như cả. Hiện tại hắn gặp Chung Lập Dương sư huynh, bị thua là điều nhất định. Chỉ hy vọng hắn ở vòng tiếp theo có thể đánh bại đối thủ, lần nữa có tư cách thi đấu tiếp.
Còn chưa có khai chiến các học viên đã nhao nhao nghị luận, phán đoán kết quả. Đều nhất trí cho rằng Sở Mộ không phải là đối thủ của Chung Lập Dương.
- Kiếm thuật của Chung Lập Dương quả thực rất cao thâm, ta cũng không có nắm chắc mười thành có thể đánh bại đối phương.
Ánh mắt Lôi Hạo tập trung vào hai người Sở Mộ và Chung Lập Dương, âm thầm nói:
- Nhưng mà ta có cảm giác ngươi có thể đánh bại hắn, thể hiện ra kiếm thuật chính thức của ngươi, ta rất chờ mong có thể chiến được một trận cùng ngươi.
Không có ai biết suy nghĩ trong lòng Lôi Hạo lúc này, nếu không đoán chừng ngoài kinh ngạc ra còn nói là hắn điên.
Vẻ mặt Kim Hà lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ và Chung Lập Dương:
- Kiếm thuật của Chung Lập Dương còn trên ta, mà kiếm thuật của Sở Mộ này rõ ràng không bằng ta, không phải là đối thủ của Chung Lập Dương.
- Có nghe thấy không, tất cả mọi người đã nói ra kết cục cuối cùng của ngươi, ta khuyên ngươi vẫn nên nhận thua đi. Tránh cho mất mặt xấu hổ.
Chung Lập Dương thản nhiên cười nói.
- Ngươi đã có lòng tin với kiếm thuật của mình thì xuất kiếm đi.
Sở Mộ nhàn nhạt nói, hắn hiểu rõ, có một ít người khi có đủ thực lực sẽ không ức chế được mà trong lòng sẽ tự động sinh ra cả giác ưu việt, tiềm thức sẽ cho rằng mình tài trí hơn người. Bởi vậy khi nói chuyện cái gì cũng muốn thể hiện ra, làm cho người đối diện khó chịu không thôi.
Chung Lập Dương hừ lạnh một tiếng, không hề nói nhảm mà đâm ra một kiếm.
Mặc dù không có để Sở Mộ vào trong mắt, nhưng mà Chung Lập Dương khi ra tay cũng không có lưu tình, đây là thái độ của Kiếm giả. Chiến lược thì coi rẻ địch nhân, không ngừng dùng ngôn ngữ để châm ngòi đả kích ý chí chiến đấu của địch nhân. Chiến thuật thì coi trọng việc vừa mới ra tay tuyệt đối không lưu tình với địch thủ.
Một kiếm của Chung Lập Dương như thiểm điện, nhanh tới mức khiến cho mắt người ta chỉ trực nhảy ra khỏi hốc mắt, xem ra, dường muốn dùng một kiếm đánh bại Sở Mộ, khiến cho Sở Mộ không có cách nào xoay chuyển tình thế.
- Ngươi sẽ ứng phó thế nào đây?
Trong mắt Lôi Hạo có một vòng tinh mang hiện lên, thầm nghĩ một tiếng.
Sở Mộ nhanh chóng bước ra, một kiếm của Chung Lập Dương thất bại, trong lúc kinh ngạc Chung Lập Dương lại chém ngang một kiếm, biến ảo, tự nhiên đuổi theo sát Sở Mộ, không để cho Sở Mộ có chút cơ hội nào.
Bước chân của Sở Mộ rối loạn, tiến thoái tự nhiên, mỗi một kiếm của Chung Lập Dương đều thất bại, thấy vậy, đám người đứng xem bên dưới trợn mắt há hốc mòm.
- Sở Mộ này quả nhiên có ẩn giấu.
Trọng tài tổ thứ mười vuốt chòm râu của mình, âm thàm cười nói.
Chính là bởi vì hắn cảm thấy trước đó Sở Mộ chiến đấu có ẩn dấu không ít thực lực, cho nên mới cố gắng sắp xếp Sở Mộ đấu với Chung Lập Dương.
Chung Lập Dương liên tục đánh ra nhiều kiếm nhưng mà không có tác dụng, hắn không những không có nổi giận mà càng thêm tỉnh táo, thể hiện ra tố chất của một Kiếm giả ưu tú.
Hắn xuất kiếm, nhanh hơn mạnh hơn, biến ảo hơn, nhưng mà vẫn không có cách nào đánh trúng được Sở Mộ.
- Năng lực né tránh thật cao minh.
Lôi Hạo và Kim hà nhìn thấy vậy sắc mặt thi nhau biến đổi, âm thầm kinh hãi không thôi.
Kiếm của Chung Lập Dương dừng lại một lát, khiến cho người ta cảm thấy hắn muốn dừng tay. Nhưng mà đúng trong nháy mắt này hắn lại đâm ra một kiếm, dưới một kiếm này có năm đạo kiếm quang chói mắt hiện lên, khiến cho thị giác người ta xuất hiện phán đoán sai lầm.
Nhưng năm đạo kiếm quang này vẫn không có cách nào tạo thành bất luận ảnh hưởng gì với Sở Mộ.
- ngươi khiến cho ta cảm thấy khiếp sợ, cho nên ta muốn xuất ra toàn lực.
Vẻ mặt Chung Lập Dương biến đổi, lại chém ra một kiếm, mười đạo kiếm quang chói mắt làm cho người ta khó phân biệt được thật giả.
Tiếp theo mười đạo kiếm quang kia đột nhiên nhoáng lên một cái, giống như là hội tụ lại, một kiếm này mang theo quang mang chói mắt, làm cho hai mắt mọi người giống như bị ánh sáng chói lọi chiếu vào, không khỏi dùng tay để che mắt.
Cùng lúc đó, trong đầu bọn họ đều không hẹn mà cùng có một suy nghĩ: Sở Mộ thua.
Chung Lập Dương cũng cho rằng là như vậy.
- Không ngờ lại đạt tới cấp độ tụ quang, Sở Mộ nguy hiểm rồi.
Lôi Hạo nheo hai mắt lại, thầm nghĩ một tiếng.
Sắc mặt Nhạc Thành tái nhượt, đặt mông ngồi trên đấu kiếm đài thở hổn hển không ngớt, nghĩ mà sợ không thôi. Hai mắt không ngừng co rút lại, ngực phập phồng.
- Lôi Hạo thắng.
Trọng tài buông tay tuyên bố, mà Lôi Hạo lại lạnh lùng nhìn Nhạc Thành, quay người nhảy xuống đấu kiếm đài.
Sở Mộ phát hiện, trọng tài sở dĩ có thể kẹp lấy kiếm của Lôi OHajo là bởi vì hắn có thể vận dụng tiên thiên kiếm khí, cũng có thể nói là phong cấm chỉ có tác dụng với những học viên như bọn họ, hoặc là nói hữu hiệu với Kiếm giả Hóa Khí cảnh và dưới Hóa Khí cảnh.
- Thật đáng sợ, ta còn tưởng rằng Nhạc Thành sẽ bị một kiếm của Lôi Hạo giết chết chứ?
- Tim ta cũng như ngừng đập a.
- Nhạc Thành kia cũng đáng đời, rõ ràng là một tiểu nhân âm hiểm, không ngờ lại còn ra vẻ hào sảng.
- Trận thứ mười một vòng thứ tư, Chung Lập Dương đấu với Sở Mộ.
Trọng tài đứng trên đấu kiếm đài, lần nữa tuyên bố.
- Tên tuổi hắc mã thứ ba quả thực không tệ, ta cũng thừa nhận kiếm thuật của ngươi rất có tiềm lực, nhưng mà muốn chống lại ta quả thực còn cần thời gian.
Chung Lập Dương tay cầm Khai Phong kiếm khí chỉ xuống mặt đất, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ rồi lạnh lùng nói, tư thế như là vương giả từ trên cao nhìn xuống vậy.
Sở Mộ nghe vậy mỉm cười không nói gì, kiếm thuật của Chung Lập Dương quả thực không tệ, nhưng mà cũng phải xem so sánh với ai, nếu như người đối diện là hắn, vậy cũng không tính là thứ gì.
Trước mặt kiếm thuật tông sư, trình độ kiếm thuật không đạt tới kiếm thuật tông sư, tất cả bất quá chỉ là con sâu cái kiến mà thôi, đó là sự thực không có cách nào thay đổi.
Ánh mắt Chung Lập Dương lạnh lẽo, thái độ của Sở Mộ khiến cho hắn bất mãn.
- Ngươi đã không chủ động nhận thua, vậy thì đừng trách ta không khách khí.
Một tiếng quát chói tai vang lên, phía dưới lập tức vang lên tiếng nghị luận.
- Thảm rồi, thớt hắc mã Sở Mộ này coi như lần này dững lại ở đây.
- Đúng vậy a. Chung Lập Dương sư huynh ba năm trước trong bổn viện đã đứng thứ mười lúc thi đấu kiếm thuật, trải qua ba năm tu luyện, kiếm thuật của Chung Sư huynh nhất định so với trước đó còn sâu hơn a.
- Nếu như không đụng phải Chung Lập Dương sư huynh, thớt hắc mã như Sở Mộ này nói không chừng có thể một đường tiến tới cuối cùng. Thậm chí còn đạt được top mười trong tổ chúng ta, có được tư cách tham dự vòng chung kết kiếm thuật vi vương a.
- Không có gì là nếu như cả. Hiện tại hắn gặp Chung Lập Dương sư huynh, bị thua là điều nhất định. Chỉ hy vọng hắn ở vòng tiếp theo có thể đánh bại đối thủ, lần nữa có tư cách thi đấu tiếp.
Còn chưa có khai chiến các học viên đã nhao nhao nghị luận, phán đoán kết quả. Đều nhất trí cho rằng Sở Mộ không phải là đối thủ của Chung Lập Dương.
- Kiếm thuật của Chung Lập Dương quả thực rất cao thâm, ta cũng không có nắm chắc mười thành có thể đánh bại đối phương.
Ánh mắt Lôi Hạo tập trung vào hai người Sở Mộ và Chung Lập Dương, âm thầm nói:
- Nhưng mà ta có cảm giác ngươi có thể đánh bại hắn, thể hiện ra kiếm thuật chính thức của ngươi, ta rất chờ mong có thể chiến được một trận cùng ngươi.
Không có ai biết suy nghĩ trong lòng Lôi Hạo lúc này, nếu không đoán chừng ngoài kinh ngạc ra còn nói là hắn điên.
Vẻ mặt Kim Hà lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ và Chung Lập Dương:
- Kiếm thuật của Chung Lập Dương còn trên ta, mà kiếm thuật của Sở Mộ này rõ ràng không bằng ta, không phải là đối thủ của Chung Lập Dương.
- Có nghe thấy không, tất cả mọi người đã nói ra kết cục cuối cùng của ngươi, ta khuyên ngươi vẫn nên nhận thua đi. Tránh cho mất mặt xấu hổ.
Chung Lập Dương thản nhiên cười nói.
- Ngươi đã có lòng tin với kiếm thuật của mình thì xuất kiếm đi.
Sở Mộ nhàn nhạt nói, hắn hiểu rõ, có một ít người khi có đủ thực lực sẽ không ức chế được mà trong lòng sẽ tự động sinh ra cả giác ưu việt, tiềm thức sẽ cho rằng mình tài trí hơn người. Bởi vậy khi nói chuyện cái gì cũng muốn thể hiện ra, làm cho người đối diện khó chịu không thôi.
Chung Lập Dương hừ lạnh một tiếng, không hề nói nhảm mà đâm ra một kiếm.
Mặc dù không có để Sở Mộ vào trong mắt, nhưng mà Chung Lập Dương khi ra tay cũng không có lưu tình, đây là thái độ của Kiếm giả. Chiến lược thì coi rẻ địch nhân, không ngừng dùng ngôn ngữ để châm ngòi đả kích ý chí chiến đấu của địch nhân. Chiến thuật thì coi trọng việc vừa mới ra tay tuyệt đối không lưu tình với địch thủ.
Một kiếm của Chung Lập Dương như thiểm điện, nhanh tới mức khiến cho mắt người ta chỉ trực nhảy ra khỏi hốc mắt, xem ra, dường muốn dùng một kiếm đánh bại Sở Mộ, khiến cho Sở Mộ không có cách nào xoay chuyển tình thế.
- Ngươi sẽ ứng phó thế nào đây?
Trong mắt Lôi Hạo có một vòng tinh mang hiện lên, thầm nghĩ một tiếng.
Sở Mộ nhanh chóng bước ra, một kiếm của Chung Lập Dương thất bại, trong lúc kinh ngạc Chung Lập Dương lại chém ngang một kiếm, biến ảo, tự nhiên đuổi theo sát Sở Mộ, không để cho Sở Mộ có chút cơ hội nào.
Bước chân của Sở Mộ rối loạn, tiến thoái tự nhiên, mỗi một kiếm của Chung Lập Dương đều thất bại, thấy vậy, đám người đứng xem bên dưới trợn mắt há hốc mòm.
- Sở Mộ này quả nhiên có ẩn giấu.
Trọng tài tổ thứ mười vuốt chòm râu của mình, âm thàm cười nói.
Chính là bởi vì hắn cảm thấy trước đó Sở Mộ chiến đấu có ẩn dấu không ít thực lực, cho nên mới cố gắng sắp xếp Sở Mộ đấu với Chung Lập Dương.
Chung Lập Dương liên tục đánh ra nhiều kiếm nhưng mà không có tác dụng, hắn không những không có nổi giận mà càng thêm tỉnh táo, thể hiện ra tố chất của một Kiếm giả ưu tú.
Hắn xuất kiếm, nhanh hơn mạnh hơn, biến ảo hơn, nhưng mà vẫn không có cách nào đánh trúng được Sở Mộ.
- Năng lực né tránh thật cao minh.
Lôi Hạo và Kim hà nhìn thấy vậy sắc mặt thi nhau biến đổi, âm thầm kinh hãi không thôi.
Kiếm của Chung Lập Dương dừng lại một lát, khiến cho người ta cảm thấy hắn muốn dừng tay. Nhưng mà đúng trong nháy mắt này hắn lại đâm ra một kiếm, dưới một kiếm này có năm đạo kiếm quang chói mắt hiện lên, khiến cho thị giác người ta xuất hiện phán đoán sai lầm.
Nhưng năm đạo kiếm quang này vẫn không có cách nào tạo thành bất luận ảnh hưởng gì với Sở Mộ.
- ngươi khiến cho ta cảm thấy khiếp sợ, cho nên ta muốn xuất ra toàn lực.
Vẻ mặt Chung Lập Dương biến đổi, lại chém ra một kiếm, mười đạo kiếm quang chói mắt làm cho người ta khó phân biệt được thật giả.
Tiếp theo mười đạo kiếm quang kia đột nhiên nhoáng lên một cái, giống như là hội tụ lại, một kiếm này mang theo quang mang chói mắt, làm cho hai mắt mọi người giống như bị ánh sáng chói lọi chiếu vào, không khỏi dùng tay để che mắt.
Cùng lúc đó, trong đầu bọn họ đều không hẹn mà cùng có một suy nghĩ: Sở Mộ thua.
Chung Lập Dương cũng cho rằng là như vậy.
- Không ngờ lại đạt tới cấp độ tụ quang, Sở Mộ nguy hiểm rồi.
Lôi Hạo nheo hai mắt lại, thầm nghĩ một tiếng.