- Đây không phải là giả đan.
Trần Kỳ Cốc nói một câu lập tức khiến cho tất cả thanh âm hoài nghi im bặt. Nhìn Trần Kỳ Cốc, chờ lời nói kế tiếp của hắn.
Sau mười tức, ánh mắt Trần Kỳ Cốc từ trên đan dược màu ngà sữa chuyển về phía Sở Mộ.
- Loại đan dược này, trải qua thời gian dài xem xét, là đan dược cửu phẩm. Hẳn là đan dược trị liệu. Chỉ là trước kia ta chưa từng thấy qua, không biết loại đan dược này tên gì?
Lời nói của Trần Kỳ Cốc khiến cho rất nhiều người cảm thấy khiếp sợ.
Ngay cả đan dược mà Luyện Đan tông sư cũng không thấy qua, cũng không phải giả đan. Vậy rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
- Hồi Dương đan.
Sở Mộ mở miệng, lạnh nhạt nói.
- Kiếm giả dưới Khí Hải cảnh, mặc kệ bị thương cỡ nào, chỉ cần không có chính thức tử vong. Sau khi phục dụng khỏa đan dược này là có thể kéo dài hơn tàn, bảo đảm trong vòng một giờ sẽ không tử vong.
Sở Mộ vừa mới mở miệng, mọi người giật mình, tiếp đó hít sâu một hơi.
Nếu như theo lời Sở Mộ nói là thật, như vậy giá trị của Hồi Dương đan này cực cao, cực cao.
Không có cách nào trị hết nội ngoại thương, cũng không có cách nào phụ trợ tu luyện. Càng không có cách nào trực tiếp tăng lên tu vi. Nhưng mà cố thể làm cho một người trọng thương gần chết kéo dài hơn tài. Trong một giờ này đủ để đưa ra các đối sách, chậm rãi trị liệu, có xác suất rất lớn cứu lại một cái mạng.
Có thể nói Hồi Dương đan này là một loại đan dược cứu mạng.
Đương nhiên bởi vì chỉ là cửu phẩm cho nên Hồi dương đan cũng có hạn chế của nó. Một giờ, hơn nữa chỉ có tác dụng với Kiếm giả tu vi dưới Khí Hải cảnh.
Trong cả Thiên Hoang giới này, Kiếm giả Khí Hải cảnh kỳ thực chiếm tỉ lệ rất lớn, cho nên giá trị của Hồi Dương đan kỳ thực không thể đán h giá.
Trần Kỳ Cốc cũng không có cách nào che dấu sự khiếp sợ trong lòng, hoàn toàn biểu hiện trên mặt hắn.
Nghiêm túc mà nói, đan dược cửu phẩm, kỳ thực cũng không coi là đan dược cao cấp tới đâu. Căn bản không có khả năng xuất hiện loại đan dược có tính chất cứu mạng như vậy. Nhưng mà lúc này Sở Mộ lại nói cho hắn biết. Đan dược màu ngà sữa trong tay hắn là một loại đan dược có thể cứu mạng, phá vỡ nhận thức của hắn.
Trong lòng Trần Kỳ Cốc không khỏi sinh ra nghi hoặc, cảm thấy Sở Mộ nói láo.
Nhưng mà hắn lại nhanh chóng ném ý nghĩ này ra sau đầu, có đúng như lời Sở Mộ nói hay không chỉ cần đi kiểm tra, nghiêm cứu một chút là được.
Ý niệm này hiện lên trong đầu, Trần Kỳ Cốc âm thầm gật đầu, trực tiếp đứng lên, nhìn quang một vòng rồi tuyên bố quán quân.
- Lần thi đấu luyện đan Biên Hoang thành tới đây là kết thúc. Quán quân thuộc về..
Lập tức, người Thiên Đan lâu và Tiểu Đan các đều khẩn trương. Chuyện này liên quan tới lợi ích, thậm chí là vận mệnh của bọn họ, cho nên bọn họ không có cách nào bảo trì bình tĩnh được.
Trên khuôn mặt của trung niên Luyện đan sư Thiên Đan lâu có chút tự tin, lại có chút khẩn trương.
Hắn đại biểu cho Thiên Đan lâu, lại là một trong những Luyện Đan sư của Thiên Đan lâu, đại biểu cho lợi ích và hình tượng của Thiên Đan lâu. Lúc tới đây cao tầng Thiên Đan lâu từng cho hắn một sứ mệnh, đó là chỉ có thể thắng, không được thua.
Biên Hoang thành chỉ là một thành trì cấp thấp, Thiên Đan lâu ở nơi này. Nói thật, lợi ích sinh ra đối với chỉnh thể của Thiên Đan lâu mà nói, không có ý nghĩa. Coi như là thị trường đan dược mất đi năm thành, cũng không có gì ảnh hưởng. Chủ yếu là vấn đề danh vọng, tối thiểu nhất là người Thiên Đan lâu cho rằng như vậy.
Thời khắc cuối cùng đã tới.
Bờ môi Trần Kỳ Cốc khẽ động, thanh âm tuyền ra.
- Thứ nhất là.... Sở Mộ Tiểu Đan các.
Mấy chữ vừa mới ra khỏi miệng, đám người Nạp Lan Phong Hoa hoàn toàn ngơ ngẩn, tư duy thoáng cái dừng lại, phản ứng không kịp, hạnh phúc tới quá mức đột nhiên như thế, phảng phất như trong dự liệu, nhưng mà lại nằm ngoài dự đoán.
Mà người Thiên Đan lâu thì thoáng cái xụi lơ trên ghế, dường như bị rút sạch xương sống vậy. Toàn thân mềm nhũn vô lực. Sắc mặt trung niên Luyện Đan sư kia bỗng nhiên biến sắc, mất đi lý trí, rống to.
- Điều này không có khả năng, ta không pục. Ta là Luyện Đan đại sư đỉnh phong, hắn chẳng qua chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, sao hắn có thể đạt được thứ nhất? Hơn nữa cái gọi là Hồi Dương đan kia căn bản chưa được chứng minh là đúng, ai dám đảm bảo nó là đan dược cơ chứ?
Vẻ mặt Trần Kỳ Cốc bỗng nhiên lạnh lẽo, hắn là một người công chính, đồng thời cũng là một Tông sư, có khí độ của Tông sư. Đồng thời hắn cũng có tôn nghiêm của mình, nếu như hắn làm việc tư mà bị nói như vậy hắn sẽ xấu hổ bất an. Nhưng mà sự thực là như vậy, không được phép nghi vấn, đây là quyền uy của hắn.
Chỉ là trung niên Luyện đan sư của Thiên Đan lâu dường như mất đi lý trí, căn bản không nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo như băng của Trần Kỳ Cốc khi nhìn về phía hắn.
- Quán quân phải thuộc về ta.
Trung niên luyện đan sư tiếp tục quát.
Trần Kỳ Cốc không nói gì, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào trung niên luyện đan sư. Rốt cuộc cũng khiến cho hắn cảm thấy lạnh lẽo toàn thân, toàn thân không tự chủ được mà run rẩy. Phảng phất như bị dội một gáo nước lạnh, nhanh chóng tỉnh táo lại. Trong lòng lúc này nghĩ lại còn cảm thấy sợ hãi không thôi. Trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Hắn ở trước mặt nhiều người dám công khai chấp vấn một vị Luyện đan tông sư. Lại là trưởng lão của Luyện Đan sư liên minh. Cho dù hắn là đại sư đỉnh phong, chỉ còn cách tông sư một đường, nhưng mà cũng không có cách nào xác định được hắn có thể trở thành tông sư hay không.
- Người có suy nghĩ giống như ngươi có lẽ không ít.
Ánh mắt Trần Kỳ Cốc chậm rãi đảo qua, cực kỳ uy nghiêm, nói.
- Hồi Dương đan này ta không có cách nào xác định tác dụng cụ thể của nó, có phải thần kỳ như lời Sở Mộ nói hay không. Chuyện này còn cần thêm thời gian dài xem xét. Nhưng mà ta dùng kiến thức và kinh nghiệm của mình, dùng danh dự và tư cách của ta cam doan. Đây không phải là giả đan, mà là đan dược thực sự. Hơn nữa còn là đan dược cửu phẩm, về phần lý do đạt được quán quân. Rất đơn giản, phẩm chất của Hồi Dương đan này đạt tới tốt đỉnh phong, nửa bước Vô Hạ. So với Hồng Tủy đan miễn cưỡng đạt tới tốt của ngươi còn cao cấp hơn.
Tất cả mọi người không nói gì, Trần Kỳ Cốc dùng danh dự và tưu cách của một Tông sư cam đoan. nếu như lại có người nghi hoặc, đó chính là gây khó dễ cho hắn.
Trần Kỳ Cốc nói một câu lập tức khiến cho tất cả thanh âm hoài nghi im bặt. Nhìn Trần Kỳ Cốc, chờ lời nói kế tiếp của hắn.
Sau mười tức, ánh mắt Trần Kỳ Cốc từ trên đan dược màu ngà sữa chuyển về phía Sở Mộ.
- Loại đan dược này, trải qua thời gian dài xem xét, là đan dược cửu phẩm. Hẳn là đan dược trị liệu. Chỉ là trước kia ta chưa từng thấy qua, không biết loại đan dược này tên gì?
Lời nói của Trần Kỳ Cốc khiến cho rất nhiều người cảm thấy khiếp sợ.
Ngay cả đan dược mà Luyện Đan tông sư cũng không thấy qua, cũng không phải giả đan. Vậy rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
- Hồi Dương đan.
Sở Mộ mở miệng, lạnh nhạt nói.
- Kiếm giả dưới Khí Hải cảnh, mặc kệ bị thương cỡ nào, chỉ cần không có chính thức tử vong. Sau khi phục dụng khỏa đan dược này là có thể kéo dài hơn tàn, bảo đảm trong vòng một giờ sẽ không tử vong.
Sở Mộ vừa mới mở miệng, mọi người giật mình, tiếp đó hít sâu một hơi.
Nếu như theo lời Sở Mộ nói là thật, như vậy giá trị của Hồi Dương đan này cực cao, cực cao.
Không có cách nào trị hết nội ngoại thương, cũng không có cách nào phụ trợ tu luyện. Càng không có cách nào trực tiếp tăng lên tu vi. Nhưng mà cố thể làm cho một người trọng thương gần chết kéo dài hơn tài. Trong một giờ này đủ để đưa ra các đối sách, chậm rãi trị liệu, có xác suất rất lớn cứu lại một cái mạng.
Có thể nói Hồi Dương đan này là một loại đan dược cứu mạng.
Đương nhiên bởi vì chỉ là cửu phẩm cho nên Hồi dương đan cũng có hạn chế của nó. Một giờ, hơn nữa chỉ có tác dụng với Kiếm giả tu vi dưới Khí Hải cảnh.
Trong cả Thiên Hoang giới này, Kiếm giả Khí Hải cảnh kỳ thực chiếm tỉ lệ rất lớn, cho nên giá trị của Hồi Dương đan kỳ thực không thể đán h giá.
Trần Kỳ Cốc cũng không có cách nào che dấu sự khiếp sợ trong lòng, hoàn toàn biểu hiện trên mặt hắn.
Nghiêm túc mà nói, đan dược cửu phẩm, kỳ thực cũng không coi là đan dược cao cấp tới đâu. Căn bản không có khả năng xuất hiện loại đan dược có tính chất cứu mạng như vậy. Nhưng mà lúc này Sở Mộ lại nói cho hắn biết. Đan dược màu ngà sữa trong tay hắn là một loại đan dược có thể cứu mạng, phá vỡ nhận thức của hắn.
Trong lòng Trần Kỳ Cốc không khỏi sinh ra nghi hoặc, cảm thấy Sở Mộ nói láo.
Nhưng mà hắn lại nhanh chóng ném ý nghĩ này ra sau đầu, có đúng như lời Sở Mộ nói hay không chỉ cần đi kiểm tra, nghiêm cứu một chút là được.
Ý niệm này hiện lên trong đầu, Trần Kỳ Cốc âm thầm gật đầu, trực tiếp đứng lên, nhìn quang một vòng rồi tuyên bố quán quân.
- Lần thi đấu luyện đan Biên Hoang thành tới đây là kết thúc. Quán quân thuộc về..
Lập tức, người Thiên Đan lâu và Tiểu Đan các đều khẩn trương. Chuyện này liên quan tới lợi ích, thậm chí là vận mệnh của bọn họ, cho nên bọn họ không có cách nào bảo trì bình tĩnh được.
Trên khuôn mặt của trung niên Luyện đan sư Thiên Đan lâu có chút tự tin, lại có chút khẩn trương.
Hắn đại biểu cho Thiên Đan lâu, lại là một trong những Luyện Đan sư của Thiên Đan lâu, đại biểu cho lợi ích và hình tượng của Thiên Đan lâu. Lúc tới đây cao tầng Thiên Đan lâu từng cho hắn một sứ mệnh, đó là chỉ có thể thắng, không được thua.
Biên Hoang thành chỉ là một thành trì cấp thấp, Thiên Đan lâu ở nơi này. Nói thật, lợi ích sinh ra đối với chỉnh thể của Thiên Đan lâu mà nói, không có ý nghĩa. Coi như là thị trường đan dược mất đi năm thành, cũng không có gì ảnh hưởng. Chủ yếu là vấn đề danh vọng, tối thiểu nhất là người Thiên Đan lâu cho rằng như vậy.
Thời khắc cuối cùng đã tới.
Bờ môi Trần Kỳ Cốc khẽ động, thanh âm tuyền ra.
- Thứ nhất là.... Sở Mộ Tiểu Đan các.
Mấy chữ vừa mới ra khỏi miệng, đám người Nạp Lan Phong Hoa hoàn toàn ngơ ngẩn, tư duy thoáng cái dừng lại, phản ứng không kịp, hạnh phúc tới quá mức đột nhiên như thế, phảng phất như trong dự liệu, nhưng mà lại nằm ngoài dự đoán.
Mà người Thiên Đan lâu thì thoáng cái xụi lơ trên ghế, dường như bị rút sạch xương sống vậy. Toàn thân mềm nhũn vô lực. Sắc mặt trung niên Luyện Đan sư kia bỗng nhiên biến sắc, mất đi lý trí, rống to.
- Điều này không có khả năng, ta không pục. Ta là Luyện Đan đại sư đỉnh phong, hắn chẳng qua chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, sao hắn có thể đạt được thứ nhất? Hơn nữa cái gọi là Hồi Dương đan kia căn bản chưa được chứng minh là đúng, ai dám đảm bảo nó là đan dược cơ chứ?
Vẻ mặt Trần Kỳ Cốc bỗng nhiên lạnh lẽo, hắn là một người công chính, đồng thời cũng là một Tông sư, có khí độ của Tông sư. Đồng thời hắn cũng có tôn nghiêm của mình, nếu như hắn làm việc tư mà bị nói như vậy hắn sẽ xấu hổ bất an. Nhưng mà sự thực là như vậy, không được phép nghi vấn, đây là quyền uy của hắn.
Chỉ là trung niên Luyện đan sư của Thiên Đan lâu dường như mất đi lý trí, căn bản không nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo như băng của Trần Kỳ Cốc khi nhìn về phía hắn.
- Quán quân phải thuộc về ta.
Trung niên luyện đan sư tiếp tục quát.
Trần Kỳ Cốc không nói gì, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào trung niên luyện đan sư. Rốt cuộc cũng khiến cho hắn cảm thấy lạnh lẽo toàn thân, toàn thân không tự chủ được mà run rẩy. Phảng phất như bị dội một gáo nước lạnh, nhanh chóng tỉnh táo lại. Trong lòng lúc này nghĩ lại còn cảm thấy sợ hãi không thôi. Trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Hắn ở trước mặt nhiều người dám công khai chấp vấn một vị Luyện đan tông sư. Lại là trưởng lão của Luyện Đan sư liên minh. Cho dù hắn là đại sư đỉnh phong, chỉ còn cách tông sư một đường, nhưng mà cũng không có cách nào xác định được hắn có thể trở thành tông sư hay không.
- Người có suy nghĩ giống như ngươi có lẽ không ít.
Ánh mắt Trần Kỳ Cốc chậm rãi đảo qua, cực kỳ uy nghiêm, nói.
- Hồi Dương đan này ta không có cách nào xác định tác dụng cụ thể của nó, có phải thần kỳ như lời Sở Mộ nói hay không. Chuyện này còn cần thêm thời gian dài xem xét. Nhưng mà ta dùng kiến thức và kinh nghiệm của mình, dùng danh dự và tư cách của ta cam doan. Đây không phải là giả đan, mà là đan dược thực sự. Hơn nữa còn là đan dược cửu phẩm, về phần lý do đạt được quán quân. Rất đơn giản, phẩm chất của Hồi Dương đan này đạt tới tốt đỉnh phong, nửa bước Vô Hạ. So với Hồng Tủy đan miễn cưỡng đạt tới tốt của ngươi còn cao cấp hơn.
Tất cả mọi người không nói gì, Trần Kỳ Cốc dùng danh dự và tưu cách của một Tông sư cam đoan. nếu như lại có người nghi hoặc, đó chính là gây khó dễ cho hắn.