Giọng nói Phách Đao Vương vô cùng chân thành, chứng tỏ lời hắn nói là lời nói thật. Đương nhiên, nếu như hắn là nói dối, chỉ có thể nói rõ lòng dạ người này quá sâu. Chẳng qua là lời nói thật hay lời nói dối, tất nhiên sẽ có một ngày nhìn thấy rõ ràng.
Bất kể nói thế nào, tối thiểu hiện tại Sở Mộ tương đối cảm kích Phách Đao Vương.
Vừa lúc, Phách Đao Vương cũng cần phải quay về Nhân Thành. Hắn thoải mái cho Sở Mộ đồng hành. Có Phách Đao Vương, tu vi Đại Đế nửa bước tiếng tăm lừng lẫy này đồng hành đi tới Nhân Thành, ai dám trêu chọc Sở Mộ. Vừa đồng hành, tất nhiên bọn họ không tránh được sẽ nói chuyện phiếm một hồi.
- Hóa ra ngươi chính là Sở Vương Đình.
Sau khi Phách Đao Vương biết được tên họ của Sở Mộ, vô cùng chấn động kinh sợ. Bất chợt hắn cười to:
- Xem ra lần này ta thực sự làm một chuyện rất tốt đối với Nhân tộc.
Đứng đầu lưu danh Kiếm Nhai, được khen là tuyệt thế thiên kiêu áp chế các thiên tài khác tối thiểu vạn năm. Người như vậy trưởng thành lên, đối với Nhân tộc mà nói, sẽ có tác dụng lớn lao.
- Nghe nói khi trước, ngươi từ chối lời mời của Thiên Môn Đồ Tông và Vũ Văn Thị. Thế nào, có hứng thú tới Cự Đao Môn chúng ta hay không.
Phách Đao Vương thuận miệng cười nói, lại không biết Sở Mộ vô cùng chấn động kinh sợ.
Cự Đao Môn!
Phách Đao Vương không ngờ là người của Cự Đao Môn. Trước đây, thời điểm Sở Mộ tiến vào giới Sát Lục, đã bị người của Cự Đao Môn lừa gạt hết năm trăm kết tinh pháp tắc. Sau đó hắn lại chém giết mấy cao thủ Tuyệt Thế Cảnh của Cự Đao Môn. Hiện tại mình lại bị Cự Đao Môn Phách Đao Vương cứu. Suy nghĩ một chút vận mệnh này thật đúng là kỳ lạ.
- Đa tạ lòng tốt của tiền bối. Chỉ có điều ta cũng không tính gia nhập vào thế lực nào.
Sở Mộ từ chối.
- Không có việc gì. Ta cũng không có trông cậy có thể thành công chiêu mộ được ngươi.
Phách Đao Vương lại rất rộng rãi. Dù sao, ngay cả lời mời của thế lực như Thiên Môn Đồ Tông Vũ Văn Thị vậy, đối phương còn từ chối. Hắn từ chối Cự Đao Môn cũng không tính là gì cả.
Sau khi đến Nhân Thành, Phách Đao Vương lại lấy ra một khối lệnh bài màu vàng đưa cho Sở Mộ. Lệnh bài lớn chừng bàn tay. Đó là một bản thu nhỏ của thanh cự đao. Cũng chính là bản thu nhỏ của phách đao do Phách Đao Vương sử dụng. Phía trên có một chữ phách. Nó còn mang theo một đao ý bá đạo tuyệt luân.
- Đây là Phách Đao Lệnh của ta. Nếu như ngươi cần giúp đỡ, có thể cầm nó đi tới Cự Đao Môn. Nếu như ở bên ngoài gặp phải người của Cự Đao Môn, lệnh bài kia cũng có tác dụng.
Phách Đao Vương nói xong, giao Phách Đao Lệnh cho Sở Mộ, rồi nhanh chóng rời khỏi đó.
Sở Mộ không thể làm gì khác hơn là nhận lấy Phách Đao Lệnh. Điều này làm cho hắn có ấn tượng đổi mới không nhỏ đối với Cự Đao Môn.
- Không biết Minh Kính huynh có quay về Nhân Thành hay không?
Sau khi thu hồi Phách Đao Lệnh, Sở Mộ thầm nghĩ. Hắn cũng không biết được rõ ràng lúc đó sau khi Minh Kính rời khỏi đã đi tới nơi nào. Hắn chỉ hy vọng không phải là bị người của Diệp gia đuổi kịp. Nếu không chắc hẳn kết quả sẽ rất thảm.
- Đi Cự Đao Môn một chuyến. Để cho người của Cự Đao Môn chú ý một chút.
Sở Mộ bỗng nhiên nghĩ đến.
Ngay lập tức hắn lên đường đi tới Cự Đao Môn. Có Phách Đao Lệnh do Phách Đao Vương cho, Sở Mộ trực tiếp được xem là quý khách, được tiếp đón rất tốt. Sở Mộ cũng đưa ra hi vọng người của Cự Đao Môn tìm kiếm tung tích của Minh Kính một chút. Nếu như gặp được nguy hiểm, tận lực cứu giúp v.v.
Làm bằng hữu, điều Sở Mộ có thể làm đã làm. Hiện tại, hắn cũng không có năng lực đi đối đầu với tám cường giả cấp Thánh Tôn của Diệp gia.
- Lại đi bế quan tu luyện một khoảng thời gian vậy.
Thầm nghĩ, Sở Mộ lại đi tới Nhân Điện.
Lần này một bế quan chính là một tháng. Sau khi xuất quan, tu vi của Sở Mộ đạt tới trình độ Tuyệt Thế Cảnh nhị luyện trung giai. Thực lực cũng có nâng cao một chút. Mặt khác chính là Minh Kính tìm được hắn.
- Minh Kính huynh còn sống à.
Sở Mộ cười nói.
- Còn chưa có làm đại cữu tử của ngươi, làm sao có thể chết được.
Minh Kính nói với khẩu khí này, là quyết tâm gả muội muội của mình cho Sở Mộ. Điều này khiến cho Sở Mộ cảm thấy rất bất đắc dĩ:
- Sở huynh, ta quyết định rời khỏi giới Sát Lục.
- Vì sao?
Sở Mộ không giải thích được.
- Thực lực của ta không đủ. Mục đích ban đầu khi tiến vào giới Sát Lục chính là rèn luyện, nâng cao tu vi và thực lực. Nhưng nếu như người của Diệp gia đã tiến vào đây, thực lực của ta bây giờ cũng không phải là đối thủ của bọn họ. Còn liên lụy đến Sở huynh.
Minh Kính nói.
- A... Minh Kính, thật ra ta có một chuyện muốn nói cho ngươi biết.
Sở Mộ suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói thật cho hắn biết. Để tránh hắn phải chịu tiếng xấu thay cho người khác.
Nhưng vào lúc này, một hồi âm thanh vô cùng sắc bén, xé rách trời cao, đánh xuống mặt đất. Giống như là Ma thần viễn cổ thổi lên kèn lệnh, khiến cho vô số người kinh động.
Từng bóng người xuất hiện ở trên không trung của Nhân Thành. Mỗi một người đều tản ra chấn động khí tức kinh người.
- Loại âm thanh này...
- Là kèn lệnh chiến tranh.
- Chiến trường Sát Lục sắp thật sự mở ra.
- Ta đã biết, sau mỗi lần có phù văn Thiên Tứ rơi xuống, nhất định sẽ có chuyện lớn sắp phát sinh. Chiến trường Sát Lục thật sự mở ra. Không biết lại có bao nhiêu người sẽ chết ở trong đó.
Chiến trường Sát Lục vẫn luôn tồn tại. Bất kỳ kẻ nào bất cứ lúc nào đều có thể tiến vào. Nhưng đó là chỉ chiến trường Sát Lục ở trạng thái bình thường. Khi mở ra trạng thái chiến trường Sát Lục, tất cả sương mù màu đỏ đều sẽ biến mất. Đồng thời quy tắc trong đó sẽ phát sinh một ít biến hóa. Ví dụ như, người tiến vào trong đó sau khi chém giết người ở trận doanh đối địch, sẽ nhận được chiến công tương ứng.
Chiến công có lợi ích gì?
Chiến công có rất nhiều tác dụng. Có thể ở thần điện Sát Lục tiến hành trao đổi các loại bảo vật phù văn v.v.
- Ta không đi nữa. Ta muốn đi vào chiến trường Sát Lục chân chính.
Minh Kính bỗng nhiên nói. Hắn vốn quyết định muốn rời khỏi đây. Nhưng hiện tại hắn đã thay đổi chủ ý. Chiến trường Sát Lục thật sự mở ra, tiến vào trong đó chém giết địch tộc có thể nhận được chiến công. Sau đó, có thể dùng chiến công tiến hành trao đổi ở thần điện Sát Lục. Đến lúc đó tu vi có thể tăng lên tốt hơn, đạt được mục đích nâng cao thực lực như hắn muốn.
Bất kể nói thế nào, tối thiểu hiện tại Sở Mộ tương đối cảm kích Phách Đao Vương.
Vừa lúc, Phách Đao Vương cũng cần phải quay về Nhân Thành. Hắn thoải mái cho Sở Mộ đồng hành. Có Phách Đao Vương, tu vi Đại Đế nửa bước tiếng tăm lừng lẫy này đồng hành đi tới Nhân Thành, ai dám trêu chọc Sở Mộ. Vừa đồng hành, tất nhiên bọn họ không tránh được sẽ nói chuyện phiếm một hồi.
- Hóa ra ngươi chính là Sở Vương Đình.
Sau khi Phách Đao Vương biết được tên họ của Sở Mộ, vô cùng chấn động kinh sợ. Bất chợt hắn cười to:
- Xem ra lần này ta thực sự làm một chuyện rất tốt đối với Nhân tộc.
Đứng đầu lưu danh Kiếm Nhai, được khen là tuyệt thế thiên kiêu áp chế các thiên tài khác tối thiểu vạn năm. Người như vậy trưởng thành lên, đối với Nhân tộc mà nói, sẽ có tác dụng lớn lao.
- Nghe nói khi trước, ngươi từ chối lời mời của Thiên Môn Đồ Tông và Vũ Văn Thị. Thế nào, có hứng thú tới Cự Đao Môn chúng ta hay không.
Phách Đao Vương thuận miệng cười nói, lại không biết Sở Mộ vô cùng chấn động kinh sợ.
Cự Đao Môn!
Phách Đao Vương không ngờ là người của Cự Đao Môn. Trước đây, thời điểm Sở Mộ tiến vào giới Sát Lục, đã bị người của Cự Đao Môn lừa gạt hết năm trăm kết tinh pháp tắc. Sau đó hắn lại chém giết mấy cao thủ Tuyệt Thế Cảnh của Cự Đao Môn. Hiện tại mình lại bị Cự Đao Môn Phách Đao Vương cứu. Suy nghĩ một chút vận mệnh này thật đúng là kỳ lạ.
- Đa tạ lòng tốt của tiền bối. Chỉ có điều ta cũng không tính gia nhập vào thế lực nào.
Sở Mộ từ chối.
- Không có việc gì. Ta cũng không có trông cậy có thể thành công chiêu mộ được ngươi.
Phách Đao Vương lại rất rộng rãi. Dù sao, ngay cả lời mời của thế lực như Thiên Môn Đồ Tông Vũ Văn Thị vậy, đối phương còn từ chối. Hắn từ chối Cự Đao Môn cũng không tính là gì cả.
Sau khi đến Nhân Thành, Phách Đao Vương lại lấy ra một khối lệnh bài màu vàng đưa cho Sở Mộ. Lệnh bài lớn chừng bàn tay. Đó là một bản thu nhỏ của thanh cự đao. Cũng chính là bản thu nhỏ của phách đao do Phách Đao Vương sử dụng. Phía trên có một chữ phách. Nó còn mang theo một đao ý bá đạo tuyệt luân.
- Đây là Phách Đao Lệnh của ta. Nếu như ngươi cần giúp đỡ, có thể cầm nó đi tới Cự Đao Môn. Nếu như ở bên ngoài gặp phải người của Cự Đao Môn, lệnh bài kia cũng có tác dụng.
Phách Đao Vương nói xong, giao Phách Đao Lệnh cho Sở Mộ, rồi nhanh chóng rời khỏi đó.
Sở Mộ không thể làm gì khác hơn là nhận lấy Phách Đao Lệnh. Điều này làm cho hắn có ấn tượng đổi mới không nhỏ đối với Cự Đao Môn.
- Không biết Minh Kính huynh có quay về Nhân Thành hay không?
Sau khi thu hồi Phách Đao Lệnh, Sở Mộ thầm nghĩ. Hắn cũng không biết được rõ ràng lúc đó sau khi Minh Kính rời khỏi đã đi tới nơi nào. Hắn chỉ hy vọng không phải là bị người của Diệp gia đuổi kịp. Nếu không chắc hẳn kết quả sẽ rất thảm.
- Đi Cự Đao Môn một chuyến. Để cho người của Cự Đao Môn chú ý một chút.
Sở Mộ bỗng nhiên nghĩ đến.
Ngay lập tức hắn lên đường đi tới Cự Đao Môn. Có Phách Đao Lệnh do Phách Đao Vương cho, Sở Mộ trực tiếp được xem là quý khách, được tiếp đón rất tốt. Sở Mộ cũng đưa ra hi vọng người của Cự Đao Môn tìm kiếm tung tích của Minh Kính một chút. Nếu như gặp được nguy hiểm, tận lực cứu giúp v.v.
Làm bằng hữu, điều Sở Mộ có thể làm đã làm. Hiện tại, hắn cũng không có năng lực đi đối đầu với tám cường giả cấp Thánh Tôn của Diệp gia.
- Lại đi bế quan tu luyện một khoảng thời gian vậy.
Thầm nghĩ, Sở Mộ lại đi tới Nhân Điện.
Lần này một bế quan chính là một tháng. Sau khi xuất quan, tu vi của Sở Mộ đạt tới trình độ Tuyệt Thế Cảnh nhị luyện trung giai. Thực lực cũng có nâng cao một chút. Mặt khác chính là Minh Kính tìm được hắn.
- Minh Kính huynh còn sống à.
Sở Mộ cười nói.
- Còn chưa có làm đại cữu tử của ngươi, làm sao có thể chết được.
Minh Kính nói với khẩu khí này, là quyết tâm gả muội muội của mình cho Sở Mộ. Điều này khiến cho Sở Mộ cảm thấy rất bất đắc dĩ:
- Sở huynh, ta quyết định rời khỏi giới Sát Lục.
- Vì sao?
Sở Mộ không giải thích được.
- Thực lực của ta không đủ. Mục đích ban đầu khi tiến vào giới Sát Lục chính là rèn luyện, nâng cao tu vi và thực lực. Nhưng nếu như người của Diệp gia đã tiến vào đây, thực lực của ta bây giờ cũng không phải là đối thủ của bọn họ. Còn liên lụy đến Sở huynh.
Minh Kính nói.
- A... Minh Kính, thật ra ta có một chuyện muốn nói cho ngươi biết.
Sở Mộ suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói thật cho hắn biết. Để tránh hắn phải chịu tiếng xấu thay cho người khác.
Nhưng vào lúc này, một hồi âm thanh vô cùng sắc bén, xé rách trời cao, đánh xuống mặt đất. Giống như là Ma thần viễn cổ thổi lên kèn lệnh, khiến cho vô số người kinh động.
Từng bóng người xuất hiện ở trên không trung của Nhân Thành. Mỗi một người đều tản ra chấn động khí tức kinh người.
- Loại âm thanh này...
- Là kèn lệnh chiến tranh.
- Chiến trường Sát Lục sắp thật sự mở ra.
- Ta đã biết, sau mỗi lần có phù văn Thiên Tứ rơi xuống, nhất định sẽ có chuyện lớn sắp phát sinh. Chiến trường Sát Lục thật sự mở ra. Không biết lại có bao nhiêu người sẽ chết ở trong đó.
Chiến trường Sát Lục vẫn luôn tồn tại. Bất kỳ kẻ nào bất cứ lúc nào đều có thể tiến vào. Nhưng đó là chỉ chiến trường Sát Lục ở trạng thái bình thường. Khi mở ra trạng thái chiến trường Sát Lục, tất cả sương mù màu đỏ đều sẽ biến mất. Đồng thời quy tắc trong đó sẽ phát sinh một ít biến hóa. Ví dụ như, người tiến vào trong đó sau khi chém giết người ở trận doanh đối địch, sẽ nhận được chiến công tương ứng.
Chiến công có lợi ích gì?
Chiến công có rất nhiều tác dụng. Có thể ở thần điện Sát Lục tiến hành trao đổi các loại bảo vật phù văn v.v.
- Ta không đi nữa. Ta muốn đi vào chiến trường Sát Lục chân chính.
Minh Kính bỗng nhiên nói. Hắn vốn quyết định muốn rời khỏi đây. Nhưng hiện tại hắn đã thay đổi chủ ý. Chiến trường Sát Lục thật sự mở ra, tiến vào trong đó chém giết địch tộc có thể nhận được chiến công. Sau đó, có thể dùng chiến công tiến hành trao đổi ở thần điện Sát Lục. Đến lúc đó tu vi có thể tăng lên tốt hơn, đạt được mục đích nâng cao thực lực như hắn muốn.