Bên trong tầng khí quyển của tinh cầu, tốc độ của tinh hạm không có cách nào đạt được mức lớn nhất. Thậm chí chỉ đạt được một phần mười. Nhưng tinh hạm cấp lưu tinh lại có thể đạt được gấp một nghìn lần vận tốc âm thanh. Cho dù là một phần mười, cũng có thể đạt được tốc độ gấp trăm lần vận tốc âm thanh. Với tốc độ như vậy, Kiếm Vương cửu tinh cũng có không cách nào đuổi theo. Phải biết rằng, pháp tắc của Cổ Thần Giới hoàn thiện, ràng buộc không gian cũng càng cường đại hơn.
Biết Ác Long Tinh Đạo đã không có cách nào đuổi theo, Sở Mộ thở phào nhẹ nhõm. Ngay lập tức hắn ngồi xếp bằng xuống, khôi phục.
Sau khi bạo phát một phen, bản thân cũng có chút vết thương. May là không lớn.
Trên Ác Long Tinh, một quả cầu lửa đi ngược chiều, lao ra khỏi tầng khí quyển..
Sau khi lao ra khỏi tầng khí quyển. Hỏa diễm trên quả cầu lửa kia đều tiêu tan, hiện ra hình dáng thật sự của nó. Không ngờ đó là một chiếc tinh hạm hình thoi cấp lưu tinh có chiều dài năm mươi thước.
Vừa rời khỏi phạm vi của Ác Long Tinh, Sở Mộ và Vương Hoài Lâm mới chính thức thở phào nhẹ nhõm.
Sở Mộ thương thế rất nhẹ. Dưới sự khôi phục của bản thân cùng với sức sống bản nguyên của mộc, hắn nhanh chóng khỏi hẳn.
- Không biết Hạ lão thế nào?
Vương Hoài Lâm lo lắng nói. Hắn cũng tham dự kế hoạch.
- Có lẽ...
Sở Mộ lắc đầu. Bản thân Hạ lão cũng đã nói rất rõ ràng. Hắn bị thương quá nặng. Một khi phát ra thực lực, thương thế sẽ lại càng nặng thêm. Đến lúc đó, hắn sẽ bởi vì thương thế quá nặng mà phải chết. Điều đó là không có cách nào tránh khỏi.
Nghĩ tới đây, hai người không nói gì. Thần sắc bọn họ không khỏi có vài phần buồn bã. Bất kể nói thế nào, bọn họ có thể sống sót chạy trốn, cũng là nhờ Hạ lão sử dụng tính mạng của mình đổi lấy. Hạ lão chính là có ơn cứu mạng đối với hai người bọn họ.
- Vương đại ca, đại ca có biết Ngũ Phương Tinh ở nơi nào hay không?
Sở Mộ nói sang chuyện khác, hỏi.
- Ta đã nghe nói qua về Ngũ Phương Tinh. Đó là một trong mười tinh cầu cao đẳng có sự sống ở tinh hệ Dạ Minh.
Vương Hoài Lâm nói. Hắn lái tinh hạm nhiều năm, đối với những tinh cầu có sự sống trong tinh hệ Dạ Minh tương đối quen thuộc. Cho dù là không đi qua, hắn cũng biết một chút:
- Ta kiểm tra một chút, xem trên chiếc tinh hạm này có tinh đồ hay không?
Bọn họ nhanh chóng kiểm tra. Sau một lát, Vương Hoài Lâm không khỏi thất vọng lắc đầu:
- Trên chiếc tinh hạm này không có tinh đồ.
- Không có tinh đồ. Vậy phải đi tới Ngũ Phương Tinh như thế nào đây?
Sở Mộ khẽ cau mày, dò hỏi. Đối với Cổ Thần Giới, nhận thức của hắn trước sau vẫn có hạn, không bằng Vương Hoài Lâm.
- Ta có đề nghị.
Vương Hoài Lâm suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Cho dù là có tinh đồ. Dựa vào tốc độ của chiếc tinh hạm cấp lưu tinh này, muốn chạy tới Ngũ Phương Tinh, chỉ sợ cũng phải hao phí rất nhiều thời gian. Thậm chí năng lượng không đủ. Cho nên chúng ta không bằng đi tới tinh cầu có sự sống trung đẳng gần đây, sử dụng cánh cửa tinh không tiến hành truyền tống đến Ngũ Phương Tinh.
- Cũng tốt.
Sở Mộ gật đầu.
Một tinh hệ rốt cuộc lớn tới mức nào, Sở Mộ cũng không biết được rõ ràng. Nhưng tốc độ tinh hạm cấp lưu tinh quả thực không đủ nhanh. Bay ở trong tinh không, từ một tinh cầu này đến một tinh cầu khác gần đó, chậm thì phải mất hơn mười ngày, lâu thì mấy tháng thậm chí dài hơn.
Sở Mộ cũng muốn sớm thực hiện xong chuyện Hạ lão ủy thác, sau đó lại đi cố gắng rèn luyện một phen. Trong tinh không, mặc dù là ở bên trong tinh hạm, nhưng cái khó bảo đảm sẽ không lại một lần nữa gặp phải tinh đạo.
Nói cho cùng, tất cả đều bởi vì thực lực chưa đủ. Nếu như đã đạt được Thánh cấp, dựa vào thân thể liền có thể sinh tồn ở trong tinh không, chiến lực kinh người, sợ gì tinh đạo.
Tinh hạm do Vương Hoài Lâm lái, Sở Mộ ngồi. Chiếc tinh hạm cấp lưu tinh này nhanh chóng bay tới một tinh cầu có sự sống ở gần đấy.
Sở Mộ lấy ra đồ Hạ lão giao cho mình. Đó là một khối ngọc, một khối với năm loại màu sắc hỗn, thoạt nhìn hết sức kỳ lạ, chất liệu không tầm thường. Sở Mộ cũng không nhận ra được. Chỉ có điều phía trên miếng ngọc có cấm chế kỳ lạ. Không phải phong cấm lại giống như là phong cấm. Không biết Hạ lão làm sao thu thập, tàng trữ, mà không có bị Ác Long Tinh Đạo phát hiện.
Hạ lão cũng không có nói rõ công dụng của khối ngọc này. Hắn chỉ nói, chỉ có cường giả Thánh cấp của Ngũ Hành Kiếm Tông, mới có thể phá giải. Người khác muốn phá giải, căn bản là không làm được.
Như vậy ngăn chặn khả năng phát hiện bí mật trong đó.
Mặc dù hiếu kỳ, Sở Mộ lại chưa từng nghĩ qua việc sẽ đi phá giải. Chuyện đã đáp ứng lời nhờ vả của người khác, trong đó còn chiếm tiện nghi của người, hơn nữa còn là ân nhân cứu mạng, hắn không làm được.
Hạ lão liều mạng cũng muốn đưa đồ về Ngũ Hành Kiếm Tông, khẳng định không phải là vật tầm thường, tất nhiên là vô cùng trân quý.
Sở Mộ cũng chỉ có giao khối ngọc này đến trong tay của tông chủ Ngũ Hành Kiếm Tông, mới hoàn thành lời nhờ cậy của Hạ lão, mới có thể thở phào một cái.
Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, hắn nghiên cứu một chút. Thứ hắn nghiên cứu chính là phong cấm kỳ quái kia. Sở Mộ biết, cần phải có lực lượng đặc biệt, mới có thể phá giải. Hắn không đủ lực lượng này, không thể làm gì khác hơn là buông tha việc nghiên cứu, thu vào bên trong nhẫn không gian.
Ngoại trừ khối ngọc ra, bên trong nhẫn không gian của Sở Mộ, chỉ có ba mươi mấy vạn Nguyên Đan hạ phẩm và một thanh thánh kiếm hạ phẩm.
Ba mươi mấy vạn Nguyên Đan hạ phẩm, nếu như dùng cho việc tu luyện, thật ra có thể khiến cho Sở Mộ tu luyện một khoảng thời gian. Nhưng không nên quên, Nguyên Đan hạ phẩm không chỉ dùng để tu luyện, cũng làm đồng tiền lưu thông giao dịch giữa các kiếm giả Nhân tộc tại Cổ Thần Giới. Nói trắng ra, đó là chính là tiền. Có vài thời gian, không có tiền lại nửa bước khó đi.
Mặc dù là tinh hạm nhỏ, chỉ có chiều dài năm mươi thước, nhưng không gian bên trong cũng không tính là nhỏ. Sở Mộ hoàn toàn có thể tu luyện kiếm pháp ở trong đó.
Hiện tại hắn đã biết được hai môn kiếm pháp. Một môn là Cuồng Phong Khoái Kiếm, một môn là kiếm pháp Kinh Đào. Hai môn kiếm pháp này, một môn là Nhân cấp đê giai. Một môn là Nhân cấp đỉnh giai. Sở Mộ đều không muốn buông tha.
Thứ nhất là kiếm pháp hắn tu luyện không nhiều lắm, chỉ có hai môn. Thứ hai là Sở Mộ dự định tìm hiểu sâu hơn về kiếm pháp. Bởi vậy hắn cần tu luyện nhiều hơn, càng cao thâm hơn. Như vậy đối với kiếm pháp đọc lướt qua cũng càng thêm sâu sắc hơn.
Biết Ác Long Tinh Đạo đã không có cách nào đuổi theo, Sở Mộ thở phào nhẹ nhõm. Ngay lập tức hắn ngồi xếp bằng xuống, khôi phục.
Sau khi bạo phát một phen, bản thân cũng có chút vết thương. May là không lớn.
Trên Ác Long Tinh, một quả cầu lửa đi ngược chiều, lao ra khỏi tầng khí quyển..
Sau khi lao ra khỏi tầng khí quyển. Hỏa diễm trên quả cầu lửa kia đều tiêu tan, hiện ra hình dáng thật sự của nó. Không ngờ đó là một chiếc tinh hạm hình thoi cấp lưu tinh có chiều dài năm mươi thước.
Vừa rời khỏi phạm vi của Ác Long Tinh, Sở Mộ và Vương Hoài Lâm mới chính thức thở phào nhẹ nhõm.
Sở Mộ thương thế rất nhẹ. Dưới sự khôi phục của bản thân cùng với sức sống bản nguyên của mộc, hắn nhanh chóng khỏi hẳn.
- Không biết Hạ lão thế nào?
Vương Hoài Lâm lo lắng nói. Hắn cũng tham dự kế hoạch.
- Có lẽ...
Sở Mộ lắc đầu. Bản thân Hạ lão cũng đã nói rất rõ ràng. Hắn bị thương quá nặng. Một khi phát ra thực lực, thương thế sẽ lại càng nặng thêm. Đến lúc đó, hắn sẽ bởi vì thương thế quá nặng mà phải chết. Điều đó là không có cách nào tránh khỏi.
Nghĩ tới đây, hai người không nói gì. Thần sắc bọn họ không khỏi có vài phần buồn bã. Bất kể nói thế nào, bọn họ có thể sống sót chạy trốn, cũng là nhờ Hạ lão sử dụng tính mạng của mình đổi lấy. Hạ lão chính là có ơn cứu mạng đối với hai người bọn họ.
- Vương đại ca, đại ca có biết Ngũ Phương Tinh ở nơi nào hay không?
Sở Mộ nói sang chuyện khác, hỏi.
- Ta đã nghe nói qua về Ngũ Phương Tinh. Đó là một trong mười tinh cầu cao đẳng có sự sống ở tinh hệ Dạ Minh.
Vương Hoài Lâm nói. Hắn lái tinh hạm nhiều năm, đối với những tinh cầu có sự sống trong tinh hệ Dạ Minh tương đối quen thuộc. Cho dù là không đi qua, hắn cũng biết một chút:
- Ta kiểm tra một chút, xem trên chiếc tinh hạm này có tinh đồ hay không?
Bọn họ nhanh chóng kiểm tra. Sau một lát, Vương Hoài Lâm không khỏi thất vọng lắc đầu:
- Trên chiếc tinh hạm này không có tinh đồ.
- Không có tinh đồ. Vậy phải đi tới Ngũ Phương Tinh như thế nào đây?
Sở Mộ khẽ cau mày, dò hỏi. Đối với Cổ Thần Giới, nhận thức của hắn trước sau vẫn có hạn, không bằng Vương Hoài Lâm.
- Ta có đề nghị.
Vương Hoài Lâm suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Cho dù là có tinh đồ. Dựa vào tốc độ của chiếc tinh hạm cấp lưu tinh này, muốn chạy tới Ngũ Phương Tinh, chỉ sợ cũng phải hao phí rất nhiều thời gian. Thậm chí năng lượng không đủ. Cho nên chúng ta không bằng đi tới tinh cầu có sự sống trung đẳng gần đây, sử dụng cánh cửa tinh không tiến hành truyền tống đến Ngũ Phương Tinh.
- Cũng tốt.
Sở Mộ gật đầu.
Một tinh hệ rốt cuộc lớn tới mức nào, Sở Mộ cũng không biết được rõ ràng. Nhưng tốc độ tinh hạm cấp lưu tinh quả thực không đủ nhanh. Bay ở trong tinh không, từ một tinh cầu này đến một tinh cầu khác gần đó, chậm thì phải mất hơn mười ngày, lâu thì mấy tháng thậm chí dài hơn.
Sở Mộ cũng muốn sớm thực hiện xong chuyện Hạ lão ủy thác, sau đó lại đi cố gắng rèn luyện một phen. Trong tinh không, mặc dù là ở bên trong tinh hạm, nhưng cái khó bảo đảm sẽ không lại một lần nữa gặp phải tinh đạo.
Nói cho cùng, tất cả đều bởi vì thực lực chưa đủ. Nếu như đã đạt được Thánh cấp, dựa vào thân thể liền có thể sinh tồn ở trong tinh không, chiến lực kinh người, sợ gì tinh đạo.
Tinh hạm do Vương Hoài Lâm lái, Sở Mộ ngồi. Chiếc tinh hạm cấp lưu tinh này nhanh chóng bay tới một tinh cầu có sự sống ở gần đấy.
Sở Mộ lấy ra đồ Hạ lão giao cho mình. Đó là một khối ngọc, một khối với năm loại màu sắc hỗn, thoạt nhìn hết sức kỳ lạ, chất liệu không tầm thường. Sở Mộ cũng không nhận ra được. Chỉ có điều phía trên miếng ngọc có cấm chế kỳ lạ. Không phải phong cấm lại giống như là phong cấm. Không biết Hạ lão làm sao thu thập, tàng trữ, mà không có bị Ác Long Tinh Đạo phát hiện.
Hạ lão cũng không có nói rõ công dụng của khối ngọc này. Hắn chỉ nói, chỉ có cường giả Thánh cấp của Ngũ Hành Kiếm Tông, mới có thể phá giải. Người khác muốn phá giải, căn bản là không làm được.
Như vậy ngăn chặn khả năng phát hiện bí mật trong đó.
Mặc dù hiếu kỳ, Sở Mộ lại chưa từng nghĩ qua việc sẽ đi phá giải. Chuyện đã đáp ứng lời nhờ vả của người khác, trong đó còn chiếm tiện nghi của người, hơn nữa còn là ân nhân cứu mạng, hắn không làm được.
Hạ lão liều mạng cũng muốn đưa đồ về Ngũ Hành Kiếm Tông, khẳng định không phải là vật tầm thường, tất nhiên là vô cùng trân quý.
Sở Mộ cũng chỉ có giao khối ngọc này đến trong tay của tông chủ Ngũ Hành Kiếm Tông, mới hoàn thành lời nhờ cậy của Hạ lão, mới có thể thở phào một cái.
Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, hắn nghiên cứu một chút. Thứ hắn nghiên cứu chính là phong cấm kỳ quái kia. Sở Mộ biết, cần phải có lực lượng đặc biệt, mới có thể phá giải. Hắn không đủ lực lượng này, không thể làm gì khác hơn là buông tha việc nghiên cứu, thu vào bên trong nhẫn không gian.
Ngoại trừ khối ngọc ra, bên trong nhẫn không gian của Sở Mộ, chỉ có ba mươi mấy vạn Nguyên Đan hạ phẩm và một thanh thánh kiếm hạ phẩm.
Ba mươi mấy vạn Nguyên Đan hạ phẩm, nếu như dùng cho việc tu luyện, thật ra có thể khiến cho Sở Mộ tu luyện một khoảng thời gian. Nhưng không nên quên, Nguyên Đan hạ phẩm không chỉ dùng để tu luyện, cũng làm đồng tiền lưu thông giao dịch giữa các kiếm giả Nhân tộc tại Cổ Thần Giới. Nói trắng ra, đó là chính là tiền. Có vài thời gian, không có tiền lại nửa bước khó đi.
Mặc dù là tinh hạm nhỏ, chỉ có chiều dài năm mươi thước, nhưng không gian bên trong cũng không tính là nhỏ. Sở Mộ hoàn toàn có thể tu luyện kiếm pháp ở trong đó.
Hiện tại hắn đã biết được hai môn kiếm pháp. Một môn là Cuồng Phong Khoái Kiếm, một môn là kiếm pháp Kinh Đào. Hai môn kiếm pháp này, một môn là Nhân cấp đê giai. Một môn là Nhân cấp đỉnh giai. Sở Mộ đều không muốn buông tha.
Thứ nhất là kiếm pháp hắn tu luyện không nhiều lắm, chỉ có hai môn. Thứ hai là Sở Mộ dự định tìm hiểu sâu hơn về kiếm pháp. Bởi vậy hắn cần tu luyện nhiều hơn, càng cao thâm hơn. Như vậy đối với kiếm pháp đọc lướt qua cũng càng thêm sâu sắc hơn.