Đương nhiên Sở Mộ có chén rượu, hơn nữa còn có không ít, dù sao nhiều cường địch chết trong tay hắn như vậy, hắn có được quá nhiều chiến lợi phẩm.
Thần niệm chi lực đảo qua không gian giới chỉ, lập tức tìm chén rượu phù hợp.
Chén rượu đỏ như máu, óng ánh sáng long lanh, có điêu khắc long vân trông rất sống động, trên đó còn tỏa ra mùi máu.
- Huyết Ngọc Tôn Long Bôi!
Đồ Hồng trừng mắt, kinh ngạc lên tiéng.
- Nghe nói rót rượu ngon vào Huyết Ngọc Tôn Long Bôi có thể kích phát dị tượng, ta thử xem.
Nói xong, Đồ Hồ cầm hồ lô rót rượu vào chén, rượu đỏ rực chảy vào trong chén.
Lúc Vạn Thú trân huyết đổ vào trong Huyết Ngọc Tôn Long Bôi, lập tức long vân trên chén bị kích hoạt, trong mơ hồ mọi người nghe tiếng long ngâm vang lên, ngay sau đó long vân trong chén như sống lại, nó hóa thành huyết long bằng sương mù rong ruổi trong chén.
Sau khi đảo quanh vài vòng, huyết long thoát khỏi chén rượu bay lên như diều gặp gió, nó xoay tròn giữa không trung ba vòng và tiến vào trong chén rượu biến mất không thấy gì nữa, lúc này rượu óng ánh hơn trước nhiều.
- Dị tượng hiển hóa, thật sự là Huyết Ngọc Tôn Long Bôi.
Sắc mặt Đồ Hồng kích động và hâm mộ.
- Huyết Ngọc Tôn Long Bôi biến mất vài chục năm, không nghĩ tới lại bị Sở huynh đạt được.
- Ngươi ưa thích như vậy, ta tặng ngươi một cái.
Sở Mộ cười nói, hắn âầm Huyết Ngọc Tôn Long Bôi thứ hai đưa cho Đồ Hồng, hắn có ba cái Huyết Ngọc Tôn Long Bôi, là hắn thấy trong không gian giới chỉ của Minh Tà.
- Ta không khách khí.
Đôi mắt Đồ Hồng sáng ngời, hai người khác có chút hâm mộ nhưng cũng không ghen ghét, đó là Sở Mộ tặng cho, thứ hai bọn họ chưa tới mức thích rượu như mạng.
Bốn người ngồi ăn với nhau, lại uống Vạn Thú trân huyết mỹ diệu, đồng thời tán gẫu, Sở Mộ cũng từ chỗ bọn họ biết được một ít tình huống, cũng càng hiểu trấn nhỏ hơn trước.
Sở Mộ đang ở trấn nhỏ biên giới, tạm thời an cư ở tại đây, chờ đợi tiến vào Tây Hổ đại vực.
Tính toán, nơi này có mấy vạn thanh niên kiếm giả tới từ các nơi chạy tới và tụ tập tại trấn nhỏ biên giới, chờ đợi tiến vào Tây Hổ đại vực, đến thành Tây Hổ tham dự khảo nghiệm bước vào các tông môn cường đại.
Mấy vạn người, tương đối nhiều thế lực gia tộc, kỳ thật rất ít rất ít không dám tới đây, không phải người có kiếm ý áo nghĩa rèn luyện đến bảy chuyển thì cũng có đặc thù nào đó, có lòng tin trổ hết tài năng trong mọi người, có thể nói đa số người tụ tập ở chỗ này đều là thiên tài chân chính.
Tây Hổ đại vực không phải dễ tiến vào như vậy, trừ phi có thực lực Kiếm Vương, Kiếm Vương bình thường cũng không dám một mình đi vào, bởi vì trong Tây Hổ đại vực có vô số Thái Cổ hung thú cường đại nghỉ lại, thậm chí có một ít Thái Cổ hung thú có huyết mạch Thái Cổ thần thú, thập phần đáng sợ.
Ở lại trấn nhỏ biên giới vài ngày, mỗi ngày nơi đây đều xảy ra xung đột, dù sao mỗi người đều là thiên tài thế lực xem trọng, tự cho rằng mình tài trí hơn người, có đôi khi cũng bởi vì khó chịu ánh mắt của đối phương nên phát sinh xung đột tay chân.
Có xung đột tắc thì có tranh giành phòng khách sạn, có một ít kẻ chiến đấu cuồng, chứng kiến nhiều thiên tài như thế cho nên đi khiêu chiến bốn phía.
Như Sở Mộ, hắn bị khiêu chiến ba lần, ba người khiêu chiến có một người rèn luyện kiếm ý và áo nghĩa đến cấp độ tám chuyển, dù chỉ là tám chuyển trung kỳ, dưới kiếm ý áo nghĩa tám chuyển cực hạn của Sở Mộ, kẻ này không có lực phản kháng.
Rất nhanh, thanh danh Sở Mộ hiển hách, hắn đặt song song vớiba kiếm giả rèn luyện kiếm ý áo nghĩa đến tám chuyển cực hạn.
Ba người Hạ Hầu Sơn, Long Tôn, Khương Thải Điệp đến từ gia tộc cự phách, cũng là đệ nhất thiên tài của gia tộc. Kiếm ý áo nghĩa đều rèn luyện đến tám chuyển cực hạn, về phần Sở Mộ, mọi người nghe ngóng mới biết đựoc, hắn đến từ một nơi nhỏ bé như Tử Linh Châu, là một đệ tử tiểu thế lực Thiên Phong Kiếm Cung tại Tử Linh Châu.
Biết được xuất thân của Sở Mộ, tất cả mọi người hết sức kinh ngạc, vốn còn tưởng rằng hắn là thiên tài được bồi dưỡng trọng điểm của thế lực lớn, không nghĩ tới xuất thân hơi thấp nhưng thiên phú có thể so sánh với ba người Hạ Hầu Sơn.
Bởi vậy trong bốn người, thanh danh của Sở Mộ trong mắt người khác là thiên tài bình dân.
Hai người Hạ Hầu Sơn Long Tôn phái người đi mời Sở Mộ. Khai ra các loại điều kiện, đồng ý các loại chỗ tốt muốn mời Sở Mộ thành người thế lực của mình, đáng tiếc mục tiêu của Sở Mộ là tiến vào Tây Hổ đại vực, gia nhập thế lực lớn còn tốt hơn gia nhập thế lực của bọn họ.
Đương nhiên, đáp ứng đối phương mời, trừ có thể gia nhập thế lực lớn ra, cũng có thể đạt được tài nguyên từ những gia tộc này, nhưng ý nghĩa về sau phải bị khống chế, đây là điêm Sở Mộ không muốn.
Bởi vì người quá nhiều, tu luyện bình thường cũng không tiện, mấy ngày qua Sở Mộ không tìm hiểu kiếm ý bất diệt.
Lúc này đã qua mười ngày, không trung xa xa trên trấn nhỏ biên giới có một bóng đen, bóng đen kia biến lớn nhanh chóng, bởi vì nó dùng tốc độ cực nhanh bay tới nơi này, âm bạo từ nơi xa vọng tới làm nhiều người ngạc nhiên.
Âm thanh cực lớn lập tức kinh động những thiên tài các thế lực, rất nhiều thiên tài liên tục ngẩng đầu nhìn bầu trời, bóng đen kia nhanh chóng hiện rõ trong mắt mọi người, đó là cự hạm khổng lồ.
- Chiến hạm thật lớn!
Một ít thiên tài nhìn chằm chằm vào chiến hạm chậm rãi đáp xuống trấn nhỏ biên giới, sắc mặt đầy kinh ngạc.
Sở Mộ cũng nhìn thấy, đây là chiến hạm to lớn dài một ngàn mét, rộng hơn ba trăm mét và cao hơn ba trăm mét, thân hạm màu nâu, ở biên giới có đường cong màu đỏ, nó có phong cách vô cùng cổ xưa.
Bên cạnh chiến hạm cực lớn có một tiêu chí rõ ràng, đó là một cánh tay thon dài nhìn rất sống động.
Chiến hạm cực lớn này tới từ thành Tây Hổ, chuẩn bị mang theo những thiên tài này tới thành Tây Hổ, đương nhiên không phải không có trả giá.
Mỗi người một ngàn khối nguyên tinh thượng phẩm, đây là cái giá cưỡi chiến hạm đi tới thành Tây Hổ.
Nguyên tinh là ngoại tệ mạnh trong thế giới Thái Cổ, cũng giống hoang thạch tại Thiên Hoang Giới, nguyên tinh thượng phẩm là năng lượng kết tinh thích hợp để Kiếm Vương hấp thu, giá trị bất phàm, kiếm giả Thần Ngưng Cảnh không cầm ra nổi, nhưng người nơi đây đều là thiên tài, mỗi một người đều có chuẩn bị của mình, một ngàn khối nguyên tinh thượng phẩm tuy không ít nhưng bọn họ vẫn cầm ra được, đáng tiếc đa số người sau khi cầm ra, tài sản còn thừa không bao nhiêu, quả thật đau lòng một hồi.
Thần niệm chi lực đảo qua không gian giới chỉ, lập tức tìm chén rượu phù hợp.
Chén rượu đỏ như máu, óng ánh sáng long lanh, có điêu khắc long vân trông rất sống động, trên đó còn tỏa ra mùi máu.
- Huyết Ngọc Tôn Long Bôi!
Đồ Hồng trừng mắt, kinh ngạc lên tiéng.
- Nghe nói rót rượu ngon vào Huyết Ngọc Tôn Long Bôi có thể kích phát dị tượng, ta thử xem.
Nói xong, Đồ Hồ cầm hồ lô rót rượu vào chén, rượu đỏ rực chảy vào trong chén.
Lúc Vạn Thú trân huyết đổ vào trong Huyết Ngọc Tôn Long Bôi, lập tức long vân trên chén bị kích hoạt, trong mơ hồ mọi người nghe tiếng long ngâm vang lên, ngay sau đó long vân trong chén như sống lại, nó hóa thành huyết long bằng sương mù rong ruổi trong chén.
Sau khi đảo quanh vài vòng, huyết long thoát khỏi chén rượu bay lên như diều gặp gió, nó xoay tròn giữa không trung ba vòng và tiến vào trong chén rượu biến mất không thấy gì nữa, lúc này rượu óng ánh hơn trước nhiều.
- Dị tượng hiển hóa, thật sự là Huyết Ngọc Tôn Long Bôi.
Sắc mặt Đồ Hồng kích động và hâm mộ.
- Huyết Ngọc Tôn Long Bôi biến mất vài chục năm, không nghĩ tới lại bị Sở huynh đạt được.
- Ngươi ưa thích như vậy, ta tặng ngươi một cái.
Sở Mộ cười nói, hắn âầm Huyết Ngọc Tôn Long Bôi thứ hai đưa cho Đồ Hồng, hắn có ba cái Huyết Ngọc Tôn Long Bôi, là hắn thấy trong không gian giới chỉ của Minh Tà.
- Ta không khách khí.
Đôi mắt Đồ Hồng sáng ngời, hai người khác có chút hâm mộ nhưng cũng không ghen ghét, đó là Sở Mộ tặng cho, thứ hai bọn họ chưa tới mức thích rượu như mạng.
Bốn người ngồi ăn với nhau, lại uống Vạn Thú trân huyết mỹ diệu, đồng thời tán gẫu, Sở Mộ cũng từ chỗ bọn họ biết được một ít tình huống, cũng càng hiểu trấn nhỏ hơn trước.
Sở Mộ đang ở trấn nhỏ biên giới, tạm thời an cư ở tại đây, chờ đợi tiến vào Tây Hổ đại vực.
Tính toán, nơi này có mấy vạn thanh niên kiếm giả tới từ các nơi chạy tới và tụ tập tại trấn nhỏ biên giới, chờ đợi tiến vào Tây Hổ đại vực, đến thành Tây Hổ tham dự khảo nghiệm bước vào các tông môn cường đại.
Mấy vạn người, tương đối nhiều thế lực gia tộc, kỳ thật rất ít rất ít không dám tới đây, không phải người có kiếm ý áo nghĩa rèn luyện đến bảy chuyển thì cũng có đặc thù nào đó, có lòng tin trổ hết tài năng trong mọi người, có thể nói đa số người tụ tập ở chỗ này đều là thiên tài chân chính.
Tây Hổ đại vực không phải dễ tiến vào như vậy, trừ phi có thực lực Kiếm Vương, Kiếm Vương bình thường cũng không dám một mình đi vào, bởi vì trong Tây Hổ đại vực có vô số Thái Cổ hung thú cường đại nghỉ lại, thậm chí có một ít Thái Cổ hung thú có huyết mạch Thái Cổ thần thú, thập phần đáng sợ.
Ở lại trấn nhỏ biên giới vài ngày, mỗi ngày nơi đây đều xảy ra xung đột, dù sao mỗi người đều là thiên tài thế lực xem trọng, tự cho rằng mình tài trí hơn người, có đôi khi cũng bởi vì khó chịu ánh mắt của đối phương nên phát sinh xung đột tay chân.
Có xung đột tắc thì có tranh giành phòng khách sạn, có một ít kẻ chiến đấu cuồng, chứng kiến nhiều thiên tài như thế cho nên đi khiêu chiến bốn phía.
Như Sở Mộ, hắn bị khiêu chiến ba lần, ba người khiêu chiến có một người rèn luyện kiếm ý và áo nghĩa đến cấp độ tám chuyển, dù chỉ là tám chuyển trung kỳ, dưới kiếm ý áo nghĩa tám chuyển cực hạn của Sở Mộ, kẻ này không có lực phản kháng.
Rất nhanh, thanh danh Sở Mộ hiển hách, hắn đặt song song vớiba kiếm giả rèn luyện kiếm ý áo nghĩa đến tám chuyển cực hạn.
Ba người Hạ Hầu Sơn, Long Tôn, Khương Thải Điệp đến từ gia tộc cự phách, cũng là đệ nhất thiên tài của gia tộc. Kiếm ý áo nghĩa đều rèn luyện đến tám chuyển cực hạn, về phần Sở Mộ, mọi người nghe ngóng mới biết đựoc, hắn đến từ một nơi nhỏ bé như Tử Linh Châu, là một đệ tử tiểu thế lực Thiên Phong Kiếm Cung tại Tử Linh Châu.
Biết được xuất thân của Sở Mộ, tất cả mọi người hết sức kinh ngạc, vốn còn tưởng rằng hắn là thiên tài được bồi dưỡng trọng điểm của thế lực lớn, không nghĩ tới xuất thân hơi thấp nhưng thiên phú có thể so sánh với ba người Hạ Hầu Sơn.
Bởi vậy trong bốn người, thanh danh của Sở Mộ trong mắt người khác là thiên tài bình dân.
Hai người Hạ Hầu Sơn Long Tôn phái người đi mời Sở Mộ. Khai ra các loại điều kiện, đồng ý các loại chỗ tốt muốn mời Sở Mộ thành người thế lực của mình, đáng tiếc mục tiêu của Sở Mộ là tiến vào Tây Hổ đại vực, gia nhập thế lực lớn còn tốt hơn gia nhập thế lực của bọn họ.
Đương nhiên, đáp ứng đối phương mời, trừ có thể gia nhập thế lực lớn ra, cũng có thể đạt được tài nguyên từ những gia tộc này, nhưng ý nghĩa về sau phải bị khống chế, đây là điêm Sở Mộ không muốn.
Bởi vì người quá nhiều, tu luyện bình thường cũng không tiện, mấy ngày qua Sở Mộ không tìm hiểu kiếm ý bất diệt.
Lúc này đã qua mười ngày, không trung xa xa trên trấn nhỏ biên giới có một bóng đen, bóng đen kia biến lớn nhanh chóng, bởi vì nó dùng tốc độ cực nhanh bay tới nơi này, âm bạo từ nơi xa vọng tới làm nhiều người ngạc nhiên.
Âm thanh cực lớn lập tức kinh động những thiên tài các thế lực, rất nhiều thiên tài liên tục ngẩng đầu nhìn bầu trời, bóng đen kia nhanh chóng hiện rõ trong mắt mọi người, đó là cự hạm khổng lồ.
- Chiến hạm thật lớn!
Một ít thiên tài nhìn chằm chằm vào chiến hạm chậm rãi đáp xuống trấn nhỏ biên giới, sắc mặt đầy kinh ngạc.
Sở Mộ cũng nhìn thấy, đây là chiến hạm to lớn dài một ngàn mét, rộng hơn ba trăm mét và cao hơn ba trăm mét, thân hạm màu nâu, ở biên giới có đường cong màu đỏ, nó có phong cách vô cùng cổ xưa.
Bên cạnh chiến hạm cực lớn có một tiêu chí rõ ràng, đó là một cánh tay thon dài nhìn rất sống động.
Chiến hạm cực lớn này tới từ thành Tây Hổ, chuẩn bị mang theo những thiên tài này tới thành Tây Hổ, đương nhiên không phải không có trả giá.
Mỗi người một ngàn khối nguyên tinh thượng phẩm, đây là cái giá cưỡi chiến hạm đi tới thành Tây Hổ.
Nguyên tinh là ngoại tệ mạnh trong thế giới Thái Cổ, cũng giống hoang thạch tại Thiên Hoang Giới, nguyên tinh thượng phẩm là năng lượng kết tinh thích hợp để Kiếm Vương hấp thu, giá trị bất phàm, kiếm giả Thần Ngưng Cảnh không cầm ra nổi, nhưng người nơi đây đều là thiên tài, mỗi một người đều có chuẩn bị của mình, một ngàn khối nguyên tinh thượng phẩm tuy không ít nhưng bọn họ vẫn cầm ra được, đáng tiếc đa số người sau khi cầm ra, tài sản còn thừa không bao nhiêu, quả thật đau lòng một hồi.